Từ 4h chiều trở đi, quán bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, khách
vào quán chủ yếu gọi café nóng hay cốc capuchino dịu ngọt,
những thức uống thích hợp cho khí tiết lạnh của mùa đông này.
Thư hôm nay không nhận bưng bê đồ uống cho khách nữa, cô lần này ở
trong quầy pha chế giúp chị Minh chuẩn bị đồ uống, bên ngoài
thay vào đó đã có nhân viên mới thay thế cho nhiệm vụ của cô.
Cũng không hẳn cô chỉ pha chế trong quầy, chỉ khi nào quán đông
lắm thì Thư mới ra phụ giúp mà thôi…
Đang mải xếp
ly café vào khay để chuẩn bị bê ra, Thư nhận được điện thoại,
tiếng bài nhạc Monster mới ra của EXO vang lên. Thư xếp nhanh vào khay rồi đi ra một góc mới bắt máy, là số của Quỳnh:
-Alo, Thư ơi, lại có chuyện rồi…!
Thư bất giác nhíu mày, hỏi:
-Chuyện gì???
-Là bên gia đình kia hôm nay sắp xếp một buổi gặp mặt với các cổ
đông trong công ty ở nhà hàng XX tối nay. Chắc chắn để lôi kéo
cổ phiếu đây mà. Bà tính sao???
Thư nghe tới đây hai mày lại càng nhíu chặt hơn, lên tiếng nói, giọng có phần lạnh:
-Ok, tôi tự biết cách giải quyết, bà yên tâm. Thế thôi, tôi tắt máy đây.
Vẫn theo thói quen cũ, cô nói xong rồi không do dự tắt máy luôn. Thư đã sớm dự liệu gia đình kia kiểu gì cũng giở trò, dù sao
cũng nằm trong sắp xếp của cô. Có lẽ cô cũng nên góp vui buổi
gặp mặt hôm nay của họ, sẽ náo nhiệt biết bao…??!
Thư trở lại quán tiếp tục công việc của mình như ban đầu, song,
tâm tình cô cũng vì chuyện công ty mà hơi phiền. Hà Minh thấy cô quay trở lại, nhìn Thư có vẻ hơi trầm tư, chị thuận miệng
hỏi:
-Sao vậy? Có việc gì sao? Trông sắc mặt em không ổn cho lắm?!
-Cũng không quá quan trọng. À mà lại phải xin lỗi chị rồi, tối nay em có thể xin về sớm được không, tầm 8h???
Thư vừa làm vừa nói, thỉnh thoảng có ngẩng lên nhìn Hà Minh,
trông chờ câu trả lời từ chị. Minh vẫn thế, chị chỉ cười,
thoải mái đáp:
-Không sao, em bận có thể về, đừng cứ xin lỗi mãi thế.
Thư nhìn chị chủ quán, cười nhẹ, gật đầu thay cho lời cảm ơn. Cô
biết trước kiểu gì chị Minh cũng đồng ý, nhưng cô hỏi coi như
một phép trân trọng hay lịch sự đối với chị… chứ nếu như bình thường cô cứ tùy tiện cũng chẳng làm sao…
[i]“Có những người, dù là vô tình bước qua đời nhau nhưng cũng để ấn tượng sâu sắc. Nhất là những người tốt với bản thân ta thì
ấn tượng càng khó phai nhạt…”[/i]
…
Nhanh chóng hoàn thành xong công việc ở quán, Thư quay về nhà thay
đồ để chuẩn bị tới buổi gặp mặt các cổ đông.
Đúng 8h tối, chiếc xe trở cô dừng trước cổng chính nhà hàng XX.
Buổi tối so với ban ngày càng mát lạnh hơn, gió hiu hiu thổi,
làm tung bay mái tóc xoăn của cô khi cô bước ra khỏi xe.
Thư tối nay ăn mặc cũng không quá phô trương, không phải váy vóc gì quá cầu kì, cô đơn điệu chỉ là áo sơ mi tay lỡ trắng cùng
quần âu cổ ngắn đến cổ chân, mái tóc xoăn dài xõa bồng bềnh,
túi hàng hiệu cùng đôi guốc đen mũi nhọn. Trông cô khá trẻ
trung nhưng cũng không kém phần mặn mà, thực nhìn Thư không ai
nghĩ cô là học sinh cuối cấp nữa…
Bước chân chững chạc đi vào nhà hàng. Có nhân viên ở cửa cúi đầu chào cô, nhanh nhẹn hỏi:
-Kính chào quý khách, xin hỏi chị đã đặt chỗ chưa, tôi có thể giúp gì được không?
Thư nhìn cô gái tiếp viên, giọng bình tĩnh nói:
-Phòng ông Minh Quân đặt là phòng nào?
-À, mời chị đi theo lối này, tôi sẽ dẫn đường.
Cô nhân viên đi chướng, tay đưa ra mời cô. Thư đi theo sau cô tiếp viên vào một căn phòng xa hoa, khá rộng rãi, nhìn qua đồ đạc xung
quanh thì quả đây là phòng vip ở đây. Cô quay ra nhìn cô nhân viên trẻ, nói “cám ơn”, cô gái kia cũng cười nhẹ đáp “không có gì” rồi trở ra. Trong phòng giờ lác đác vài cổ đông, nhân vật
chính vẫn chưa có mặt ở đây. Họ nhìn thấy cô xuất hiện có
chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không dám bộc lộ thái quá, chỉ dám quay ra nhìn nhau thì thào nói nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe
thấy loáng thoáng dăm ba câu. MỘt cổ đông đại diện đứng dậy,
cười cười, lên tiếng, giọng hào sảng như chưa có chuyện gì:
-Ôi Thư, cháu cũng tới đây sao, vào đây ngồi đi, đừng đứng đấy.
Thư nhìn người đàn ông vừa đứng dậy, mặt bình thản như không nghe cũng không nhìn thấy gì, đáp:
-Được, vậy tôi tùy ý chọn chỗ vậy.
Nói xong cô chọn ngay chỗ ngồi chính diện với hai ghế chính, tùy
ý đặt túi sách sau lưng, thoải mái ngồi. Người đàn ông cũng
hơi ngạc nhiên, cũng không nghĩ cô chọn ghế chính diện với hai
nhân vật kia, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đành kệ, dù sao
cũng không làm gì được với cô. Ông biết hôm nay buổi gặp mặt
này có liên quan đến chuyện gì, ông cũng biết đáng ra Thư không
được mời tới, nhưng cô tới cũng không ai phản kháng lại được,
ai cũng biết cô tuy còn trẻ nhưng vô cùng giỏi và nguy hiểu,
song song đó cũng là người khó nắm bắt, tốt nhất là tránh
động chạm gì đến cô…
Không quá lâu sau, nhiều cổ
đông khác cũng đến, cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thư, song cũng chào hỏi đôi ba câu với cô cho có lệ. Đúng 8h30’, hai nhân vật
chính cũng bước vào, dường như vẫn chưa biết sự hiện diện của cô tại đây nên mặt họ ai cũng niềm nở chào hỏi. Cho đến khi ai cũng đứng lên chào hỏi hai người, chỉ riêng Thư ngồi yên nhâm
nhi ly rượu vang đỏ một cách thưởng thức. Đến lúc này ông Quân
và bà Mỹ mới nhìn thấy cô, nét cười trở nên cứng ngắc, mặt
có chút tối. Thư nhìn họ cười nhếch mép, cô cũng đứng lên, tay cầm ly rượu lắc lắc nhẹ nhìn mê người, tùy hứng lên tiếng
nói:
-Sao vậy??? Hai người nhìn thấy tôi sao nét mặt xấu thế kia, thật là …
-Sao mày lại đến đây???_ Ông Minh Quân lạnh giọng nói.
-Thích thôi, chả nhẽ tôi muốn đến đây cũng không được sao? Tôi cản trở ông gì sao??? _ Thư lạnh lùng đáp lại.
Bà Ánh Mỹ chen mồm vào nói:
-Mày lấy tư cách gì mà vênh mặt lên ở đây, đừng có điên ở đây làm loạn..!!
-Tư cách gì sao? Bà biết mà, đáng ra mấy người phải đón tiếp tôi chứ?!! _ Thư đáp vặn lại, dừng một lúc cô lại nói tiếp – Tôi
thích ở đây làm loạn các người làm gì được tôi??
Bất chợt một cổ đông lớn tuổi đứng lên lên tiếng khuyên ngăn:
-Thôi nào, hôm nay đáng ra chúng ta phải ăn uống vui vẻ mới đúng. Thư à, cháu cũng phải tôn trọng trưởng bối chút chứ, sao lại nói năng thế, thật là. Thôi nào, chúng ta cùng ngồi xuống gọi món đi.
Người đàn ông vừa nói vừa nhìn ba người, nói
xong cũng không nói gì nữa. Cổ đông cũng nghe lời ông mà lần
lượt ngồi xuống. Thư nghe xong trong lòng thấy buồn cười, không
bỏ qua lạnh lùng lên tiếng:
-No. Tôi là muốn đến đây góp vui cùng các người đấy chứ. Nhưng chính họ…_ Thư chỉ tay
vào hai người, đôi mắt hơi híp vào, ẩn ý, tiếp tục: - Thôi,
nếu ở đây không hoan nghênh tôi, vậy tôi về, chúc mọi người ăn
uống vui vẻ, cứ ăn thoải mái bố tôi sẽ trả tiền. Nhỉ bố…
Thiên Thư nói đến đây giọng kéo dài, mang vài phần khinh bỉ, xong cô
lại cười nhếch mép. Ông Minh Quân cùng bà Mỹ mặt mày càng xám xịt, nhìn coi bộ đã tức giận nhưng cố nhẫn nhịn. Hờ hững đưa ly chứa chất lỏng đỏ sánh lên môi uống cạn rồi để xuống bàn, cô quay người lấy túi bước ra khỏi chỗ. Tiếng guốc kêu mạnh
mẽ do va đập với nền gạch hoa khiến không khí ngày càng căng
thẳng. Thiên Thư hướng cửa phòng ra về, đi qua hai người nói
nhỏ, giọng lạnh như muốn bức người:
-Cuộc chơi này tôi theo hai người tới cùng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!!!
Nghe xong mặt hai người trắng bệch, không lên tiếng. Bà Mỹ nhìn Thư
rời đi với ánh mắt nảy lửa, trong lòng căm giận không thôi,
đành nhịn xuống.
Cả không khí sau khi Thư rời đi vẫn còn chút âm u. Sau cùng ông Minh Quân cũng lên tiếng, giọng cố hài hòa:
-Thật xin lỗi mọi người, đã phải nhìn cảnh không hay này, thôi chúng ta gọi đồ ăn nào.
Mọi người cũng không có ý kiến gì khác, bắt đầu vào việc chọn
món ăn, không khí trong phòng giờ đây cũng có chút hòa hoãn
hơn. Tuy vậy, tâm trạng của hai nhân vật chính thì ngược lại…