7.30am, chủ nhật
Ngọc bước xuống xe, đứng trước cánh cổng lớn màu trắng toát. Cô nhấn chuông, cửa điều khiển tự động mở ra, đi vào bên trong, ngôi biệt thự đứng kiêu hãnh ấy lại đập vào mắt cô. Đây là lần thứ hai cô bước vào căn nhà này.
- Cô đến sớm._Khang đứng dựa vào khung cửa, thấy cô tới nơi liền mở lời.
- Tôi biết. Cậu muốn giúp tôi chuyện gì?_ Ngọc nhún vai.
- Đi theo tôi. Cô cần nhớ đường để không bị lạc.
- Chỉ thế thôi? Cậu có điên không? Tôi không cần cậu lo._ Cô nhíu mày, vẻ không đồng ý.- Tôi về được chưa?
- Được. Nếu cô còn muốn việc như hôm đó tiếp tục diễn ra thêm lần nữa... Cứ việc về!_Khang giọng đùa cợt nói, làm cô nhất thời không nói nên lời. - Vào đi!
Ngọc chỉ biết thở dài, đi cùng Khang vào trong một căn phòng lớn được phủ đầy bằng sách. Ở giữa là một chiếc bàn làm việc dài, kiểu dáng sang trọng. Trên bàn là chiếc máy tính có tên tuổi, rất đắt giá. Cậu chỉ tay, ý bảo cô ngồi vào ghế. Ngọc ngồi xuống, nhìn vào màn hình của máy. Khang vòng tay trước ngực, đứng trước mặt cô:
- Nó là bản đồ của cả thành phố được phóng to qua vệ tinh.
- Thấy rồi. Cậu muốn tôi làm gì? Cậu nghĩ chỉ cần nhìn thế này là được?
- Ai bảo cô thế?_ Nói rồi, cậu lấy một sợi dây gắn vào máy, cả màn hình máy được hắt vào giá sách qua một hệ thống phóng to. Cậu cầm một cái điều khiển, nhấn nút. Một bức màn trắng toát phẳng phiu từ trên cao rũ xuống. Ngọc mở to mắt hết cỡ, nhìn rõ. Khiến cho Khang cảm thấy có phần hãnh diện.
- Chúng ta bắt đầu. Cô ngồi ngay ngắn lại đi._ Khang gõ tay xuống bàn.
- Rồi đấy. Bắt đầu đi._ Ngọc chắp hai tay, để lên bàn, đôi chân trần để chéo lên nhau.
- Đây là chỗ ở của cô... từ đường này... chỗ này... đến đấy... Còn nữa, đường này, bên này, cả bên này nữa... tuyệt đối-không được đi vào đấy._ Khang nghiêm túc chỉ cho cô những con đường đến những chỗ cần thiết, cũng như mọi ngóc ngách trong cả thành phố. Trong 2 tiếng ấy, cô cũng rất chăm chỉ lắng nghe, coi như đến đây hôm nay cũng không phải thừa, biết khá nhiều về thành phố.
- Coi như xong, đến lúc xem xem cô có hiểu được cái gì hay không. Ra ngoài._ Hai người ra khỏi nhà đã là 10h sáng. Ngồi lên xe, Ngọc chợt nhớ ra điều gì đó.
- Cậu - lái đi.
- Tôi đang kiểm tra cô._ Khang kiếm cớ.
- À... Cậu không biết? Thảo nào! Lúc nào cũng có người chở! Ra là thế!_ Ngọc đầy bỡn cợt, cô mỉa mai.
- Cô câm ngay. Lái đi._ Tức giận, Khang quát ầm lên.- Đến công viên thành phố.
- Cái gì? Cậu điên hả? Xa như vầy...
- Nín. Xa - cũng - phải - đi!
- $&*/#!/^₩₩¥£₩€£¥$/^”##_ Ngọc tuôn một tràng chửi bới, nhấn mạnh ga, xa lao đi vun vút như tên điên. 1h sau, trước cổng công viên, cô cho xe dừng lại. Chắc chắn tên phía sau xe đang rất khâm phục, cô nói:
- Thấy chưa. Đến nơi rồi đấy.
- Tốt. Bây giờ đến siêu thị gần đây nhất đi.
- Gần nhất mất cũng khoảng 30 phút quay lại đấy!
- Đi mau lên. Sao cô nhiều lời vậy?
- Rồi rồi._ Ngọc quay xe, chạy đến một siêu thị lớn gần đó.
“Ọt... ọt...” bụng ai đó đang reo lên những tiếng thật vui tai làm sao.
- Cậu làm sao đấy? Đói rồi hả?_ Ngọc tắt máy, quay người nhìn Khang. Chính cái bụng rỗng đang tố cáo suy nghĩ của cậu. - Dù gì cũng đến đây rồi, vào trong mua đồ đi.
- Đi_Khang mở cửa.
Hai người cùng vào, ánh mắt của mọi người như đốt cháy họ. Ngọc lấy đồ thật nhanh để vào xe, Khang đang đẩy xe vì thế nên phải chạy theo sau cô. Chưa đến 15 phút sau, hai người đã có mặt ở trong xe. Trên đường đi, hai người đã đồng ý với nhau rằng khu bếp nhà Khang sẽ là nơi mà cô có thể tung hoành.
Xe dừng trước cổng nhà Khang, cậu nhảy xuống mở cửa rồi xách đồ vào trong. Ngọc cầm điều khiển khóa xe xong cùng bước vào, đi thẳng vào căn bếp, thuần thục những động tác nấu nướng. Khang ngồi trên ghế nhìn cô, cậu không tin vị tiểu thư như cô có thể nấu nướng, trong lòng khó tránh khỏi chút ngạc nhiên.
Một lúc sau, Ngọc đem những dĩa đồ ăn để lên bàn, nào là thịt kho, trứng chiên, rau xào, canh hải sản.
- Chỉ như thế này thôi, cậu ăn được không?
- Cô nói linh tinh gì đấy? Sao lại không được?
- Tưởng cậu ăn sang hơn nên không muốn ăn mấy thứ này!
- Vừa thôi. Ngồi xuống đi, ai ngờ là cô cũng biết nấu ăn...
- Tôi đâu có giống mấy vị tiểu thư kia._ Ngọc hếch cằm.
- Haha, không giống._ Điệu bộ của cô làm cậu bật cười.
Hai người ăn trưa cùng nhau, ai cũng thấy kì lạ, nhưng rất vui. Buổi hôm ấy, ai cũng mang trong mình một cảm giác lâng lâng khó tả, nụ cười ai cũng lộ rõ trên môi.
- Chuyện sáng nay, cảm ơn._ Ngọc nói, cô sắp rời khỏi nhà cậu.
- Đừng để bị lạc đấy._ Khang nhắc nhở cô.
- Nhớ rồi. Về đây!
- Ừ. Về đi._ Cậu nói, mặt vẫn không để lộ một chút biểu cảm. “Tôi rất thích món cô nấu, rất ngon.”
Ngọc về nhà, cô lại vùi đầu vào những chương trình phần mềm của tổ chức. Khang cũng thế, công việc của cậu cũng chất cao như núi. Dù thế nhưng một buổi thư giãn cũng làm cho họ thoải mái hơn, rất nhiều.