Vừa lúc đó, những chùm đèn trang trí treo trên cây sáng lên,
hút lấy sự chú ý của lũ đàn em trong 1s, và như thế là quá đủ
Lúc bọn chúng quay lại nhìn Kris, thì đã thấy nó đứng khá xa
1 tên chĩa súng vào Kris, nhếch mép cười
- Định chạy hả cô em
Kris không nhìn gã, tay nghịch hòn đá không biết nhặt từ khi
nào, nói khẽ
- Không hề
Rồi nhanh như cắt, nó ném hòn đá về phía chúng. Lực ném
nhanh và rất mạnh, nhưng, lại không trúng ai
Bọn chúng cười lớn, tên ban nãy chầm chậm tiến lại gần
- Trượt rồi
Rồi gã nổ súng, viên đạn sượt qua khuôn mặt xinh đẹp của
Kris, để lại 1 vệt máu dài. Nó không né, cũng không hé răng nửa câu, ánh mắt vẫn
điềm tĩnh. Gã nhếch miệng cười, bắn viên thứ 2
Chợt
Kris đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, đồng thời nở
nụ cười quen thuộc….
Đầu tiên là một tiếng động rất nhẹ, sau đó lớn dần lớn dần
và kèm theo những chấn động. Bọn chúng quay lại nhìn, một khối tuyết đang lăn
xuống với vận tốc và bán kính tăng dần. Chúng há hốc mồm, trong phút chốc chỉ
biết đừng trơ ra nhìn. Khi đã tỉnh lại, thì có chạy cũng không kịp nữa
………
Kris bước ra khỏi tảng đá to, phủi đám tuyết bám trên người.
Không phải tự nhiên mà nó hẹn Phong ở chân núi vào giờ đó, nó thừa biết thể nào
chuyện cũng thành ra thế này, vì tính cách của Phong, Kris đã quá rõ. Nó quẹt
nhẹ vết thương trên mặt, mỉm cười đau đớn: “Có lẽ đây chính là hình phạt dành
cho em”
Lúc Kris về cabin thì đã gần nửa đêm, nhưng có vẻ Giáng Sinh
năm nay không mấy an lành rồi
- Chị về trễ thế???
Mẫn Nhi chạy tới lo lắng hỏi. Thấy Kris không đáp, cô ta nói
tiếp
- Em đợi chị cả buổi tối rồi…Em có chuyện muốn nói với chị
Nhi hơi ngập ngừng
- Em biết tối nay chị hẹn gặp anh Rei…và em mong sau này chị
đừng làm vậy nữa. Chị cũng biết rồi đấy, chúng em đã đính hôn…chị làm vậy…không
hay lắm
Kris nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười, giọng lạnh căm
- Tôi không quan tâm “anh Rei” của cô
Nhi cũng nhếch miệng, lắc đầu cười
- Không lẽ chị vẫn nghĩ đó là “anh Phong” của chị hay
sao???. Haha, chị Kris, anh Phong của chị, đã chết từ 4 năm trước rồi
- Tại sao cô biết??
- Tại…ơ..tại..
Nhi im bặt nhìn sang hướng khác. Kris tiến lại gần cô ta, giọng
nhẹ tênh
- Hôm ở trường cô đã nói “ Người đó là Rei, là bạn trai của
em…..Anh ấy không phải là anh Phong đâu “
- Phải, và đó là sự thật
- Sao cô biết anh ấy tên Phong?
- Vì..ơ..ùm..
- Chúng tôi hoàn toàn không giới thiệu tên, cô cũng không biết
tên của tôi, vậy tại sao lại biết tên anh ấy?
Mẫn Nhi cắn chặt môi. Kris cúi xuống, phả từng hơi lạnh vào
tai cô ta
- Đã quyết định làm chuyện xấu, thì nên khôn ngoan một chút
Rồi nó đứng thẳng dậy, mỉm cười “vui vẻ”
- “anh Rei” của cô, cô cứ việc giữ, còn Phong, thuộc về tôi
chắc rồi
Mẫn Nhi tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không nói được
câu nào
Đi được một đoạn, Kris khẽ khựng lại
- Còn điều cuối cùng nữa, Phong ghét ăn củ cải
Ai nói Kris không biết ghen, không biết tức chứ. Chỉ là nó
cao cơ hơn, không để người khác đọc được cảm xúc của mình thôi. Quân tử trả thù
10 năm chưa muộn, nhưng Kris không muốn bỏ phí nhiều thời gian như vậy. Lưu Mẫn
Nhi, tốt nhất cô ta đừng làm gì khiến Kris không thích nữa, vì khi đó, nó nhất
định không bỏ qua cho cô ta
- Nếu chị đã biết hết rồi, thì tôi cũng không khách sáo nữa
Quán Bar
- Sao Giáng Sinh mà lại đến đây uống thế???
Will tiến lại, đập nhẹ vào vai Phong. Hắn không đáp, từ tốn
nhấm nháp ly Martini
- Nghe nói hôm nay có hẹn với mỹ nhân, sao rồi??
Có thể nói, Will là bạn thân nhất của “Rei”
- Bình thường
- Bình thường??? Không phải mày xử cô ấy rồi đấy chứ??
- Ừ
- Gì cơ??
- Mày quan tâm?
- Có chút hứng thú. Chiếc bông tai quan trọng đến thế sao?
Phong không đáp. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bông tai
trên tai phải của mình, có một hơi ấm, rất nhỏ thôi, chợt thoảng qua. Của người
con gái đó chăng? Đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm
Một trận tuyết lở đã xảy ra ở rừng phong lúc 8 giờ tối hôm
qua, rất may chỉ có vài du khách bị thương nhẹ, chúng tôi đang tiếp tục….>
Phong xoay xoay ly rượu, khẽ mỉm cười
- Kris, cậu không sao chứ???
Lin như hét lên trong điện thoại, giọng lo lắng cực độ. Nó
bình thản đáp
- Không sao
- Mình nghe bản tin trên ti vi rồi, thật là nguy hiểm quá,
sao mà trùng hợp thế được chứ??
Đầu dây bên kia, Kirs cười nhạt. Rồi Lin còn nói một thôi một
hồi gì nữa thì đột nhiên cúp máy, nhỏ đúng là khó hiểu mà. Kris vừa đặt xuống
thì điện thoại lại reo lên.
Nhìn vào màn hình, nó mỉm cười
……
- Vậy người ấy chính là Blue??
Khang hỏi như muốn xác nhận lại, Kris khẽ gật
- …và anh ấy bị mất trí nhớ???
Lin tiếp và cũng nhận được cái gật thờ ơ. Khang cầm những
thông tin Kyo gửi cho Kris, đọc: “Rei, 21 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Nhật, cha
mẹ mất từ sớm, được nhà họ Lưu nhận nuôi. Là bậc kì tài trong giới kinh doanh,
đính ước với Lưu tiểu thư, trong tương lai sẽ trở thành người kế nghiệp của Lưu
gia”
- Chà, một lý lịch hoàn hảo
- ….của 1 người không có thực
Kris nói nhẹ tênh. Nhấp ngụm trà, nó tiếp
- Vị bác sĩ đó đã xác nhận, Phong đã được cấp cứu tại bệnh
viện đó 4 năm trước
Thông thường, người bình thường bị bắn vào ngực trái ở vị
trí gần như vậy thì khả năng sống sót là zê-rô, Phong đương nhiên không phải thần,
nhưng hắn cũng chẳng phải là người bình thường, vì tim của Phong, là nằm bên phải.
Đây là một trong những trường hợp rất hiếm gặp, cũng nhờ vậy mà Phong không chết.
Nhưng trong lúc cấp cứu, tim của Phong đã ngừng đập trong 1 giây, khiến cho máu
không được đưa lên não, gây mất trí nhớ. Hoàn toàn không có máu bầm hay khối u
trong não, nên việc nhớ lại, là tùy thuộc vào Phong
- Vậy giờ em tính sao??
- Phải làm anh Phong nhớ lại chứ sao nữa
Lin nhảy vào trả lời
- Làm sao để Blue nhớ lại đây?
- Đánh thức những kí ức quan trọng nhất của anh ấy là được.
Chuyện này thì chỉ có..
2 người đồng loạt nhìn Kris
- …cậu mới làm được thôi
Nó trầm ngâm, được một lúc thì chợt hỏi
- 2 người có nghĩ Phong đang hạnh phúc không?
- Hoàn toàn không
Hiếm có dịp nào Khang và Lin lại đồng thanh như vậy, nhỏ còn
bồi thêm
- Cái con Lưu Mẫn Nhi kia như ác quỷ cầm tù hoàng tử đẹp
trai của chúng ta ấy
Kris mỉm cười, đặt tách trà xuống
- Vậy thì đi cứu hoàng tử thôi
Lin và Khang nhìn nhau, cũng mỉm cười
- Đã chuẩn bị hết chưa??
- Dạ tất cả đã sẵn sàng thưa tiểu thư
Mẫn Nhi nhếch miệng cười
Cuộc chơi bắt đầu
Tối, ở W.K
Vào những giờ học ban đêm, Phong rất ít xuất hiện trong lớp,
mà luôn ở khu bãi sau,..ngủ.
Trời tối không một ánh sao, gió mùa đông thổi không ngớt, quả
thật có điên mới ra đây, nhưng đối với Phong, lại là một nơi rất lý tưởng
- Ra đi
Phong nói khi mắt vẫn nhắm. 1 bóng người từ trên cây nhảy xuống,
vô cùng bình thản tiến về phía hắn
- Tôi đến đòi lại một thứ
Vẫn phonh cách đánh thẳng vào vấn đề như mọi khi. Phong đứng
đối diện Kris, hơi nhíu mày
- Đòi?
- Phải, chiếc bông tai
Phong cười nhạt, hắn không hứng thú với loại con gái bám dai
dẳng và tìm mọi cách để tiếp cận mình. Kris đoán được hắn đang nghĩ gì, nó nhẹ
nhàng vén tóc của mình lên
Phong hơi sững người. 1 chiếc bông tai giống hệt chiếc của hắn.
- Chiếc này là của anh, còn chiếc trên tai phải của anh, là
của tôi
- …
- Anh không muốn lấy lại??
- Không
- Không phải nó rất quan trọng sao?
- Hết rồi
Phong đút tay vào túi quần lững thững bước đi. Kris cười,
thì ra cảm giác khi là một người “bình thường” đối với Phong là như vậy
- Ô, xem ai đây này
1 toán người từ đâu bước ra, ăn mặc rất kì dị, không phải là
đàn em của Phong
- Là..nữ thần đấy
1 tên đầu trọc nhìn nó với đôi mắt đê mê, bàn tay dơ bẩn lả
lướt trên khuôn mặt của Kris
- Á aaaaaaaa tay của tao, tay của tao
Gã thét lên, ôm lấy bàn tay bị bẻ gãy. Một ánh đèn pin chợt
lia tới, kèm theo đó là tiếng hét của bảo vệ
- Ai đó? Có chuyện xảy ra ở đây vậy??
Lúc ông ta chạy đến nơi thì chỉ còn thấy đám kì dị đó nằm ngổn
ngang, còn Kris thì đã nhanh chóng biến mất. Bị bắt gặp trong W.K, sẽ rất phiền
phức
Kris đi dọc hành lang dài và tối, nói gì thì nói, nó cũng
không mấy thông thuộc đường đi ở đây, huống hồ lúc này lại là buổi tối. Không sợ
ma như Khang và Lin, nhưng Kris cũng không thích bóng tối, đi mãi đi mãi vẫn
không thoát khỏi hành lang dài ngoằng này, nó dần bước chậm lại, rồi ngồi phịch
xuống. Không đi nữa
Đưa tay lên chạm vào chiếc bông tai, lòng Kris chùng xuống.
Thật sự lúc Khang hỏi làm thế nào để Phong nhớ lại, Kris cũng chẳng biết. Khi gặp
nhau, thì họ đã yêu nhau rồi, Kris cũng chưa từng hỏi Phong tại sao lại yêu nó.
Bây giờ, biết phải bắt đầu từ đâu đây
- Đứng dậy đi
Một giọng nói chợt vang lên, chất giọng lạnh băng cuốn hút
này, chỉ duy nhất là của Phong. Kris ngước lên, hắn đã đứng đó từ lúc nào. Nó mỉm
cười. Phong không nhìn Kris, nhanh chóng quay người bước đi. Kris đi theo, được
một lúc thì đã thấy cổng trường, quay sang thì thấy Phong đã lấy xe và phóng
đi. Nhìn theo Phong, Kris nhoẻn miệng cười
- Vờ như lạc đường để anh Rei thương hại giúp chị, thật bỉ ổi
đấy
Không cần quay lại cũng biết giọng điệu hống hách đó là của
ai
- Lòng thương hại? Phong không có đâu
- Haha chị lại huyễn hoặc mình là anh ấy quan tâm chị hay
sao?
- Đó là sự thật, chẳng qua cô ghen tức nên không muốn thừa
nhận thôi
Mẫn Nhi khoanh tay, lắc đầu cười
- Anh Rei yêu tôi, chị chẳng là cái gì cả. Nếu muốn giành
anh ấy, chị sẽ phải hối hận
- Tôi không giành, Phong vẫn sẽ trở về bên tôi
- Haha chị quá tự tin rồi đấy. Không ngờ anh Phong lại thích
một người thủ đoạn như chị
- Thủ đoạn?? Cô chưa thấy đâu
Kirs nhoẻn miệng cười, áp sát tai Nhi nói nhỏ
- Chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi nhất định sẽ không từ thủ đoạn
để có được
Trước khi bỏ đi, Kris nhếch miệng nói
- Cứu cô được 1 mạng, thì tôi cũng có thể lấy lại 1 mạng đó
Sáng hôm sau
Một dòng thông báo được dán lên bảng tin của trường. Ai cũng
biết, khi hiệu trưởng đã quyết định dán lên cho toàn trường xem, nghĩa là không
được xem xét lại nữa. Kris cũng chẳng quan tâm, nó thừa biết ai đã bày trò này,
thật trẻ con.
Mẫn Nhi không hề biết rằng, cô ta làm vậy, là đang giúp cho
Kris, vì trong cặp của nó, là tờ “Đơn xin nhập học trường Westhern Kings”