Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 4: Chương 4




Nhất chích tiểu dương đích ái tình

(Tình yêu của một chú dê con)

– Mi Như Đại –

Thể loại: đam mỹ, sói x dê ( hoặc người x người lúc H), cổ trang pha huyền huyễn và hiện đại cộng thêm một vài yếu tố vô cùng bựa, ấm áp, hài, HE.

Chuyển ngữ: QT & GT

Biên tập: Hà Ngư (Cá)

Beta: Ku Dê

===========

Chương 10

Trong nghi thức đăng cơ hoa lệ, tân Lang Vương cầm lấy nhành lúa mạch… À không, là dồn khí đan điền hợp thành khí hải, sau đó phát biểu trước toàn thể lang sói.

“Ta rất vui khi có cơ hội được đứng trên vương tọa này. Thành tựu của ta, cho tới thời điểm này, là nhờ sự ủng hộ của tất cả mọi người. Trước mặt tất cả, ta xin được cảm tạ phụ mẫu ta, nếu như không có bọn họ, sẽ không có ta của ngày hôm nay. Thứ nhì, ta xin cảm tạ người đại diện của ta, cảm tạ công ty quản lý của ta, cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ đông đảo các fan hâm mộ của ta, ác! Ta yêu các ngươi! (Ghi chú: *Hét lên*)

Sau cùng, còn có người cha vẫn luôn yên lặng ủng hộ sau lưng ta… Cha, tuy ta không phải con ruột của ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta còn hơn cả con ruột! Ta yêu ngươi, cha!”

Sau khi tiểu hài niệm xong câu ấy, ta thẳng lưng, bốn chân từ tốn bước ra, dưới đài là hoa tươi và tiếng hô vang, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên. Ta nhanh nhẹn sà vào hai cánh tay dang ra của tiểu hài tử, y cũng nhanh nhẹn ôm ta vào trong ngực. Đối mặt hàng tỉ lang dân, tiểu hài tử tiếp tục ba hoa chích choè diễn thuyết. Nói đến cuối cùng, giữa tình cảm nồng thắm của quần chúng, tiểu hài tử kết thúc: “Bài diễn thuyết đến đây là chấm dứt, cảm tạ mọi người, không cần tung hoa, không cần vỗ tay, cảm tạ!”

Dưới đài tung hoa liên tục, vỗ tay không ngừng.

Tiểu hài tử hoa lệ ôm ta chạy về cung điện xa hoa từ nay trở đi sẽ thuộc về y. Nơi gọi là giàu sang nhưng tham ô, hủ bại này khiến ta ôm chầm cột nhà không muốn đến, nhưng vẫn là bị tiểu hài tử gỡ ra mang đi.

Tiểu hài tử hôm nay ăn mặc rất đẹp tuấn tú, nháy mắt mấy cái liền có một đám lão thái thái tim hường bay đầy mắt, xoay người một cái liền khiến đám đại thẩm trung niên nhộn nhạo xuân tâm. Một thân hắc bào tráng lệ thêu du long tám đầu màu tro, phân bố tuỳ tiện trên tay áo, trước ngực, vạt áo của tiểu hài tử, khí phách mạnh mẽ phát lên bốn chữ quân lâm thiên hạ… Sorry, ta kích động quá rồi, nói chung là lúc tiểu hài tử ôm ta, nước bọt ta rơi rớt đầy đất, mỹ nhân đang ôm a! Lúc này mới gọi là mỹ nhân đang ôm a! ! ( Ghi chú: mỹ nhân đang ôm = mỹ nhân đang ôm tiểu dương ta)

Hôm nay, tiểu hài tử vội vàng đến vội vàng đi vội vàng tới vội vàng lui, nhét ta vào tẩm cung mặc ta tiểu tiện thế nào cũng chẳng quan tâm. Thẳng đến ba ngày sau mới nặng nề trở về, ngã đầu ôm ta ngủ. Sau khi tỉnh dậy, y hăng hái bừng bừng nói với ta thế này: “Cha, mấy ngày hôm trước ta phát hiện trong cung có một bể tắm lớn… Không, là hồ tắm lớn, chúng ta cùng đi tắm đi.”

Ta nói: “Be be be!” Ý là: “Tốt tốt, cha ngươi cả đời này còn chưa được đặt chân vào bể tắm… À không, hồ tắm!”

Vậy là tiểu hài tử ôm ta kích động đi tắm… Đến hồ, hồ to đến mức không có ranh giới, ta bơi lội nửa ngày, bơi tự do, bơi bướm, bơi ếch gì đó… hết thảy thử một lần. Phía sau, tiểu hài tử rầu rĩ hỏi ta: “Cha, dương biết bơi hả?”

Ta nói: “Be be be be?” Ý là: “Không biết a… Sao thế?” Tiểu hài tử phiền muộn một trận, xoay đi không để ý tới ta nữa.

Qua một lúc lâu, ta bơi mệt, chạy đến ngồi bên người ngồi y, một thân lông trắng ướt sũng. Tiểu hài tử không biết từ đâu lấy ra lai một viên đan lớn lóng lánh sắc vàng… không, là đại hoàn đan, hỏi ta: “Cha, đây là thứ ta nhọc lòng tìm kiếm mấy ngày nay, ngươi biết là cái gì không?”

Ta nói: “Be.” Ý là: “Biết chứ.”

Thế là ta mà bắt đầu đoán.

“Be ? ( Thập toàn đại bổ đan? )” —— “Không phải.”

“Be be? ( Ngưu Hoàng giải độc hoàn? )” —— “Cũng không phải.”

“Be be be? ( Tuyệt tình đan? )” —— “Cũng không phải.”

“Be be be be be? ( Hàm tiếu bán bộ điên? )” —— “Cũng không phải.”

Ta nổi giận, đó là thứ đồ chơi gì vậy.

Cuối cùng tiểu hài tử mang theo ánh mắt tôn kính nhìn đại hoàn đan, sau đó nhét nó vào trong miệng ta, nói: “Cái này gọi là cửu chuyển thanh xuân lượng lệ đan.”

Y nói tiếp: “Đây là thứ tốt có thể khiến ngươi thành hình người ‘vừa trẻ lại đẹp’ a!”

Chương 11

Ta sững sờ nhìn tiểu hài tử, trong lòng nhanh chóng hình thành một đẳng thức, cửu chuyển thanh xuân lượng lệ hoàn = biến thành người = bị ăn tươi… không khỏi đau lòng, oa oa khóc lớn.

Tiểu hài tử hài lòng đắc ý, thấy ta tắm rửa xong rồi, mượn một tấm thảm dày bọc lấy ta, lau khô, mang về giường trong tẩm cung, rồi khoá chặt cửa. Sau đó móc ra một tiểu bút ký bản*, chuẩn bị chăm chú ghi nhớ quá trình biến thành người của tiểu dương ta. (Nguyên văn là 笔记本, nghĩa là bản ghi chép, nhưng được sử dụng nhiều với nghĩa laptop. Vì bộ này nó là cổ đại lai hiện đại nên Cá cũng chẳng biết phải để sao cho đúng nữa XD )

Kết quả, một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần, ta vẫn kiên cường duy trì nguyên hình. Thật ra đạo lý này rất đơn giản, ai xem qua võ hiệp cũng biết, lúc trúng độc, phải vận nội lực bảo vệ tâm mạch. Vì vậy mấy ngày nay, tinh hoa của thanh xuân lượng lệ đan cứ thế mà bị ta bài xích ra ngoài tâm mạch. Ha ha, ta quả nhiên không cô phụ cái danh ‘vạn dương vương’ mà. Tuy rằng ta là cha của y, nhưng ta vẫn đường đường chính chính là một con dương đực đỉnh thiên lập địa, không có cửa bị người khác ăn đâu nhé.

Và sau hai tuần, tiểu hài tử rốt cục không đợi nổi, y đùng đùng lao ra uống rượu với các đại nhân trong cung. Bên trong tẩm cung là một đương đương* tiểu lang MM tới chiếu cố ta. Không có tiểu hài tử bên người, dường như khiến ta không quen, ta rầu rĩ hỏi đương đương: “Be be be?” Đương đương thế mà không hiểu lời ta, vì vậy ta dùng chân dương gắp than củi để giao tiếp với nàng: Đại vương các ngươi đi đâu rồi? Đương đương nói: “Đại vương của chúng ta anh tuấn tiêu sái, đương nhiên là muốn đi xã giao rồi nhỉ?” Ta tiếp tục viết: Xã giao là cái gì a? Đương đương đáp: “Xã giao là vừa uống rượu vừa ôm MM!” (*Đương đương: hầu gái/ người trông nom/ người thay thế. Vì nhiều nghĩa quá nên Cá để đành nguyên vậy :”> )

Ta nghĩ… y y y… y cư nhiên lại đi uống bia ôm! Ta viết tiếp: Làm thế nào y có thể đi ôm MM! Đương đương trả lời: “Đại vương đương nhiên là muốn đi ôm MM rồi… Y không thể xuất thủ với tiểu dương, cho nên đâm ra bất mãn, không thể làm gì khác hơn là ôm MM. Ta nói: Thế ta phải dựa vào ai để dưỡng lão đây? Đương đương cũng khổ sở giùm ta, nàng suy nghĩ ra một biện pháp, nói rằng: “Chỉ cần ngươi có thể biến thành hình người… là có thể giữ lại tình yêu và thân thể của Đại vương rồi!”

Ta nghĩ, biện pháp hay a biện pháp hay! Sự thật chứng minh, đây là một chủ ý cùi bắp, có một đặc điểm chung của các chủ ý cùi bắp là… trước khi bị vạch trần là một chủ ý cùi bắp thì nó nghe qua rất giống một biện pháp hay. Vì thế, ta không chống đỡ tâm mạch nữa, để thanh xuân lượng lệ hoàn tùy ý chảy qua tám mạch kỳ cân, rồi đả thông hai mạch nhâm đốc. Ta hô to: “Be!” Ý là, tiểu nữu, ngươi mau tránh ra! Đương đương lần này hiểu được, vội vàng đi ra ngoài đóng cửa. Ta đau nhức lăn qua lăn lại trên giường, đầu khớp xương kêu răng rắc, đau đến chết đi sống lại, nhưng vì để tiểu hài tử không đi ôm MM, cùng với tiêu chuẩn trách nhiệm của một phụ thân, ta nhịn. Cuối cùng mới cố vượt qua được, ta đánh bạo mở mắt nhìn vào gương, thở dài một tiếng, ngâm câu thơ: “Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố…” (Không có ý giành xuân, ganh ghét tùy hoa cỏ. Lấy từ bài Bốc toán tử – Mai (Lục Du – 陸游, Trung Quốc)

Tiểu dương bên trong gương, đã trở thành một thiếu niên với mái tóc đen mượt như lụa vươn trên vai, làn da trắng nõn trong suốt, đường cong dịu dàng nơi thắt lưng, ngũ quan thanh tú tuấn mỹ, mi như thanh đại, hững hờ như điệu múa khói sương, đôi mắt vừa to vừa đen, cánh mũi nho nhỏ, bờ môi hồng hồng. Ta thấy yêu tiếc a, ta thấy yêu tiếc a.

Ta vui vẻ ngắm nhìn, sau đó mà gọi đương đương, phát hiện mình cũng có thể nói tiếng người: “Đương đương! Đương đương! Lăn vào đây cho lão tử!” Nghe một chút, ngay cảnh giọng nói cũng như êm tai tiếng chuông bạc. Đương đương do dự nửa ngày, đi vào, ta tạo vài dáng pose cho nàng xem, hỏi: “Đương đương, lão tử thế nào?” Đương đương cúi đầu lau máu mũi, đáp: “Ngài cái gì cũng tốt, cơ mà chưa có mặc quần áo…”

Ta nghiêm túc nhìn đống máu mũi đầy đất của đương đương, cảm thấy đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng, bảo đương đương mang y phục đến, kết quả đương đương nó mang đến một mớ y phục bán trong suốt, trông còn nóng bỏng hơn cả không mặc nữa.

Lúc ta loay hoay hục hặc mặc y phục, tiểu hài tử phá cửa mà vào, sau đó không ngừng xoay quanh ta, đương đương lo lắng nhìn tiểu hài tử nói: “Đại vương…”

Tiểu hài tử vui vẻ hét lớn: “Biến, canh chừng cửa cho lão tử. Trong vòng ba ngày ai dám bước một bước vào cửa, giết không tha! ! ! ! !”

Đương đương ù té chạy ra, khoá cửa phòng lại. Tiểu hài tử mắt phát xanh, nhào đến hung hăng cắn ta mấy ngụm, sau đó diện mục dữ tợn áp ta lên giường, rồi lại nhìn ta với con mắt như vừa phát hiện châu lục mới: “Di, cha, ngươi còn giữ lỗ tai dương a?”

A? Còn lỗ tai sao? Ta hiếu kỳ thử giật giật cái lỗ tai lông xù trắng muốt trên đỉnh đầu, nhận thấy đôi mắt của tiểu hài tử xanh lại càng xanh. Y cười gian: “Giữ lại lỗ tai dương cũng tốt! Mua ha ha ha ha ha…”

Tiểu hài tử hai mắt rơi lệ, cảm kích nhìn trần nhà, nói: “Ông trời thật có mắt, ta rốt cục cũng đợi tới được ngày này rồi!”

Ta tò mò nhìn tiểu hài tử… Áp ta chặt như thế làm gì? Cười đến gian trá như thế làm gì? Chờ đợi ngày này để làm gì?

Chương 12

Tiểu dương ta bị đặt trên giường lớn mềm mại, tiểu hài tử ở phía trên cúi nhìn ta, tóc của y hết thảy rơi xuống, mang theo một hương vị nhẹ nhàng và dễ chịu.

Tiểu hài tử vẫn duy trì nét tươi cười rất kỳ quái kia, tựa như đang nỗ lực nhớ lại cái gì đó. Nở nụ cười thật lâu, cười đến nỗi méo cả mặt, làm ta hoài nghi có phải y đang bị rút gân hay không. Trên trán tiểu hài tử lấm tấm mồ hôi, cuối cùng y cũng miễn cưỡng thu lại cái thể loại tươi cười vặn vẹo kia, thay vào đó là một biểu tình ảo não.

Tiểu hài tử ảo não nói với ta: “Cha, chờ chốc lát, hài nhi phải… Nghiên cứu ghi chép một chút trước đã.”

Tiểu hài tử dùng một thân pháp cực nhanh cơ hồ không nhìn thấy được mà nhảy xuống giường, sau đó lôi ra một chiếc rương to có mật mã từ dưới giường, trong rương còn có một cái rương khác, đợi đến cuối cùng, rốt cục lấy ra một xấp tài liệu có bìa cứng bên trong một chiếc rương nhỏ khoảng ba tấc vuông, lật ra một quyển “Long dương mười tám thức”. Chỉ thấy tiểu hài tử nhanh chóng đọc qua, vừa đọc vừa lẩm bẩm: “Nguyên lai là như vậy… Đầu tiên như vậy, sau đó lại… như vậy như vậy, tiếp đó có thể như vậy… Rồi sẽ… Ân… Như vậy… Ác! Bỗng nhiên rộng rãi a!”

Tiểu hài tử buông sách quay sang nhìn ta cười thêm một hồi nữa, dáng cười tiếp tục đông cứng trên mặt, tiểu hài tử lau mồ hôi hỏi: “Làm sao bây giờ? Sao lão tử lại căng thẳng như thế này nhỉ? Thế nào lại quên mất rồi.” Y thở dài một hơi, sau đó không thể làm gì khác hơn là một tay cầm bản học thuật bút ký, tay kia bắt đầu cởi tầng y phục gần như trong suốt của ta.

Tiểu hài tử vừa cởi y phục vừa xem sách, nói: “Ác, thì ra phải phanh ở đây trước.”



“Sau đó liếm ở đây.”



“Lướt qua ở đây…”



“Véo nhẹ ở đây …”



“Cầm ở chỗ này…”

… … ! ! !

Tin chắc rằng các vị nhất định có thể hiểu được tiểu dương ta bi thống đến cỡ nào, ân hận đến cỡ nào… Trời ạ, đây là lang sao?! Cẩu động dục còn quyết đoán hơn y nữa là… Tin chắc rằng mỗi một nam tử hán đại trượng phu có tâm huyết đều có thể làm chuyện này! —— Đúng vậy! Chính là đánh bay quyển sách của y đi. Giống như vậy đấy! ——

Tiểu hài tử vẻ mặt trầm trọng: “Cha, ngươi hủy sách của ta đi rồi… ta biết làm thế nào đây?”

Ta nghiêm túc nói với y: “Hài tử, đừng sợ, có cha nè, để cha dạy ngươi!”

Tiểu hài tử nói: “Không được đâu cha! Tuy nói hài nhi ngu dốt, nhưng làm sao có thể để cha tự thân vận động lúc này được, hài nhi bất hiếu a! Cha không cần lo cho hài nhi, cứ để hài nhi dục hỏa đốt người tự sinh tự diệt cho rồi!”

Ta đã vươn cánh tay đã biến thành tay người mà xoa đầu tiểu hài tử, than thở: “Đứa nhỏ à, cái gì có hiếu với bất hiếu chứ… Để cha dạy ngươi, cam đoan ngươi sẽ học được, cha phải chịu trách nhiệm cho ngươi chứ. Bằng không thì sau này ngươi cưới vợ thế nào? Đây chính là nhân sinh đại sự của hạnh phúc về sau a.”

Tiểu hài tử thấy ta kiên trì như thế, cũng cảm động. Vì vậy, y lấy ra từ trong tay áo một viên đan lấp lánh ánh vàng, rồi đau khổ lên tiếng: “Cha, để đạt được hiệu quả học tập cao, ngươi ăn cái này đi.”

Ta nghĩ, cái này cũng có lý, học dở còn hơn không học. Thế là vừa chu cái miệng nhỏ chuẩn bị ăn, kết quả bị tiểu hài tử lắc đầu kiên định: “Không, không phải há miệng.” Nói xong liền đặt đại hoàn đan trên thí thí của ta. Viên đan gặp nhiệt liền nóng lên, rất nhanh liền khiến cho nơi ấy trơn tuột bóng nhẫy. Sau đó tiểu hài tử bình tĩnh nhét nguyên viên đan vào —— Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhưng… Nhưng kỹ thuật của tên sói con kia không thành thạo gì hết a!

Tiểu hài tử tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh quan sát lão tử, hai mắt sói một mực phát sáng, y hỏi: “Cha, có cảm giác gì không?”

Ta nhất thời chỉ cảm thấy khó chịu cả người, nơi hậu đình nóng như thiêu đốt, rồi toàn bộ thân thể đều nóng lên. Nhiệt độ hơi giảm xuống, chỉ cảm thấy nơi riêng tư như bị hàng tỉ con kiến bò qua, thật ngứa ngáy khó chịu, hốc mắt đỏ lên, rồi hai giọt nước mắt rơi xuống.

Ta khóc, kéo tay tiểu hài tử, nói với y: “Tiểu hài tử, ta… ta…”

Tiểu hài tử thuyết: “Cha, ngươi không sao chứ…?”

Ta khóc: “Ta… Ta khó chịu…”

Ta vừa nói vừa vặn vẹo thắt lưng, nơi kia ngứa ngáy đến lợi hại. Lúc ta uốn người thì nơi ấy an tĩnh lại đôi chút, về sau lại trỗi dậy, cảm giác tê ngứa bao phủ ta càng thêm mãnh liệt. Ta khó chịu nói không nên lời, chỉ theo bản năng cọ trên người tiểu hài tử.

Không biết vì sao, ta uốn lưng lại uốn lưng, mắt khóc đỏ rồi lại đỏ, tiểu hài tử nhìn ta uốn qua uốn lại trên giường như thế, uốn đến một thân đầy mồ hôi, thì mắt y cũng từ xanh biến đỏ, cũng một thân đổ đầy mồ hôi.

Tiểu hài tử tựa hồ cũng rất phẫn nộ với phát hiện này. Y phẫn nộ vỗ vào mông ta “bốp bốp”. Bình thường đây là hành động khiến ta phi thường đau nhức, đến lúc này cũng trở nên rất thoải mái. Ta ngưỡng cổ hừ vài tiếng, rồi nhịn không được mà ngẩng mặt lên một chút. Động tác này dường như đã kích thích tiểu hài tử. Sau đó, tiểu hài tử gắng gượng làm nốt động tác cuối cùng của y là tháo bỏ y phục của mình, sau đó lại phẫn nộ nói cho xong câu nói cuối cùng của mình: “Mẹ nó, ngồi lên cho lão tử.”

Lúc đó trong mắt ta đã là một mảnh vựng hồ hồ, y bảo ta làm cái gì thì làm cái đó. Thân thể tiểu hài tử xích lõa, sờ lên lành lạnh, như làm dịu đi nhiệt lượng trên người ta, thế nhưng một lúc lâu sau, lại nóng hơn gấp bội. Tiểu hài tử đặt ta lên đùi y, nhìn ta luống cuống chân tay, y lại mắng một tiếng, rồi ôm thắt lưng ta, ta chậm rãi cố sức ngồi xuống.

Cho đến khi hoàn toàn ngồi xuống, trước mắt ta chợt xuất hiện những đoá hoa đủ mọi màu sắc, đôi mắt đỏ bừng một mảnh chứa rất nhiều những tia sáng xoay tròn. Trong cơ thể có một loại cảm giác phong phú khó tả. Một mặt, nó để ta hưởng thụ việc duy trì tư thế kỳ quái này, mặt khác lại khiến ta muốn đòi hỏi thêm nữa. Tiểu hài tử ghé vào bên tai ta phun ra nhiệt khí, y nheo mắt, dùng chất giọng khàn khàn mà nói: “Cha, ngươi ở đây… thật tốt… So với tưởng tượng của ta… thật hoàn hảo…”

Ta bi ai rên một tiếng. Tiểu hài tử đã bắt đầu luật động. Hậu đình có chút đau nhức, bên cạnh đó là khoái cảm nói không nên lời, khiến cho nơi ấy không tự chủ mà hấp thụ tiểu hài tử, trói buộc y, nghênh đón y. Mồ hôi từ hai thân thể nhỏ xuống, hoà vào nhau, tạo thành một vị đạo mờ ám. Tiểu hài tử hôn ta thật sâu trong lúc chuyển động. Nước bọt không kịp nuốt xuống trong miệng ta chảy ra, đến nỗi thấm ướt chiếc cổ thon dài.

Rất nhiều năm sau đó ta hồi tưởng lại chuyện này, đã hiểu ra hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, nguyên lai trên đời thật có lang, sẽ phẫn trư ăn thịt hổ; còn chuyện thứ hai là, nguyên lai trên đời thật có dương, sẽ phẫn hổ để bị trư ăn.

Tagged: ấm áp, cổ trang, HE, nhân cách hoá, Nhất chích tiểu dương đích ái tình, sói x dê, đam mỹ

Điều hướng bài viết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.