Điện trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sao ngoài cửa sổ. Đêm nay Diệp Thành khá âm u, tầng tầng lớp lớp mây che phủ khiến ánh trăng cũng mờ nhạt. Buổi đêm ảm đạm thường khiến người ta thấy vô vị, nhạt nhẽo, nhưng đây lại là kiểu tiết trời đêm mà Mạc Tang thích. Đơn giản vì nó yên tĩnh và giống những đêm ở Zurich trước kia.
Hồi đó, Mạc Tang thích ngồi trên gác, nhìn về quảng trường xa xa qua ống ngắm. Người đi chơi trong đêm, quả cầu đầy màu sắc, đứa trẻ khóc òa vì đi lạc… Nhưng chủ yếu là để… ngắm K. Cô ngắm K ở mọi nơi, lúc ở góc phố, khi trong cửa hàng bánh mì, rồi cô soi về hẻm nhỏ mà anh ta đứng hút thuốc… cho tới khi K lững thững bước về và đến bên cô.
K nói đó không phải thói quen tốt. Khi đã dùng ống ngắm, phải có mục tiêu rõ ràng thì họ mới có đường sống tiếp. Nhưng Mạc Tang là một cô gái, không giỏi che giấu tình cảm bản thân. Cái tôi của cô quá lớn, cô luôn ao ước đôi mắt mình có thể dõi theo người tình bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.
Hồi đó Mạc Tang quá ngây dại. Cô ngưỡng mộ K từ nhỏ, tình cảm lớn dần thành tình yêu. Cô mê muội theo anh ta mà không thiết mạng sống, tương lai.
Đêm nay, Mạc Tang ngồi đó, cầm cả chai rượu rót xuống cổ họng như muốn cố tình gây lãng phí để trêungươi ai đó. Nhưng kỳ lạ là, người đàn ông tưởng chừng đến để an ủi cô lại chỉ đứng sau, không nói một lời.
Mạc Tang uống rượu vang, chai Lafite 82 năm tuổi bị cô coi như nước lã. Chai rượu đó đối với Đường Tụng không thấm tháp vào đâu. Vì lo cho vết thương của Mạc Tang, anh dặn người giúp việc mang đồ uống nhẹ tới để qua mắt cô. Mạc Tang ban đầu không kén chọn, hít một hơi mạnh cho mũi đỡ nghẹt rồi đưa tay lần với chiếc ly. Từng ly, từng ly một hòa lẫn nước mắt mà uống. Uống đến ngao ngán. Cô quay lại nhìn người đàn ông ngồi trên thành ghế sofa. Một chân anh co lại chống vào ghế, chân còn lại duỗi tự nhiên. Cứ như vậy, anh khoanh tay tựa lên ghế, không nói không rằng.
Phòng tối quá nên không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Nhưng buổi đêm nhạt nhẽo hôm nay và thái độ chẳng chút thay đổi của Đường Tụng khiến Mạc Tang có chút hờn giận. Cô bực dọc nhìn anh hồi lâu. Chẳng ai động đậy song cô nhận ra người đàn ông trong màn đêm thật cuốn hút. Cô bước loạng choạng, vấp đổ chai rượu, mùi hương nồng nàn bay lên từ những vế rượu màu đỏ ngọc tinh tế.
Đường Tụng vẫn ngồi yên, cho đến khi con mèo ngà ngà say áp sát anh. Với tư thế khiêu khích quyến rũ chưa từng có, cô vòng tay qua cổ Đường Tụng, hỏi bằng giọng không mấy vui vẻ: “Tứ thiếu gia hật keo kiệt. Người như các anh, chẳng phải là. . . À, nói như thế nào được nhỉ? Là nghìn vàng mua một nụ cười. Thế mà anh chỉ mang rượu vang tới an ủi tôi?”
Đường Tụng cười, giọng nhẹ nhàng nhưng không hề yếu ớt: “Tám vạn bị cô làm tung tóe dưới đất thế kia, còn chê tôi không đủ hào phóng?”
Quá nửa đêm, căn biệt thự giữa núi được bao bọc trong ánh điện, ánh sáng làm mọi thứ ấm áp hơn. Đường Tụng thấy Mạc Tang nước mắt tuôn trào nhưng vẫn giữ vẻ bình thản đối diện anh. Cô gợi ý bằng giọng nhỏ nhẹ: “Tôi rút lại lời ban ngày nói. Cho tôi một chai Romanée-Conti, tôi sẽ đồng ý với anh.”
Con mèo dù ở trong hoàn cảnh thê thảm đên mức nào, chỉ cần có ý đồ, sức cám dỗ của nó chắc chắn có thể vượt quá sức tưởng tượng.
Nếu là bất kì ai trên thế giới, Mạc Tang sẽ thắng, nhưng đối thủ của cô lại là Đường Tụng.
Ánh mắt anh vẫn nghiêm túc và không mảy may bị phân tán trước sự khêu gợi. Anh điềm nhiên tựa vào ghế, để mặc Mạc Tang ôm mình, thậm chí buông câu bình phẩm ánh mắt cô: “Những người ta bảo đừng nên chiều chuộng mèo, quả là không sai. Tôi chỉ có vài chai Romanée-Conti, chẳng dám đem ra để cô phung phí. Đợi cô hết khóc, ta cùng uống.”
Nói xong, Đường Tụng thở dài, đưa tay vuốt mái tóc của Mạc Tang, dịu dàng vỗ về cô.
“Đừng coi tôi là mèo, cũng đừng nhắc đến chữ mèo trước mặt tôi, nếu không, bây giờ tôi sẽ giết anh.” Cô gằn giọng, am thanh như tiếng cào cấu từ cơ thể.
Động tác của Đường Tụng rất bình thường song lại làm Mạc Tang kích động. Cô vung tay, nhưng không ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn, cổ tay cô bị giữ chặt. Đường Tụng không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Mạc Tang bằng nét mặt đó, “Cô định làm gì đây?”
Tuy đã uống nhiều nhưng Mạc Tang vẫn nhận rõ một điều, Đường Tụng sống trong nhung lụa, nhìn bề ngoài giống một đại thiếu gia được chăm bẵm, tay trói gà không chặt. Động tác của cô ban nãy chớp nhoáng, gần như là ra đòn áp sát quyết liệt, vậy mà Đường Tụng chẳng cần di chuyển cũng ngăn được cô.
Ý thức được điều này, Mạc Tang bất giác buông tay xuống, lùi lại. Song đến lượt Đường Tụng không để yên, anh kéo cô lại, hỏi nhẹ: “Sao thế, cô trêu ghẹo tôi giờ lại muốn chạy. Được rồi. . . đừng làm ồn nữa. Nghe tôi nói, lúc nãy cô muốn đồng ý cái gì? Tôi không nhớ mình đã yêu cầu gì với cô.”
Biết không thoát khỏi tay Đường Tụng, Mạc Tang quyết định thả lỏng người, sà vào lòng anh, cười mỉm, “Anh thích tôi không? Nếu không thích, anh giấu tôi trng nhà. . . làm gì?” Cô ngước mắt nhìn lên, nhận thấy đường nét phần cằm dưới của anh trông rất tao nhã, ôn hòa. Cô nói tiếp: “Gia thế đủ mạnh, lại là ông bố độc thân. Tuy khong biết mẹ cô bé làm gì để đến nỗi anh xử lí, nhưng mà. . . tôi rất iểu đàn ông như anh. Anh rất tốt, tốt hơn rất rất nhiều so với những gã đàn ông ma quái mà Daisy đeo bám. Tôi có lí do gì mà không theo anh nhỉ? Ít nhất, giờ đây tôi không bị truy sát nữa, quả là được lợi, phải không?”
Trên mép Mạc Tang còn dính vết rượu đỏ đậm, Đường Tụng giơ ngón tay cái, nhje nhàng lau giúp, sau đó bất ngờ cúi người, cắn mạnh vào môi cô. Hành động của anh mang tính chất trừng phạt quyết liệt, khiến Mạc Tang bất động hồi lâu vì quá sững sờ. Cho tới khi cảm thấy đau, cô vẫn không thể phản kháng.
Đường Tụng chỉ chịu buông Mạc Tang khi thấy ia máu rớm trên môi cô. Mạc Tang định thần lại, chậm rãi lùi bước. Không khí tưởng chừng như đóng băng.
Đường Tụng cảnh cáo rõ ràng với Mạc Tang, giọng điệu gai góc: “Không biết ô từng nói câu này với người khác hay chưa, nhưng nếu để tôi nghe thấy một lần nữa. . . thì không đơn giản thế này nữa đâu, biết chứ?”
Mạc Tang lau môi, nhìn Đường Tụng chằm chằm. Đường Tụng chuẩn bị sẵn tâm lí cô sẽ rút súng nhằm thẳng vào mình, nhưng điều đó không xảy ra. Đứng một lúc, cuối cùng cô chịu bại trận, sụp xuống sàn nhà, nhìn anh nói: “Đường Tụng, có lúc anh che đậy rất vụng về, sự ngạo mạn của anh làm người khác thấy ghét.”
Mạc Tang nên cảm ơn Đường Tụng vì đã giúp cô bình tĩnh bằng phương pháp mạnh đó. Nước mắt thôi rơi, độ cồn của rượu cũng không còn phát huy tác dụng.
Đường Tụng nghĩ lại, trong hai mươi tám năm qua, dường như chưa ai từng nói với anh chữ “ghét”. Nhưng cảm giác cũng hay, anh thấy buồn cười, bất giác gật đầu. Anh biết cô đã khóc rất nhiều trong bao đêm qua, bây giờ không còn tâm lý cảnh giác.
Vì thế, anh nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể cho tôi biết vết thương của cô là do đâu không?”
“Tôi bỏ tổ chức, ba năm trước họ muốn giết tôi nhưng không thành. Bây giờ lãnh dạo phát hiện tung tích của tôi ở Diệp Thành, không quản xa xôi tới xử lý.” Mạc Tang chỉ kể đơn giản, sau đó ngước mắt nhìn anh “. . . Hừ. . . Thật là vinh hạnh. . . Cụ thể là ai anh không muốn biết đâu, hơn nữa biết rồi cũng chẳng có lợi ích gì với anh.”
Đường Tụng không nói gì, Mạc Tang nghịch chai rượu dưới nền nhà, đẩy nó lăn qua lăn lại. “Hôm đó tôi bị bắn trúng, không thể tới bệnh viện cũng không thể về chỗ ở, chỉ còn cách trà trộn vào đám đông để trốn thoát, sau đó việc đầu tiên là phải cầm máu, rồi tôi gặp anh ở cửa hàng”, Mạc Tang nói tiếp.
Tiếp đến câu chuyện xảy ra như thế nào, chẳng cần nói thêm nữa.
Tối nay Mạc Tang rất đau lòng, lại uống rượu, tự giày vò đến quá nửa đêm thì mệt mỏi rã rời. Nói xong, cô thở hắt ra, nằm nhoài xuống nền nhà, để mặc những lọn tóc dài phủ đầy khuôn mặt. vậy mà đôi mắt vẫn mở to, nhìn về phía trời đêm xa tít tắp. Cô hơi buồn ngủ,mơ màng hỏi: “Đường Tụng, anh đã bao giờ tới Zurich? Buổi đêm ở đó. . . và cả núi tuyết.”
Cảnh tượng năm xưa lại ùa về. Những đêm dài muôn thuở, những con người sống trụy lạc, sa đọa trên phố. . . Tất cả khiến cô vừa yêu vừa hận.
Đường Tụng vẫn im lặng.
“Tôi yêu anh ta suốt mười năm, vậy mà nhận lại là thứ gì? Anh ta nói sau lần cuối đó sẽ không nhận nhiệm vụ nữa, trốn khỏi sự khống chế để cùng tôi tới núi Thiếu Nữ… Nhưng anh ta lừa tôi, cấp trên ra lệnh thủ tiêu tôi, anh ta nhẫn tâm tự ra tay!”
Và đến bây giờ, cô vẫn chưa thể đặt chân tới ngọn núi tuyết nổi tiếng thế giới đó.
“Anh có biết tại sao tôi có tên Mạc Tang không? Vì năm đó anh ta đưa khẩu súng cho tôi, trên đó gắn một viên đá mạc tang tự nhiên… Nó được lấy từ mảnh vỡ của thiên thạch ngoài không gian, không quý bằng kim cương nhưng là món quà của tạo vật… Anh ta bảo, tôi là món quà ông trời ban tặng, thần thánh ra ý chỉ để anh ta đưa tôi về nhà.”
Mạc Tang không muốn khóc nữa, nằm dưới nền nhà, từ từ nhắm mắt. Hơi thở cô đều đều, phút chốc trông như đã ngủ sâu. Đường Tụng vươn người lay Mạc Tang, “Cô đang bị thương đấy, lên giường ngủ đi, Mạc Tang?”
Mạc Tang đưa tay vô thức quờ quạng quanh nền nhà, khi cảm nhận được hơi ấm từ Đường Tụng, cô từ từ nhích người lại gần, tựa vào anh yên lành.
Đường Tụng nhìn Mạc Tang một lúc rồi dang tay bế cô lên.
Đêm rất tĩnh mịch, trong phòng còn vương vất mùi rượu.
Cô gái nhìn giống con mèo đó mặc váy đen thêu họa tiết, khi ngủ trông mong manh và yếu ớt, khác xa so với vẻ phóng túng ban nãy. Lúc đó, cô hỏi Đường Tụng: “Anh thích tôi không?” với vẻ mặt đầy khiêu khích.
Không phải Đường Tụng không trả lời, mà không dám trả lời.
Đường Tụng nhẹ nhàng cúi đầu, áp mặt lên má cô, rất khẽ và thận trọng. Anh như người đang bên bờ tuyệt vọng nhưng may mắn cuối cùng tìm lại được bảo vật đã mất… Dường như cả cuộc đời, anh không bao giờ còn có thể xúc động như hôm nay, thậm chí đến mức khẽ run lên.
Đường Tụng ôm chặt Mạc Tang không rời, đặt lên trán cô một nụ hôn. Trong màn đêm, đôi môi anh dịu dàng, tha thiết, “Anh yêu em.”
Cô gái trong vòng tay anh thở mạnh, lông mày nhíu lại, dường như đang mơ điều gì.
Đường Tụng đắp tấm chăn mỏng cho Mạc Tang, khẽ đóng cửa rồi bước ra.
Đêm đó Mạc Tang mơ những điều hỗn loạn, mơ thấy cả những tình huống mà cô chưa từng gặp trên chặng đường trốn chạy. Cô là người không được tùy tiện uống say, từ trước đến nay chỉ duy nhất một lần say xỉn đến bất tỉnh nhân sự, do bị kẻ khác lừa trong quán bar ở Zurich.
Còn tối qua cô không hề say vậy mà vẫn rất mệt mỏi. Lúc thức dậy, cô chắc mẩm lúc đó mình bị điên. Lúc đó, đã có khoảnh khắc cô nhìn vào mắt Đường Tụng và tự hỏi, nếu anh đồng ý “giao dịch” hoang đường mà cô đưa ra, liệu cô có ở lại?
Suy nghĩ đó vốn quá nhảm nhí, nhưng quả thật Mạc Tang đã nghĩ tới.
Những ngày tiếp theo, hai người tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tối đó. Bác sĩ Lý một lần nữa nhắc nhở Mạc Tang kiêng rượu. Cô đồng ý cho qua chuyện, sau đó cũng bắt đầu tích cực vận động hơn.
Không khí trên núi rất trong lành. Chủ nhật, Mạc Tang ra khỏi nhà, đi dạo ở con đường núi phía trước. Mấy ngày rồi Đường Tụng không về, chú Thẩm nói gần đây anh khá bận, phải ở lại thành phố bàn việc với Lục thiếu gia. Mạc Tang tìm quanh mà không thấy Đường Đường, cảm thấy cả căn nhà càng buồn tẻ.
Cô men theo con đường xe chạy để đi dạo. Lối xuống núi tĩnh mịch, làn sương mỏng giăng giăng giữa không trung.
Xa xa có một chiếc xe đang chạy tới. Mạc Tang vừa ngước nhìn, cửa sổ xe đã mở ra, tiếng trẻ nhỏ reo lên: “Mẹ tóc đỏ ơi!”
Mạc Tang mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía cô bé, chiếc xe đen dừng ngay cạnh cô. Đường Đường ló đầu ra cửa xe, cười híp mắt, “Đường Đường về rồi đây, bố chẳng về cùng, bố bảo vài hôm nữa xong việc sẽ về để đền cho con.”
Mạc Tang đưa tay xoa xoa đầu cô bé, “Thế mấy hôm nay Đường Đường đi chơi ở đâu thế?”
“Chẳng có gì hay cả…”, cô bé cúi đầu phụng phịu. Quay người nhìn trộm vào trong xe, nói khẽ: “Bố ở trong thành phố, cô út chơi với con nhưng mà con không thích cô ấy…”
“Cô út?” Mạc Tang có chút tò mò. Đúng lúc đó cửa xe mở ra, một người nắm tay Đường Đường bước xuống. Cô gái dặn lái xe đi trước còn mình sẽ đưa tiểu thư tản bộ về nhà.
Mạc Tang nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của đối phương. Đó là một cô bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có lẽ vừa bước sang tuổi thành niên.
Cô gái đưa mắt nhìn Mạc Tang một lượt, dễ đến nửa phút sau mới mở lời: “Chị là cái người mà Đường Đường hay nhắc tới?... Phải rồi, em là Ngải Lợi Lợi, người nhà gọi em là Lợi Lợi.”
Mới lần đầu gặp mặt nhưng Mạc Tang cảm thấy rõ cô bé bất mãn với mình. Chẳng biết vì lý do gì nhưng khi đối phương đã không có thiện ý, cô cũng không muốn hầu chuyện, chỉ gật đầu nói lấy lệ: “Ừ, Lợi Lợi”, rồi quay đầu định đi trước.
Không ngờ cô gái nổi nóng, chạy lại nói với Mạc Tang: “Chị không phải người nhà tôi, đừng gọi tùy tiện.”
Hôm nay Mạc Tang buộc gọn mái tóc dài, thần sắc trông khá hơn. Cô khẽ chau mày, chẳng buồn nhìn Lợi Lợi, “Cô gái, tôi vốn không quan tâm em là ai, em nên tránh ra, đừng gây sự vô lý thế.”
Lợi Lợi trẻ trung, năng động, mái tóc ngắn đơn giản mà cá tính, để đen tự nhiên. Cô mặc T-shirt và quần jeans ngắn rất hợp thời, trông tràn đầy sức sống trong làn sương mai.
Hai người nhìn nhau thăm dò, một người trong bụng ấm ức, một người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đường Đường chạy lại, hết nhìn Lợi Lợi lại ngó sang Mạc Tang, sau đó nắm vạt áo Mạc Tang, nói: “Mẹ tóc đỏ ơi, đây là cô út.”
Nói xong, Đường Đường kéo tay Mạc Tang không chịu buông ra. Cô không nỡ đẩy Đường Đường, bèn cúi xuống để bế cô bé. Ngẩng mặt lên, đã thấy ánh mắt tức tối của Lợi Lợi.
Vì còn trẻ tuổi nên khó kiểm soát cảm xúc, động một chút là bực bội.
Cùng là phụ nữ, Mạc Tang nhận ra sự đố kỵ qua biểu cảm của cô gái.
Mấy hôm không vè biệt thự, hôm nay Đường Đường quấn lấy Mạc Tang không rời. Cô đứng yên, vừa vỗ về Đường Đường vừa quan sát cô gái đột nhiên xuất hiện. Trong gió nhẹ, Mạc Tang thấy gương mặt nghiêng tươi trẻ của Lợi Lợi, ánh mắt trong veo không vướng sự đời. Mạc Tang bấm đốt ngón tay tính khoảng cách tuổi tác giữa mình và cô gái, sau đó bỗng cảm thấy thất bại. Tuổi tác chênh lệch chẳng là bao nhưng hai người như ở hai thế giới khác biệt.
Lợi Lợi không che giấu được biểu cảm trên gương mặt.
Mạc Tang cười cười, quyết định bao dung với cô gái này, “Đường Đường, cháu về nhà với cô út trước đi, cô đi dạo trên núi một lát.”
“Không đâu! Cô út lại bảo con xem phim hoạt hình, con không thích đâu!” Đường Đường phụng phịu, nhưng ngay sau đó ngước nhìn Mạc Tang với ánh mắt háo hức, “Mẹ tóc đỏ ơi, ta đi chơi nhé? Ở kia có con đường nhỏ… có thể xuống núi được đấy.”
Mặt Lợi Lợi càng cau có khi nghe câu này, cco đưa tay kéo Đường Đường về phía mình, “Cô ta là ai mà cháu tùy tiện gọi mẹ thế!”
Dù thế nào Đường Đường cũng không chịu đi với Ngải Lợi Lợi, ngồi giữa đường la hét.
Lợi Lợi cuống quýt, gào lên với cô bé: “Đừng la hét nữa! Bố cháu dặn mấy hôm nay phải nghe lời cô! Hét nữa là cô trả về nhà trẻ!”
Đường Đường nghe thấy vậy càng ấm ức hơn, nín một lúc nhưng rồi lại khóc nức nở, kêu gào đến khản cả giọng.
Mạc Tang không nhịn được nữa, đẩy Lợi Lợi ra, chạy tới bế Đường Đường dỗ dành. Cô bé ôm lấy cổ Mạc Tang, khóc tấm tức. Mạc Tang vỗ nhẹ lưng để Mạc Tang dễ chịu hơn. Trông thấy Ngải Lợi Lợi đứng đó cắn môi, Mạc Tang không muốn phí lời, bế Đường Đường quay đi.
“Chị đứng lại cho tôi, tóm lại chị là ai, cớ gì mà ở đây?”
Lần đầu tiên đối phương đã nóng nảy như vậy, Mạc Tang nghĩ chắc chắn phải có nguyên cớ. Cô nói mà không ngoảnh đầu lại: “Sao em không đi hỏi Đường Tụng ấy. Anh ta chẳng phải là anh trai em sao?”
Đường Đường gọi Lợi Lợi là “cô út” nên Mạc Tang cho rằng có quan hệ anh em.
“Anh ấy…”, Ngải Lợi Lợi bỗng im lặng. Mạc Tang cảm nhận được điều gì ẩn sau lời cô gái, quay lại thì thấy mặt cô đỏ bừng. Khi thẹn thùng, một thiếu nữ giống như nụ hoa màu hồng đào tươi thắm trên cành cao, đẹp đến mức Mạc Tang cũng thấy nao lòng. Cô lẩm nhẩm: “Thảo nào.”
“Chị! Chị là cái gì mà bế Đường Đường, trả cô bé cho tôi. Đường Đường mà có vết xước nào, anh trai tôi sẽ giết chị!”
Đường Đường sợ hãi khi nghe câu hét của Ngải Lợi Lợi, rụt người nép vào lòng Mạc Tang. Cô ôm chặt Đường Đường, hôn lên đỉnh đầu cô bé rồi hỏi nhỏ: “Cô út là em gái của bố con hả?”
Đường Đường thông minh và nhiều chiêu trò hơn những đứa trẻ khác. Thấy Ngải Lợi Lợi như vậy, cô bé khóc nửa thật, nước mắt thấm vào áo Mạc Tang. Cô bé liếc trộm Ngải Lợi Lợi, lắc đầu nói: “Không biết.”
Câu hỏi này vượt quá tầm hiểu biết của trẻ nhỏ. Nhưng rõ ràng Ngải Lợi Lợi không mang họ Đường. Nhớ ra điều đó, Mạc Tang không vòng vo nữa, nói thẳng với Lợ Lợi: “Em không phải căng thẳng thế, tôi chỉ ở tạm thôi. Anh của em thì tất nhiên vẫn là của em, tôi và anh ấy không có quan hệ gì.”
Mặt Ngải Lợi Lợi càng đỏ hơn, gằn giọng nói: “Chị đừng nói lung tung.”
Mạc Tang lau sạch nước mắt cho Đường Đường, dỗ cô bé về nhà trước và hứa lát nưa sẽ về chơi cùng. Tiểu thư nhà họ Đường lúc nay mới cúi đầu, chịu để Ngải Lợi Lợi dắt đi.
Nhìn bóng dáng hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, Mạc Tang bỗng thấy chạnh lòng.
Hồi ở tuổi Ngải Lợi Lợi, Mạc Tang nào được như vậy. Quá trình trưởng thành của cô quá gấp gáp và u tối, chẳng có thời gian dư thừa để được là thiếu nữ e thẹn, với đôi mắt trong veo. Từ bé, cô đã lang bạt khắp châu Âu, sau đó theo một người đàn ông về nhà, được huấn luyện để liều mạng vì các nhiệm vụ. Ngày này qua tháng khác, vai cô còn nhức nhối vì vết thương mãi không lành.
Mạc Tang nhấc cánh tay, bờ vai phải đau buốt.
Nỗi đau đớn khiến cô nhớ lại, hình như năm mười tám tuổi, cô lần đầu thổ lộ tình cảm với K.
Đó là mối tình thầm lặng, nói cho cùng, là Mạc Tang luôn cố tự lừa dối bản thân, còn K mãi mãi chỉ đứng ngoài cuộc. Anh ta lạnh lùng đến tàn khốc, có lẽ vì thế mới trở thành lãnh đạo giỏi nhất trong tổ chức. Để rồi cuối cùng, giữa bảo toàn tính mạng và tình yêu, anh ta đã quyết định chọn cái thứ nhất.
Mạc Tang quay người chầm chậm bước vào trong rừng. Sau ba năm, cô đã bình tĩnh lại và dám nhìn thẳng vào sự thật ngày hôm đó, cô nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, K chỉ là kẻ bàng quan.
K bàng quan trước tình yêu của cô, lòng ái mộ của cô và cả sự si mê của cô.
Có thể K cần tình yêu của cô, nhưng điều đó giống như whisky và đá lạnh, người thích thì mới thêm đá. Nhưng thực ra chẳng có ai bỏ rượu vì thiếu đá lạnh.
Huống hồ đó chỉ là tình yêu đơn phương của Mạc Tang, khi cô dùng tình cảm đó để che giấu sự yếu đuối, bất an trong tâm hồn. Vì quá bất an, cô buộc phải bảo vệ sự tồn tại của K đến cùng, như thể sự tồn tại của anh ta là lý do để cô sống tiếp.
Khi phát súng ở Zurich vang lên cùng là lúc K giết chết hai mươi năm quá khứ của cô.
Mạc Tang hít thở sâu, ngắm nắng mai lung linh ở miền sơn dã tĩnh mịch. Về lại thành phố nơi sinh ra, cô như đứa trẻ được trả lại sự sống, muốn thử làm lại từ đầu.
Một đầu khác ở Diệp Thành, có người vừa cầm tai nghe lên.
“Cô Butterfly, đã một tháng rồi, cô vẫn chưa cho tôi thấy tiến triển.”
Giọng bên kia mềm mại, yểu điệu như một loại tơ lụa thượng đẳng, đến cả cách chuyển ý nghe cũng rất dịu dàng, ngọt tai: “Đừng nôn nóng, Tuyết Sơn Chi Lệ ai mà không muốn chứ? Theo em biết, rất nhiều người thuộc tầng lớp Thái Tử Đảng ở Diệp Thành muốn ra tay đoạt nó, tạm thời tung tích còn chưa rõ. Nhưng thực ra, em đã khoanh vùng, chỉ đôi ba nhà có đủ khả năng tài chính đồng thời có cậu ấm cô chiêu mê sưu tầm báu vật.”
Người đàn ông đốt xì gà, giọng khàn đục: “Vậy thì tốt, Daisy. Em hãy nghĩ cách trà trộn vào bữa tiệc ở sơn trang Tử Kim. Những thằng oắt vô dụng con nhà giàu có lẽ đều tụ tập ở đó…”
“Đương nhiên rồi, hãy yên tâm.”
Giọng khàn khàn đó bỗng thêm chút hồ hởi cộng với cảm giác hưng phần khó hiểu, gã nói tiếp: “Ngoài ra, cô gái, những ngày này để ý xung quanh hơn một chút. Anh nghĩ… con mèo nhỏ của chúng ta sắp trở lại rồi. Em hãy mềm mỏng an ủi cô ấy, có thể cô nàng hơi sợ anh… Nhưng đừng lo lắng gì, hãy nói rằng anh nhớ cô ấy, yêu cô ấy hơn cả tính mạng.”
Nói xong, người đàn ông nhếch mép cười, giơ tay lên không trung làm động tác bắn súng, sau đó huýt sáo.
Người ở đầu bên kia điện thoại bỗng sốt sắng, xúc động kêu lên như thể chưa tin vào tai mình: “Mạc Tang cũng ở Diệp Thành?”
Chưa có câu trả lời, cuộc gọi bảo mật đã kết thúc. Người đàn ông vắt chân ngồi nhìn ra cửa sổ. Mùa hạ ở Diệp Thành khiến người ta phấn chấn, anh ta nhả khói thuốc, lầm rầm ngân lên một giai điệu cổ điển.
Giọng anh ta khiến người khác cảm thấy có sự huyền hoặc, đen tối. Nhưng tiếng hát vẫn nồng nàn như năm nào: “Without you by my side, I’m just a flame without the heat”.
Gửi tới em yêu quý, Mạc Tang.