Kouta-san, hôm nay em vui lắm!
Ngày mai em sẽ lại đến đây chơi nữa...
Tạm biệt anh, Kouta.
***
Cuối cùng thì... tôi vẫn không thể nói với anh lời chào tạm biệt. Tôi đã hứa, ngày hôm sau, vẫn sẽ tiếp tục đến khu rừng này, cùng anh vui đùa, trò chuyện. Nhưng có lẽ, tôi đã thất hứa mất rồi...
Thời gian ấy, tôi đã luôn luôn vui vẻ khi được ở bên cạnh anh, được cùng anh ấy thoải mái làm mọi điều mà hai người mong muốn. Mỗi ngày, cuộc sống của tôi đều bắt đầu bằng những nụ cười, và kết thúc cũng bằng một nụ cười. Kì nghỉ hè đầu tiên được gặp anh chính là kì nghỉ tuyệt vời của tôi ở nơi này, và có lẽ, nó cũng là kì nghỉ hè vui vẻ đầu tiên của anh suốt khoảng thời gian chờ đợi một mình trong khu rừng ma ám.
Nhưng lúc ấy, tôi cũng chỉ là một cô bé nhỏ xinh chỉ mới sáu tuổi, còn quá nhiều thứ cần phải trải qua. Lúc ấy, tôi đã quên mất rằng mình sẽ phải quay về tiếp tục cuộc sống học sinh, và anh ở đây, sẽ chỉ có một mình.
Tôi đã không thể nói với anh rằng, ngày mai, em không đến đây được, nên anh đừng đợi em nữa.
Anh ấy, sẽ lại đứng bên cánh cổng sắt cũ kĩ, và đợi tôi giống như mọi ngày...
Kouta-san, xin lỗi nhé!
***
Chiếc ô tô lăn bánh suốt một quãng đường dài cũng đến được Tokyo. Ban đầu, trên đường về nhà, Wami liên tục nghĩ đến Kouta cùng những lời hứa của cô nhóc đối với anh, rồi lại nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nghĩ đến việc mình sẽ thất hứa mà lo lắng, khuôn mặt bí xị trông rất khó coi. Lâu lâu, cô nhóc sẽ thở dài trông rất người lớn và ngước đôi mắt rưng rức nhìn mẹ mình. Nhưng khi mẹ cô để ý đến và nhẹ nhàng hỏi, Wami cũng chỉ lắc đầu không nói.
Biểu cảm thê lương này cứ kéo dài một lúc, cho đến khi màn đêm ùa về, mọi thứ xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng chỉ còn ánh đèn ô tô và tiếng bánh xe ma sát chạy vụt qua. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến hai mi mắt cô bé nặng trĩu. Cô nhóc liên tục ngáp dài và lấy tay che miệng, cả cơ thể cứ lắc qua lắc lại. Người phụ nữ xinh đẹp thấy cô con gái yêu dường như đã buồn ngủ lắm, liền lấy tay đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn nằm gối đầu trên đùi mình. Như tìm thấy chỗ ngủ yên bình, Wami nằm yên lặng ngủ một giấc dài cho đến trưa hôm sau.
Tỉnh giấc cũng hơn chín giờ sáng, con bé dụi mắt và than đói bụng, lúc đó ba cô mới ghé vào một nhà hàng gần đó để cả nhà nạp thêm năng lượng. Buổi trưa, trong khi ba cô ngả đầu ra ghế lái ngủ vì việc lái xe kéo dài, mẹ cô xem tin tức trên điện thoại thì cô nhóc lại nằm một chỗ trên hàng ghế sau, lười biếng nhìn khung cảnh bên ngoài và chờ ba thức dậy.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, đi qua các con phố náo nhiệt, các vùng quê yên bình. Mùa hè, không khí oi bức và khó chịu của ánh nắng mặt trời không thể làm cho những hoạt động của con người chậm lại. Trong các thành phố lớn, tiếng xe cộ ồn ào, hình ảnh những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau cũng giống như hình ảnh mà cô thường bắt gặp ở Tokyo, nơi cô đang sống cùng gia đình. Qua các vùng quê, Wami bắt gặp hình ảnh của một cuộc sống êm đềm. Cây xanh mọc lên hai bên đường, bóng râm che phủ dọc theo đường đi. Những bông hoa dại bé li ti nở hoa trắng muốt, xen lẫn với đám cỏ rung rinh trong gió...
Giống nơi đấy thật! Cô nhóc nghĩ thầm khi áp tay vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe đang đi qua một làng quê thuộc một tỉnh nào đó mà con bé chưa nhớ rõ, nhưng những nét tương đồng với nơi đó thì Wami lại có thể nhớ ra được.
Ở đó...
Có nắng...
Có gió...
Có bình yên...
Và có cả hương vị mùa hè...
Và cả...
Bất giác, cô nhóc lại nhớ đến Kouta. Một chàng trai ấm áp, hiền lành với nụ cười tỏa sáng như thiên sứ cùng đôi mắt đẹp nhưng cô độc mỗi ngày đã mang đến niềm vui cho một cô bé chỉ mới sáu tuổi.
Có cả người ấy nữa...
***
Sự buồn bã và lo lắng của Wami cũng dần bị quên lãng do thời gian và chuyến đi dài, cùng với một ý nghĩ lạc quan: Vào mùa hè năm sau, mình nhất định sẽ quay về gặp anh ấy. Mình sẽ xin lỗi vì đã không giữ lời. Kouta rất tốt bụng, anh ấy sẽ không trách mình đâu!
Với suy nghĩ tích cực ấy, con bé cũng dần quên đi nỗi buồn mà trở lại Tokyo trong sự hào hứng.
- Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!
Xe chỉ vừa dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ nhưng thiết kế sân vườn và nhà rất đẹp mắt. Hàng rào chỉ cao một mét, phía trên được thiết kế để trồng một vài loài hoa. Mảnh sân bên phải trồng một số loài rau xanh mà cả nhà thích, trước mặt sân trồng một hàng hoa hướng dương, đến thời điểm này cũng nở hoa rực rỡ. Bên trái ngôi nhà làm nơi vui chơi cho trẻ nhỏ và là nơi tụ tập liên hoan vào các buổi tối. Một cây hoa anh đào khá lớn được một ai đó trồng một góc vườn, và ba của cô đã làm thêm một chiếc xích đu và một chiếc bàn gỗ nho nhỏ để cô nhóc và bạn bè có thể vui chơi và học tập ở đó.
Sau khi mẹ của cô đẩy nhẹ cánh cửa ở cổng thì Wami đã xô cửa chạy vào. Nhưng nhận thấy sự thiếu sót gì đó quen thuộc nên con bé quay mặt vào trong nhà, nói lớn:
- Mama, Luli của con đâu?
- A! Mama gửi nó sang nhà hàng xóm rồi. Wami sang đón Luli về nào...
Gâu~~
Đôi chân mang giày búp bê của cô chỉ kịp chạm đất, lập tức một vật thể to lớn lao đến chỗ con bé. Nó lấy thân hình mập mạp của mình đè lên người cô nhóc, đuôi ngoáy tít, chiếc lưỡi dài ẩm ướt liếm lên mặt cô.
- Á! Luli, em bỏ chị ra nào... Em nặng quá đó.
Cô nhóc vì bị chiếc lưỡi của Luli liếm vào, nhột quá vừa nói vừa cười ha ha, cũng cố gắng hết sức mà đẩy con vật nặng trịch trên người mình xuống. Chú chó với bộ lông dài như hiểu ý, ngoan ngoãn nhảy phốc sang bên cạnh, đưa đôi mắt sáng long lanh nhìn cô vui mừng.
- Onee-chan... Mừng chị về nhà...
Đứa bé trai nấp sau lưng bà lão đang nhìn cô cười hiền lon ton chạy đến ôm cô. Wami hôn chụt một cái vào má đứa bé, rồi cẩn thận bế nó ngồi lên xích đu. Chú chó bị lờ đi nhìn thằng bé với ánh mắt căm phẫn.
Hai chị em cùng chơi trên chiếc xích đu một cách vui vẻ. Con nhóc nhìn thấy mẹ mình cười với bà lão, đoán chắc rằng người mẹ đang cảm ơn về việc nhờ giữ giùm chú chó. Bà lão cũng gật đầu cười, có lúc nhìn sang phía cô. Cô thấy vậy thì nhăn răng cười hì hì với bà lão.
***
- Wami-chan... Vào ăn cơm thôi nào...
Mẹ của cô sau khi dọn dẹp lại đồ đạc trong vali, cũng bắt tay vào việc nấu đồ ăn tối cho cả nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nghe tiếng gọi của mẹ cô, cô cũng rời khỏi chiếc xích đu mà chạy vào nhà.
- Oa~ Nhìn tuyệt ghê!
Vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn ngon đã được soạn sẵn ra bàn, đồng thời đó cũng là những món mà con bé thích nhất nên hai mắt cứ long lanh và tâm hồn cứ lâng lâng.
Sau bữa tối, cô nhóc leo vào lòng ba cô muốn cùng xem ti vi, nhưng mẹ cô không cho và bảo cô đi ngủ sớm, ngày mai sẽ có nhiều việc cần làm. Nghe vậy, Wami đành ôm bộ mặt phụng phịu lên phòng.
Nhìn chiếc cặp sách đựng đầy sách vở mà cô đã chuẩn bị từ đầu kì nghỉ hè, Wami chợt nhớ đến việc chỉ còn vài ngày nữa cô sẽ tiếp tục đến trường, sẽ lại gặp được những người bạn thân thiết, trong thâm tâm cô nhóc sáu tuổi chợt thấy rạo rực.
- A, chỉ còn nghỉ được vài ngày nữa thôi, mình sẽ lại đến trường rồi nhỉ?
Hết chương 4