Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 3: Chương 3




Nhất chích tiểu dương đích ái tình

(Tình yêu của một chú dê con)

– Mi Như Đại –

Thể loại: đam mỹ, sói x dê ( hoặc người x người lúc H), cổ trang pha huyền huyễn và hiện đại cộng thêm một vài yếu tố vô cùng bựa, ấm áp, hài, HE.

Chuyển ngữ: QT & GT

Biên tập: Hà Ngư (Cá)

Beta: Ku Dê

===========

Chương 7

Từ nay về sau là chốn thành đô.

Lơ lửng trên chín tầng mây, bâng khuâng giữa trời sương mù! Bay liệng đến, rồi đáp xuống.

Khi tiểu dương ta chạm đất, hai chiếc cánh trên lưng nhanh chóng biến mất, tiểu dương ta một lần nữa trở lại thành một khối thịt tròn vo, thế là đành lặng yên để tiểu hài tử ôm vào trong ngực. Lặng yên a lặng yên, lặng yên một cách chết chóc, lặng yên rơi vào tay giặc.

Nghe nói vào thời xưa, có một lão dương tên là Đào Tiềm (*), đang nằm tơ tưởng trên đống cỏ khô giữa vườn địa đàng thì vung cành chuối viết nên một áng văn trân quý, gọi là ”Đào hoa nguyên ký”. Vạn dương tranh nhau truyền tụng, tác phẩm nhanh chóng vang bóng một thời. Câu chuyện kể về một chốn bồng lai tiên cảnh sau hang động. Ngoài động là rừng hoa đào vạn dặm rực rỡ, trong động là dân phong chất phác chẳng biết từ thời nào. Tiểu hài tử mang ta vượt qua một rừng hoa cúc vàng mà chui qua một cái lỗ chó, lỗ chó vừa thối lại vừa dài. Lúc ra khỏi đó, ta rốt cuộc cũng hiểu vì Đào Uyên Minh sao lại dùng bốn chữ “rộng mở thông thoáng” trong tác phẩm trân quý của mình.

Lúc chui ra khỏi lỗ chó, mặt trời đã sắp lặn. Truyện kể trong đàn dương nọ, có một tiểu dương bé xíu đã vì cha nó mà viết ra hai quyển sách tên gọi “Tân ước” và “Manh nha”, nằm trong số những quyển sách được ưa chuộng nhất. Bên trong quyển “Tân ước” có một câu nói thế này: Muốn địa chủ lên thiên đàng thì còn khó hơn so với lạc đà đi qua lỗ kim (**). Ta đến nay thủy chung không biết cảm giác lạc đà đi qua lỗ kim nó như thế nào, nhưng ta hiểu được cảm giác dương chui lỗ chó nó ra sao rồi. Thảm tuyệt dương hoàn luôn. (Nguyên văn là: Thảm tuyệt nhân hoàn = Chết không toàn thây)

Cơ mà khi bọn ta chui ra khỏi lỗ chó cũng không ngờ tới cảnh sắc lại là muôn chim bay lượn, trăm hoa đua sắc. Thật sự là có chốn bồng lai sau hang động, có thành trấn náo nhiệt cường thịnh, thậm chí là hoàng thành. Trên đường, hàng bán cá đều là gái đẹp, phường mổ lợn cũng là trai xinh, càng miễn bàn đến quầy đậu hũ Tây Thi và dàn thợ rèn cường tráng. Càng nhìn ra xa càng muốn xịt hết máu mũi. Đang YY ngon lành thì cái mông bị ăn phải một chiêu “hàng dương thập bát chưởng”, ta khó hiểu nhìn về phía tiểu hài tử, chỉ thấy gân xanh nổi đầy trên trán y. (Nguyên văn: Hàng long thập bát chưởng, một môn võ nghệ đi kèm với Đả cẩu bổng pháp của Cái bang trong truyện của Kim Dung)

Tiểu hài tử cả giận hỏi: “Sao vậy, tụi nó đẹp hơn ta phải không?”

Ta ngâm thơ đối đáp: “Be be be be be be be be!” – Quỳnh quỳnh bạch dương đông tẩu tây mang y bất như cật nhân bất như lang! (Dê trắng cô đơn Đông đi tây chạy Áo không bằng ăn Người không bằng sói)

Tiểu hài tử chuyển giận thành vui, quyết định mang ta đến tiệm ăn đãi một chầu thật to.

Nhưng hết lần này đến lần khác đều chẳng có gì tốt, tiệm cơm thì nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có lẩu, tất cả đều là lẩu *** thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng hết lần này tới lần khác đều là chuỗi lẩu “Tiểu dương béo”. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, huống chi dương? Chỉ có thể cảm thán thói đời ngày nay, người người chống luật, người làm ăn đều là treo đầu dê bán thịt chó đầy đường, những người ngồi trên ghế Trung Nguyên liên hiệp quốc đều là loại đáng cầm chổi quét phăng đi. Tiểu hài tử nhìn ta đau lòng rơi lệ, cũng thở dài một tiếng, nói: “Tới giờ vẫn chẳng kiếm được chỗ nào ăn được hết trơn.” Nói xong lời này, tiểu hài tử mang ta đến làng chơi tần lâu sở quán.

Ta có nghe rằng sắc đẹp có thể ăn được, nhưng cái này có ảnh hưởng rất lớn với một tiểu dương thông minh từ bé là ta đây. Tiểu hài tử đi cùng ta còn thanh tâm quả dục hơn cả Tôn hầu tử, Trư ngộ đi theo Đường Tăng nữa. Đi với Đường Tăng còn có thể thỉnh thoảng ngắm mấy yêu tinh tỷ tỷ xinh tươi, tuy rằng cuối cùng đều ra tay tàn độc để tiêu diệt, nhưng đi với tiểu dương ta cũng chỉ có thể không ngừng ăn cỏ, ăn cỏ lại ăn cỏ.

Tiểu hài tử cần có một thời kì dậy thì bình thường, hẳn là nên ủng hộ và phát triển nhỉ… Ôi… Thật chưa thấy qua ai làm cha như ta mà lại quản không được hài tử, nghe tiểu hài tử đi gọi gà còn trông cửa giúp y, thiếu điều đội mũ cho y thôi… Ách… Mà mũ gì ấy nhỉ?

Tiểu hài tử vuốt vạt áo, lâng lâng lên lầu cùng một đám tỷ tỷ ngon mắt, để lại tiểu dương ta ăn cỏ trong chuồng với một đám ngựa. Sau nửa canh giờ không tranh được cọng cỏ nào, còn bị bọn Bạch Long mã rồi Xích Thố mã rồi Đích Lô mã (***) đá lên đá xuống, lại nghĩ đến hai tay tiểu hài tử giờ này đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc còn mình thì khúm núm ở đây, đau đớn quặn lòng, trong ngoài mỏi mệt, không thể cắt đứt, thế là bắt đầu khóc oa oa oa. (***đây là những giống ngựa quý thời chiến)

Khóc được một chập, tiểu hài tử đi ra. Ta nhìn, này sao mà được, sao có thể giải quyết nhanh như thế chứ… Chẳng lẽ tiểu phá lang ta dưỡng ra thuộc loại ba giây xuất ra một lần sao… Này… Này. . . Này cũng quá tổn thương lòng tự tôn của ta rồi nha. Đang ở miên man suy nghĩ, tiểu hài tử giúp ta ra khỏi chuồng ngựa, sau đó móc ra trong lòng một đống quả táo, chuối tiêu và củ lạc.

Tiểu hài tử nói: “Nè… Ta nói rồi mà, ở đây mới có thứ ngươi ăn được.”

Ta mở to mắt, kêu vài tiếng be be, hỏi, ngươi đi kỹ viện là để tìm mấy thứ này đó hả?

Tiểu hài tử trả lời: “Đương nhiên rồi, bọn ta còn chưa có làm gì, đám đại thẩm háo sắc kia chỉ hôn tới hôn lui trên người ta, rồi nhét toàn bộ đồ ăn vặt trên bàn vào trong áo, không biết bị chiếm tiện nghi bao nhiêu rồi nữa.”

Nhìn vẻ mặt tiểu hài tử chực khóc mà cảm thấy lòng nhũn ra như nước. Tiểu hài tử lấy từng hạt lạc bỏ vào trong miệng ta, ta ăn, tiếng “rôm rốp” vang trời. Đám ngựa kia đều kinh ngạc nhìn tiểu dương ta. Thật ra ta không phải tiểu dương hạng xoàng chỉ ăn cỏ, mà là tiểu dương ăn tạp.

Tại cửa kỹ viện, hai đứa ta và tiểu hài tử khoanh chân ngồi, ăn uống linh đình. Sau khi cơm nước no nê, ta hỏi tiểu hài tử: “Be be… Be?” Ý là, lúc nãy mấy bà cô kia huých ngươi chỗ nào?

Tiểu hài tử ủy khuất hé mở y phục, làn da trắng nõn bên trong bị điểm chút đỏ. Ta im lặng đưa đầu tới, vươn đầu lưỡi phấn hồng, chăm chút liếm qua mỗi dấu đỏ, liếm thật sạch sẽ, ta rồi mới chậm rãi dời người ra.

Mà tiểu hài tử, nghiêm túc nhìn ta một lúc lâu, rồi thở dài một hơi, bắt đầu đề cập đến vấn đề vạn năm bất của y: “Cha, ta muốn thượng ngươi.”

=============

Chú thích chút:

(vì dài quá nên quăng xuống dưới :D)

(*) Đào Tiềm (chữ Hán: 陶潛, 365 – 427), hay còn gọi là Đào Uyên Minh, người tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.

Đào hoa nguyên ký (桃花源記) hay Đào nguyên ký, là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, kể về một người đi lạc vào một hang động thông đến một vùng đất hoa đào xinh đẹp, nơi cư dân chất phác không biết từ thời nào. Ông được người dân đối đãi tử tế và được dặn là không được kể với ai. Sau khi quay về, ông kể với quan nhưng khi trở lại thì không thể nào tìm thấy hang động ấy nữa.

(**) Những lời này là của chúa Giê-xu nói với một người trẻ tuổi giàu có.

Câu chuyện là như thế này: người trẻ tuổi kia hỏi Ngài, phải như thế nào mới có thể lên thiên đường. Chúa Giê-xu trả lời, phải tuân thủ luật pháp ( không giết người, không dối trá, muốn hiếu kính cha mẹ v.v…) Người trẻ tuổi nói anh ta đều tuân thủ những chuyện ấy. Chúa Giê-xu nói tiếp, phải đem bán hết tài sản đi rồi chia tiền cho người nghèo. Đến đây, người trẻ tuổi buồn bã rời đi, bởi vì gia sản của anh ta rất nhiều.

Ý nghĩa của câu chuyện là nếu chúng ta càng coi trọng tài sản trên trần gian thì càng khó lên thiên đường.

Chương 8

Sau khi ăn uống no say, tiểu hài tử bảo y muốn tham gia một đại hội, là thiên hạ võ lâm đại hội.

Mọi người trong thành này, đều là lang yêu, hôm nay Lang Vương thông cáo, chỉ có con lang nào thắng cuộc trong đại hội, mới là giỏi giất, mới có thể lên làm Lang Vương.

Thế là tháng này, để kiếm tiền mua vé vào cổng đại hội, tiểu hài tử mang ta mở một quầy hàng trái phép trên đường, không biết y kiếm ở đâu ra một cái chiêng, lại bôi than đen khắp mặt để che giấu đi dung mạo, sau đó hô vang: “Đến nào đến nào, xem nào xem nào, tiểu dương biết hát đây, đi đường qua đường không nên bỏ lỡ a!”

Tiểu hài tử vừa hô, vừa gõ chiêng, vậy là một vòng người đứng lại xung quanh. Ta đứng giữa đám người, thấy mọi người đến đông rồi, thế là run rẩy cố gắng đứng thẳng hai chân sau, hai chân trước nâng lên trước ngực.

“Be…”

“E hèm… Be…”

Ta hắng giọng, sau đó bắt đầu “bài ca dương dương” phiên bản thỏ của mình.

“Đại thỏ bị bệnh,

Nhị thỏ nhìn,

Tam thỏ mua thuốc,

Tứ thỏ nấu,

Ngũ thỏ chết,

Lục thỏ khiêng lên,

Thất thỏ đào hầm,

Bát thỏ chôn

Cửu thỏ ngồi dưới đất thút thít nỉ non,

Thập thỏ hỏi vì sao khóc?

Cửu thỏ nói,

Ngũ thỏ đã một đi không trở lại!”

Chung quanh chợt bay đến rất nhiều cà chua và chuối tiêu, tiểu hài tử mừng rỡ liên tục giơ sọt hứng, bất quá sau một hồi đã đầy một sọt trái cây rau quả tươi. Phát hiện ra hành động của tiểu hài tử, trái cây của mọi người bay đến càng nhiều, hơn nữa lại nhanh chóng thay bằng cải trắng và trứng thối. Tiểu hài tử nhíu mày đứng nhìn, bởi vì ta không may bị một quả trứng thối bay vào ngay giữa trán. Lòng đỏ và lòng trắng trứng chậm chạp chảy xuống mặt ta, vấy lên bộ lông tuyết trắng, dơ bẩn không chịu nổi.

Ta ngốc lăng ở đó, luống cuống chân tay, luống cuống nhìn tiểu hài tử. Tiểu hài tử chưa bao giờ cho bất cứ kẻ nào đụng tới một cái móng của ta, ta cứ nghĩ tiểu hài tử sẽ sinh khí, sẽ tức giận, sẽ đánh người. Kết quả tiểu hài tử chỉ chậm rãi lấy tay lau sạch uế vật, thần tình cao ngạo, ẩn chứa phẫn nộ. Lúc này người đứng xem đã yên lặng, nhưng bất giác, một giọng mắng bén nhọn bỗng vang lên: “Khó nghe như vậy mà cũng gọi là hát à?! Lãng phí thời gian của ta quá!”

Tiểu hài tử lạnh lùng nhìn hắn một cái, đột nhiên đi tới giữa vòng tròn, rồi nhắm mắt cất giọng hát.

“Chung nhật ngưng mâu xử

Lưu bất tận nhược thủy tam thiên

Hồng trần bất vấn tương tư khổ

Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên

Thùy tương lưu niên ám trung hoán

Hồi thủ tương đối vong ngôn

Nhĩ tại sơn lâm trúc gian

Viễn ly trần thế hiêu yên

Chỉ hạ cẩm sắt vô đoan

Không lưu nhất trụ nhất huyền

Thử sinh bỉ ngạn trường miên mộng trung nhất đóa thanh liên

Phong như tố tuyết liên thiên thương sơn viễn

Nhĩ nhưng tại khán khán mạn sơn hồng biến khước bất tri hà nhật trọng hồi nhân gian

Vân thượng long khiếu cửu thiên huyền

Tam xích trường kiếm triền miên

Nguyệt hạ hoa gian trì trung ba quang liễm diễm

Đãi đắc chu địch miểu xuân phong quyện bách hoa tàn

Chẩm tri thị nhĩ u u nhất lũ hương hồn tùy phong tán

Ngã nhưng tại khán khước bất tri hà nhật tái tục trần duyên

Bích huyết hàn hương trần mạn ly ca ảm

Dạ lương tự thủy lãnh nguyệt như sương tịch mịch vô nhân kiến phiến

Khước bất tri hạo nguyệt kỷ thì nhĩ bất tại hữu thùy lai khán thử hậu vô hạn giang sơn” (*)

Tiểu hài tử hát xong, bốn bề yên lặng như tờ. Ta nghi ngờ tiếng ca của y có phải là tiên nhạc tự chín tầng mây, nhưng tiên nhạc vàng ngọc có thể nào thanh thuý bằng giọng ca kia, biến ảo như vượt về thời xa xưa, xa xưa đến nỗi chính mình cũng chẳng biết đã trôi về nơi nào, cũng chẳng muốn quay lại bầu trời cô đơn tịch mịch nọ. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không ngừng vang vọng giữa tiếng ca, là sóng nước Giang Nam phong tình lay động kiều diễm, sông xuân nước ấm, lá sen chập chùng, thậm chí là một cô ông buông cần tuyết, là rừng cúc dập dìu dưới chân núi, trăng sáng soi rọi từng nơi, thanh tuyền trên bãi đá. Khúc ngâm là dấu mốc vững vàng giữa dòng hồi ức, khúc xướng quẩn quanh ba ngày, khúc ca tựa núi cao sông dài.

Lại khiến cho người cảm thấy, say hồng trần ở nơi sâu nhất, từ xa ngắm thiên sơn, là một chuyện tốt đẹp biết bao.

Ta không ngừng rơi nước mắt, nhi tử đã trưởng thành, có tiền đồ rồi. Mỗi một người cha như tiểu dương ta cũng sẽ khóc như thế này, thân thể như tan thành nước, thầm nghĩ muốn ôm lấy tiểu hài tử, dỗ dành y, tuyệt đối không để y chịu bất kì ủy khuất nào. Ngậm trong miệng cũng sợ, mà ôm trong tay cũng sợ, không biết như thế nào mới tốt, không biết như thế nào mới được.

Sau đó là âm thanh đồng tiền bị ném vào sọt, một hồi trở thành rào rào như tiếng mưa. Đó là do các ca ca tỷ tỷ thúc thúc nãi nãi đều vừa khóc vừa ném tiền vào trong sọt. Tiểu hài tử không thèm nhìn vào sọt, xoay người rời đi, ta vừa lau nước mắt vừa ôm sọt, hai chân sau lốc lốc đi theo tiểu hài tử.

Đi thẳng một mạch tới vòm cầu nơi bọn ta cư trú, tiểu hài tử mới ngơ ngác dừng lại.

Tiểu hài tử nằm đưa lưng về phía ta. Suốt cả buổi tối, y không xoay lại, nên ta vẫn không thấy được biểu cảm của y.

Thế nhưng tiểu hài tử lên tiếng, vẫn đưa lưng về phía ta: “Cha, ta tuyệt đối… ta tuyệt đối không để ai xem thường ta… Ta nhất định phải làm vua… Ta nhất định phải trở nên nổi bật… Ta phải giẫm nát những kẻ đã dám xem thường ta.”

Tim, nghe được những lời này của tiểu hài tử, trở nên thật lạnh, thật lạnh. Có lẽ con sói nhỏ mà ta thích là con sói bẩn hề hề, tầm thường và thấp kém như ta, có thể cùng ta ngủ chung dưới gầm cầu, bị bụi bặm bám đầy… Chứ không phải vua, không phải quân lâm thiên giới, dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn ta.

Tiểu dương ta sinh sống ở một nơi như vậy đấy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng đến bây giờ ta vẫn luôn cười, ta thật không cảm thấy… thật không cảm thấy… khổ có cái gì không tốt đâu…

Chỉ cần có thể vui vẻ, chỉ cần có thể tự do… Chỉ cần có tiểu hài tử ở bên…

Tiểu hài tử… y với ta rốt cuộc không chung một thế giới sao? Ta đau lòng nghĩ.

Nhưng lúc này, tiểu hài tử lại lên tiếng với một thanh âm mà ta hầu như không nghe thấy: “Cha, ngươi yên tâm… cho dù ta có mất mạng, cũng tuyệt không để ngươi phải chịu khổ một chút nào cả… ngươi yên tâm.”

Chú thích chút:

*Trích từ bài hát “Tuý ngoạ hồng trần”, còn có một bộ đam mỹ cùng tên của Thuỷ Nguyệt Hoa nữa, nghe bảo hay lắm, ngược tâm, HE nhưng tiếc là chủ wordpress Lạc Vũ đã đóng cửa mất rồi TT^TT

Chương 9

Sau cùng bọn ta cũng gom đủ tiền, đủ để mua một tờ đơn đăng kí tham gia thiên hạ võ lâm đại hội và một tấm vé ngồi xem thi đấu.

Ngày đó, người người tấp nập, tiếng người huyên náo. Giữa một hội trường đầy lang sói, có chiếc bóng trắng trắng của một tiểu dương, ngồi trên một chiếc ghế thứ cấp dành cho tầng lớp thứ cấp. Biết làm sao được, thời nay muốn làm gì cũng phải có tiền, tục ngữ nói rất đúng, có tiền là có thể xui ma khiến quỷ. Trải qua bài học xương máu ngày hôm nay, tiểu dương ta phát hiện, có tiền là có thể khiến ma xui quỷ.

Ta xuất sắc chế tạo ra một cây cờ xí, hàng thủ công, made in china với các loại vật liệu thuần khiết như rác, vải rách, cây lau nhà…, trên mặt có viết: Cô lang khiếu nguyệt, vấn thiên hạ hà xử hữu địch thủ; linh dương quải giác, tiếu thế thượng thùy nhân dữ tranh phong! (Sói cô độc tru trăng, hỏi rằng thiên hạ nơi nào có địch thủ; linh dương treo sừng, cười trên đời có ai dám cùng tranh đoạt!)

Cờ xí vừa ra lò, trông rất là phong cách. Ừ thì ta thừa nhận rằng ta có tự sướng một chút, dĩ nhiên rồi, thằng nhỏ nổi tiếng, thì ba nó dĩ nhiên cũng phải hăng hái vươn lên, dũng cảm phấn đấu chứ.

Ta đợi a chờ a, cuối cùng có một lang MM xinh đẹp đi lên. Nàng mặc váy hoa dài, áo nhỏ vàng nhạt, tóc mai cài kim trâm. Thấy con mắt ta lấp lánh kim quang, móng vuốt của MM vung lên, nàng nói: “Kính thưa các đồng chí a đồng chí! Như mọi người đều biết, từ khi Lang Vương tiền nhiệm vĩ đại cưỡi hạc tây ra đi, chúng ta hôm nay như đàn lang không đầu! Đại hội thiên hạ võ đạo lần này, chính là muốn tuyển ra mới một Lang Vương mới, thưa các đồng chí! Ngươi đã từng ôm ấp nhiệt huyết cống hiến sức mình cho nước nhà? Ngươi đã từng muốn đấu tranh nơi chiến trường? Ngươi đã từng muốn vinh hoa phú quý? Ngươi đã từng?! Hiện tại đây là cơ hội tốt để các ngươi đại triển quyền cước! Thưa các đồng chí! Thời gian không đợi ta, chỉ trong phút chốc, lãng phí thời gian là lãng phí tánh mạng, không nhiều lời nữa! Thiên hạ võ đạo đại hội! Xin được phép… Bắt đầu! ! ! ! ! !” (MM = tiểu thư)

Bởi vì lời của tiểu lang MM thật sự rất đặc sắc, tiếng vỗ tay như sấm dậy thoáng chốc lấp đầy khán phòng, thiếu chút nữa là đè bẹp tiểu dương ta. Ta hào hứng, lông dương dựng thẳng lên, hai chân dương đứng trên ghế, hai chân trước kích động co lại thành nắm tay trước ngực —— nắm tay? Ờ thì… nắm chân vậy. Sau đó, ngước cổ lên, hướng thẳng lên trời, rồi xoay đầu ba trăm sáu mươi độ, vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm mà hú một tiếng: “Ngao o o o o o o o … … … … … …”

Tiếng vang không dứt, dư âm vang vọng. Ác, nguyên lai là lang toàn khu bị ta lôi kéo, cùng bắt đầu kêu gào, bầu không khí hiện đang rất là sôi động.

Tiếp theo, lang MM bắt đầu giới thiệu chương trình liễu!

“Trận đầu tiên, bệnh lang VS sắc lang!”

Binh binh binh… Rầm!

“Tốt! Tuyệt vời! ! A a a ! ! Tuyệt! !” Tiếng vỗ tay vang dội!

“Trận thứ hai, chồn VS bạch nhãn lang!”

Bốp bốp… Rầm… Rầm… Rầm… !

“Tuyệt! Giỏi quá! Làm tốt lắm! !” Tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục!

Đáng tiếc, sự nhiệt tình của quần chúng là có hạn. Một lúc sau, mọi người bắt đầu ngồi xuống, lấy ra bánh trái, hạt dưa, thịt cá… ăn uống thả cửa. Trong phút chốc, mùi thơm của heo nướng và nước trái cây lan ra kích thích tuyến nước bọt của các đối thủ phía trên. Thế là ám khí, kiếm, chong chóng sắt, chông sắt, chai bia, ghế gập, kìm nhổ đinh… từ túi mà bay ra, muốn gì có nấy. Kẻ bị chết có, bị thương có, què cũng có nốt.

Tiểu lang MM tiếp tục giới thiệu chương trình: “Trận thứ n, đao lang VS cô lang tiếu nguyệt!”

Lúc đó ta còn đang nghĩ, đậu xanh rau má nó, ngay cả đao lang cũng xuất hiện nữa, kết quả đột nhiên phát hiện tiểu hài tử cũng được gọi tên, vậy là kích động bắt đầu phất cờ điên cuồng. Đám X lang mặt xanh nanh vàng dữ tợn trong phòng sau khi nghe gọi tên, nhìn thấy tiểu hài tử anh tuấn như thấy hạc giữa bầy vịt, mắt hướng thẳng lên, kìm lòng không đậu mà chảy nước miếng.

Khi thấy tiểu hài tử đi tới giữa sân đấu, đao lang không thèm chào hỏi mà muốn đánh lén. Tiểu hài tử xoay người hét lớn một tiếng: “Xem ta đây, nghênh phong nhất đao trảm! ! !”

Im lặng, im lặng lâu thật lâu…

Một lúc lâu sau, tiểu lang MM mới cất tiếng: “Cô lang tiếu nguyệt, thắng.” Tiểu lang MM không kìm được mà thờ dài, bổ sung: “Thật là suất quá đi…”

Lúc này, các đại thẩm trong phòng đều mong chờ một màn tỷ đệ luyến, các đại thúc thì là phụ tử hỗ công, còn thanh niên nam nữ nếu không phải nghĩ về nữ vương thì cũng là SM. Đáng sợ nhất chính là tiểu lang hài bên cạnh ta, ta phát hiện ánh mắt nó đang huyễn tưởng một hồi niên hạ công.

Nếu như tiểu hài tử biết bầu không khí kinh khủng mà bi thảm như này, y nhất định sẽ hất tóc trên trán lên, rồi tiêu sái ngâm mấy câu thơ:

“Nếu như đẹp trai một cái tội, thì ta đã phạm tội đầy trời.

Nếu như khuôn phép là một loại sai, thì ta đã mắc thêm một lỗi lầm nữa

Nếu như thiện lương phải chịu nghiêm phạt, ta chẳng phải đã bị phanh thây xé xác…

Nếu như hoan nghênh phải chịu đòn, ta há có thể thoát được sao…”

Thật là không được mà. Ôi, con hư tại cha, đều là lỗi của tiểu dương ta cả.

Trận đấu kế tiếp, càng thêm tàn tuyệt nhân luân. Bọn ta chỉ cần nghe sơ qua tiếng đánh nhau thôi là đã nắm rõ được tình thế ——

“Hàng long thập bát chưởng!” —— “Thắng!” Khán giả: “Đẹp quá!”

“Càn Khôn Đại Na Di!” —— “Thắng!” Khán giả: “Tàn bạo quá!”

“Tịch tà kiếm pháp!” —— “Thắng!” Khán giả: “Tốt! ! Tuyệt vời! !” (Tịch tà = trừ tà)

( Tiểu dương: Sao ngươi có thể đạt đến bậc võ công của cái tà môn này, trang đầu tiên của tịch tà kiếm pháp rõ ràng viết là: võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung (tự thiến >:D) mà.

Tiểu hài tử: Ai đần như ngươi, dòng cuối cùng của trang đầu cũng viết, nếu không tự cung, thì cũng có thể thành công được vậy… )

Tiểu hài tử càng về sau càng vượt trội, đã vậy còn dùng một đống lớn các tuyệt chiêu “Ảnh phân thân thuật”, “Nguyệt nha thiên trùng”, “Lôi thần chi chuy”, rồi cũng lười xuất thủ mà bắt đầu loạn vung Bạo vũ lê hoa châm và hóa cốt thủy, cuối cùng móc ra AK-47 bắn phá, đến mức gặp thần sát thần, gặp phật giết phật —— Gì cơ? Ngươi nói tiểu dương ta chém gió á? Ách, xin lỗi xin lỗi, bởi vì ở hội trường có phát manga Nhật Bản miễn phí để đọc… ta… ta bị liệu ấy mà. Nói chung là tiểu hài tử hoàn toàn phù hợp với điều lệ thi đấu, tuân theo nguyên tắc công bình công chính công khai, thắng được trận đấu, đoạt được quán quân.

Trong một khắc ấy, ta giàn giụa nước mắt đắng cay, sủng nịch nhìn tiểu hài tử giữa hào quang chung quanh, sau đó lấy chân dương nhặt chiếc khăn tay nhỏ lên mà chấm chấm nước mắt.

Thứ gọi là vui đến phát khóc, mừng đến phát điên, cũng không hơn cái này.

= = = = = = = =

Chú thích chút:

Hàng long thập bát chưởng, Càn Khôn Đại Na Di, Tịch tà kiếm pháp là những môn võ công trong truyện Kim Dung.

Ảnh phân thân thuật là trong truyện tranh Naruto.

Còn những món còn lại thì Cá không biết, ai biết thì chỉ Cá với nhé :”>

Tagged: ấm áp, cổ trang, HE, nhân cách hoá, Nhất chích tiểu dương đích ái tình, sói x dê, đam mỹ

Điều hướng bài viết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.