Cô từng yêu một người, yêu đến thịt nát xương tan. Đó là sai lầm ngu xuẩn nhất trong cuộc đời cô.
Mạc Tang đứng dưới mái hiên lách tách những giọt nước rơi. Đây là tường sau của xưởng sửa chữa, đêm qua có mưa, hôm nay trời trở nên trong hơn. Nếu đứng ở góc thoáng, tựa hồ có thể nhìn thấy rõ tuyết tích tụ trên những dãy núi xa xa.
Một mình cô đứng đó đợi, đeo kính râm, màu tóc đỏ rực. Cô nhẹ nhàng đưa tay che nắng, trông giống một khách du lịch vô tình lạc đường, hứng thú với kiến trúc được dựng lên từ giữa thế kỷ nằm ngay phía trước.
Đây là khu phố cổ của thành phố Zurich. Đường xá cổ kính uốn lượn, các ngả rẽ thường khiến du khách không biết đường nào mà lần. Nhưng điều này lại lọt vào mắt xanh của một số người. Ví như… gián điệp, hơn nữa lại là kẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Sau lớp kính râm, ánh mắt kia đã đảo quanh và nắm rõ quang cảnh. Mạc Tang nghĩ, nếu có bất ngờ xảy đến và cần rút, cô vẫn có thể thoát được.
Tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ từ bên sông vẳng lại, rõ ràng mỗi lúc một gần. Cô nghiêng đầu giả vờ đang gọi điện thoại, ngón tay nhấn tai nghe, “K, em có cần rời chỗ này không?”
“Nghe đây”, giọng người trong tai nghe bluetooth khàn khàn, anh ta dừng vài giây rồi nói tiếp: “Con mèo yêu quý của anh, em ở nguyên đó, không được đi đâu cả, anh lái xe tới đón em ngay, Daisy sẽ giải quyết rắc rối đó. Em nhìn thấy bờ bên kia rồi chứ… bọn bám đuôi đó… Không không, ở xa hơn một chút, tầng năm nhà thờ, sau lớp thủy tinh màu sắc kia… Daisy ở đó.” K thường khiến người khác bó tay vì khả năng logic của mình. Anh ta dường như có hứng thú đặc biệt với tấm kính nhiều màu. “Em trông thấy chưa, ở trên đấy có hình thiên thần lớn…”
Nhìn về hướng có lớp thủy tinh màu sắc đó, thị lực Mạc Tang dù có tốt hơn nữa, cô cũng chẳng buồn ngắm nhà thờ ở cách xa hơn một kilomet.
Gió ngày một lớn, thổi tung tóc khiến tầm nhìn của Mạc Tang bị che mất. Cô lùi lại, tựa người vào tường, ngán ngẩm nói: “Daisy đang giảm cân, cái dĩa còn nhấc không nổi. Tốt nhất là anh cầu trời khấn Phật phù hộ cho cô ấy bắn một phát trúng ngay. Nếu không ngăn được xe cảnh sát, lại gây náo động giữa thành phố thì em chỉ còn nước cầm cái đồng hồ quả quýt này nhảy xuống sông.” Nói rồi, Mạc Tang rút trong túi ra chiếc túi nhung nhỏ, lắc lắc trên tay, nhưng mắt chăm chú theo dõi tình hình bên kia sông.
Nếu mọi việc theo kế hoạch, mục tiêu đã nắm trong tay, đồng đội sẽ yểm trợ cô cắt đuôi cảnh sát. Nhưng hôm nay… có gì đó là lạ.
Mạc Tang cứ lắc chiếc đồng hồ cổ quý giá, bỗng nhiên dừng tay. Cô nhìn thẳng về phía trước. Ngõ nhỏ mà cô đứng nấp, xe cảnh sát rú inh ỏi bên kia sông và cả tấm kính màu sắc kia… Chúng đều ở trên một đường thẳng.
Trong khi đó, cô trốn dưới bức tường khuất của một xưởng sửa chữa, cạnh người là thùng xăng lớn. Nếu người bắn không nhắm trúng xe cảnh sát mà trúng cô thì sao?
Như phản ứng theo bản năng, Mạc Tang vụt đứng dậy. Một nỗi bất an chưa từng có dấy lên trong cô. Cô bắt đầu men theo tường chạy sang điểm khác. Khi đã cách xa chỗ cũ, cô mới lặng lẽ nói qua tai nghe: “K, tối qua anh đồng ý với em, khi em lấy được đồng hồ, hoàn thành nhiệm vụ này thì anh sẽ cùng em đi…”
Những từ còn lại bị nuốt chửng trong tiếng nổ dữ dội. Đạn bắn trúng thùng xăng và biển lửa bốc lên trong chớp mắt. Giọng của cô bị tiếng gió rít xé vụn vỡ, theo tai nghe truyền tới cách đó hơn một kilomet. Đứng sau tấm kính màu sắc kia không phải Daisy mà là một người đàn ông.
“Tạm biệt, con mèo nhỏ yêu quý của anh.”
Chiếc súng TAC 50 công phá mạnh, lực cản lớn nhưng không bắn trúng Mạc Tang. K lầm bầm chửi rủa, sau đó nhìn ánh lửa phía xa rồi nhếch mép cười. Dù sao ở đó vẫn còn rất nhiều thùng xăng… Muốn trách, hãy trách em yêu, em vừa đi qua chỗ nguy hiểm đó.
K thong thả đưa tay định rút tai nghe nhưng rồi dừng lại và buông câu sau cuối: “Em yêu, em có biết, con của em… không phải của anh.”
Vẳng trong tai nghe chỉ còn lại tiếng vỡ nát ầm ĩ và tiếng kêu thét hoảng sợ của người đi đường.
Mạc Tang nên sớm biết rằng, nếu K đang trên đường đón cô, làm sao anh ta nhìn thấy thiên thần lớn trên tấm thủy tinh màu sắc kia.
Cô nên sớm biết rằng, K nhất quyết bảo cô đứng đợi ở nơi nguy hiểm đó là vì lý do gì.
Cô cũng nên sớm nhận ra rằng, nếu K thực sự muốn cùng cô thoát thân, anh ta sẽ chẳng để tâm đến nhiệm vụ lần này.
Trước đây cô chưa bao giờ ngu ngốc như thế. Nhưng như Daisy từng nói, K đối với cô như của ngọt với Daisy, đều nguy hiểm chết người.
Những người như họ, chỉ cần không còn lý trí thì đều dễ mất mạng.
Khi ngã xuống, Mạc Tang đã nghe thấy câu cuối cùng của K. Cô mở to mắt nhưng chỉ nhìn thấy những đám cháy dữ dội. Cả thế giới bỗng chốc mờ ảo. Đứa con của cô…
Đó là nghi thức chia tay mà người đàn ông Mạc Tang yêu mười năm qua dành tặng cô.
Diệp Thành, ba năm sau.
“Các anh tới bệnh viện trước đi, tôi ra kia một chút. Đường Đường đòi tạp chí truyện tranh, tôi tới cửa hàng xem có không.” Đường Tụng vừa dứt lời, xe đã đỗ ở bên đường. Gần đó có một hiệu tạp hóa thuộc hệ thống bán hàng rất thông dụng hiện nay. Anh ngước nhìn trời khi mở cửa xuống xe, mấy hôm nay Diệp Thành không có nắng. Ba giờ chiều, trời u ám tới mức khiến người ta lờ đờ chỉ muốn ngủ.
Một người trên xe đưa cho Đường Tụng chiếc ô, “Chắc sắp mưa rồi, chúng tôi đợi ở đây nhé.”
“Không sao, lát nữa tôi tự đến đó.” Đường Tụng cầm ô đi vào cửa hàng. Chỗ này gần bệnh viện tư Hựu Nhân, chỉ cách hai con đường nhưng trước đây anh ít khi đi bộ ngang qua. Đây cũng là lần đầu anh vào cửa hàng này.
Đường Tụng mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời đơn giản, ống tay xắn lên một nửa. Anh vừa nghe điện thoại vừa chăm chú nhìn kệ tạp chí trước mặt.
“Đường Đường, con muốn số mấy, bìa hồng hay bìa xanh?”
Cửa hàng vắng vẻ. Cô nhân viên đang vật vờ vì buồn ngủ, nghe tiếng người nói chuyện thì lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn về phía khách. Không trông thấy chính diện nhưng cô cũng nhận ra người đàn ông vừa bước vào rất có khí chất. Anh cầm một chiếc ô, dáng vẻ nho nhã khi nghe điện thoại, chỉ có điều nội dung câu hỏi có vẻ hài hước: “Ừ, con cần quyển có hoa trên váy hay là quyển có đôi cánh màu trắng? Ừ…”
Đường Tụng kiên nhẫn hỏi rõ, cúi lưng tìm kiếm. Vừa trông thấy có số Đường Đường cần thì bị người khác va vào. Anh quay lại, chỉ trông thấy mái tóc dài màu đỏ đậm. Đó là một người phụ nữ, quay lưng về phía anh và cũng đang cúi người. Quần áo cô hơi bẩn, không biết đang tìm gì. Người cô khẽ run.
Người phụ nữ va vào anh nhưng không quay lại xin lỗi. Đường Tụng nhìn một chút rồi quay người tiếp tục tìm tạp chí. Khi tới quầy thanh toán, anh liếc thấy kệ hàng trước mặt người phụ nữ kia bày gạc y tế và oxy già.
Trong khoảng chưa đầy năm phút, mưa đã trút xuống. Nước mưa bị gió tạt lên tấm cửa kính, tạo thành những vệt như sương mù. Loáng cái đã chẳng còn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Trông thấy quyển tạp chí truyện tranh xanh xanh đỏ đỏ trên quầy, cô nhân viên nghĩ, nó chẳng ăn nhập với dáng vẻ tao nhã của vị khách nam. Cô đỏ mặt khi vừa soi mã số vừa hỏi: “Anh ơi, bạn gái của anh còn đọc tạp chí này ạ? Dễ thương quá…”
Đường Tụng cười cười, “Không phải bạn gái, là…”
Chưa nói dứt câu, bên cạnh đã có người tống tới tấp một lô hàng hóa lên. Vài loại đồ ăn và một ít bông, gạc sơ cứu cầm máu được quẳng lên quầy. Người gây sự ấy có vẻ không kiểm soát được bản thân, xông vào chỗ trống cạnh Đường Tụng, vẫn với cái dáng cúi người đó, thúc giục: “Nhanh lên!”
Cô cúi đầu, mái tóc rất dài mà lại mang màu đỏ đặc biệt. Ngữ khí của cô rất hung dữ, không chút thiện ý.
Cô bán hàng không tỏ ra khách khí với vị khách nữ: “Vội cái gì, xếp hàng đợi đi.”
Người phụ nữ không đếm xỉa, hai tay chống trên quầy, thở dốc. Đường Tụng trả tiền rồi bước đi. Được một bước, anh lùi lại hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cách nói năng của anh luôn như vậy, không biết có phải do chất giọng. Anh thường biết giữ chừng mực, không vồ vập cũng không chậm rãi, nghe rất nhẹ nhàng từ tốn.
Hơi tanh phảng phất trong không khí, ngoài ra còn có gì đó nữa.
Người phụ nữ trước mặt Đường Tụng mặc bộ đồ đen, không biết vì sao mà ướt. Phần thắt lưng được bó chặt.
Đường Tụng nhìn bộ quần áo hơi nhăn nhúm, quay đi vì thấy người phụ nữ chẳng nói chẳng rằng. Nhân viên bán hàng miễn cưỡng quét mã số. Quét xong, thấy vị khách quăng ra một xấp tiền giấy đủ màu sắc nhưng chẳng có tờ nào thanh toán được, cô nói to: “Chị ơi, chúng tôi không thanh toán bằng ngoại tệ.”
Người phụ nữ tóc đỏ vẫn chống tay lên quầy, dường như không đủ sức để phát âm.
Đường Tụng bước lại, đi lấy một chiếc ô để vào mớ đồ đạc mà cô đã mua. “Ngoài kia mưa to lắm, không mang ô thì không đi được đâu”, anh nói.
Người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng lên, Đường Tụng nhìn rõ sắc mặt nhợt nhạt cùng những đặc điểm lai phương Tây rõ nét trên gương mặt ấy. Chưa kịp nói gì, cô đã nắm cánh tay anh, thở gấp, đề nghị thẳng thừng: “Trả tiền giúp tôi.”
“Này, nhờ người khác giúp cũng phải lịch sự chút chứ”, cô nhân viên thấy chướng mắt, ở đâu ra loại con gái con lứa ngang nhiên thế này, trong khi người thì nhếch nhác đến vậy.
“Tôi…” Người phụ nữ dường như nói cũng rất khó nhọc. Không biết mồ hôi hay cái gì khiến lọn tóc đỏ đẹp đẽ bết vào cổ. “Tôi vừa trở về, không kịp đi đổi tiền, tôi sẽ trả anh sau”, cô nói tiếp.
Đường Tụng vẫn đứng yên nhìn vị khách nữ, sững người trong giây lát, cho đến khi cô nắm chặt tay anh hơn. Anh ngập ngừng một lúc rồi mỉm cười, gật đầu: “Được.” Sau đó anh yêu cầu nhân viên bán hàng đưa túi, giúp người phụ nữ xếp đồ rồi đưa tay dìu cô ra ngoài.
Cánh cửa kính mở ra, gió mưa táp vào mặt.
Ở Diệp Thành này một khi đã mưa thì sẽ ào ào như trút. Mây mù trên bầu trời bị gió quật xé, ánh sáng thì ở mãi phía chân trời. Trong tiếng mưa đó, mọi thứ gần như không thể nghe rõ, đủ để che đậy tất cả. Đường Tụng khẽ mở lời: “Cô phải cầm máu ngay đi, nếu không, cho dù cầm cự được, người ta cũng sẽ phát hiện điều bất thường từ quần áo của cô.”
Nói xong, lưng anh lập tức bị thứ gì đó chọc vào. Người phụ nữ ở chếch phía sau ngước đầu nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, sắc mặt mỗi lúc một xấu, còn ánh mắt như của một con mèo đối diện với nguy hiểm.
Đường Tụng làm động tác ra hiệu giữ yên lặng, “Đừng sợ, tôi chỉ vừa phát hiện ra quần áo cô đầy máu thôi.” Mặc dù quần áo cô màu đen, anh vẫn phát hiện ra sự bất thường.
“Làm theo tôi bảo đây, nếu kêu to hoặc muốn bỏ chạy, anh tự biết hậu quả.” Người phụ nữ vừa nói vừa nhấn mạnh tay. Đường Tụng cảm nhận rõ sự uy hiếp từ phía sau, đành gật đầu, nói: “Được, nhưng cô cần tôi làm gì? Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ.”
Quả thực anh không giống bác sĩ mà giống người đàn ông nho nhã đứng trên bục giảng. Anh phong độ và đầy khí chất, cho dù bị người khác uy hiếp vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh tự nhiên. Lúc đó, Mạc Tang nghĩ rằng, Đường Tụng chỉ là người qua đường mà cô buộc lòng uy hiếp. Anh vô can và có lẽ cũng vô hại.
Cô ngước nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở buồng điện thoại công cộng cách đó mười mấy bước, sau đó nói với Đường Tụng: “Đến buồng điện thoại, từ từ thôi, chúng ta giả tình nhân.”
Đường Tụng khẽ “ừ” một tiếng, người phụ nữ khoác cánh tay anh thân mật. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ cô đang làm nũng, nhưng không ai trông thấy mối đe dọa trên tay cô. Đường Tụng bị ép bước vào buồng điện thoại, không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở gấp. Chỗ này tách biệt với ngoài kia, chr vài bước chân thôi mà dường như dã cách xa vời vợi.
Cuối cùng Mạc Tang không cầm cự được, tựa vào vách ngăn ôm lấy thắt lưng nhưng vẫn rắn rỏi nói với Đường Tụng: “Giúp tôi gọi điện thoại.” Cô cần người đến đón, vì nếu cứ thế này, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Tôi có di động.”
“Gọi bằng di động để anh lưu số báo cảnh sát à?”
Đường Tụng cười cười, cầm điện thoại ỏi Mạc Tang: “Cô không sợ là tôi nghe số một lần cũng nhớ được à? Hay là cô định xong việc thì giết người diệt khẩu.”
Đường Tụng giữ vẻ ung dung, không hề tỏ ra sợ hãi khi bỗng nhiên bị khống chế. Nói xong, anh quay lưng lại hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Số bao nhiêu đây?”
Sau lưng vẫn không có tiếng trả lời.
Đường Tụng nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng và nắm được cánh tay cầm súng của Mạc Tang, lạnh ngắt, gầy gò nhưng rõ ràng mang thứ nguy hiểm. Cho đến khi anh quay người lại nắm chặt cổ tay đối phương, cô vẫn không phản khác.
Mạc Tang ngất đi mà tay vẫn không quên giữ tư thế uy hiếp để bảo vệ mình.
Ngoài kia mưa gió vẫn hối hả. Người trên đường vội vã đi qua, chẳng ai chú ý tới buồng điện thoại công cộng.
Trong kiếp loạn thế phù sinh, có những điều không thể trốn tránh. Ví như kiểu thời tiết làm người ta bức bách này, như một vòng tuần hoàn, tựa hồ tất cả đã được an bài như thế.
Đường Tụng nhìn cô thở dài, sau đó rút điện thoại ra gọi: “Mưa to quá, các anh về cửa hàng ban nãy đón tôi. À, tiện thể nói với Kính Dao, hôm nay tôi có việc gấp phải về sớm, hôm khác sẽ tới bệnh viện thăm cô ấy.”
Họ gặp gỡ nhau như vậy. Mạc Tang giống quả bom nguy hiểm, thậm chí có vết thương do súng mà người bình thường khó có thể hiểu được. Cô loạng choạng đến trong cơn mưa xối xả. Khi tỉnh dậy, Mạc Tang vẫn cho rằng đây chỉ là một sự cố bất ngờ.
Đáng tiếc là rất lâu sau đó, cô thường nghĩ lại, cuộc gặp gỡ phải gọi là thật thảm hại. Nếu còn có cơ hội, cô ước ao được giống như Daisy nói, phụ nữ nên đứng giữa nắng rực rỡ và làm nữ hoàng của thế giới. Như thế, khi gặp Đường Tụng, cô mới có thể là người con gái ngoan hiền, xinh đẹp lộng lẫy.
Ai cũng có cơ hội đó, chỉ riêng Mạc Tang từ trước đến nay chưa bao giờ là cô gái ngoan hiền.
Khi gặp Đường Tụng, Mạc Tang ngọc nát hoa tàn.
Phù điêu trên trần nhà có những hoa văn cổ được khắc từ gỗ, mang hơi thở lịch sự nhưng trông sáng bóng như mới.
Mạc Tang mở mắt, từ từ thích nghi với ánh sáng. Từ trần nhà, cô đưa mắt nhìn khắp lượt. Căn phòng rộng rãi và vô cùng ngăn nắp, mỗi một đồ vật đều thể hiện phong cách của chủ nhân. Cô nằm yên, thở nhẹ để tỉnh táo hơn, sau đó xác định được rằng, chủ căn nhà này chắc chắn mắc bệnh ưa sạch sẽ ở một mức độ nào đó. Tất cả đồ đạc đều ngăn nắp và gần như không vương chút bụi, đến góc đặt của chiếc giá bút cũng rất hài hòa.
Mạc Tang cảm thấy vết thương đã được xử lý, còn đau nhưng không quá khó chịu. Cô đưa tay mò mẫm thì phát hiện súng đã bị lấy đi. Một bàn tay bất ngờ lại gần, nhẹ nhàng vỗ vào chiếc chăn mỏng đắp trên người cô. Giọng của Đường Tụng vẫn rất nhẹ: “Đừng động đậy lung tung, hãy nghỉ ngơi đi. Đạn đã được gắp ra rồi, xém chút nữa là bị thương vào xương.”
Mạc Tang hoang mang, nghiêng đầu nhìn Đường Tụng. Anh tựa nửa người trên chiếc giá gỗ ở chếch phía sau lặng lẽ đọc sách mà cô không hề hay biết.
Mạc Tang thấy Đường Tụng bước lại gần, người đàn ông ở hướng ngược sáng, mặc bộ đồ ở nhà, trông hiền hòa và vô hại. Trên tay anh là cuốn sách khâu chỉ truyền thống. Sự có mặt của anh khiến mọi thứ trở nên dung dị, dường như đây thực sự chỉ là một buổi chiều yên bình.
Mạc Tang nhìn chằm chằm Đường Tụng rồi hỏi: “Tôi đã gặp anh ở đâu đó?”
Đường Tụng gập sách lại, đến ngồi bên giường, hỏi lại cô: “Gương mặt tôi phổ biến thế sao?”
Câu hỏi của Đường Tụng khiến Mạc Tang không biết nói gì. Yên lặng một lúc, cô cười: “Không, tôi đã đến rất nhiều nơi, biết đâu từng nhìn thấy anh.”
Cô cười trông rất đẹp, một gương mặt trẻ trung mang vẻ đẹp lai. Khóe mắt, đuôi lông mày đều có nét hoang dại, như thể con mèo đi hoang hôn nhẹ đóa hoa tường vi trên vách đá cheo leo.
Không khí bớt căng thẳng. Đường Tụng cho Mạc Tang biết về tình trạng vết thương: “Bác sĩ đã kiểm tra, cô chỉ mất máu nhiều do bị thương cộng với mệt mỏi quá sức nên mê man từ chiều qua.” Nói rồi, rất tự nhiên, anh đưa tay vuốt tóc hai bên má cô ra sau tai. Động tác này khá tế nhị, làm sao một cô gái có thể để yên cho người lạ làm. Hơn nữa hành động đó cũng không giống biểu hiện thường thấy của một kẻ bị uy hiếp. Vì thế khi Đường Tụng thu tay về, Mạc Tang bóp chặt cổ tay anh.
Chiếc nhẫn đá mắt mèo xinh xắn trên ngón trỏ của Mạc Tang chuyển phương hướng, mũi kim nhọn chạm đúng động mạch Đường Tụng.
Anh thở dài, người vẫn cúi thấp, hai cơ thể sát vào nhau. Nhìn thẳng đôi mắt đen của Mạc Tang, anh nói: “Nếu muốn giao cô cho cảnh sát, tôi đã không đưa cô về đây rồi còn mời bác sĩ tư tới khám.” Rồi anh nhún vai, “Cô đừng căng thẳng quá, không tốt cho vết thương. Tôi đoán, cô cũng muốn nhanh chóng hồi phục, phải không?”
Mạc Tang đăm đăm nhìn đôi mắt rất dễ làm người khác bình tâm của Đường Tụng, nhè nhẹ thả tay ra, cô hỏi: “Đồ của tôi đâu?”
“Trong ngăn kéo thứ hai bên trái. Cô đừng lo, tự tay tôi đã cất chúng.”
Nói rồi anh cười mỉm, không biết là có ý gì. Mạc Tang chợt nghĩ đến chuyện bị người khác thay quần áo, hơn nữa kẹp đạn lại giấu trong người. Cô ngoảnh mặt “hừ” một tiếng.
“Xin lỗi, nhưng nếu để người giúp việc làm, họ sẽ hoảng sợ vì những thứ đó.”
Đường Tụng kéo rèm cửa, ngoài kia nắng chan hòa. Mạc Tang bình tĩnh hơn, đã lâu cô không được thưởng thức ánh sáng ban ngày. Cô ngập ngừng một lúc rồi mở lời: “Anh tên gì?”
“Đường Tụng.”
“Đường Tụng, tôi cần ở đây một thời gian, cho đến khi vết thương lành.”
Đường Tụng cười trong nắng, ngón tay anh gõ nhẹ lên tấm kính. Mạc Tang giống một con mèo kiêu hãnh, từ trước đến nay chưa từng bi lụy cầu xin ai điều gì. Cô bị thương đến không thể nhấc chân đi, vậy mà vẫn dùng ngữ điệu uy hiếp.
Anh quay đầu lại, hỏi với giọng không thể lịch thiệp hơn: “Tôi cứu cô rồi còn cung cấp chỗ ở. Ai mà biết khi cô khỏe lại có giết người diệ khẩu hay không, phải có gì đảm bảo chứ.”
Những điều Đường Tụng nói giống như bông đùa, nhưng anh lại rất nghiêm túc.
Mạc Tang cười, chăm chú nhìn anh. Suốt chặng đường đã qua, cô uy hiếp không ít người để hoàn thành nhiệm vụ. Cô từng thấy có kẻ sợ hãi xin tha, có người cứng cỏi phản kháng. Dù là loại nào, đối phương đều thể hiện trạng thái tâm lý dữ dội, nhưng người đàn ông trước mặt luôn điềm tĩnh nhìn cô, như thể cô chỉ là cuốn sách trên tay anh, đây quả là nhân vật ngang sức ngang tài. Ánh mắt anh không hề có chút sợ hãi, còn cố tình hỏi như vậy.
Sự thách thức không chút che đậy khiến người ta hưng phấn, Mạc Tang bỗng vui vẻ hơn, thả lỏng người. Cô hướng về phía Đường Tụng ngoắc ngoắc tay, rồi nằm xuống, nói: “Lại đây.”
Đường Tụng đặt sách xuống, bước tới chỗ Mạc Tang, “Gì thế?”
Ánh mắt cô lóe lên vẻ tinh quái. Cô có mái tóc lại nhưng mắt lại là màu đen của người gốc Á, sắc mặt không tốt vì mất máu, trông rất mong manh.
Nhưng trong chớp mắt, Mạc Tang kéo cổ áo Đường Tụng, lực mạnh hơn nhiều so với một cô gái bình thường, khiến anh chưa kịp phản kháng đã bị kéo xuống. Cô mạnh dạn hôn anh, sau nụ hôn bất ngờ đó, cô thấy mắt anh dường như muốn thể hiện sự khen ngợi.
Mạc Tang buông Đường Tụng ra, đắc ý hỏi: “Sự bảo đảm này thế nào?”
Đường Tụng ngồi thẳng lên, vẫn với dáng vẻ quân tử, gật đầu nói: “Thật quá vinh hạnh.”
Mạc Tang cười lớn, “Này này, đừng có nghiêm túc thế. Ở nước ngoài đây chỉ là phép lịch sự. Huống hồ anh từng giúp tôi thay quần áo phải không. Đó là tôi bày tỏ sự… cảm ơn.” Cô cố tình làm động tác móng vuốt của mèo để trêu chọc song biểu hiện giữ ở mức chừng mực.
Mạc Tang nằm đó, tay chân cựa quậy, từ từ đổi thế nằm. Cảm giác chọc ghẹo người khác thật vui. Càng vui hơn khi đối tượng trêu đùa là một người đàn ông có vẻ giàu có, lại đẹp trai ngời ngời. Cô thậm chí khoái chí đến mức tạm thời quên đi vết thương.
Đường Tụng cúi đầu xem giờ rồi đứng dậy, “Tôi ra ngoài một lát, có việc gì cô bấm nút ở đầu giường để gọi người.”
Mạc Tang gật đầu, cảm thấy mình thắng lớn. Nhưng khi ra cửa, Đường Tụng nói với lại: “Thực ra quần áo cô là tôi bảo người giúp việc thay cho đấy.”
Cửa đóng lại, trong phòng phát ra tiếng “bụp”, có lẽ là tiếng đập của chiếc gối.
Đến chiều muộn, Mạc Tang nằm mãi nên cảm thấy buồn chán, cô quá mệt mỏi vì chuyển mình liên tục, nhưng cứ dừng lại thì người như rã rời. Đường Tụng để cô nằm trong căn phòng rộng rãi, đồ đạc cũng không ít. Có lẽ đây không phải phòng khách bình thường. Trong phòng có bàn đọc bằng gỗ giáng hương, các vật sưu tầm nho nhỏ trên kệ đều được sắp đặt cực kỳ tinh tế.
Mạc Tang chống tay xuống giường, thấy trên bàn treo một hàng bút lông, giấy Tuyên Thành được xếp gọn gàng. Mạc Tang lấy làm tò mò, cầm lên xem, trong đầu hiện lên hình ảnh Đường Tụng đứng đây say sưa viết.
Đường Tụng là kiểu người thoạt nhìn có vẻ rất hòa nhã, rất bình thường. Nhưng khi anh không có mặt, người khác vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của anh.
Mạc Tang ném bút về chỗ cũ, quay đầu tìm đồ của mình trong ngăn kéo. Cô lôi những vật bất ly thân là kẹp đạn và súng ra, kiểm tra thì thấy quả thật chưa bị ai động vào. Bên cạnh còn có một chiếc hộp nhỏ, Mạc Tang mở ra, bên trong là chiếc túi nhung mà cô luôn mang theo mình. Cô nghĩ, Đường Tụng thật tinh tế, biết là đồ vật trong túi quá báu nên đã đặt nó trong hộp.
Mạc Tang nắm chiếc túi trong tay, từ từ bóp chặt, cảm nhận góc cạnh của đồ vật, cho đến khi lòng bàn tay đau vì bị hằn. Ba năm… cô giữ chiếc đồng hồ đã ba năm.
Đó là mục tiêu trong nhiệm vụ gián điệp cuối cùng của cô. Chẳng khó để hiểu đằng sau nó là biết bao bí mật. Chiếc đồng hồ đáng lẽ phải cùng cô tan nát trong vụ nổ, để không ai có thể đoạt được, và rồi từ đấy chẳng ai còn bận tâm về nó.
Mạc Tang mở túi, sau lớp vải nhung, thời gian trên đồng hồ mãi dừng lại ở giờ khắc ba năm trước. Không biết có phải nó bị hỏng linh kiện hay không, chỉ biết kim chỉ thời gian không nhúc nhích kể từ sau vụ nổ đó.
Đến hôm nay, Mạc Tang vẫn thấy không cam tâm. Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi đặt đồng hồ về chỗ cũ. Như vô số lần trước đây.
Mạc Tang nhấc súng định giắt lên người nhưng sau đó quay đầu nhìn căn phòng ngủ yên tĩnh, quyết định bỏ nó về chỗ cũ rồi đóng ngăn kéo lại. Cô lang bạc quá lâu, lần này như vô tình bám được vào thanh gỗ nổi. Trực giác mách bảo cô rằng, ở đây có thể nghỉ ngơi, không nên lãng phí cơ hội.
Đường Tụng là người đàn ông rất dễ làm người khác yên lòng, dù không có lý do gì.
Trời dần tối, Mạc Tang mở cửa ra ngoài. Đây là phòng chính giữa của tầng hai, toàn bộ bên ngoài thiết kế theo kiến trúc Trung Quốc, mô phỏng đình viện Giang Nam thời cổ. Cây cối xanh ngát đan xen khiến hành lang gần như trở thành lầu gác trên không.
Lúc này Mạc Tang mới ý thức được rằng, nhà Đường Tụng có thể bề thế hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của cô. Chỉ riêng phong vị của ngôi nhà này cũng đủ cho thấy độ giàu có của chủ nhân không ở mức tầm thường.
Mạc Tang tìm thấy cầu thang khi xuyên qua hành lang dài trên không. Bước xuống được một nửa, cô nghe tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ. Vòng lại, thấy sảnh ở chính giữa phía trước sáng điện, xung quanh đều là tường bằng kính. Cô dừng bước, đứng bên ngoài tường kính theo dõi bên trong, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Đường Tụng đang cúi người bế một cô gái, lưng quay về phía Mạc Tang. Khi đứa trẻ được bế lên, Mạc Tang kinh ngạc đến sững người. Cô bé tầm ba tuổi, da trắng và đặc biệt có mái tóc màu đỏ. Màu tóc của Mạc Tang không nhiều người có, dù là con lai, ở nước ngoài cũng ít gặp màu tóc này.
Cô bé kề sát tai Đường Tụng nói thầm điều gì, anh ôm cô bé quay người lại, từ đại sảnh bước ra sân vườn. Trong lòng Đường Tụng, cô bé nhìn Mạc Tang không chớp, đến mức cô có chút hoang mang. Mạc Tang ôm vết thương nói: “Tôi chỉ ra ngoài đi lại một chút, nằm mãi uể oải quá. Anh có việc thì cứ làm đi, không cần lo cho tôi.’’
Cô bé chớp chớp mắt, khuôn mặt rất bầu bĩnh, đáng yêu. Tiếng cười khanh khách vang lên, cô bé chỉ vào Mạc Tang, bảo với bố: “Cô ấy cũng có tóc đỏ, con không phải quái vật đâu nhé.”
Đường Tụng vỗ vào mông cô bé, nói: “Ai nói con là quái vật thế?”
“Bạn Mai Mai ở lớp, bạn ấy lúc nào cũng bảo tóc đỏ là quái vật!”
Đường Tụng thơm má cô bé rồi nói: “Lần sau Mai Mai mà nói thế, con bảo bạn ấy đến gặp cô này.”
Càng nghe Mạc Tang càng cảm thấy lạ: “Này, sao tôi lại là cô?” Bé gái đó chắc chắn không thuần gốc Á nhưng cô không biết nên hỏi thân thế thế nào.
Đường Tụng lại rất thản nhiên, cúi người đặt cô bé xuống, quỳ gối giúp cô bé sửa sang lại váy. Trong lúc đó, cô bé nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi Mạc Tang, làm như cô là một món đồ chơi mới lạ. Đường Tụng xoa đầu cô bé nói: “Đây là Đường Đường, con gái tôi.”
Mạc Tang không thốt lên lời, con gái ư?
Gia thế Đường Tụng như vậy, tuổi mới ngoài hai mươi, chẳng lẽ anh lại lấy vợ sớm hơn những người bình thường? Thậm chí đã có con, vậy… Đường phu nhân đâu?
Mạc Tang bỗng thấy xấu hổ vì nụ hôn ban chiều. Cô thật sự không có hứng vơi đàn ông có vợ, nhất là với kiểu đàn ông Trung Quốc thích văn hóa truyền thống như Đường Tụng, dính vào sẽ có rất nhiều phiền toái. Cô bèn xua tay, lùi về phía sau, “Tôi đi đây. À, tôi không biết anh có con gái, lúc nãy…”
Dường như Đường Tụng cảm thấy buồn cười trước bộ dạng của Mạc Tang, anh chỉ vào cô rồi nói với Đường Đường: “Đây là cô Mạc Tang.”
“Cháu chào cô Mạc Tang.” Thấy cô bé chạy đến, Mạc Tang đành đứng lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang mở to mắt nói với mình: “Cô cũng có tóc đỏ. Mai Mai nói, cháu phải có một người mẹ tóc đỏ, nếu không cháu là quái vật.”
Đường Đường vò vò chiếc váy hồng đang mặc, ngây thơ nói rất to: “Cô làm mẹ cháu nhé, như thế sẽ không ai nghi ngờ cháu nữa.”
“Đường Đường, không được nói lung tung.” Đường Tụng dắt con lại, cười trừ và giải thích: “Trẻ con thôi, không có ý gì đâu.”
Nhưng Mạc Tang lại đoán ra điều gì, cô hỏi anh: “Mẹ bé đâu?”
“Con bé không có mẹ.”
Đường Đường ủ rũ, kéo tay Đường Tụng nhưng không nhìn anh. Mạc Tang thấy xót xa, vội bảo: “Anh đừng nói thế trước mặt cô bé.”
Nhưng Đường Tụng không hề muốn né tránh, “Từ trước đến nay tôi luôn thẳng thắn đối diện vấn đề này, tôi từng nói rõ với con bé rằng, nó không có mẹ. Đó là sự thật, Đường Đường rất giỏi, không cần trốn tránh sự thật từ khi còn bé.”
Không biết tại sao càng nói Đường Tụng càng nghiêm túc, dường như chuyện này đã đụng chạm điều gì. Ánh mắt anh trầm xuống, bế Đường Đường lên, nói: “Bố bảo với con rồi, phải không? Được rồi đừng giả vờ nữa.”
Quả nhiên cô bé không thể tiếp tục nín nhịn, phá lên cười rất thoải mái, rồi đưa tay dụi mắt giả vờ khóc. Đường Tụng cù vào người Đường Đường, cô bé vùng vằng trong lòng Đường Tụng, “Bố bắt nạt con! Con sắp khóc mà bố không thương.”
Mạc Tang ngẩn ngơ nhìn hai bố con, sau đó Đường Tụng để cô bé vào phòng. Khi Đường Đường đã bước xa, anh mới quay người nói với cô: “Vào ăn cơm thôi.”
Mạc Tang đi theo Đường Tụng, thấy cô bước chậm chạp, anh nhẹ nhàng đề nghị: “Tôi dìu cô?”
Mạc Tang dường như mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, đến nỗi Đường Tụng đưa tay ra cô cũng không né tránh. Khi hai người bước tới một cây chuối tây, chiếc lá to che mất những vệt nắng cuối ngày.
Mạc Tang bỗng sực nhớ ra điều gì, vội hỏi Đường Tụng: “Hình như tôi chưa nói với anh tên của mình.”
Đường Tụng đỡ eo cô, nói nhẹ, nét mặt không hề thay đổi: “Trên súng của cô có một viên đá mạc tang.”
Mắt Mạc Tang lóe lên ánh nhìn chễ giễu, “Nhưng như thế không có nghĩa là đó là tên tôi.”
Đường Tụng cười, lịch thiệp đỡ cô vào sảnh trước, vừa đi vừa nói: “Tôi chỉ nghe nói những người như các cô có thể thay tên đổi họ bất cứ lúc nào. Trên súng thường có vật gì đó đại diện cho bản thân, tôi xem rồi, không có chữ cái nào, chỉ có một viên đá. Hơn nữa lúc nãy khi gọi như vậy, cô không phản đối, như vậy nghĩa là tôi đoán đúng, phải không.”
Ánh đèn ấm áp thắp trên hành lang tới phòng ăn, hai bên là bể cá treo tường lớn. Bên trong, những loại cá hiếm đang bơi đi bơi lại thong thả.
Mạc Tang nhìn gương mặt nghiêng hiền hòa của Đường Tụng, ý thức rõ rằng, anh không phải một người qua đường đơn giản.