Trời đổ cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ngọc đứng trước sảnh trường, không biết nên làm thế nào để về. Điện thoại để ở nhà, không mang theo ô, chắc cũng chẳng có ai còn ở lại trường vào lúc này. Vì việc giữ thân phận nên cô chẳng muốn ai đến đón, còn đúng vào tối tổ chức họp bàn việc quan trọng, thật bức bối.
- Em muốn về cùng không?_ Một người con gái bước đến.
- Không._Ngọc lạnh giọng.
- Sao vậy? Đang chờ ai hả?
- Cô không cần quan tâm, Phan Tường Vi.
- Em gọi thẳng tên chị như thế, có phải không biết sợ là gì, đúng không? Ha, em gái à. Trong trường thì phải mặc đồng phục cho người ta biết tên tuổi nữa chứ!
- Cẩn thận cái mồm của chị đi! Tôi không phải loại con gái đỏng đảnh như chị đâu!
- Em... Chị nói với em một câu thôi em gái. Tránh Bảo Khang xa ra, nếu em có ý định gì với cậu ấy, em sẽ lãnh hậu quả lớn đấy! Cậu ấy không phải là loại người muốn đụng là được đâu!_ Tường Vi giọng chanh chua, đứng khoanh tay trước mặt cô, xong liền bỏ đi.
“Quả là tính tiểu thư. Tôi ghét cô rồi đấy.” Ngọc tự nhủ.
- Học sinh lớp nào, sao chưa về?_ Bác bảo vệ từ phía trên tầng bước xuống. - Không ai đến rước hả?
- ....
- Không sao. Bác có ô đây, lấy mà về, ngày mai đưa trả cũng được.
- Tôi về trước._ Ngọc nhận lấy ô từ tay bác bảo vệ, bước ra khỏi cổng trường.
~~11.00pm, cách trung tâm thanh phố 8km, trong một khu rừng...
- Ta cần thêm người. Z, chị xem xét việc đấy có được không ạ? Nếu không gấp e rằng.... tổ chức sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm._ Tên trưởng bối của Ác ma dõng dạc.
- Việc đấy sớm muộn cũng được triển khai. Tôi sẽ đích thân tuyển người, cậu không cần phải lo. Tối mai hãy tiến hành việc tuyển chọn. Phần của phía bên mảng phần mềm thế nào?
- Đã tạo ra con chíp theo dõi siêu thanh, có khả năng thu được âm thanh cực rõ trong phạm vi là 2km rồi ạ.
- Phần mềm bảo mật tuyệt đối cho tập đoàn ngân hàng đã có chưa? Cái này quan trọng hơn bao giờ hết đấy. Lợi nhuận thu về rất lớn, giúp cho chúng ta rất nhiều.
- Có rồi ạ. Nhưng... vẫn chưa chắc chắn độ an toàn của nó nên...
- Không dám nói?...
Cuộc họp cấp cao của Ác ma diễn ra với sự có mặt của đông đủ của các trưởng bối. Trong lúc mọi người đang bàn bạc, một tên hớt hải chạy vào:
- Chị hai. Lũ Chó săn đang kêu gọi các băng đảng khác cùng nhau tiêu diệt chúng ta. Bây giờ đang trên đường đến đây.
Mọi người trong phòng nhốn nháo cả lên, đứng ngồi không yên.
- Z, chúng ta không nên đánh trận này, nhận thua đi.
- Không được, nếu thế thì chúng ta rất mất mặt. Z, chúng ta chuẩn bị thôi._ Tiếng ồn ào từ những lời góp ý làm căn phòng như muốn nổ tung.
- Dừng lại, ta không nên ngồi đây để mất thời gian. Tôi là bang chủ ở đây, tôi biết là mọi người sẽ tin tưởng tôi.
Các trưởng bối: ĐƯƠNG NHIÊN SẼ TIN TƯỞNG BANG CHỦ! BÂY GIỜ CHÚNG TA LÀM GÌ?
- Tốt lắm, chia nhau ta chuẩn bị như thế này... bên này... bên kia... ông... cậu...
- Quả không hổ danh chị cả Ác ma. Z, chị quả thật xuất sắc.
- Haha, chưa đến lúc đâu, mọi người đi làm việc của mình đi, thật cẩn thận vào. Chỉ có cách này mới không động đến một mạng người nào của ta mà thôi.
Tất cả đồng loạt đứng lên, từng bước gấp gáp cứ thế vang lên trên dãy hành lang dài. Một cái bẫy có 102 đang được tiến hành một cách cẩn thận nhất.
Giờ tốt cuối cùng cũng đến, hàng trăm con người đứng trước căn cứ Ác ma, tay ai cũng cầm những thứ vũ khí kim loại đáng sợ, những khẩu súng nằm nhỏ gọn trong tay. Trong đêm, tiếng bước chân dẫm lên lá khô vang lên không ngớt. “Keng keng”, một tên dẫm phải quả chuông được treo sẵn làm sợi dây rung lên, cây rìu từ đâu bay tới, phóng thẳng vào mặt hắn. 1 tên, 2 tên, 3 tên... cứ thế thay nhau ngã xuống. Hàng loạt dao dăm, rìu búa, những viên đá lớn bằng thân người thay nhau phóng xuống từ những cái bẫy. Đám người thiệt hại đến quá nửa liền thi nhau chạy trối chết. Thật đáng đời muốn gây sự. Z đã sớm rời khỏi chỗ đó, cô thay đồ, ngồi trên chiếc xe yêu quý để về nhà. Đến một con đường lớn, cô cho dừng xe, thả mình trên con đường tấp nập người qua lại.
“Người đó là Nguyễn Thiên Như Ngọc, 17 tuổi, xuất cảnh 8 năm trước, mới quay lại chưa được bao lâu, gia thế chưa rõ, những thứ khác vẫn chưa thể tìm ra, chỉ biết là... “
- Biết gì? Nói tiếp. _Khang đang nghe liền nhíu mày, tên hậu vệ này thật...
“Mẹ đã mất, cô ta suýt chút nữa chết cháy trong vụ cháy chung cư 8 năm trước. Vì việc đấy nên cô ta mới xuất cảnh ạ. Cậu chủ, cậu có muốn chúng tôi điều tra gì thêm về cô ta nữa không ạ? Hay là... cậu muốn đuổi cô ta ra khỏi đó? Dù gì đi nữa, đó vẫn là nhà của cậu. Chúng tôi đã sơ suất khi không...”
- Không sao. Được rồi, tiếp tục điều tra đi._ Khang nói vào điện thoại, gập máy, cậu bước tiếp trên đường phố vắng tanh, một nhánh đường khác của con đường tấp nập người mà cô đang đi. Thói quen khi không ngủ của cậu là tìm một chỗ vắng người rồi đi bộ, như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Một lần nữa, cô lại tiếp tục lạc đường. Một người mới trở lại, chưa có đủ tìm hiểu như cô lại ra đường vào buôi tối, thật không nói nên lời. Vẻ mặt lo lắng của cô thật đáng thương. Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, cái cảm giác sợ hãi lại ùa về như mấy đêm trước làm cô muốn bật khóc, khóe mắt cô dần đỏ lên. Lúc quay lại phía sau, cô chợt va vào một người...
“Bộp...” Cả hai ngã xuống, cô đứng dậy, sợ hãi cúi đầu: - Xin lỗi, tôi không cố ý. Thật xin lỗi.
- Đơn giản vậy sao?_ Khang chính là người bị hại, cậu tức giận.
- Tôi không cố ý.
-..... Cô.... Ngọc?_ Nhận ra giọng nói hơi quen này, Khang nghi ngờ hỏi cô gái trước mặt. Ngọc mắt đỏ hoe ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là cái tên chết tiệt đấy.
- Sao lại ở đây?
- Tôi lạc.
Khang thở dài:- Cô ra ngoài làm gì?
- Tôi... ngắm cảnh.
- Tôi đưa cô về._ Khang nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cảm giác khó chịu nhói lên nơi lồng ngực. Cậu thực lòng chưa quen với cảnh này bao giờ. Cậu dẫn cô ra khỏi con đường vắng ấy, bắt một chiếc taxi về nhà cô.
Đứng trước sảnh chung cư, Khang nói: - Tôi muốn giúp cô.
- Giúp?
- Ừ. Sáng chủ nhật, 8h00, ở nhà tôi.
- Cậu muốn làm gì?
- Tùy cô, muốn thì đến. Không thì thôi._ Khang quay người rời đi, Ngọc cô chỉ biết lắc đâu ngán ngẩm, không biết tên đó sẽ lại làm trò gì. Cô muốn nói gì đó nhưng Khang đã đi xa, đành phải để lần sau vậy.