- Obaa-san, Wami xin phép ra ngoài chơi ạ.
Vẫn là câu nói quen thuộc hằng ngày phát ra trước lúc chạy đi chơi, con bé đưa tay lấy cái nón treo trên giá đội lên đầu rồi chạy đi rất nhanh. Tiếng bà nói vọng theo:
- Nhớ cẩn thận, đừng có làm dơ áo nữa đấy!
Chẳng biết cô có nghe hay không, chỉ thấy khuôn mặt hiền từ của bà hiện ra sau cánh cửa nhìn theo bóng lưng cô khuất dạng, khẽ thở dài...
Cũng đã được một khoảng thời gian khá dài từ mùa hè này, tôi có thói quen vào rừng chơi với anh. Tôi chỉ cho anh những trò chơi mới mà tôi biết, hay cả hai cùng ngồi dưới tán cây nghĩ ra những trò chơi mới lạ. Tôi luôn là người nghĩ ra trò chơi mới, còn anh luôn là người ủng hộ tôi. Dù có thể tôi bày ra những trò khá ngớ ngẩn nhưng anh không bao giờ chê cười tôi.
Và tôi cảm thấy... rất hạnh phúc.
Từ lúc quen anh cho đến suốt mùa hè, tôi không tìm thêm cho mình một người bạn mới nào nữa. Không phải tôi sợ sệt, cũng không phải xung quanh không có ai bằng tuổi tôi, càng không phải tôi ghét việc phải kết bạn. Mà đối với một cô nhóc chỉ mới sáu tuổi thì chỉ cần ở bên cạnh người mình cảm thấy thích, người khiến mình vui vẻ thì có lẽ không cần quan tâm đến một ai khác nữa. Và tôi là một người như thế.
Ngày hôm nay không có mưa rào.
Trời nắng. Bầu trời trong xanh và đẹp đến kì lạ. Một vài đám mây nhỏ, trắng tinh y hệt như những chiếc kẹo bông trôi lơ lửng, tiếp tục cuộc hành trình tạo mưa cho muôn loài. Không khí khá oi bức và ngột ngạt. Những vũng nước trên đường - hậu quả của cơn mưa ngày hôm trước cũng dần khô ráo, chỉ trừ những vũng nước ở con đường đất dẫn vào rừng là còn khá ẩm ướt. Những vũng bùn nhỏ tuy cũng gần khô cứng lại nhưng nếu không may ngã vào thì cũng đủ dơ đến mức nào.
- Kouta-san, xin chào!
Con bé hét lớn khi nhìn thấy người con trai ngồi đằng xa. Kouta quay sang nhìn cô, mỉm cười, vẫy tay chào...
- Chào em, Wami-chan!
- Hôm nay Wami mang theo rất nhiều kẹo này. Bác hàng xóm tốt bụng cho em đó.
Con bé hớn hở khoe mà không biết rằng Kouta đang có biểu cảm rất lạ. Khuôn mặt luôn tươi cười chào đón cô giờ lại phảng phất một nỗi buồn nào đó.
- Kouta-san, sao vậy? Hay anh không thích ăn kẹo nữa?
Cô hồn nhiên hỏi. Anh chỉ lắc đầu.
- Wami-chan, năm nay em học lớp mấy rồi?
- Wami học lớp một.
Sau đó thì anh không nói thêm gì nữa. Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh, không biết chuyện gì đang xảy ra. Kouta bỗng đứng dậy, thở dài...
- Không sao cả, chúng ta đi chơi thôi.
Và anh bước đi trước. Con bé khi nghe đến chơi cũng quên hết mọi thứ và chạy theo.
Tôi đã không biết... Một mùa hè sắp kết thúc... Và anh sẽ chỉ có một mình.
- Em muốn chơi xích đu!
Cô gọi và đứng yên một chỗ khi cả hai đi ngang qua chiếc xích đu mà cô đã từng nhìn thấy và chơi một lần. Anh đứng lại, nhìn cô, rồi nhìn chiếc xích đu. Không nói không rằng anh đi tới và ngồi lên nó. Cô vẫn đứng yên nhìn anh.
- Không muốn chơi nữa à?
- Em muốn...
Chưa kịp nói xong câu, Wami đã chạy đến bên chiếc xích đu và nhảy lên ngồi. Chiếc xích đu lắc lư, vang lên những tiếng cót két như sắp hỏng đến nơi. Cả hai đã trò chuyện và ăn hết mười cái kẹo.
Anh đưa tôi đến một dòng suối nằm khuất sau khu vườn bồ công anh. Dòng suối không sâu lắm, nhưng khá rộng và trong xanh, thậm chí còn nhìn thấy cá đang bơi lội tung tăng phía dưới. Thi thoảng có mấy con cá lại quẫy mình, nhảy lên khỏi mặt nước. Có mấy viên đá lớn tạo thành lối đi từ bờ bên này sang bờ bên kia. Hai bên dòng suối còn có một vài cây anh đào.
Con bé nhìn mà đôi mắt mở căng to hết cỡ. Cô cảm thấy thích thú vô cùng. Trên tivi vẫn hay trình chiếu những chương trình nói về phong cảnh thiên nhiên như thế này, nhưng cô chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy. Con bé vẫn luôn mơ ước được một lần đi thử nhưng vì ba mẹ bận nhiều việc nên vẫn chưa có cơ hội đưa đi. Bây giờ được nhìn thấy ngay trước mắt, thật thích! Khu rừng này như một thiên đường thu nhỏ vậy.
Không ngần ngại, Wami chạy đến trước dòng suối. Nhảy lên mấy viên đá để được ngắm cá rõ hơn thì...
- Wami-chan, coi chừ—
Ùm!
Chưa kịp gọi cô để nhắc cô cẩn thận thì hành động quen thuộc lại diễn ra trước mặt anh. Cô rơi xuống nước, ướt như chuột lột.
Anh thở dài. Cô thật hậu đậu quá đi!
Ngồi trong dòng nước cao nửa người mình, khuôn mặt Wami nhăn nhó, mếu máo trông đến tội nghiệp. Nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy buồn cười.
Tôi vừa khó khăn bước lên bờ với thân hình ướt nhẹp vừa sụt sịt. Trước khi đi chơi, bà đã dặn không được làm dơ quần áo nữa. Như vậy thế nào cũng bị bà mắng.
- Wami-chan, sao vậy?
Kouta ân cần hỏi han khi thấy đôi mắt cô rưng rưng. Nuốt nước mắt vào trong, con bé nhỏ giọng trả lời:
- Hic, Wami làm ướt đồ rồi, bà sẽ mắng em cho mà xem.
- Ồ, ra vậy.
Anh suy nghĩ đăm chiêu. Chợt cô thấy có cái bóng đèn một trăm oát xuất hiện trên đầu anh. Anh cười, lại nụ cười như ánh mặt trời.
- Không sao đâu, đừng lo. Trời nắng như vậy chắc lát áo quần sẽ khô thôi. Chỉ lo người em ướt mà ra gió thì em sẽ bệnh.
Tôi nghe vậy thì như chết đuối gặp cứu hộ, khuôn mặt trở nên vui hơn bao giờ hết. Chợt cảm thấy biết ơn anh vô cùng. Để anh khỏi lo lắng cho mình, tôi cười thật tươi và nói với anh: Em sẽ không sao. Anh cũng chỉ gật đầu cười trừ.
***
- Kouta-san!
Nằm trên thảm cỏ xanh trong khu vườn bồ công anh, con bé vừa nhìn lên trời vừa gọi anh. Anh nhìn mây bay, rồi quay đầu sang nhìn cô.
- Hử?
- Hôm nay em rất vui. Cảm ơn anh rất nhiều.
- Ừm. Kouta cũng rất vui. Cảm ơn em nhé Wami-chan!
- Em sẽ còn đến đây chơi nữa.
- Ừ.
Rồi một lúc sau đó, cô lại tạm biệt anh và trở về nhà.
Câu nói ấy không chỉ là lời cảm ơn, mà có lẽ còn là câu nói tạm biệt, một lời hứa hẹn. Tôi đã không thể chào tạm biệt anh, không thể cho anh biết tôi sẽ không còn đến đây trong những ngày tới nữa, và tôi cũng đã không thể nói với anh rằng: Đừng đợi em nữa. Tôi đã quên mất, đây chỉ là một kỳ nghỉ hè, một chuyến du lịch.
***
- Papa! Mama!
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bước chân Wami chợt nhanh hơn. Ba mẹ cô cúi xuống ôm cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Wami-chan, kỳ nghỉ hè vui chứ? Con không làm phiền bà chứ?
- Vâng, vui lắm ạ. Và Wami còn rất ngoan nữa.
Mẹ cô véo má cô, cười cười...
- Kỳ nghỉ đến đây là kết thúc rồi, chúng ta phải về Tokyo thôi. Con cũng sắp đi học nữa mà.
Con bé chợt giật mình. Vậy là đến lúc cô phải xa nơi này một thời gian khá dài rồi. Cô biết, kỳ nghỉ hè này cũng sẽ phải sớm kết thúc nhưng không ngờ lại nhanh đến mức ấy. Khuôn mặt và nụ cười rạng rỡ của anh chợt hiện lên trong đầu cô.
- Nhưng...
- Thôi nào, đừng nhõng nhẽo nữa. Năm sau chúng ta sẽ đến đây nữa mà. Giờ thì đi thôi.
Cúi đầu chào bà, mẹ cô một tay nắm tay cô, một tay kéo chiếc vali rời đi. Cô quay đầu nhìn theo hướng khu rừng, cảm thấy có lỗi vô cùng...
- Kouta-san, em xin lỗi...
... Nhưng em nhất định sẽ quay trở về, nên anh đợi em nhé!
Một mùa hè lại kết thúc. Và một mùa hè nữa lại xa tôi hơn...
Chiếc ô tô lăn bánh, mang theo một mùa hè tuyệt vời rời xa nơi này...
Hết chương 3