Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 5: Chương 5




Nhất chích tiểu dương đích ái tình

(Tình yêu của một chú dê con)

– Mi Như Đại –

Thể loại: đam mỹ, sói x dê ( hoặc người x người lúc H), cổ trang pha huyền huyễn và hiện đại cộng thêm một vài yếu tố vô cùng bựa, ấm áp, hài, HE.

Chuyển ngữ: QT & GT

Biên tập: Hà Ngư (Cá)

Beta: Ku Dê

===========

Chương 13

Người ta bảo sau khi vận động kịch liệt trong phòng, sẽ có di chứng nghiêm trọng.

Đặng gia – lão dương có công trong cuộc cải cách Trung Nguyên đã nói như vậy trong chính sách của mình: Chỉ có thực tiễn mới kiểm nghiệm được chân lý. (Đặng gia ở đây là Đặng Tiểu Bình, một nhà cải cách kinh tế nổi tiếng ở TQ)

Thực tiễn qua đi, tiểu dương viết: lời này chuẩn không cần chỉnh…

Hậu quả nghiêm trọng có cái tốt của hậu quả nghiêm trọng, ghé vào đệm mềm, con mắt chẳng cần mở, tiểu dương ta khẽ hừ một tiếng, nói: “Nước…” Bên giường, tiểu hài tử hét lớn một tiếng: “Lấy nước đến ” Sau đó là chuỗi tiếng vang truyền lệnh của lang thị vệ ngoài cửa: Nước… nước… nước… nước… nước… ( “…” = tiếng vang ), cuối cùng là một lang thị vệ hấp tấp bưng nước chạy đến.

Phê như con tê tê.

Ta lại lên tiếng: “Chán quá… Chán chết đi được…”

Tiểu hài tử đáp lời: “Vậy chúng ta đi dạo hoa viên một chút đi?”

Hai mươi lang sĩ dùng nhuyễn tháp khiêng ta, hơi lung lay một tí, ta gọi: “Ôi!” Sau đó bốn mươi lang MM cung nữ liền xông lên đỡ lấy ta mà nói: “Kiềm chế một chút a lão gia a!” Đi chậm một tí, ta lại than: “Ai nha!” Thế là sáu mươi lang cùng nhau xông pha khiêng nhuyễn tháp, đi cực nhanh.

Tiểu hài tử ở phía sau thấy ta xa hoa lãng phí như vậy, không nói gì, sau đó suy nghĩ một chút, rồi lại suy nghĩ một chút, xé mấy lỗ trên y phục mới của mình, rồi vá lại mấy mụn, trở về phòng đề tám đại tự trên giấy, phượng múa rồng bay, nét chữ cứng cáp, chính là: Tiết kiệm sinh tiền, đơn giản là đức.

Sau khi ta trở về phòng, vừa ‘Thị nhi phù khởi kiều vô lực’, vừa theo sau viết một câu: “Ta cái gì cũng không nhiều, chỉ được cái nhiều tiền; ta cái gì cũng không thiếu, chỉ có thiếu đạo đức.”

(Thị nhi phù khởi kiều vô lực = Nữ tỳ nhẹ đỡ thân ngà, trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nguồn: http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=29)

Tiểu hài tử thở dài ba cái, gọi người treo bản vẽ đẹp kia lên.

Kỳ thực ta làm vậy là để tốt cho tiểu hài tử mà thôi. Tiết kiệm là phạm tội, ta là vì gia tăng GDP trong nước đồng đều cho lang sói bọn họ cho nên mới nỗ lực tiêu phí như thế đấy chứ.

Tiểu hài tử chăm nom ta nửa ngày, phát hiện ta có thể ngồi xuống ăn cháo được rồi, cao hứng muốn cùng lão tử luận bàn một chút về bản lĩnh y mới học được.

Ta sợ đến mức lập tức ca vọng cổ một khúc, hắng giọng lấy tiếng mà hát: ” Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu. Ngọc hoàn phi yến kim hà tại, thâm thâm hậu cung hôn quân trắc…”

(“Đêm xuân dài cũng có ngần – Ngự triều buổi sáng trễ tràng quân vương”, trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nguồn như trên. Hai câu sau Cá không tìm thấy, tạm dịch là: Ngọc hoàn Phi yến nơi đâu – Hậu cung sâu thẳm, hôn quân cạnh kề :D)

Tiểu hài tử nói: “Ngươi… Ngươi.. ngươi dám nói ta như vậy à… Rõ ràng đều là ngươi, kẻ gây tai hoạ a kẻ gây tai hoạ!”

Tiểu hài tử vừa lau nước mắt vừa chạy đi thượng triều sớm. Ta lau mồ hôi… Tiểu tử kia… rõ ràng đã bị ma âm của ta doạ ù té chạy rồi, còn bày đặt giả đò.

Ta thấy trong phòng không có người, bèn nhìn qua sàng đan nhuốm máu, thở dài một hơi: “Không nghĩ tới giáo dục cũng phải đổ máu và hy sinh.”

Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có người ở vỗ tay, người nọ nói: “Văn hay a văn hay.”

Ta đại hỉ, nói: “Ngươi cư nhiên hiểu được ta nói…Ta đã… đã lâu không gặp được tri âm như thế này… Tiên sinh, sao không vào phòng chơi?”

Người nọ đẩy cửa vào. Ta nhìn, ừ cũng bảnh trai đấy. Bảnh trai lên tiếng: “Ta đương nhiên là hiểu. Chẳng hay những lời này có phải là ‘Thực hành chín năm giáo dục bắt buộc, kiên trì một trăm năm không lay được, giáo dục không sợ khổ, chảy máu hi sinh chỉ chờ nhàn’, ta nói có đúng không?”

Ta nói: “Đúng! Rất đúng! Tiên sinh… Trời ạ, vượn cổ tiếc tinh tinh… Ta gặp tiên sinh như cá gặp được nước…”

Người nọ thấy ta tán dóc mãi, cũng lười chém gió cùng ta, vào đề luôn: “Ha ha… Thực ra ta tìm đến… ách… lão gia ngươi… là có chuyện quan trọng muốn hỏi… Thỉnh lão gia ngươi biết gì nói nấy, không biết thì đừng nói.”

Ta nói: “Có thể nói liền nói. Không thể nói thì chết cũng không nói.”

Vậy là người nọ nghiêm mặt nói tiếp: “Ta là thừa tướng vương triều Lang Vương, Bạch Nhãn Lang Cô Hành, ngươi gọi Tiểu Bạch là được rồi. Ta đến hỏi lão gia ngươi… một vấn đề rất nghiêm túc.”

“Gì?”

Tiểu Bạch nói: “Ta muốn… Ta muốn…. Đại vương bảo ta vẽ một bản đồ tỉ suất gia tăng dân số… Thỉnh lão gia chỉ dạy ta! ! !”

Ta xỉu: “Cái này đơn giản lắm. Vẽ đường cong S như này nè…” Nói xong, ta vẽ cho hắn xem…

Tiểu Bạch: “Lão gia ngươi thực quá đỉnh! Làm sao ngươi có thể lợi hại như vậy chứ?!”

Ta đáp: “Ai, ngươi không biết sao? Trong lúc xã hội loài người bế quan toả cảng, trì trệ không tiến, loài dương đã phá vỡ thành công ngành kinh tế nông nghiệp cá thể truyền thống tự cấp tự túc, bắt đầu cách mạng công nghiệp cơ khí hoá toàn bộ. Hiện tại toàn bộ dương quốc đã hoàn thành cơ bản nhiệm vụ cách mạng công nghiệp. Từ sau bài phát biểu “Tư bản luận” của một lão tên là Dương Khắc Tư ở Nga, nền chủ nghĩa khoa học xã hội đã được xây dựng rộng khắp các dương quốc ở khu vực Đông Nam Á, và Nga dương quốc dẫn đầu. Ngươi đừng thấy nước Nga chỉ có lông dương tốt, thật ra chế độ của bọn họ cũng rất tốt, đã bước vào giai đoạn cộng sản xã hội cao cấp, mẫu dương mọi người cưỡi, cỏ tươi mọi người ăn… Đây là thứ mà dương vùng Trung Nguyên chúng ta còn lâu mới đạt được a!”

(Dương Khắc Tư… ờm… tiểu dương nó chế từ cái tên Mã Khắc Tư, tức là Các Mác đấy. “Tư bản luận” là tác phẩm nổi tiếng của ông, cái này sẽ gặp nhiều trong triết học đại cương chủ nghĩa Mác ở chương trình đại học nè :’D)

Tiểu Bạch thở dài một hơi, sợ hãi: “Không ngờ khi con người vẫn còn đang mải miết dệt vải thì khoa học kỹ thuật văn hóa xây dựng kinh tế của loài dương đã đạt đến trình độ này rồi!”

Ta nói: “Đó là đương nhiên, thế nhưng ai bảo loài người chẳng chịu quan sát loài dương chúng ta một chút, bằng không thì Lý Tự Thành, Ngô Tam Quế cần gì đánh nhau. Bất quá, khiến tiểu dương chúng ta không theo kịp chính là con kiến a. Ngươi biết không, hiện tại loài kiến đã hoàn thành kĩ thuật ‘Nhân bản vô tính’ rồi đấy… Ai nha nha, đấy gọi là, đỉnh của đỉnh đó!”

Chú thích chút:

Lý Tự Thành là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc sống vào cuối đời Minh, đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Minh vào năm 1644, tự xưng là Đại Thuận hoàng đế lập ra nhà Đại Thuận.

Lý Tự Thành đã cướp vợ của Ngô Tam Quế là Trần Viên Viên và bắt cha Ngô Tam Quế rồi dụ ông về hang. Ngô Tam Quế mặc cho Lý Tự Thành giết cha, mở cửa Sơn Hải Quan cho quân Thanh tràn vào. Nhà Thanh phong Ngô Tam Quế là Bình Tây vương, đưa quân về Bắc Kinh đánh bại Lý Tự Thành.

Chương 14

“Ngươi là ai?”

“Ta là tiểu dương…”

“Y là ai?”

“Y là tiểu lang…”

“Vì sao y gọi ngươi là cha?”

“Bởi vì lão đa y bảo ta chiếu cố y.”

“Lão đa y chết như thế nào…?”

“Bị người hại chết.”

“Vậy y… y chết như thế nào?”

“Y sẽ không chết… Nếu như y chết, ta sẽ chết cùng y.”

Lúc dương gia gia ta tỉnh lại, như một giấc mộng, nhớ về hồi ức vẫn chưa cũ, nhưng lại tựa như đã từ rất lâu rồi.

Đã lâu rồi tiểu hài tử không ghé qua ngoạ thất. Y bảo không hiểu vì sao quốc khố trống rỗng, không chỉ trống rỗng, thậm chí còn tiêu hao. Vì vậy y phải bôn ba bên ngoài, phải tra tìm từ trên xuống dưới. Y phải biết khoản tiền khổng lồ kia rốt cuộc đã bay đến nơi nào.

Hy vọng là tìm được, bằng không thì ta tình nguyện đổi toàn bộ khoản tiền đó thành tiền vàng, đổ đầy hồ bơi, để tiểu dương ta được tự do bơi lượn trong tiền tài.

Tiểu hài tử chưa tới, tiểu hài tử vẫn chưa tới.

Có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm. Tiểu hài tử có vô số thời gian có thể tiêu xài.

Ta không giỏi kết bạn. Biến thành người thì làm sao? Ta chỉ là dương. Một tiểu dương bình thường trong đàn dương.

Dần dà cung nữ cũng lười biếng hầu hạ, ta biết đó gọi là thất sủng.

Một ngày trước khi bị mạng nhện phủ đầy mặt, ta trốn ra khỏi cung điện.

Ngày đó hoa nở vô cùng rực rỡ, hoa khắp nơi, tựa như không thể đợi chờ, tựa như vui cười, lại tựa như ưu thương… Giữa mùa hè sắp qua, nỗ lực nở hoa, dốc sức nở hoa, cuối cùng nở hoa.

Trời xanh giăng khắp, trải rộng vô bờ.

Gió thổi qua, những bông hoa vẫn còn ngày nào lần lượt rơi xuống… Hoa rời cành, vẫn muốn khoe sắc toả hương một lần cuối.

Như ngoái nhìn lần cuối, vẫn muốn thu vào mắt nhan sắc không phấn son chốn lục cung.

Mỉm cười lần cuối, vẫn muốn nét cười hoa khai nguyệt lạc.

Người ta bảo, tráng sĩ sợ nhất bệnh lâu năm quấn thân, anh hùng tuổi xế chiều; mỹ nhân sợ nhất tháng năm nhanh đến, hồng nhan mau phai…

Dòng chảy thời gian có thể thay đổi tất cả, có thể nhuộm chân tình thành đồng tình, chỉ còn lại củi gạo dầu muối, còn lại bụi bậm tro tàn…

Ấn trên giường, ta để lại một manh giấy, là thư vĩnh biệt của ta, câu thơ xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng lắm mới thấy được chữ ——

“Tứ thủy lưu, biện thủy lưu, lưu đáo qua châu cô độc khẩu, ngô sơn điểm điểm sầu…

Tư du du, hận u u, hận đáo quy thì phương thủy hưu, minh nguyệt nhân ỷ lâu…

(Sông Biện trôi, Sông Tứ trôi,

Về bến Qua Châu nước chảy xuôi.

Non Ngô mấy ngậm ngùi.

Nhớ chơi vơi,

Hận chơi vơi,

Hận đến ngày về mới tạm nguôi.

Tựa lầu, trăng sáng soi.

Trường tương tư – Bạch Cư Dị, người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)

Tiểu hài tử, ta đi đây.

Điểu không còn nguyện sống trong ***g, dương không còn muốn chạy nhảy. Ta đi đây, chờ người thật khó quá. Chờ được thì làm sao? Không chờ được thì thế nào? Ta đã nghĩ thứ ta hiểu nhất là đợi chờ, sau lại phát hiện, thứ ta không hiểu nhất mới là chờ đợi…

Tiểu hài tử! Hãy để những hồi ức tốt đẹp còn lại trong ta, đừng ngoảnh lại!

Đa tự. ”

‘Hà xử địch, chung dạ mộng hồn tình mạch mạch, trúc song tông vũ lự song tích. Ly nhân sổ tuế vô tiêu tức, kim đầu bạch, bất miên đặc đích trọng tương ức’. Có lẽ thật lâu về sau, khi lông dương của ta đều rơi sạch, ta vẫn còn có thể nhớ lại chuyện cũ. (Tiếng sáo nơi đâu, suốt đêm mộng hồn đưa tình, mưa nhỏ giọt bên cửa sổ trúc. Người chốn xa bao năm không tin tức, nay đầu bạc, đêm không ngủ trằn trọc nhớ thương.)

Trước đây, các lão dương rất thích kể những mẩu chuyện xưa xinh đẹp cho bọn ta… Cây đậu thần chọc trời, hoa ước nguyện bảy màu, cầu vồng rực rỡ…. Những cố sự đẹp đẽ không thể chối từ…

Chỉ trước khi tiêu tan, hồi ức mới có thể tàn tồn.

Hoa viên rất rộng, vô cùng rộng, kéo dài khắp chân trời. Chân trời ở nơi nào? Có lẽ ở nơi xa kia, hay trong nằm trong tim người…? … … A? Ngươi hỏi ta cái gì… Ác, là vầy… Ta muốn leo tường chạy trốn, mà tìm hoài hổng có thấy tường…

Sau đó ta tìm thật lâu, rốt cục cũng thấy được tường, lại bỏ ra thật nhiều thời gian để tìm lỗ chó, rốt cục cũng tìm được lỗ chó. Lúc chui ra khỏi lỗ chó, thậm chí còn gặp được người.

Đúng vậy, người. Ta hỏi hắn: “Tiểu Bạch, vì sao ngươi ở chỗ này…?”

Tiểu Bạch trả lời: “Nam nhân của ngươi muốn chỉnh tử ta, ta không cam lòng, cho nên chờ ngươi ở đây, muốn đi đâu thì cũng phải chịu tội thay y trước đã.”

Ta gật đầu, hiểu rất rõ ràng, thì ra Tiểu Bạch chịu không nổi phong kiến lễ giáo, cùng phong kiến thống trị bóc lột tàn bạo, nên quyết định thoát khỏi cái xã hội cũ vạn ác này. Vì vậy ta nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đi, vậy chúng ta cùng đi đi.”

Tiểu Bạch nghe được lời nói thân thiết này của ta, cư nhiên còn ra lùi một bước ra vẻ rất sợ hãi, sau đó hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta đang nói giỡn sao?”

Ta nói: “Ít ra là còn ta nghiêm túc.”

Khuôn mặt dễ nhìn của Tiểu Bạch đã bắt đầu méo mó, kỳ quái, có cái gì đó rất sợ hãi. Tiểu Bạch xoát cái chĩa dao găm đến. Ta nhìn thấy lại càng tin tưởng xông xáo. Đây mới là chí hướng a, ai dám ngăn trở con đường tìm tự do của chúng ta nào? Gặp lang giết lang, gặp dương giết dương, ngay và luôn!

Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi không sợ ư?”

Ta nghĩ, chắc hắn đang hỏi ta là lúc giết lang giết dương, có thể áy náy và lo sợ vì sát sinh hay không. Thế là bèn đáp: “Chết thì làm sao? Người chỉ sống có một lần thôi mà, sao phải xoắn?” Kỳ thật cái này cũng là đạo lý rồi, người khác chết ăn thua gì đến chuyện của ta.

Tiểu Bạch đã mặt vô lang sắc. Phía sau đột nhiên có thêm một đứa chui lỗ chó ra, y hô to một tiếng: “Dừng tay!”

Ta nhìn qua, cư nhiên là tiểu hài tử lâu lắm rồi chưa gặp… Ách, hình như y trưởng thành hơn một chút, hình như đẹp trai hơn một chút… Không được! Ta nhất định phải giữ vững lập trường cách mạng! Bình tĩnh! ! ! Bình tĩnh a! ! ! ! ! !

Vì vậy ta hét lớn: “Đừng đến đây! !”

Không biết vì sao, tiểu hài tử vừa nghe thấy câu này, hai hàng nước mắt chợt rơi xuống, y nói: “Đứa ngốc, đến lúc này ngươi vẫn còn quan tâm ta… Bạch Nhãn Lang! Ngươi muốn giết người thì giết ta đi… Nếu ngươi dám động đến một sợi lông của y, ta liền cắt ngươi cắt ngươi lại băm ngươi a băm ngươi a quăng xuống ao phân xoắn ngươi a xoắn ngươi a lấy đem cho heo ăn! ! !”

Ta không hiểu tiểu hài tử đang nói cái gì, thế nhưng Tiểu Bạch bỗng hét lớn một tiếng: “Ngươi cho là lão tử không dám à!”

Nói xong Tiểu Bạch liền cầm dao vọt tới. Tiểu hài tử dường như không kịp phản ứng, lập tức bị ám toán. Ta thấy không ổn, chuyển người về phía trước, sau đó chắn trước tiểu hài tử…

“Ô… Đau quá…” Lưỡi dao sắc nhọn ghim vào ngực ta thật sâu. Ta nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ngây ngốc, hỏi y: “Ngươi không sao chứ…?”

Tiểu hài tử đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng. Tiểu Bạch đã bị y đánh bay. Tiểu hài tử ôm ta, liên tục giúp ta cầm máu, nhưng máu ra càng nhiều, thế nào cũng không cầm lại được.

Ta thấy y không ngừng rời nước mắt. Đừng khóc, đừng khóc… Ta nghĩ, ngươi khóc, ta ở đây ngực đau đến lợi hại. Nguyên lai ta đã… yêu y sâu đến nhường vậy rồi.

Sâu đến mức tự do cũng có thể từ bỏ. Chết cũng không còn đáng sợ nữa.

“Tiểu hài tử…” Ta nói: “Ngươi phải sống tốt… Ngay cả niềm vui và hy vọng của ta… ngươi cũng phải thoả mãn. Phải mỉm cười… thật hạnh phúc…… Phải mỉm cười mà sống…”

“Cha! … Đừng bỏ ta…” Tiểu hài tử thấy không cầm máu được… khóc oà lên.

Ta nói: “Trên đời này có rất nhiều dương, đều giống như ta… Trắng trắng… Nộn nộn… Ngươi tìm lấy một con, cũng là tiểu dương… Tiểu dương a…”

“Không không không! !” Tiểu hài tử liều mạng hét lên: “Ta chỉ thích ngươi… Nếu như ngươi đi, ta sống thế nào…”

“Nghe lời ta!” Ta giãy dụa muốn vươn tay xoa mặt tiểu hài tử một lần: “Đứa ngốc, ngươi biết vì sao lúc đầu ta luôn kiên trì, nói ngươi nhất định phải gọi ta là cha không? Tiểu dương trên thế giới này… có rất nhiều rất nhiều… Thế nhưng tiểu dương có thể khiến ngươi gọi cha… chỉ có một… … Ngươi phải nhớ ta đấy, cho dù ta chết đi…”

“Cha! Cha! ! ! …” Tiểu hài tử gào khóc.

Ta từ từ nhắm mắt lại, hoa lìa cành bay khắp bầu trời, chậm rãi rơi trên người, trên mặt ta.

Ngày hôm nay, đẹp như thế, đẹp như thế, đại khái là rất thích hợp để chết đi. Thế nhưng… Thật không nỡ a…

Không nỡ… … … … …

Thủ hạ của tiểu hài tử cũng dần chạy đến, bọn họ làm thành một cái vòng nhỏ hẹp, trầm mặc một lúc lâu, như mặc niệm cho ta… Sau cùng có một thuộc hạ, rốt cục nhịn không được, mở miệng: “Đại vương…”

“Hỗn trướng… Gì chứ?! !” Tiểu hài tử phẫn nộ hỏi.

“Đại vương… Cái kia… Ngươi còn nhớ… Cái kia không…?”

“Cái kia cái gì người nào a? Nói bậy nói bạ tao đấm phát chết luôn! ! !” Tiểu hài tử mắng.

“Là cái kia… Hoàn hồn thuật a, là cái pháp thuật sơ cấp mà tiểu lang chúng ta đã học qua từ hồi nhà trẻ a…”

Ta vừa nghe, thiếu chút nữa lên tăng xông bỏ xừ. Hay thật, ta nói tiểu hài tử nửa ngày lấy tay chắn cái gì, ngay cả thuốc đỏ cũng không dùng, hóa ra là sợ choáng váng nên quên bẵng đi mất…

Ta nhìn tiểu hài tử còn đang chấn kinh, vội vàng nghẹn ra một câu, nói với thằng thuộc hạ: “Cái đờ mờ, Đại vương của các ngươi ngốc, ngươi cũng ngốc nốt… Mau mau mau… cái thuật gì đó… mau sử dụng cho lão tử ta ngay! !”

Chương 15

Hoàn hồn chú, bắt nguồn từ xa xưa…

Nói đến hoàn hồn chú, thì phải nhắc tới hai câu thơ này:

“Điêu man tiểu tỷ quý thiên kim

Bỉ vũ chiêu thân động phương tâm…”

(Thiên kim tiểu thư cao ngạo kén chọn. Luận võ chọn rể làm rung động tâm hồn thiếu nữ.)

Chuyện kể thật lâu thật lâu trước đây, có một lang nha hoàn đáng yêu cùng một lang đầy tớ anh tuấn trộm yêu nhau… Yêu tối tăm mặt mày yêu trời long đất lở yêu sông cạn đá mòn yêu thần sầu quỷ khóc ! A? Ngươi hỏi ta xả cái này làm gì ấy à?… Cái này vô cùng liên quan đến thứ ta đang nói đó nha! Đúng vậy, nha hoàn và đầy tớ này là trong truyền thuyết của Bảo gia Lâm… Không! Là nha hoàn và đầy tớ của Lâm gia Bảo mới đúng.

Người xưa kể lại rằng, Lâm gia Bảo lúc đó là trụ cột vững vàng của Đại Lang vương triều. Tình yêu của bọn họ gây phản cảm cho Lâm gia tiểu thư. Hôm ấy, khi Lâm gia tiểu thư đang trừng phạt đôi uyên ương số khổ kia ở bìa rừng ngoại thành Dương Châu, thì Thục Sơn chưởng môn hai lúa nhà quê, sau này là con rể của Lâm gia, nhảy xổ ra, rống lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Cái gọi là yêu nhau lắm, đánh nhau đau là đây… Lâm gia tiểu thư bắt đầu vung chưởng đánh nhau với vị đại nhân vật này. Kết quả là Lâm gia tiểu thư bị mấy chiêu “Phi long thám vân thủ” của tiểu tử họ Lý trộm đi không ít tiền tiêu vặt, mà Lý tiểu tử cũng bị ăn một kiếm, tính mạng vặt vẹo, sắp tèo đến nơi…

Lúc này, một chiêu tên là “Hoàn hồn chú” – một môn võ lâm tuyệt học ngang trời xuất thế thất truyền đã lâu, đi đôi với tuyệt chiêu “Càn Khôn nhất trịch” đặc sắc ra đời, oanh động võ lâm, khiếp sợ vạn giáo. Sau đó không lâu, Lâm gia tiểu thư mang theo tiểu Lý tử thoái ẩn ăn chơi đến già, đồng thời sử dụng chiêu tuyệt học này cứu vớt nhiều sinh mệnh bị đe dọa bởi bệnh hoạn. Hồi sinh người chết, thầy thuốc áo trắng, chính là cái “Hoàn hồn chú” này đây.

Ngày hôm nay… Tiểu dương ta… Cũng… Ô ô ô ô… nói chung, thật là tốt số a!

Vài ngày trôi qua, tiểu dương ta một mực dưỡng thương dưỡng thương rồi dưỡng thương. Ăn uống cho thân thể mập mạp cường tráng. Cuối cùng nhích hết nổi, hai mắt đen kịt lại, rồi phát hiện cư nhiên mình lại biến thành dương hình…

Thái y trong nội cung bảo rằng ta mất máu quá nhiều, phải uống thái thái khẩu phục dịch. Tiểu hài tử không ý kiến gì, bảo cung nữ may gấp một cái yếm, cả ngày địu ta trên lưng mà thượng triều hạ triều, một tấc cũng không rời. (Thái thái khẩu phục dịch, là thuốc bổ cho phụ nữ ở bên TQ, giống giống Cao Ích Mẫu cho chị em phụ nữ ở VN mình đó… *lau mồ hôi*)

Theo như tiểu hài tử hay nói là: “Vật phẩm quý giá phải mang theo bên người…”

Ta nói: “Tiểu tử này, đây là chân lý rồi!”

Tiểu hài tử vẫn địu ta, sau khi ta biến thành người vẫn ôm lấy, cẩn cẩn dực dực chăm sóc. Thế là vật phẩm quý giá của tiểu hài tử vẫn chưa bị ném đi.

Biến thành dương có cái tốt của biến thành dương, cho dù là thường xuyên bị tiểu hài tử ôm khắp nơi rêu rao, nhưng cái bụng phấn hồng thường xuyên được y sờ sờ cọ cọ. Còn sau khi biến thành người, tiểu hài tử vẫn yêu cầu ta truyền thụ tri thức mới cho y, hơn nữa mỗi lần đều bày ra bộ dạng chăm chỉ hiếu học thật ngoan, nhưng mà, thứ mà tiểu hài tử muốn học càng ngày càng khó, nằm sấp nằm ngồi tư thế nào cũng có, mệt chết đi được, ta bèn nói: “Tiểu hài tử a, thứ này quá khó… ta không… ta không dạy được đâu.”

“Ngươi là muốn ta dạy cho ngươi sao? Ân, có rất nhiều tư thế mà ta cũng không hiểu, ta cũng không nắm rõ được. Như vầy đi, chúng ta bớt thời giờ luận bàn luận bàn đi… Thế mới giúp cả hai cùng tiến được, đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, có lý có lý.”

Từ đó về sau tiểu hài tử càng chịu khó xử lý chính sự, ba trăm bản tấu chương được y xử đẹp chỉ trong vòng một canh giờ, rồi y trở về nói với ta: “Cha à, chúng ta luận bàn chân lý nhân sinh một chút đi.”

Sau đó khoá cửa, phủ rèm, y phục đã không thấy tăm hơi, mỗi lần luận bàn xong, ta liền có vài ngày liệt giường. Vậy mà đến chiều, tiểu hài tử lại tới tìm ta luận bàn… Thành ra quanh năm suốt tháng ta xuống giường chẳng được bao nhiêu lần…

Ta cho rằng, cái chân lý nhân sinh này, thật đúng là… chua xót a.

Không lâu sau lần ta bị thương, tiểu hài tử cho làm một chiếc vòng cổ thật to, trên vòng treo một chiếc chuông đồng thật nặng. Trước mặt văn võ bá quan, y ôm ta và trịnh trọng đeo vào.

Lúc ấy Tả thừa thướng không vừa mắt, hắn góp lời: “Đại Vương, cái này… Lão gia y cũng là có tôn nghiêm đó a, ngươi không thể biến hắn thành gia súc được…”

“Éc?”

Tả thừa tướng nói: “Đại Vương, không tin ngươi nhìn xem lão gia đi, hắn khóc rồi kìa…”

Tiểu hài tử nhìn qua, quả nhiên thấy ta đang khóc, vì vậy hỏi ta: “Sao lại khóc?”

Ta nói: “Ta thật cao hứng a. Ở chỗ ta, chỉ có dương đầu đàn mới có thể mang chiếc cổ vòng đó a. Cái này… Chuông này là đồng tinh khiết đấy! Tiểu hài tử, ngươi đối xử với ta thật sự… Thật sự rất tốt a!”

Tiểu hài tử ha ha cười, nói với đám quan lại đã hóa đá: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

Sau khi có chuông, tiểu hài tử càng thêm chăm chỉ luận bàn với ta, y sẽ cởi sạch ta, và chiếc chuông trở thành bất động.

Ta nhớ có một lần đã hỏi tiểu hài tử rằng: “Nếu như khi đó, ta thực sự chết đi, ngươi sẽ làm sao?”

Y trả lời: “Ta sẽ nấu ngươi thành một nồi súp dê thơm ngào ngạt, rồi đều nuốt hết cả thịt lẫn xương vào bụng.”

Ta hỏi: “Vì sao a?! Ta đối xử với ngươi không tốt sao?”

“Đứa ngốc, như vậy thì chúng ta mới cùng một chỗ được…”

“Thế nhưng… Thế nhưng ăn tươi như vậy… thật quá tàn nhẫn…”

Tiểu hài tử gian trá ngửa đầu cười: “Lại chẳng… bây giờ ta mỗi ngày đều ăn, hơn nữa cha à, ngươi cũng rất thích kia kìa.”

Sau đó Lang quốc xưng nền độc lập, nói là muốn thành lập một nước dân chủ cộng hoà chủ nghĩa xã hội khoa học. Tiểu hài tử phất phất tay, nói: “Xong.” Vì vậy về hưu từ đó về sau, cùng ta chạy đi du lãm danh sơn đại xuyên.

Một lần đi ngao du này thật lâu. Có đôi khi chúng ta lại cùng biến về nguyên hình chạy chơi trên thảo nguyên, cũng có khi xây nhà bất hợp pháp trong rừng. Có lẽ là ở Hoa Sơn đỉnh, hay ở Nga Mi kim đỉnh, hay ở Thái sơn, Hằng sơn, Tung sơn, hay ở Vũ Đương sơn, Ngũ Thai sơn, Pháp Hoa sơn… Một ngày nào đó, khi ngươi dạo chơi trên bãi cỏ sẽ bắt gặp bạch dương cùng hắc lang tay nắm tay tản bộ.

Đến lúc đó, thỉnh nhất định nhớ gọi chúng ta, và chúc phúc một lần nữa nhé… Chúc phúc cho tình yêu của tiểu dương ta…

♥ Hết ♥

Cảm ơn các bạn đã theo dõi bản biên tập của Cá (Hà Ngư). Rất mong nhận được ý kiến đóng góp từ các bạn.

Tagged: ấm áp, cổ trang, HE, nhân cách hoá, Nhất chích tiểu dương đích ái tình, sói x dê, đam mỹ

Điều hướng bài viết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.