CHƯƠNG 32
Vệ Đằng ngồi trên giường lấy hơi, hung hăng siết chặt nắm tay.
Đầu tiên loại bỏ Tiêu Phàm, bây giờ người ta đang tiêu dao sung sướng cùng Lâm Vi mà, ai quan tâm Vệ Đằng cậu sống hay chết.
Sau đó, chắc chắn không phải là em gái mình làm, em gái một ngu hai đần, thứ ba không tử tế, hơn nữa con gái lớn như vậy, chắc chắn không dám cởi đồ người khác, hồi bé từng đánh mông nó, trong mắt nó không thể không có người anh trai này được.
Châu Ngư về nhà rồi, không thể nào đột nhiên xông ra được.
Châu Vũ và Ngưu San San đi chơi, còn chưa về chứ?
Vạn nhất trở lại rồi thì sao?
Vệ Đằng cắn răng, khả năng Châu Vũ là lớn nhất.
Hai người cùng nhau lớn lên, lúc bé còn tắm cùng nhau, ngay cả lúc lớn, trước khi mình thích Tiêu Phàm rồi đột nhiên biến thành gay, vẫn tắm cùng nhau.
Anh em tốt, tuy hai mà một.
Nhưng cậu cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Chỗ đó cậu cũng rửa giúp tớ? nghĩa khí huynh đệ này có phải là cao quá đầu rồi không? Cậu cũng không thấy ghê tởm à?
Vệ Đằng nhớ tới liền nổi trận lôi đình, vốn là chuyện phát sinh loại quan hệ đó với Tiêu Phàm cũng không muốn để kẻ nào biết được.
Bây giờ tốt rồi, không chỉ biết, còn được người ta xử lý hậu sự, nhìn đến rõ ràng.
Ta phi, sớm biết thì dù có mệt mỏi hơn nữa, cũng phải ráng tắm trước rồi hẳn ngủ.
Nhưng vì cái gì, trong mơ mơ màng màng, lại cảm giác như có ai đó hôn mình?
Sống lưng Vệ Đằng nổi đầy gai óc, quần áo đang mặc tựa như đột nhiên mọc gai, đâm đến toàn thân ngứa ngáy.
Vội vàng bò xuống khỏi giường, vào phòng vệ sinh thay quần áo, vẫn còn cảm thấy sởn gai óc.
Mặc dù lớn lên cùng Châu Vũ, nhưng chỗ đó của mình bị hắn đụng vào, Vệ Đằng liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
Châu Vũ sau khi vào cửa liền nhìn thấy Vệ Đằng mang bộ mặt hung thần ác sát ngồi giữa phòng.
Giật mình, ―Ai ya, tớ nói cậu ngồi đây làm môn thần à, hung dữ như vậy, nhìn chằm chằm tớ làm gì?‖
―Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà sau này nếu không có sự cho phép của tớ, cậu đừng tùy tiện mà chạm vào người tớ.‖
Vệ Đằng hét lên, Châu Vũ cứng đơ rút bàn tay đang định vỗ vai cậu ấy lại, ―Eh, chạm cậu?‖
Châu Vũ nhìn toàn thân Vệ Đằng một lần, sau đó lắc đầu, ―Ít nhất là trong hôm nay, thể xác này của cậu, tớ chưa từng chạm qua.‖
Vệ Đằng sửng sốt, ―Cậu không có, vậy ai tắm cho tớ?‖
―Cậu nói gì? Ai tắm cho cậu? Cậu bị mộng du à?‖ Giơ tay quơ quơ trước mắt hắn, lại thấy Vệ Đằng liếc nhìn quần áo và đồ lót đang treo ngoài ban công, đau thương cười một tiếng. . .
―Đúng vậy, tớ bị mộng du, tốt nhất là mộng du thôi.‖
Ngày mồng 5 tiễn Châu Vũ và Ngưu San San đi, đón Châu Ngư về trường.
Vệ Đằng bề ngoài vẫn nhiệt tình sáng sủa, nở nụ cười rực rỡ, tiếc là, mỗi đêm khi ngủ lại bám chặt ra giường.
Đáng sợ quá.
Chính là thà nghĩ đến thần thần quỷ quỷ các loại cũng quyết không tin có tí ti khả năng nào là Tiêu Phàm.
Bởi vì, đã quá tuyệt vọng với y, đã bị y tổn thương quá sâu.
Cho nên từ chối nghĩ đến y, từ chối khiến bản thân mềm lòng, từ chối chút xíu hy vọng, từ chối hy vọng y còn có chút lương tâm.
Thường xuyên nằm mơ nghe y nói xin lỗi, Vệ Đằng sau khi tỉnh lại liền rút người cho mình một bạt tai, mi thật quá đáng thương, mi mơ mộng y có thể đến xin lỗi mi sao? Tiêu đại thiếu gia người ta là ai chứ, ba chữ tôi xin lỗi này, hắn ta có thể nói với mi sao?
Vết thương trên người từ từ lành lại, đau đớn trong lòng lại ngày càng mãnh liệt.
Có lúc nửa đêm mơ thấy anh ta đè mình, phía sau lại đột nhiên đau đớn, đau đến tỉnh khỏi con mơ.
Xuân mộng vô số, giấc ngủ không đủ, trạng thái tinh thần của Vệ Đằng càng ngày càng kém.
Mấy ngày nay Tiêu Phàm vẫn không có hành động gì, tựa như chó sói đã phát hiện con mồi, lại không biết hạ thủ thế nào.
Vẫn luôn tự xưng là nhân vật truyền kỳ, bình tĩnh trấn định, hiệu suất xử lý rất cao, thủ đoạn dứt khoát tàn nhẫn, lại rối loạn trận tuyến trước một Vệ Đằng đơn giản.
Nếu là Lâm Vi, Tiêu Phàm có thể suy đoán tâm tư của hắn một chút, dùng chút thủ đoạn chơi đùa với hắn.
Nếu là Diệp Kính Văn, Tiêu Phàm còn có thể nghĩ thử quỷ kế của hắn, tìm đối sách, thấy chiêu phá chiêu.
Nhưng đối phương lại là một Vệ Đằng ruột thẳng, trực lai trực khứ, Tiêu Phàm bụng đầy ý xấu lại không chỗ thi triển, luôn cảm thấy dùng quỷ kế với cậu ấy, sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Vì vậy, kéo dài đến mấy ngày mới quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất, lấy tình cảm dịu dàng để tấn công đoạt Vệ Đằng trở về.
Mấy ngày nay Tiêu Tinh cũng không yên ổn, anh trai thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn hỏi thăm tình huống của Vệ Đằng, nhưng chị em tốt Vệ Nam lại ngàn nhắc nhở vạn dặn dò, nếu anh cậu hỏi chuyện anh hai tớ, cậu cứ nói ngược lại hết, muốn làm bạn tớ, cậu cứ nghe theo đi, lúc ấy đã mạnh mẽ gật đầu đồng ý, dù sao làm chị em với Nam Nam nhiều năm như vậy. Nhưng phía anh trai lại không tiện khai báo, nhớ tới ánh mắt băng lãnh đến có thể đông chết người sáng hôm đó, Tiêu Tinh đã cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Vì vậy, lúc Tiêu Phàm nhắn tin hỏi ―Vệ Đằng thích ăn gì?‖, Tiêu Tinh trả lời: ―món cay, a a, thực ra thì cũng ăn được chút đồ ngọt.‖
Vỗ ngực một cái, Nam Nam tớ nói ngược lại rồi nha, anh à, em nói thực rồi đó.
Hai bên không bỏ lỡ.
Buổi chiều hôm sau, trên bàn Vệ Đằng liền xuất hiện một hộp đậu cay và một hộp chocolate.
Vệ Đằng nhìn những món đó mà choáng váng, còn tưởng là mình vào nhầm phòng, ra ngoài nhìn, số phòng không sai mà.
Chắc của Châu Ngư.
Nghĩ vậy, nên đem chúng để lên bàn của Châu Ngư, chờ hắn về, chép miệng nói: ―Đưa cậu.‖
Châu Ngư mang vẻ cảm kích, ―tốt quá, thật cảm ơn cậu.‖
Dứt lời liền không khách sáo mở hộp ra ăn.
Mấy ngày liên tục, trước mặt Vệ Đằng luôn xuất hiện một vài món quà quái lạ.
Thức ăn nhiều nhất, lần nào cũng là một ngọt một cay để chọn lựa, Châu Ngư thích cay, càng về sau, Vệ Đằng cũng không khách sáo, ăn đồ ngọt đến đáng sợ.
Dù sao có người đưa đồ cho ăn, hộp chưa mở ra chắc cũng không có độc, không ăn để phí.
Châu Ngư nói nhất định là có ai đó thầm mến hai chúng ta, lén lén lút lút tặng đồ ăn, thật là đáng yêu quá.
Sau đó, lại càng bất thường hơn nữa.
Mỗi buổi sáng đều có người đưa đồ bán ngoài đến 707, một đám nam sinh ở ký túc xá sát vách hai mắt tỏa sáng, a, quá kiêu ngạo, lại có thể đặt điểm tâm, Vệ Đằng Châu Ngư các cậu thật là biết hưởng thụ nha.
Hai người nhìn nhau, cũng không cách nào an lòng ăn điểm tâm nữa.
Lần nào đưa đến cũng là bánh điểm tâm bao bì cao sang tinh tế, mặc dù Vệ Đằng không biết nhìn hàng, Châu Ngư lại nhận ra, bánh đó, một khối bằng giá tiền ăn sáng một tháng của tớ nha.
Vệ Đằng ―phụt‖ một tiếng phun bánh trong miệng đến mặt người đối diện.
Buổi tối lại có người mang hộp đến đưa cho hắn, vừa mở ra nhìn, Vệ Đằng giận đến giơ chân.
Một cái quần lót màu đỏ, một cái quần lót màu vàng.
Cà chua xào trứng à, tôi phi.
Còn tặng quần lót? Đây là tên biến thái nào vậy?
Một tuần lễ thấp thỏm bất an chậm chạp trôi qua, Vệ Đằng cảm giác như mình sắp hỏng mất.
Cuối tuần chạy đến thư viện, vẫn còn sách mượn lần trước.
Bò lên lầu 7, nhân tiện viết báo cáo thí nghiệm.
Ở ký túc xá trơ ra đến sợ hãi, luôn cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, ở thư viện ngơ ngẩn thêm một lúc cũng vậy.
Vệ Đằng vừa đọc sách vừa viết báo cáo, báo cáo thí nghiệm đơn giản là vài nguyên lý cùng các bước tiến hành thí nghiệm, viết xong rất nhanh, nhàm chán, thế là gục xuống bàn nằm ngủ.
Trong mơ, luôn cảm giác được có ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn mình.
Toàn thân Vệ Đằng phát hoảng, giật mình bắn lên khỏi chỗ ngồi, quay đầu, lại gặp được người bản thân không muốn thấy nhất.
Dưới không khí an tĩnh của thư viện, Vệ Đằng cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể cúi đầu thu dọn đồ đạc định đi, nhưng bị người ta kéo lại.
Vệ Đằng quay đầu nhìn, thấy mấy nét chữ cứng cáp mà y vừa viết trên vở, đẩy tới trước mặt mình.
―Thân thể khá hơn chút nào chưa?‖
Ah trong thoáng chốc, mặt xung huyết đỏ bừng, Vệ Đằng loay hoay tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.
Đoán không ra loại người phức tạp như Tiêu Phàm rốt cuộc là loại tâm tư gì, anh ta cười rất dịu dàng, có vẻ cũng không giống giễu cợt, chẳng lẽ là thấy chán, nên muốn chơi mình?
Vệ Đằng hất tay y ra, thấy phía xa xa có mấy nữ sinh len lén nhìn sang đây, lại cảm thấy bản thân quá không phóng khoáng, vì thế thở phì phì ngồi xuống.
Cầm lấy cây viết trong tay y, viết lung tung trên quyển vở mấy câu
―Cám ơn sự quan tâm của ngài, tôi sống rất thoải mái, trên người không có bất kỳ thương tàn bệnh tật nào, có thể đi rồi?‖
Ánh mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay hắn.
Không ngờ Tiêu Phàm chẳng những không buông tay, mà còn ***g những ngón tay vào nhau, nắm lại.
―Tôi muốn nói chuyện với em một chút, có thể không?‖ Tiêu Phàm viết rất nghiêm túc, Vệ Đằng tiếp tục vẽ bậy lên tập, ―Có gì hay để nói, anh bảo tôi quên đi, bản thân tôi cũng đã quên, anh còn muốn thế nào? Không an lòng nên muốn giết người diệt khẩu à?‖ phía sau vẽ thêm ký hiệu xem thường.
Tiêu Phàm dừng một chút, sau đó cầm lấy quyển vở.
―Sorry.‖
Vệ Đằng mở to hai mắt nhìn mấy chữ đó, tiếng anh, xin lỗi, không phân tích sai chứ? M*, mình tuyệt đối là gặp ảo giác rồi, chắc chắn mấy ngày nay tinh thần không tốt, bị mộng du rồi.
Nhìn chằm chằm quyển vở thật kỹ, vẫn là sorry.
―Thử nói chuyện đàng hoàng, phòng ăn dưới lầu, được không?‖
Trái tim Vệ Đằng lại bị co thắt một chút, phòng ăn kia thì miễn đi, lần trước hẹn tôi đi uống rượu, kết quả anh ở đó thân thiết với Diệp Kính Văn, sau đó lại cùng Lâm Vi chuyện trò vui vẻ, lần này lại muốn làm gì đây?
―Tôi phải về rồi, anh nói trọng điểm đi.‖ Vệ Đằng tức giận viết một câu.
Tiêu Phàm dịu dàng nhìn Vệ Đằng, sau đó nhận lấy quyển vở, viết tới vài chữ.
Y viết rất nhanh, nhưng rất nghiêm túc, Vệ Đằng nhìn gò má gần như hoàn mỹ của y, còn có một bên tai lưu động, thật là quyến rũ nha. . .
Đáng tiếc, đã sớm nhìn thấy bộ mặt thật của y, bây giờ y đang cười với bạn, sau một khắc nói không chừng liền đẩy bạn vào hầm băng.
Trong lòng Vệ Đằng thầm chế giễu bản thân một trận, quay đầu nhìn những chữ y viết
―Đồ là tôi đưa tới, dạ dày em không tốt, buổi sáng ăn chút điểm tâm, đừng ăn mấy món chiên xào đầy dầu mỡ ở nhà ăn, những thứ đó không tốt cho tiêu hóa.‖
―Còn có quần lót, đồ dán sát vào người nên lấy loại chất lượng tốt một chút.‖
―Tóc em khá cứng, loại dầu gội tôi chọn tương đối phù hợp với em, mùi vị khá nhạt, em có thể thử một chút.‖
Tiêu Phàm viết xong, sau đó chuyển đầu bút, gõ nhẹ xuống quyển vở, ý bảo Vệ Đằng nhìn.
Vệ Đằng đột nhiên cảm thấy, anh ta giống như giáo viên, mình lại giống học sinh, lúc nhỏ giáo viên thường dạy hắn như vậy, đề này không phải làm như vậy! Không phải đã nói rõ nhiều lần rồi sao! Kiểm tra lại không đạt yêu cầu nữa đi!
Nhưng mà, bây giờ, người đang mỉm cười trước mắt là Tiêu Phàm, ngồi bên cạnh mù mịt luống cuống là bản thân.
Sao lại cảm thấy châm biếm như vậy?
Vệ Đằng thở phì phì, kéo quyển vở lại, lật qua một tờ.
―Tính cách tôi thẳng thắng, nghĩ không ra được ngài tốn công lớn như vậy làm gì, xin ngài nói trực tiếp một chút.‖
Tiêu Phàm bị chữ ‗ngài‘ kia đâm vào tim đau xót, chịu đựng cảm giác khó chịu, viết xuống một câu.
―Chúng ta ở cùng nhau, được không?‖
Đối với y mà nói, đây đã là cực hạn.
Con người từ nhỏ đã cao ngạo như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng cầu xin người khác bất kỳ điều gì.
Cho dù là thích Lâm Vi, cũng không bày tỏ, cố chấp để bảo toàn chút lòng tự ái của bản thân.
Thật ra thì ngoại trừ kiêu ngạo, nhiều hơn nữa chắc là sợ hãi.
Sợ bị người ta từ chối, sợ bị tổn thương. Cho nên dứt khoát không nói trắng ra, áp chế trong lòng, yên lặng thích hắn, nhìn hắn.
Nhưng bây giờ, đã làm tổn thương Vệ Đằng, mình không thể yên lặng tiếp tục đứng phía sau nhìn cậu ấy bị thương.
Mà nên đứng ra, gánh chịu tất cả.
―Đừng đùa bỡn tôi nữa, xin anh đấy! Tôi không rãnh rỗi như vậy để diễn xiếc khỉ cho anh đâu! Tôi cho anh biết Tiêu Phàm, đừng tưởng rằng mình quá tuyệt vời, Vệ Đằng tôi tuy không được cao quý như anh, nhưng tôi cũng có tự tôn!‖
Một chuỗi dấu chấm thang, đến mấy chữ viết cuối cùng đều nghiêng ngã cả.
Tiêu Phàm nhìn những chữ như vậy trên tờ giấy trắng, chói mắt bất ngờ.
―Tôi không có ý đùa bỡn em.‖
―Tự anh nói xin tôi đừng quấn lấy anh nữa! Mới qua mấy ngày, còn nói hãy ở cùng nhau đi, không phải đùa bỡn thì là cái gì?!‖
Vệ Đằng lạnh lùng nhìn y, sau đó thở dài, thêm một hàng chữ: ―Xin anh, chừa cho tôi chút ấn tượng tốt đi, đừng khiến tôi cảm thấy bản thân mắt mù nên yêu nhầm người rồi.‖
―Con người tôi rất sảng khoái, nếu hai ta đã nói kết thúc, vậy hay là theo ý anh đi, đừng dây dưa nữa, đừng khiến đôi bên nhìn thấy tâm phiền.‖
Sau khi nói xong, Vệ Đằng ném bút máy, thoải mái vỗ vai Tiêu Phàm, xoay người ra ngoài.
Tiêu Phàm ngồi tại chỗ, nhìn dòng chữ vì kích động mà nghiêng ngả của tên kia, chữ lớn như vậy, giống như con nhện đen, bò toàn bộ mặt giấy.
Đặc biệt chướng mắt.
Tiêu Phàm cười cười tự chế giễu bản thân.
Cảm giác bị từ chối thì ra rất khó chịu.
Buông kiêu ngạo xuống để nói cho cậu ấy hiểu, đáng tiếc, suy nghĩ của tên này chẳng biết quẹo cua.
Tiêu Phàm mày thật là tự làm tự chịu, một chút đường sống cũng không lưu cho người ta, bây giờ ngược lại rất tốt, tự mình đi vào ngõ cụt rồi.
Thở dài bất đắc dĩ, Tiêu Phàm thả quyển vở về túi xách, đến bên cửa sổ nhìn thân ảnh gầy gò dưới lầu chạy càng lúc càng xa.
Rất muốn thẳng thắn như em, nện bàn một cái thật mạnh, sau đó nói, Vệ Đằng, lão tử thích em, cùng tôi thành cặp đi!
Đáng tiếc, tôi không làm được loại chuyện đó, câu vừa rồi, em không biết tôi đã kìm nén biết bao nhiêu ngày đâu.
Tôi sẽ dùng phương pháp của chính mình theo đuổi em, dĩ nhiên, không loại trừ phải dùng chút tâm kế, kéo em mắc câu. Cái này cũng không quá đáng, đúng không?