Diệp Thành sầm uất là nơi huyết mạch của ngành tài chính tiền tệ. Không hẹn mà gặp, nhiều trụ sở nơi đây có đủ loại giao dịch ngầm. Tất cả những điều đó khiến ngày và đêm ở thành phố này đều đầy sức mê hoặc.
Mạc Tang chưa khỏe hẳn nên không tiện ra ngoài. Cô ở nhà Đường Tụng được mười ngày. Ngày thứ mười, cô đã có thể đi dạo nhẹ nhàng khắp biệt thự và vườn hoa ở xung quanh. Hóa ra biệt thự nằm trên núi, thường ngày chỉ có Đường Tụng và Đường Đường ở.
Đêm về, lớp kính bao quanh đại sảnh sừng sững giữa núi âm u, trông như cung điện thủy tinh chơi vơi giữa trời.
Lúc này, Mạc Tang đang ngồi trên sofa ở sảnh trước ăn dâu tây. Những người giúp việc ở đây rất có phép tắc, không ai tỏ ra tò mò vì sự xuất hiện của cô. Vì thế, cô bắt đầu muốn biết về thân thế Đường Tụng. Cảnh tượng người nhà anh từng trông thấy chắc hẳn rất đáng sợ, tuy nhiên họ không bận lòng về những nhân vật nguy hiểm phải cần đến bác sĩ tư là cô. Nếu Đường Tụng đã bằng lòng chấp thuận mối nguy hại, vậy thì hà cớ gì cô phải khách khí?
Mạc Tang đơn độc trên chặng đường đằng đẵng, nếu đi tiếp, có thể cô sẽ điên, sẽ chết. Cô vốn không bận tâm, nhưng giờ bỗng có người bằng lòng cho một chốn dừng chân, cô chẳng có lý do gì để từ chối.
Quản gia ở đây họ Thẩm, tóc đã hoa râm nhưng dáng vẻ, thần sắc đều rất tốt, khỏ mà đoán biết tuổi thật. Mọi người đều gọi ông là chú Thẩm với vẻ rất kính trọng. Hằng ngày, chú Thẩm đều thông báo với cô một số việc. Hôm nay cũng vậy, ông hỏi: “Thiếu gia đi bệnh viện rồi, chắc về muộn một chút. Mạc tiểu thư muốn đợi thiếu gia về cũng ăn hay ăn trước?”
Lâu nay Mạc Tang sinh sống ở nước ngoài, tổ chức của cô lại làm thuê cho các cơ quan tình báo hải ngoại, vì thế cô không hiểu lắm về phép tắc trong nước. Mạc Tang tưởng người trong nhà ai cũng được thông báo như vậy, dù là khách, thế nên lần nào cô cũng trả lời thật thà. Hôm nay, cô nghĩ giây lát rồi đáp sẽ ăn trước, sau đó nhân tiện hỏi vị quản gia: “Anh ấy tới bệnh viện?”
Chú Thẩm cúi đầu nói: “Thiếu gia đi thăm người ốm. Cụ thể thì cô hỏi thiếu gia, chúng tôi không tiện trả lời.”
Mạc Tang không tò mò chuyện Đường Tụng đi đâu, làm gì. Cô ngồi xuống, ấn ấn vào vết thương trên người. Cô đã quen với việc bị thương như thế này, từ nhỏ đã được rèn luyện thân thể, dù trong điều kiện khắc nghiệt vẫn có thể phục hồi. Huống hof, gần đây cô được hưởng đủ thứ từ vị thiếu gia này. Môi trường sống tốt, tâm trạng tốt, tất yếu sẽ hồi phục càng nhanh.
Khi Mạc Tang đang suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của Đường Tụng, cân nhắc khi nào nên rời khỏi đây thì bên ngoài có người bước vào. Cô nhìn không rõ dáng dấp nhưng chắc chắn không phải Đường Tụng. Chú Thẩm bước nhanh ra đón còn cô đứng dậy, mang dâu về phòng mình ăn. Chủ nhà vắng mặt, với thân phận đặc biệt, cô không muốn gặp người ngoài.
Không ngờ người đó bước quá nhanh, vừa vào đến cửa đã oang oang: “Đường Tụng, con gái yêu của cậu suýt nữa thì bị lừa bắt đi nhé, nhanh ra cảm ơn tôi đi.”
Vừa dứt lời, cô bé bên cạnh phụng phịu, giọng trẻ con làu bàu: “Chú Lục nói dối! Cháu chỉ cắt đuôi những kẻ bám theo để đi ăn kem thôi.” Nói xong, Đường Đường nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt ghét bỏ, rồi ngẩng đầu nhìn quanh phòng. Trông thấy Mạc Tang đang đi vào trong, cô bé reo lên: “Mẹ tóc đỏ ơi!”
Chú Thẩm đứng bên cạnh, vẻ mặt không tỏ thái độ gì, kéo Đường Đường lại gần, nói nhỏ: “Thiếu gia dặn tiểu thư rồi, không được tùy tiện gọi khách là mẹ.” Sau khi hiểu được sự tình qua lời kể của vị khách, chú trầm trầm nói: “Tiểu thư hôm nay lại chạy lung tung, như vậy nguy hiểm quá. Tôi chỉ còn cách nói sự thật khi thiếu gia về, tiểu thư sẽ phải chịu phạt.”
Đường Đường nghe thấy mình phải chịu phạt thì kêu ré lên, đẩy đám người rồi chạy vào trong phòng, co cẳng, giậm chân la hét một hồi. Mạc Tang không đành lòng đi tiếp, quay lại vẫy vẫy tay, “Đường Đường.”
Cô bé như tìm thấy cứu tinh, chạy lại ôm chân Mạc Tang, nói: “Mẹ tóc đỏ! Mẹ tóc đỏ cứu con! Mẹ hãy nói với bố là con chỉ đi mua kem, tại bọn họ ngốc quá nên không đuổi kịp chứ không phải con chạy lung tung!”
Mạc Tang buồn cười khi nhìn thấy ánh mắt làm ra vẻ vô tội của Đường Đường. Cô quỳ xuống, véo vào khuôn mặt phúng phính. Hôm nay tóc Đường Đường được tết thành hai bím, màu tóc đỏ đậm trông như hai đóa hoa nở bên tai. Mạc Tang chưa kịp tiếp lời, người đnà ông ngoài cửa đã chạy vào phòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cô, “Cô… cô… có phải là…”
Chú Thẩm điềm đạm bước lại, giải thích: “À, đây là vị khách thiếu gia mời về nhà và tạm thời sống ở đây, cô ấy họ Mạc. Mạc tiểu thư, vị này là Lục thiếu gia.”
Lục thiếu gia kìm lại lời định nói. Anh ta muốn hỏi gì nhưng rồi lại thôi, sau đó đưa tay về phía cô, “Tôi là… bạn của Đường Tụng, Lục Viễn Kha.”
Mạc Tang hất tay ra hiệu bỏ qua, không buồn nói nhiều với anh. Cô xoa tóc Đường Đường, nói: “Cô không phải là mẹ cháu.”
“Vâng, thế nên cháu gọi cô là “mẹ tóc đỏ”, bố chỉ không cho cháu gọi “mẹ” thôi mà.”
Lục Viễn Kha ngại ngùng đứng đó khi cái bắt tay hữu hảo bị lờ đi. Song anh không tức giận mà ngược lại, tò mò đi theo Mạc Tang vào trong. “Cô là Mạc Tang đúng không? Tôi còn nhớ cô, cô…”
Mạc Tang đang nắm tay Đường Đường bước đi, bỗng quay đầu lại: “Anh còn nhớ tôi?”
Lục Viễn Kha sợ sệt trước ánh mắt của Mạc Tang, đứng ngây ra, sau đó gãi gãi đầu. Anh nghĩ một lúc rồi nói với ý thăm dò: “Cô về tìm Đường Tụng à?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi chỉ ngẫu nhiên ở đây thôi, đợi tôi… vài hôm nữa sẽ đi”, Mạc Tang đưa cánh tay theo bản năng ấn vào vết thương bên eo. Nhfn Lục Viễn Kha một lượt, quả là con cháu nhà giàu sang, trên mình khoác toàn hàng hiệu, trong tay còn có chiếc chìa khóa của con xe Bugatti.
Mạc Tang không muốn dây dưa sinh chuyện. Lúc chú Thẩm muốn đưa Đường Đường đi thay quần áo, cô nói Đường Tụng không có nhà, nếu Lục Viễn Kha có việc thì ngồi đó đợi anh. Mạc Tang thể hiện rõ ý muốn rời đi nhưng đối phương là người đơn giản, nghĩ gì nói nấy chứ không biết đoán ánh mắt người khác.
Lục Viễn Kha nói: “À, không có gì, tôi đi ngang thì thấy bà cụ non đó chạy lung tung nên lôi về. Đường Tụng có nhà hay không không sao, tôi nói chuyện với cô cũng được.”
Mạc Tang không muốn tiếp chuyện nhưng bỗng nhớ tới nghi vấn trong lòng nên ngồi lại sofa, khoanh chân trên ghế, tiếp tục ăn dâu.
Coi như nói chuyện giải sầu.
Khuôn mặt Lục Viễn Kha búng ra sữa, thuộc kiểu đẹp trai, trẻ lâu. Sau khi quan sát kỹ càng Mạc Tang đến năm phút, anh mới nhận ra vẻ không vui ở đối phương, bèn vội vàng giải thích: “Không không không, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ tò mò vì cô tình cờ tới đây… Chà, người như Đường Tụng lại có thể tùy tiện mang phụ nữ về nhà.”
Mạc Tang cắn một miếng dâu, hỏi luôn: “Anh ấy thuộc loại người nào?”
“Anh ta là kẻ đi hộp đêm mà mắt không liếc ngang liếc dọc”, Lục Viễn Kha nói rất nghiêm túc.
Mạc Tang cười, tưởng tượng cảnh Đường Tụng ở tụ điểm ăn chơi, quả thật đúng thế. Cô hỏi tiếp: “Như vậy gọi là… chính nhân quân tử hả?” Cô mất một lúc mới tìm ra được cụm từ tiếng Trung này, nhưng Lục Viễn Kha xua tay rối rít, “Nói bậy! Anh ta mà được như thế! Cô đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa, anh ta là chính nhân quân tử thì làm sao mà có Đường Đường.”
Đến đây Mạc Tang thấy thích thú hơn, nghĩ bụng con người này quả nhiên thú vị, “Thế sao anh nói Đường Tụng mắt không liếc ngang liếc dọc?”
“Đường Tụng hả, từ nhỏ đã bị dạy dỗ rất nghiêm. Nếu anh ta tới nơi trác táng như hộp đêm, thì nhất định đã để mắt tới cô nào ở đó, chỉ một mình cô ấy. Cho dù đặt một trăm người đẹp trước mắt, anh ta cũng chỉ nhìn duy nhất cô ấy mà thôi. Không biết đấy gọi là si tình hay ngốc nghếch.”
Giọng điệu của Lục Viễn Kha mang vẻ chế giễu. Nói rồi, anh quay sang nhìn Mạc Tang, cười khì khì: “Nhưng mà, anh ta đưa cô về nhà thì chắc chắn có gì đó khác.”
“Anh hiểu nhầm rồi, thật sự tôi chỉ vô tình gặp Đường Tụng, anh ấy bằng lòng giúp đỡ để tôi tạm ở đây. Tôi còn không biết anh ấy làm gì, cũng không biết đây là nhà anh ấy chuyên ở hay một bất động sản nào đó. Cuộc sống của những người như các anh tôi không quan tâm.”
Nhưng Lục Viễn Kha lại nhìn cô đầy hào hứng. Anh ta ngồi thẳng người, ánh mắt thành thật đến nỗi cô nghĩ, nếu giờ đứng dậy đi chỗ khác thì thật có lỗi. Nhớ tới vết thương, Mạc Tang nhẫn nại tiếp chuyện Lục thiếu gia.
“Đây là nhà của Đường Tụng, anh ta và Đường Đường sống ở đây. Nếu có việc thì anh ta mới về nhà chính của họ Đường. Hiện nay ông nội và anh cả của Đường Tụng ở đó.”
“Ông nội? Bố mẹ anh ấy đâu?”
“Người ở Diệp Thành đều biết, sinh ra trong gia đình họ Đường chẳng phải điều tốt đẹp gì, nguy hiểm luôn rình rập…”, Lục Viễn Kha dừng lại một lúc, nói tiếp: “Bố mẹ Đường Tụng qua đời khi anh ta còn rất nhỏ.”
Hóa ra bốn anh em nhà Đường Tụng đều do ông nội nuôi dưỡng, vài năm trước gia đình xảy ra biến cố lớn, anh hai và anh ba của Đường Tụng lần lượt qua đời, bây giờ anh cả cai quản việc chung của cả gia đình.
Lục Viễn Kha giữ vẻ thoải mái khi nói chuyện song Mạc Tang lờ mờ nhận ra sự nguy hiểm trong đó. Gia tộc Đường Tụng quả nhiên không phải chỉ là dòng họ giàu có thường tình mà rất đáng sợ. Nếu không nhớ nhầm, trong hiểu biết của Mạc Tang, những người như họ được gọi là Thái Tử Đảng.
Lục Viễn Kha có vẻ hơi ngại, tựa vào sofa, cười bảo: “Thực ra, cũng giống như những thông tin giải trí trên báo lá cải, cô có thể hiểu đôi chút về các đại gia tộc. Dù sao tôi và Đường Tụng quen nhau từ bé… Đường Tụng rất ôn hòa phải không? Ngày nhỏ anh ta được bí mật đưa đi dạy dỗ riêng biệt, cô có thấy là tính tình anh ta rất tốt? Anh cả của anh ta mới gọi là hung hăng, tôi ghét nhất hắn ta! Chỉ nói chuyện với hắn một câu là tôi đã ớn đến tận cổ.”
Đây vốn là cuộc nói chuyện không theo dự kiến, ngồi thêm một lúc, Mạc Tang nhận ra mình không thấy chán ngán. Dường như Lục Viễn Kha có sự đồng cảm kỳ lạ với cô. Gần kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Đường chạy vào với chiếc váy ngắn, quấn lấy Mạc Tang đòi ăn dâu.
Đường Đường giống như búp bê phương Tây, gương mặt trắng trẻo rất đáng yêu, vừa trông thấy cô bé Mạc Tang đã vô cùng yêu mến. Cô bế cô bé đặt lên đùi, nhẹ nhàng cho cô bé ăn dâu.
Ở phía đối diện, Lục Viễn Kha làm mặt quỷ với Đường Đường nhưng cô bé chỉ dán mắt vào những quả dâu, không để ý tới anh.
Ý định trêu chọc thất bại, Lục Viễn Kha trừng mắt nhìn Đường Đường: “Này nhóc, sao cháu không biết tốt xâu y hệt bố cháu vậy! Chú đưa về nhà mà còn không vui ư.”
Đường Đường nói rành mạch, biểu cảm y hệt Đường Tụng: “Nếu không phải tại chú thì bây giờ cháu đã được ăn kem rồi.”
Lục Viễn Kha tức tối bước tới véo má Đường Đường, cô bé dùng cả chân lẫn tay đánh lại, một người lớn một trẻ nhỏ làm loạn trên ghế sofa, không may làm đổ cả đĩa dâu. Mái tóc đỏ của cô bé rối bung, trông như một con sư tử nhỏ.
Mạc Tang cầm trên tay quả dâu tây, ngồ một bên chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng cũng hắng giọng nhắc nhở.
Lục Viễn Kha ý thức được mình quá đà, Mạc Tang hất cằm, tỏ ý bảo anh nhìn xuống quần. Vừa cúi xuống, mặt Lục Viễn Kha bỗng chốc đỏ bừng.
Dâu đổ vung vãi, không biết Đường Đường làm thế nào mà đá một quả trúng Lục Viễn Kha, sau một hồi, quần anh loang lổ vết nước dâu.
Lục thiếu gia bẽ mặt, Đường Đường giành được toàn thắng, chốn nạnh chỉ vào anh cười ngặt nghẽo.
Lúc này, cánh cửa kính mở ra, Đường Tụng về đến nhà.
Đường Đường lập tức tắt nụ cười, dụi dụi mắt, đổi sang bộ dạng oan ức đáng thương, chạy tới chỗ bố với mái tóc rồi tung, vừa khóc vừa la như thể chịu ấm ức ghê gớm, kể với bố mình bị chú Lục ức hiếp.
Lục Viễn Kha bối rối, nhìn về phía Mạc Tang, nói: “Đường Tụng, cậu hỏi cô ấy mà xem, cô ấy nhìn thấy hết!”
Đường Đường quay đầu nháy mắt ra hiệu với Mạc Tang, cô vội đưa tay lên cổ họng, chỉnh quần áo, ngồi đoan trang trên ghế, cố tình vừa ra vẻ ấm ức vừa quyến rũ, gợi tình, “Đường Tụng, Lục Viễn Kha ăn hiếp tôi…”
Lục Viễn Kha mặt tái đi. Mạc Tang cười đến mức vết thương đau nhói. Cô ra dấu ngón tay cái với Đường Đường rồi cho quả dâu tay cuối cùng vào miệng, hả hê cười ngặt nghẽo.
Cô rất muốn biết người đàn ông bát phong bất động đang đứng ở cửa kia sẽ phản ứng thế nào.
Quả nhiên Đường Tụng mặt không biến sắc, điềm tĩnh xắn ống tay áo lên, ôm Đường Đường véo nhẹ má cô bé, sau đó hướng ánh mắt về phía người đàn ông oan ức, mặt đỏ gay và đang che quần. Anh nói nhé: “Được đấy, Lục thiếu gia, tự tiện vào nhà tôi, chọc ghẹo người phụ nữ của tôi, ức hiếp con gái tôi, cậu còn gì để giải thích không?”
Lục Viễn Kha ngây người, Mạc Tang bật cười phun cả quả dâu trong miệng, lại giơ ngón tay cái về phía Đường Tụng.
Tính cách của Đường Đường quả là di truyền từ bố.
Sau đó, Đường Tụng nói bằng giọng ôn hòa như thường ngày: “Chú Thẩm, tiễn khách.”
Quản gia cúi đầu đi về phía Lục Viễn Kha, đưa tay tỏ ý mời anh ra ngoài.
Mất một hồi lâu Lục Viễn Kha mới phản ứng lại, nhìn xuống quần, nói lớn: “Đường Tụng cái đồ sói nham hiểm, ít nhất cũng phải cho tôi mượn cái quần chứ, hồi nhỏ ai giúp cậu khi đánh nhau, ai giúp cậu gánh tội! Đồ vong ân bội nghĩa, thấy gái đẹp quên bạn bè.”
Lục Viễn Kha chưa nguyền rủa hết, Đường Tụng đã dẫn con gái tới bên Mạc Tang, hỏi: “Đói chưa, hôm nay tôi có chút việc nên về muộn, đi ăn cơm thôi.”
Đường Tụng làm như không có chuyện gì.
Lục Viễn Kha lại lải nhải: “Đường Tụng! Lát nữa tôi còn phải đi đón Jenny và Phương Phương, cậu cho tôi mượn quần thay để đi mua cái mới, như thế này tôi không dám ra ngoài!”
“Con sói nham hiểm” mà Lục Viễn Kha chửi rủa không buồn đếm xỉa, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trên sofa. Cô vươn vai, ngáp như một con mèo lười, sau đó đứng dậy đi vào phòng ăn. Đường Tụng nghĩ bụng, vết thương của cô đã khá hơn, bèn sai người giúp việc mời bác sĩ tới khám vào buổi tối.
Dặn dò xong xuôi, Đường Tụng mới nhớ tới người bạn thân của mình, ân cần nói: “À, tôi quên mất tối nay cậu hẹn hò người tình.”
Hai mắt Lục Viễn Kha sáng lên.
Đường Tụng nói tiếp: “Yên tâm, Jenny và Phương Phương yêu cậu như thế chắc chắn cũng sẽ yêu cái quần bẩn của cậu.” Nói rồi, anh thản nhiên làm điệu bộ tiếc nuối, “Cậu bận nên tôi không mời ở lại ăn cơm.”
Đường Tụng một lần nữa ra hiệ chú Thẩm tiễn khách.
Lục Viễn Kha mắng Đường Tụng là sói mắt trắng. Mạc Tang thở ài, cầm dĩa trên tay, liếc nhìn Đường Tụng rồi lắc đầu bổ sung: “Không, là sói đội lốt cừu.”
Đường Đường bị đưa đi chải lại đầu, bên bàn ăn chỉ còn Đường Tụng và Mạc Tang. Anh dặn người giúp việc chú ý trông Đường Đường rửa tay, sau đó nhì cô cười, nói: “Thế còn cô, có sợ sói không?”
Mạc Tang nghĩ một lúc, bỗng dịch ghế lại gần anh, cố tình nói với vẻ đầy cám dỗ: “Tứ thiếu gia là người thông minh, không biết vì sao đồng ý giữ tôi lại? Nghe Lục Viễn Kha nói, anh chưa từng đưa cô gái nào về nhà.”
Đường Tụng không né tránh, để mặc cô thản nhiên áp sát, cho tới khi hai cơ thể sát lại. Anh nhìn khuôn mặt cô nghĩ bụng, đúng là bản chất con mèo bùng phát, rõ ràng cô đang có mưu đồ gì đó.
Thế rồi anh nhanh chóng giữ cốc trà trên bàn trước khi Mạc Tang ra tay, nước không rớt một giọt nào, quần của anh vì thế mà được an toàn.
Trò của Mạc Tang bị phá vỡ. Không được nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Đường Tụng khi ướt quần, Mạc Tang cụt hứng, mắt nháy nháy tỏ vẻ tẻ nhạt, miệng lầm bầm: “Còn chẳng vui bằng Lục Viễn Kha.”
Đường Tụng bỗng nắm chặt tay Mạc Tang, cười khẽ, “Lục Viễn Kha chắc không nói tốt về tôi, biết tôi là ngườ thế nào còn dám ngang nhiên chọc vào?”
Móng vuốt sắc nhọn của con mèo một lần nữa nhô ra, dần xác định vị trí. Mạc Tang không phản đối, cứ để anh nắm tay mình, sau đó hôn vào mép Đường Tụng, thầm thì: “Chẳng lẽ anh chưa điều tra tôi sao, giữ tôi lại sẽ phiền phức cho anh đấy.”
Đường Tụng lắc đầu, đưa tay bóp cằm cô, ánh mắt suy tư như đang nhìn vật sở hữu. Quan sát cô một hồi, anh kết luận: “Tùy tiện hôn người khác là tật xấu, cần bỏ.”
Mạc Tang bỗng bối rối vì ánh mắt của Đường Tụng. Cô vùng khỏi tay anh, về lại chỗ của mình, sau đó cúi đầu ăn. Cô vừa ăn vừa nói với vẻ bất cần: “Dù sao các người cũng giống nhau cả. Đã là người nhà họ Đường, chắc chắn phải biết. Anh chẳng thể vô duyên vô cớ chứa chấp một người đàn bà mang súng. Tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng xin lỗi, không chiều anh được.”
Mạc Tang lạnh nhạt lướt nhìn Đường Tụng, ánh mắt đó làm anh nhớ tới những dãy núi trập trùng ở miền chân trời, như một quãng thời gian bị ngưng đọng. Từng trải qua bao điều trong thế sự, để rồi cuối cùng lòng nguội lạnh. Dường như phút giây trước, người phụ nữ đỏng đảnh, khêu gợi như con mèo đó không phải Mạc Tang.
Cô cất giọng nói rành mạch với anh: “Đường Tụng, nếu anh cần người tình thì đi với bạn anh mà tìm. Bằng không, đừng tưởng tôi bị thương mà không xử lý được anh.”
Đường Tụng không tỏ thái độ gì nhưng nghĩ bụng, con mèo bị động chạm, xù lông lên thì nên dỗ dành thế nào? Anh quyết định chấm dứt trò đùa, chỉ vào mép mình: “Mạc Tang, tôi chưa bao giờ chủ động hôn cô hai lần.”
Ý của anh đã rõ, từ đầu đến cuối, ai mới là người gây chuyện trước?
Mạc Tang hắng giọng, không để ý tới Đường Tụng, cắm cúi ăn, sau đó lên lầu.
Đường Tụng gõ cửa phòng cô khi không còn sớm nữa. Mạc Tang chưa ngủ, đang ngồi thẫn thờ trên chiếc bàn gỗ giáng hương.
Mạc Tang hờ hững cất tiếng “ừ”, Đường Tụng bước vào, thấy cô ngồi lẻ loi trên bàn. Vẫn không quy củ, vẫn thói quen hoang dại nhưng anh nhận ra có gì đó không ổn.
Anh thấy Mạc Tang cất vôi một vật trên tay, đó là chiếc túi nhung đựng đồng hồ.
Mạc Tang quay đầu nhìn anh, gượng cười, bảo: “Muộn thế này rồi…”
Anh lắc đầu, “Tôi mời bác sĩ tới, đến ngày tái khám rồi.”
Mạc Tang lau mặt rồi xuống bàn, bác sĩ chưa vào phòng, Đường Tụng bỗng kéo cô lại, cô tránh mặt đi, “Làm gì thế?”
Anh thấy vệt nước mắt trên má cô nhưng không hỏi gì, chỉ nói: “Đồng hồ của cô hỏng rồi, có cần tôi tìm người sửa cho không?”
Mạc Tang cúi đầu nhìn đồ vật trong túi, “Không sửa được đâu, nó gọi là Vết Nứt Thời Gian, được vớt ra từ một con thuyền đắm một trăm năm trước. May là mắc trong hộp kín nên không vào được, lên dây lại thì chạy được thôi, thế nên giá trị của nó rất lớn. Mấy năm trước nó là mục tiêu đổi chác trong một nhiệm vụ. Nhưng bây giờ… nó hỏng rồi.”
Không biết ý Mạc Tang muốn nói đồng hồ hỏng rồi hay là tình yêu dữ dội năm đó đã tan thành mây khói. Mà thực ra ngay cả cô cũng không rõ. Những khi cô đơn, tất cả ký ức đáng sợ đeo bám lấy cô như hình với bóng. Cô trốn chạy qua bao núi non, ghềnh thác mà không sao quên nổi.
“Vật này rất quan trọng với cô phải không? Là người cô yêu trao tặng à?” Đường Tụng dè dặt hỏi.
Mạc Tang gật đầu, phải rồi, người cô yêu thương nhưng chưa hẳn yêu cô. Càng nghĩ cô càng không thể bình tĩnh lại, nước mắt chực trào ra.
Cô không yếu đuối, chỉ là nỗi đau lâu lành quá, lâu đến mức cô bôn ba khắp thế gian mà vết thương vẫn chưa thành sẹo.
Thấy Mạc Tang che mắt, Đường Tụng thở dài, nhẹ nhàng ôm vai cô, an ủi: “Tôi xin lỗi.”
Bác sĩ bước vào, trông thấy Đường Tụng đang ôm Mạc Tang. Vị bác sĩ tư thật thà có chút ngại ngần, hắng hắng giọng. Mạc Tang đẩy Đường Tụng ra, cúi đầu nói: “Ổn rồi, tôi hơi… mất kiểm soát tâm trạng, không phải lỗi tại anh, để cái này vào lại ngăn kéo giúp tôi.”
Vị bác sĩ họ Lý làm việc cho nhà họ Đường nhiều năm qua đây là lần đầu ông thấy Đường Tụng cư xử như vậy với một người, vì thế tỏ ra rất cẩn trọng, giữ kẽ. Ông hết sức cẩn thận khi khám cho Mạc Tang, hỏi cô về chuyện ăn ở sinh hoạt. Nhưng theo thói quen công việc, Mạc Tang ghét bị người khác hỏi vấn đề cá nhân, luôn không phối hợp.
Bác sĩ Lý bất lực, ra hành lang bàn bạc với Đường Tụng: “Thiếu giam vết thương của Mạc tiểu thư ổn rồi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi đợi lành hẳn là được. Nhưng cô ấy làm việc quá sức suốt thời gian dài, sức khỏe không tốt. Hơn nữa, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chân cô ấy có vết sẹo lớn do bỏng nặng, vai lại có vết thương chưa được điều trị dứt điểm. Người bình thường không thể có thương tích như thế, thông thườn là vì…”
Đường Tụng nói hộ vị bác sĩ: “Vai chịu lực ép nặng trong suốt thời gian dài, tôi hiểu, khả năng lớn nhất là súng bắn tỉa. Chỉ có sức giật về phía sau của nó mới để lại tổn thương lâu trên vai người ta như vậy.”
“Thiếu ga, tôi hỏi một câu được không, rốt cuộc lai lịch của cô ấy như thế nào?”
Đường Tụng không tức giận cũng chẳng trách cứ, chỉ bình thản hỏi lại: “Tôi đã bao giờ phạm sai lầm chưa?”
Bác sĩ Lý lắc đầu, “Chưa, thiếu gia luôn là niềm tự hào của nhà họ Đường.”
Đường Tụng gật đầu, vỗ vai bác sĩ tỏ ý bảo ông cứ yên tâm, “Thế nên hãy tin tôi.”
Bác sĩ thở dài, kê đơn thuốc rồi ra về.
Đường Tụng nhìn ánh điện bắt qua khung cửa, cô gái đang ngồi ôm gối, lặng lẽ trông ra xa. Anh biết, trừ đêm hôn mê không biết gì, Mạc Tang hiếm khi được ngủ một giấc yên lành. Làm sao tránh khỏi mệt mỏi khi bao đêm dài cô ngủ chập chờn như thế.
Đường Tụng tựa vào cửa, không làm phiền Mạc Tang. Nhìn bóng dáng vị bác sĩ xuống lầu, anh thầm chế giễu bản thân, “Thực ra tôi phạm sai lầm, có lẽ chỉ có lần đó… Nhưng quả thật tôi đã sai.”
Nhân vô thập toàn, làm sao anh tránh khỏi sai lầm.
Đường Tụng chầm chậm bước vào khu vườn trước nhà, không khí trên núi về đêm vô cùng trong lành, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ngôi sao. Anh bấm di động, phía bên kia vọng lại tiếng nhạc ầm ĩ, anh nói: “Lục Viễn Kha, cậu vào nhà vệ sinh cho yên tĩnh một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Âm thanh bên kia nhỏ dần, Lục Viễn Kha đã tới nơi có thể nghe rõ tiếng của nhau. “Được rồi, Tứ thiếu gia, anh lại sao thế hả, có việc gì cần tiểu nhân giúp đỡ thế? Hôm nay tiểu nhân bẩn quần, chắc không tiện đâu.”
Đường Tụng ngừng một lúc mới cất lời: “Cảm ơn.”
“Ấy, đừng, đừng bao giờ cảm ơn tôi! Nghe đồn kẻ nào được Tứ thiếu gia cảm ơn thường đều chết rất thảm…”
“Tôi nghiêm túc đấy, cảm ơn cậu hôm nay không nói chuyện năm đó.”
“Trời đất ơi, cậu không định giữ kín chuyện đó chứ hả, cô ấy trở về rồi, cậu còn đợi gì nữa?”
Đường Tụng quyết đoán ngắt lời Lục Viễn Kha, nói giọng cương quyết: “Tôi không muốn nói, cô ấy chưa quên được người đàn ông đó, bây giờ có nói cũng không tác dụng gì, ai tin được.”
“Cậu không vì bản thân cũng phải nghĩ cho Đường Đường chứ. Đường Tụng… hôm nay cô ấy bảo là sẽ đi, cậu không trói chân cô ấy được đâu.”
Đường Tụng bước chầm chậm trong vườn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ chính giữa tầng hai, “Tôi biết, nhưng điều cậu cần làm là giữ mồm giữ miệng. Nếu không, Lục Viễn Kha, chúng ta không bạn bề gì nữa hết. Những việc khác có thể đùa, riêng chuyện này thì không.”
“Chúa ơi, Tứ thiếu gia cậu cũng có thóp sao… Đường Tụng, cậu có biết điều này nghĩa là gì không, nếu cậu có điểm yếu lớn thế này, vạn nhất anh cả cậu biết, mọi nỗ lực bao năm qua đều đi tong.”
Đường Tụng hít một hơi sâu, gió đêm lành lạnh thổi vào mặt, “Vì thế tôi tin cậu, cậu cần đảm bảo là chuyện này chỉ có chúng ta biết mà thôi.”
Lục Viễn Kha im lặng hồi lâu, bỗng đổi giọng trịnh trọng nói: “Cậu yên tâm, tôi quen cậu hai mươi năm nay, chuyện này tôi có thể đảm bảo.”
“Được, tôi đền cậu mười cái quần.” Đường Tụng cười.
Nghe câu đó, Lục Viễn Kha gầm lên: “Này này, sự đảm bảo của tôi chỉ đáng mười cái quần?”
“Đương nhiên không phải. Vốn chỉ đáng ba cái, nhưng mà…”, thấy tầng hai tắt điện, Đường Tụng vừa lên lầu vừa nói: “Để cho chẵn, lời cho cậu đấy.”
Một người giúp việc đang đi xuống, sợ sệt nói với Đường Tụng: “Thiếu gia, Mạc tiểu thư muốn uống rượu nhưng lúc nãy bác sĩ Lý dặn, thời gian này cô ấy cần kiêng khem, đặc biệt là rượu…”
“Lấy rượu đi.”