4 giờ chiều...
*Píp píp..píp píp..*
Tiếng chuông báo thức kêu, Thư lơ mơ tỉnh dậy, tay với chiếc điện thoại
tắt tiếng chuông. Ngồi thẳng dậy, xem giờ trên màn hình điện thoại. Giờ đã 4h10', Thư bỏ máy xuống đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo nhanh chóng. Hôm nay cô phải đi nhiều chỗ xin việc làm thêm nên cô cần
đi sớm. 10 phút trôi qua, Thư bước ra, lấy balo đeo lên, mở cửa đi thẳng xuống nhà. Ngang qua phòng bếp, cô ghé vào lấy hộp sữa xong đi thẳng ra ngoài.
Giống như mọi hôm, cô lại đi xe đạp. Thư mặc chiếc áo sơmi kẻ đỏ đen,
quần bò bó mài hơi rách ở phần đùi, đi đôi giày thể thao màu trắng đen.
Mái tóc xoăn dài không xoã như mọi lần mà được buộc lên gọn gàng. Nhìn
Thư khá phong cách và cá tính.
Đạp xe trên con đường Hồ Sen rợp bóng cây, cô thấy một quán cafe cần
tuyển nhân viên. Cho xe dừng lại, Thư dắt xe dựng gọn ở bãi, cô đứng
trước cửa ra vào. Ngước mắt lên nhìn tấm biển quán, cô đánh giá nó được
trang trí rất đẹp mắt, nổi bật là dòng chữ ghi tên quán : “ CAFE TÂM
TRẠNG“. Đẩy cửa ra vào, Thư càng có ấn tượng hơn với cách bài trí trong
quán. Không gian quán thoáng rộng, được trang trí khá kì công. Quán rất
sạch sẽ, bàn ghế xếp cũng rất ngay ngắn. Trên tường treo nhìều bức tranh phong cảnh, những giàn hoa lá, trên bục còn có cả piano. Quán này vừa
nhìn cô đã rất ấn tượng, vừa trông rất tự nhiên, thư thái nhưng cũng
không kém phần sang trọng và đẹp.
Bỗng một giọng nói cất lên:
- Hôm nay chúng tôi nghỉ, không có bán, mong quý khách quay lại sau.
Nghe thấy tiếng nói ấy, Thư nhìn người vừa nói. Đó là một cô gái trẻ, có vẻ ngoài xinh đẹp và dễ thương. Dáng người khá mảnh khảnh, mặc chiếc
váy dài hơi quá đùi, đi đôi giày bệt đen. Sau khi đánh giá qua cô gái
đó, Thư mới cất tiếng trả lời, vẫn giọng trầm lạnh như thường:
- Không. Tôi là tới xin việc.
Cô gái gật gù hiểu ra, nhẹ nhàng nói:
- Vậy sao, mời ngồi.
Thư gật đầu ngồi xuống ghế, cô gái kia cũng ngồi xuống theo. Song, cô gái lại ôn tồn hỏi, tay cũng rót nước đưa cho Thư uống:
- Xin mời. Tôi là chủ quán này, cứ gọi tôi là Hà Minh. Còn cô là?
- Tôi tên Lã Thiên Thư, gọi là Thư được rồi.
Thư nhanh nhẹn đáp lại, cô gái kia cười, nói tiếp:
- Cô trông rất trẻ, hình như vẫn là học sinh?
- Đúng vậy. Tôi học lớp 12 trường Trung Đông. Nhìn cô hình như hơn tôi, xưng hô là chị em sẽ tiện hơn.
Cô gái gật đầu, dịu dàng hỏi:
- Được. Nhưng mà thường lớp 12 chỉ biết chuyện học rồi thi đại học thôi mà, sao em lại đi xin việc, sẽ không có thời gian?
- Không sao, vốn chuyện đó cần thiết cho lắm.
- Thật không sao? Em nói vậy thì thôi được, mai em tới đây làm
việc thử, nếu được chị nhận luôn vì chị đang cần gấp nhân
viên, ta sẽ bắt đầu và làm lúc 4h chiều tới tối tầm 9h. Còn chuyện
lương tháng sẽ bàn bạc sau. Mong chị em ta làm việc vui vẻ nha_ Minh ôn tồn nói.
Thư cũng chỉ cười nhẹ. Không hiểu sao cô khá quý con người này và muốn
là quen... Cô đứng dậy chào Minh rồi ra về. Minh cũng vui vẻ tiễn Thư ra cửa rồi quay trở lại quán. Minh cũng giống như Thư, có ấn tượng tốt về cô, từ phong thái lẫn vẻ ngoài cô đề thấy ưng ý. Song. Minh cũng tò mò về con người cô.
Minh và Thư đều có ấn tượng về suy nghĩ chung về nhau. Biết đâu sau này họ sẽ trở thành chị em tốt của nhau ?????
Từ quán cafe đi ra, cô dắt xe đi dạo ven bờ hồ.
Không khí trong lành và thoáng đãng. Những cơn gió thu nhè nhẹ thổi qua. Khung cảnh chiều tàn ở Hồ Sen thật thơ mộng, mang cho con người ta cái
cảm giác thanh bình và dễ chịu. Dắt xe lang thang ven bờ hồ, cô dừng lại ngồi xuống ghế đá, lại lấy tai phone ra ngồi nghe nhạc. Vẫn là bài hát
ấy “How Did I Fall In Love With You “. Giai điệu bài hát nhẹ nhàng, pha
chút gì đó man mác buồn và da diết. Dù nghe rất nhiều lần nhưng Thư vẫn
rất thích. Mỗi lần nghe giai điệu bài hát là mỗi lần cô lại nhớ tới mẹ,
cũng là mỗi lần lòng cô được bình yên và thoải mái. Cứ thế, Thư vẫn ngồi đó nghe đi nghe lại bài hát ấy.
Thời gian trôi qua nhanh, Thư nhìn đồng hồ đã điểm 6h15' tối, đã tới lúc cô nên trở về nhà và đối diện với ông Minh Quân - ba cô.
.....
Về tới ngôi biệt thự, Thư lại mở cánh cổng sắt nặng nề, dắt xe vào. Đi
thẳng tới gian bếp, ba cô và hai mẹ con bà Ánh Mỹ đang vui vẻ ăn cơm.
Thấy cô đi vào, không khí vui vẻ hạnh phúc đó cũng mau chóng biến mất,
mà thay vào đó là không khí ngột ngạt đền lạnh người. Sáu con mắt quay
ra nhìn cô, cô cũng không ngại ngùng nhìn về phía họ. Ông Minh Quân là
người đầu tiên cất tiếng nói:
- Đi đâu sao giờ này với về? Lại ngồi ăn đi.
Cô cũng thờ ơ không nói gì, ngồi xuống ghế đối diện với ba cô, từ tốn
gắp thức ăn cho trong bát rồi ăn. Bà Ánh Mỹ và nhỏ Nhi cũng không nói
gì, chỉ ngồi ăn, lặng im xem chuyện gì xảy ra. Ông Minh Quân ăn xong,
gác đũa, đứng dậy nói Thư, ăn xong vào phòng ta nói chuyện.
Bỏ lại xong câu nói, ông đi thẳng vào thư phòng. Thư cũng chẳng thiết
ăn, bỏ đũa xuống, đứng dậy đi ngay sau ông Minh Quân. Cô biết chắc
chuyện mà ông muốn nói nhưng vẫn muốn xem ông sẽ làm gì cô. Nhìn cánh
cửa gỗ căn phòng dần khép lại rồi đóng hẳn, lòng bà Mỹ và nhỏ Nhi rất hả hê . Nhi vui mừng,cười nhếch mép, nghĩ thầm trong lòng: “ Chuyện ngày
càng vui rồi đây. Thư, đáng ra mày nên biết đụng tới tao sẽ ra sao, giờ
thì vui rồi.“.
...
Bên trong thư phòng, thời gian như ngừng trôi, không gian phòng trở nên
lạnh lẽo đến lạ thường. Bốn con mắt cứ lặng im nhìn nhau, không ai cất
tiếng nói.
Thư ngán ngẩm, đành mở lời trước, giọng nói vẫn khô khốc không hề thay đổi:
- Ông có chuyện gì, nói mau đi. Tôi không rảnh ngồi đây cho ông ngắm đâu.
Nghe Thư nói vậy, ông cũng bắt đầu tức giận nhưng cũng từ tốn đáp lại:
- Thôi được. Cho ta biết, có hay không con đánh Nhi?
- Con sao? Đừng xưng hô như kiểu tôi với ông thân thiết như thế.
Hừ. Ông cũng biết đáp án rồi mà nhỉ? Không cần hỏi lại tôi._ Thư cười
nhếch mép, giọng giễu cợt.
Thấy Thư vậy, lửa giận trong ông cũng bùng phát, trán ông nổi gân xanh, tức giận nói:
- Mày...Mày có coi tao là gì không hả sao lôi thái độ đó ra nói chuyện với tao...
- Sao, có thế mà đã giận rồi sao. Các người giống nhau thật!_ Thư nói, mặt tỏ rõ vẻ giễu cợt.
- Mày có xem tao là ba mày không hả? Giờ mày thích sao mới chịu để cho ngôi nhà này yên ổn hả? _ Ông quát lớn, hỏi Thư.
Cô cũng chẳng tỏ vẻ gì sợ sệt trước ông, gằn giọng:
- Ông là ba tôi sao? Nói ra ông không thấy ngượng mồm sao, từ nhỏ
tới lớn ông đã làm gì được cho tôi chưa mà dám nói. Nghe cho kĩ đây, tôi chính là không có loại ba như ông! Còn về chuyện nhỏ Nhi ,
tôi thích đó có sao không hả?
Nghe vậy, ông đứng hình một lúc, song cố dịu giọng xuống, bình tĩnh nói:
- Hừ. Giờ sao mày mới để cho gia đình này sống yên ổn đây?
- Ông muốn biết hả? Tôi nói. Trả lại tôi 20% cổ phần của mẹ tôi trong
công ti Lã Thị và đưa tôi một khoản tiền tôi sẽ dọn ra ngoài sống. Đáp
ứng đựơc chứ?_Nhi nói.
- Chuyện này không được, tiền ta có thể cho nhưng cổ phần thì nhất quyết không._ Ông Minh Quân nói ngay.
Biết trước rằng sẽ như vậy, cô cũng nói thẳng:
- Hừ. Giờ tôi cũng nói luôn cho ông biết, dù ông có không muốn thì ông
cũng khôn có quyền. Số cổ phần đó thực chất cũng nằm trong tay tôi từ
lâu rồi.
Thư nói vậy làm ông Minh Quân sốc, mặt trắng bệch, giọng ấp úng:
- Sao..Sao..lại..lại có thể..
- Sao lại không thể, trước khi mẹ mất bà đã bí mật nhượng lại cổ phần của bà ở Lã Thị lại cho tôi
Ông đứng hình, không nói nên lời. Thư lại nói tiếp:
- Với lại, tôi mấy hôm nữa sẽ dọn ra ngoài ở riêng nên ông cũng đừng lo.
Nói xong cô quay lưng đi về phòng, bỏ mặc ông Minh Quân vẫn ngồi trơ trong thư phòng.
Đi về phòng, Thư mệt mỏi nằm phịch xuống giường nhìn vào khoảng không vô định. Trong ngày hôm nay, đã có nhiều chuyện xảy ra xung quanh cô. Từ
việc tới trường mới học, gặp Thiên rồi đánh Nhi, đi học về nghe bà Ánh
Mỹ mắng nhiếc ; tự thân đi xin việc ; xong giờ lại cãi nhau với ba cô,
cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Trong tâm cô lại nhớ về bà Anh Hân - mẹ
cô...Thư dần chìm vào giấc ngủ....Trong mơ, cô thấy khuôn mặt xinh đẹp,
hiền từ của mẹ, bà đang ở bên cạnh hát cho cô nghe...