Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh Lùng

Chương 6: Chương 6




Trong khi đó...

Để ý thấy Thư đã lên lầu, bà Ánh Mỹ mới mở cửa bước vào thư phòng, giọng chanh chua nói với ông:

- Sao rồi? Anh giải quyết xong chuyện đó chưa?

Ông Minh Quân giờ đã định thần lại,đang ngồi suy nghĩ đăm chiêu. Nghe thấy lời vợ mình , ông ngước mắt lênnhìn vợ mình, nghiêm giọng, nói:

- Chuyện đó giờ đã không còn là vấn đề nữa. Giờ còn có việc quan trọng hơn, em ngồi xuống đi đã.

- Lại còn chuyện gì nữa chứ? _ Bà Mỹ thắc mắc hỏi.

Ông Quân trả lời:

- Em còn nhớ 20% số cổ phần của Anh Hân không?

- Đương nhiên em vẫn nhớ._ Bà Mỹ mặt thờ ơ trả lời, không khỏi chán ghét khi nghe tới cái tên này.

- Giờ nó đang nằm trong tay con Thư_ông nói tiếp

- S...Sao l..lại vậy? Rõ..rõ ràng là của chúng ta mà._ Bà ấp úng nói không nên lời khi nghe chồng mình nói vậy.

- Chúng ta chỉ là lấy trên danh nghiã thôi. Nhưng thực chất khi mất bà ta đã nhượng lại cho con Thư. Mà chuyện đó ta không hề hay biết_ ông Quân lạnh nhạt nói.

Bà Mỹ chợt nhớ ra chuyện gì, giọng nói lo lắng:

- Không thể để vậy được, ngay tháng sau đã chuẩn bị cuộc họp bầu lại chức chủ tịch ở Lã Thị. Trong khi đó thì chúng ta chỉ giữ 35% cổ phần, còn lại là số cổ phần của 1 số cổ đông khác nữa.Trong số cổ đông còn lại, có cha của con mụ đó. Ông ta cũng có số cổ phần gần bằng ta, cụ thể là 27%. Nếu như...

- Đúng vậy. Nếu như con Thư và ông nó hợp tác lại, chưa kể 1 số cổ đông đang nghiêng về phía họ thì coi như chức chủ tịch của ta sẽ không còn._ ông tiếp lời vợ mình.

Nghe vậy, bà Ánh Mỹ hơi tái, giọng tức giận nói:

- Không thể để mất chức đó, không chúng ta sẽ thua con nhỏ đó mất. Nhất định không. Mai em sẽ cho thư kí điều tra, chúng ta sẽ lôi kéo số cổ đông còn lại.

- Bây giờ ta cũng cần phải lựa lời trước mặt nó, không thì cơ hội thắng của ta sẽ rất mong manh. Nó là một đứa rất mưu mô, ta không thể xem thường nó và những việc nó làm.

Ông Quân nói thế, bà cũng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý, nhưng trong tâm lại suy nghĩ độc ác: “ Để xem sau chuyện này, ta sẽ trả lại đủ cho mày con ranh.

*****

Ngày hôm sau.....

”Píp píp....píp píp ...” - Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi. Thư lờ mờ tỉnh dậy, tay với điện thoại tắt chuông đi. Ngồi dậy,cô vươn vai mấy cái rồi đi thẳng vào phòng tắm...10 phút sau khi làm xong VSCN và thay đồng phục chuẩn bị tới trường, cô khoác balô lên vai đi thẳng xuống nhà . Đi qua phòng bếp, giống như mọi lần, cô lại bắt gặp ông Quân vàhai mẹ con bà Mỹ đang vuii vẻ cười nói ăn sáng. Thư cũng chẳng quan tâm, thờ ơ như không nhìn thấy gì, thản nhiên vào bếp lấy hộp sữa, cho vào trong cặp rồi đi thẳng ra sân lấy xe đạp đi học...Lúc cô đi, bỏ lại 3 người kia đang tức anh ách trong lòng vì bị làm ngơ.

... Thời gian trôi, 15 phút sau cô đã tới trường Trung Đông. Bây giờ vẫn còn sớm nên trường có phần vắng vẻ, cô lại lững thững dạo bước đi lên sân thượng của trường...

Sân thượng Trung Đông rộng và sạch sẽ, không như ngôi trường cũ trước cô học. Không khí trên đây thật mát mẻ,tĩnh lặng, đây quả là một chỗ thích hợp để xả sờ-trét , thư giãn và chỗ ngủ lí tưởng mỗi lần học sinh trốn tiết. Từ trên đây có thể nhìn bao quát toàn sân trường. Thư thật sự rất thích nơi này.Nó mang cho cô sự thoải mái đến lạt hường. Một người như cô, luôn phảighồng mình để đối mặt với mọi đau khổ,mọi thử thách, trắc trở của cuộc sống bộn bề xung quanh, thì thật hiếm khi nào cô có thể thư giãn...

Cô nằm ngả xuống trên ghế đá, đôi mắt nhắm lim dim. Nằm được một lúc, cô mới ngồi dậy chuẩn bị đi về lớp. Đến bây giờ Thư mới để ý đến, không chỉ riêng mình côở đây mà còn có một người con trai đứng dựa người vào lan can đang nhìn cô. Người con trai đó cao ráo, mái tóc bồng bềnh bị gió thổi, khuôn mặt thanh tú. Cô không biết tại sao người con trai đó cứ đứng đó nhìn mình? Nhưng rồi cô cũng chẳng bận tâm muốn biết. Người con trai vẫn đứng đó quan sát biểu hiện của cô. Cô lại coi như không có gì, thờ ơ, gương mặt lạnh lùng ,đeo ba lô lên vai, quay lưng đi hướng về lối cầu thang đi về lớp mình, bỏ lạ người con trai vẫn nhìn theo từng bước đi của cô.

Người con trai ở lạ ngao ngán nhìn cô, rồi lại cười nhẹ, ngửa mặt lên trời, suy nghĩ mông lung: “ Em luôn tỏ ra lạnh lùng với tất cả. Đâu mới là con người thật của em đây ???“.

Người con trai đó không ai khác là Long, anh đã để ý cô sau vụ lần trước ở căn tin. Anh luôn lên sân thượng trường vào mỗi sáng,chỉ trừ hôm nghỉ. Hôm nay thật lạ là khi anh gặp cô ở đây - người con gái gây cho anh sự tò mò và thích thú. Anh nhìn cô, cô đang nằm đó với đôi mắt nhắm hờ, khuôn mặt thiên thần, dịu dàng làm tim anh đập lỗi nhịp, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng của mọi lần. Long chợt có cảm nhận là vẻ lạnh lùng của Thư chỉ là vẻ bao bọc bên ngoài. Anh là muốn được biết nhiều về con người cô, cô thực sự là người như thế nào ???.... Cũng không lâu sau đó, Long cũng đi trở về lớp.

...

Quay trở về lớp học, Thư lặng đi về phía chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Lớp vẫn nhốn nháo như ngày hôm qua, người nọ, người chạy, người thì nói, người cười...làm đủ thứ trò. Những thứ đó với cô thật nhàm chán, cô gục mặt xuống bàn tai nghe nhạc. Ngay sau đó, Long cũng đi vào lớp, đi về phía bàn mình nhưng mắt vẫn luôn dõi theo Thư.

”Reeng...Reeng..”_ tiếng chuông vào lớp kêu. Học sinh đã quay trở về chỗ ngồi của mình, thầy cô giáo cũng đã bước vào lớp dạy. Vậy là một ngày học nữa lại bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.