CHƯƠNG 33
Vệ Đằng sau khi trở về vẫn luôn suy nghĩ, Tiêu Phàm làm vậy rốt cuộc là vì sao.
Suy đi nghĩ lại, thấy thế nào cũng không giống như anh ta đột nhiên thích mình, có thể anh ta và Lâm Vi kết thúc rồi, cho nên quay đầu ăn lại cỏ, cảm thấy hôm đó, cảm giác trên giường cũng không tồi, bèn kéo mình làm bạn với anh ta, thuận tiện trong lúc anh ta thấy cô đơn trống trải thì cho ăn đậu hủ.
Anh nghĩ cũng quá tốt đẹp đi?
Bằng vào cái gì mà Vệ Đằng tôi phải tùy anh ta nhào nặng giẫm đạp tới lui? Tôi lại không phải là quả hồng, trên người tôi lại mang thương.
Dù sao người đó quá phức tạp, mình có nghĩ cũng nghĩ không rõ, không để ý tới anh ta nữa chẳng phải được rồi sao.
Vệ Đằng tuy nghĩ vậy nhưng lại vẫn cảm thấy có chút mất mác.
Không thể không thừa nhận, khi thấy chữ ―sorry, chúng ta ở cùng nhau‖ anh ta viết trên vở, trái tim vẫn đập mạnh hơn một chút, thiếu chút thoát ra khỏi ***g ngực mà rơi xuống.
Trái tim thật không tiền đồ.
Vệ Đằng tạm thời vứt bỏ những chuyện phiền lòng, liên tục chơi game cùng Châu Ngư, chơi đến xuất thần đến mức bỏ lỡ cả giờ cơm.
Đợi tới lúc hai người vọt đến nhà ăn, quầy bán thức ăn sớm đã hết sạch, chỉ còn góc bán bún gạo là còn chút hơi nóng.
Vệ Đằng vội vàng vọt tới, ―Cho hai bát bún gạo.‖
Đầu bếp cười hì hì, ―Các cậu đến thật đúng lúc, chỉ còn lại hai bát thôi.‖
Hai người đứng chờ cạnh cửa sổ, bún gạo chín rất nhanh, sau đó được chuyền ra ngoài qua cửa sổ.
Vệ Đằng hướng Châu Ngư cười một tiếng, ―Tớ mời cho, vừa rồi thắng cậu thật có lỗi.‖
Nói xong liền móc ví ra tìm thẻ tín dụng.
Chỉ nghe mấy tiếng leng keng, tiền xu trong ví đều rơi ra ngoài, vật thể rơi tự do chuẩn xác không chút nhầm lẫn mà rớt thẳng vào trong bát.
Một đống tiền xu lẫn cùng bún gạo, nhìn qua đặc biệt buồn cười.
Trong lòng Vệ Đằng buồn bực, bụng lại đói, ủ rũ cúi đầu lầm bầm một câu, ―Còn có thể ăn được không?‖
―Mất vệ sinh a, đừng ăn‖ Đầu bếp nhếch môi cười cười đến đặc biệt vui vẻ, ―Cậu học trò à, quét thẻ đi, bún gạo là tôi nấu cho các cậu đấy.‖
Vệ Đằng quét thẻ, ủ rũ cúi đầu theo Châu Ngư ra khỏi nhà ăn.
Kể từ khi bước vào T đại, Vệ Đằng cảm thấy vận may của mình đều biến thành vận xui, chơi định hướng thì ngã đến mặt mũi dính đầy bùn như chó ăn phân, mua bún gạo thôi cũng có thể rớt tiền đồng vào trong.
Thật là xui xẻo tận cùng mà, uống nước cũng dính răng được.
Lúc này đã muộn hơn một chút, tất cả nhà ăn trong trường cũng không còn gì nữa, nếu đến quán ăn thì lại quá xa.
Đã đói đến mức bụng kêu ục ục, Vệ Đằng xoa bụng, càng cảm thấy buồn bực, ―Nếu không thì chúng ta về phòng nấu mì gói đi.‖
―Hình như ký túc xá hết nước, bây giờ gọi người đưa đến, người ta cũng đã tan ca mất.‖
―Phi, cậu không nói sớm.‖
―Mì gói cũng bị chuột cắn rồi.‖ Châu Ngư tiếp tục mặt không biến sắc nói ra sự thật tàn khốc.
―Vậy không ăn nữa, nhịn một bữa cũng không chết.‖ Dứt lời, đá tảng đá bên cạnh một cái.
―Nhưng mà tớ rất đói, điểm tâm tớ cũng chưa ăn.‖ Châu Ngư vuốt vuốt bụng, vẻ mặt vô tội nhìn Vệ Đằng.
Khóe môi Vệ Đằng giật giật, buông tay, ―Vậy ăn không khí đi.‖
Lúc hai người đến khu vực gần dãy lầu ký túc xá, nhìn thấy một thanh niên đang đứng bên cửa, đang chơi đùa cùng chậu cây cảnh của quản lý ký túc chăm sóc, nhìn từ một bên, đặc biệt giống đại hôi lang đùa bỡn tiểu bạch thỏ.
Vệ Đằng định bỏ trốn, người đó lại giống như có cảm giác, đột nhiên đứng dậy, tiến lên chào.
Vệ Đằng cũng không nể mặt y, khẩu khí công kích: ―Muốn làm gì?‖
―Tôi tới tìm em, đúng lúc em lại không ở.‖ Tiêu Phàm dịu dàng mỉm cười, mang theo một hộp bánh ngọt, nhét vào tay Vệ Đằng.
―Không cần, tôi ăn rồi.‖ Vệ Đằng phù mang trợn má, mới vừa nói xong, bụng lại ―ục ục‖ lên tiếng. Cắn răng nghiến lợi mà vuốt vuốt cái bụng, bụng này thật quá không nghe lời mà.
Nụ cười Tiêu Phàm càng sâu, nhìn chăm chú Vệ Đằng, thấy Vệ Đằng đỏ bừng mặt.
―Đến chỗ tôi ăn chút gì nhé? Gọi cả bạn em đi cùng.‖ Tiêu Phàm đưa mắt hướng về phía Châu Ngư, Châu Ngư rất vô dụng mà gật đầu như giã tỏi.
Vì vậy, Vệ Đằng tâm không cam tình không nguyện, cùng Châu Ngư dắt nhau đến lầu nghiên cứu sinh của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đeo tạp dề đi vào bếp, Vệ Đằng và Châu Ngư ngồi trên ghế sa lon xem
TV.
Châu Ngư hiếu kỳ nói: ―Người đó là ai vậy?‖
Vệ Đằng vẻ mặt nghiêm túc: ―Anh… họ tớ.‖
―Anh họ à? Đối với cậu tốt thật, tớ thấy điểm tâm trong tay anh ấy, rất giống với mấy thứ đưa đến hôm trước, vừa nhìn bao bì là biết cùng cửa hàng.‖
Vệ Đằng im lặng một lát, nói vậy, thật sự là y sao? Nói gì mà, ―Bao tử em không tốt, buổi sáng đừng ăn đồ chiên xào nhiều dầu mỡ không tốt, ăn chút bánh ngọt tốt cho tiêu hóa.‖, sau đó lén lén lút lút giúp mình đặt bữa sáng? Còn đưa cả quần lót cà chua xào trứng?
Phi, sao anh ta còn quan tâm hơn cả mẹ mình vậy.
Vệ Đằng giật giật khóe môi, lớn tiếng nói: ―Anh họ tớ nha! Đối với tớ rất tốt à, tớ sắp sửa rớt nước mắt vì vui mừng rồi!‖
Tiêu Phàm đúng lúc vừa ra khỏi bếp, Vệ Đằng nhìn bộ dáng y mặc tạp dề bưng một bàn đầy đồ ăn ra, lại có cảm giác loại người đàn ông của gia đình.
Lỗ mũi hừ một tiếng, quay đầu cầm đũa liền bắt đầu ăn.
―Ăn từ từ, đừng để nghẹn.‖ Tiêu Phàm ngồi đối diện, ánh mắt lộ ra nét cười.
Vệ Đằng bị y nhìn đến sống lưng sợ hãi, chiếc đũa run lên, đũa rơi vào đĩa sườn heo.
May mà bạn Châu Ngư thần tinh lớn, nhìn thấy đĩa sườn heo liền hai mắt phát sáng, không chút để ý đến không khí quỷ dị giữa hai người Tiêu Vệ.
―Vệ Đằng, anh họ cậu làm đồ ăn thật ngon nha, ngon quá đi!‖ Châu Ngư vừa ăn vừa ca ngợi.
Tiêu Phàm cười khẽ.
Trong miệng Vệ Đằng đang ngậm một cục xương, nhìn hắn một cái, không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hai người lang thôn hổ yết, dọn sạch mấy cái đĩa như cuồng phong cuốn lá, sau đó hài lòng sờ sờ cái bụng.
―Cảm ơn anh nha, vậy tôi về trước.‖ Vệ Đằng dứt lời liền phải đi, lại bị Tiêu Phàm kéo giữ.
―Em họ à, dì bảo tôi mang ít đồ cho em.‖ Dứt lời liền hướng mắt nhìn Châu Ngư, Châu Ngư rất tự giác cười cười, ―A, vậy tôi về trước, hai anh em họ cứ tán gẫu thật vui nha, bai bai.‖
Nói xong cũng chạy ra ngoài, sau khi ra cửa sờ sờ trái tim, thở dài nói: ánh mắt người anh họ này của Vệ Đằng đáng sợ quá!
Sau khi Châu Ngư đi khỏi, bên trong gian phòng an tĩnh chỉ còn lại hai người mặt đối mặt, Vệ Đằng chỉ cảm thấy phía sau lưng nổi lên một mảng lông măng.
Tiêu Phàm cũng không cười, bộ mặt nghiêm túc kéo Vệ Đằng ngồi xuống ghế sa lon.
―Lần trước tôi có nói với em chuyện tôi và Lâm Vi, em còn nhớ rõ không?‖
Vệ Đằng quay đầu: ―Không nhớ rõ.‖
Tiêu Phàm thấy hắn không được tự nhiên, nói tiếp: ―Hắn đi tìm tôi, từ biệt với tôi, xuất ngoại du học rồi.‖
Cho nên anh quay đầu lại kéo tôi làm kẻ thay thế à? Lão tử không dễ bị bắt nạt như vậy, Vệ Đằng hướng Tiêu Phàm mỉm cười rực rỡ: ―Tại sao anh không đuổi theo đi nha, cơ hội tốt như vậy.‖
Tiêu Phàm không nhìn Vệ Đằng, tự mình lại nói: ―Tôi nói với hắn, bây giờ tôi đã có người mình thích, hai người Diệp Kính Văn và Lâm Vi, trong lòng tôi chỉ có thể làm bạn.‖
―Vậy à, vậy anh thay đổi đúng là nhanh thật.‖ Vệ Đằng vẫn không tin, chỉ xem anh ta lại có âm mưu quỷ kế gì, thuận miệng phối hợp.
Tiêu Phàm cười cười bất đắc dĩ, ―Người tôi thích, rất nhiệt tình, rất thích cười, cũng rất ngốc, ngủ như heo chết, bị người ta tắm cho cũng không biết.‖
Thấy Vệ Đằng không có phản ứng, lại tăng thêm một câu: ―Thật rất ngốc.‖
Vệ Đằng há miệng, không nói ra lời nào.
Tiêu Phàm cười cười, xoay người giữ bả vai Vệ Đằng, dịu dàng nói: ―Tôi muốn ở bên người đó, em có đồng ý không?‖
Vệ Đằng mở to hai mắt nhìn y, nhìn một hồi lâu, hốc mắt lại đỏ lên, ―Anh đừng lừa gạt tôi, con người tôi rất thành thật, dễ tin người, đừng đùa bỡn tôi nữa được không? Thỉnh thoảng anh lại trêu chọc tôi một chút như vậy, tôi… tôi sẽ rất khó chịu a.‖
Tiêu Phàm lần đầu thấy Vệ Đằng như vậy, không có bộ dáng tùy tiện hi hi ha ha, bởi vì đau lòng mà mắt đỏ cả lên.
Bộ dáng đáng thương, khiến người ta rất muốn ôm hắn vào lòng.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm vừa định ôm, gương mặt đó của Vệ Đằng lập tức nhe nanh nhếch miệng, hung dữ lên, người cũng đột nhiên có sức lực, hất tay Tiêu Phàm ra.
―Lão tử không chơi với anh, anh còn chưa chịu thôi à, có phiền không vậy?‖
Thét lớn một hồi, chỉnh lại y phục, té nhào ra cửa vọt đi.
Tiêu Phàm nhìn về bóng lưng Vệ Đằng than thở, người này, đầu tóc dựng đứng lên giống hệt con nhím, bây giờ vừa thấy mình thì lông toàn thân đều dựng lên ở trạng thái phòng ngự, dáng vẻ nhe nanh nhếch miệng vừa khít với ấn tượng trước kia.
Thời gian trước cậu ấy nhe nanh nhếch miệng, nói chuyện cũng nhỏ giọng, còn biết đỏ mặt xấu hổ, biết ngượng ngùng, tựa như con nhím bị lột da, đáng yêu đến không chịu được.
Thay đổi lúc ấy là do cậu ấy muốn bày tỏ với mình sao?
Bây giờ, bày tỏ bị từ chối, lại bị mình tổn thương nhiều lần, cho nên lại biến thành con nhím nhỏ, dáng vẻ ăn nói lớn tiếng giống hệt với lúc mới gặp nhau ở trạm xe, sống động hoạt bát.
Tiêu Phàm vừa thu dọn chén đũa vừa nghĩ đến, hôm nay cậu ấy hét lớn như vậy, xem ra là đã có chút dao động, hét ra chẳng qua là giúp bản thân thêm can đảm, ép buộc chính mình đừng mềm lòng mà thôi, cậu ta đơn giản thành thật như thế, chuyện gì cũng lộ trên mặt, có thể giấu được mình à?
Nói vậy… thời gian ôm cậu ấy vào lòng cũng không còn xa nữa.
Nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi vểnh lên.
Vệ Đằng đúng là có chút dao động, dựa vào vách thang máy lạnh như băng, tim đập dồn dập như đang đấu võ đài, hắn biết cũng không phải do chạy quá nhanh, mà là… mà là đang hồi hộp.
Mặc dù Tiêu Phàm cũng không nói thẳng ra ‗Tôi thích em‘, nhưng cũng nói 8-9 phần mười rồi.
Tắm là anh ta giúp sao? Ngay cả chỗ bí ẩn như mông cũng rửa sạch sẽ như vậy, quả nhiên là phong cách của y. Dù sao với anh ta mà nói, toàn thân cao thấp đều đã xem đã sờ, tắm coi là cái thí.
Nhưng cũng không cần hiền lành đến mức giặt cả quần lót cho mình chứ?
Nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của Tiêu Phàm, Vệ Đằng vẫn không quá thích ứng.
Mặc dù trước kia đã lĩnh hội được sự dịu dàng của y, biết anh ta là người đàn ông bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất ôn nhu săn sóc, nhưng khi anh ta dịu dàng với bản thân, Vệ Đằng lại có loại cảm giác không chân thực, giống hệt như khi bước trên mây, nói không chừng mặt anh ta liền biến sắc, mình lại phải rơi xuống địa ngục.
―M* kiếp, đã sớm chết tâm rồi mà còn nghĩ ngợi lung tung cái gì, lão tử từ lúc nào thì trở nên dây dưa không dứt như thế!‖
Vệ Đằng kêu một tiếng trong thang máy, đấm vào vách tường. Thang máy tới lầu 1, Vệ Đằng xoay xoay cổ, bộ mặt bình tĩnh đi ra.
Sau khi về ký túc xá, Châu Ngư lại liên tục khen ngợi Tiêu Phàm kia.
Vệ Đằng xoay người chuyên tâm chơi game, không để ý đến hắn.
Trong phân tổ bạn tốt trong QQ, Tiêu Phàm và Vệ Nam vẫn còn cùng tổ, Vệ Đằng cắn răng, vừa định kéo tên Tiêu Phàm chuyển vào danh sách đen, ava kia giống như có cảm ứng, đột nhiên nảy lên.
Cái Q danh xưng thân mật ―Bạch lang‖ kia, kể từ sau khi add friend, hầu như cũng không tán gẫu gì cả, bây giờ vừa định xóa, nó lại nhảy ra.
Nhảy ra thật đúng lúc.
―Em về ký túc xá rồi à?‖
Vệ Đằng invi, yên lặng không để ý đến hắn ta.
Nhưng mắt vừa nhìn lên, nhìn thấy tên QQ, bên tai đột nhiên nóng lên.
―Dạ dày của tôi đau, ôi…‖
Vừa định nhảy ra mắng hắn ta, lại cảm thấy anh ta dùng tên kỳ quái này là phép khích tướng, vì vậy hít sâu một hơi, tiếp tục chơi bài.
―Đừng invi nữa, ra ngoài.‖
Hồi lâu không có phản ứng, Tiêu Phàm lại gửi tin nhắn đến: ―QQ của tôi là bản lộ người invi a, đồ ngốc.‖
Trong lòng Vệ Đằng sợ hãi, cảm giác bị sói nhìn chằm chằm thực không dễ chịu nha.
―Ra rồi, có thí mau thả, lão tử bận rộn à.‖
―Tôi chuyển cho em một bao hạch đào, đợi một lát xuống chỗ quản lý ký túc nhận nha.‖
―Đưa hạch đào làm gì?‖
―Cho em ăn mà, ăn hạch đào bổ não, em không biết à?‖
―Nga, cám ơn.‖
Vừa gửi tin xong mới đột nhiên phản ứng lại, bổ não? TMD, anh chửi xéo tôi ngu ngốc hả?
Vệ Đằng giận đến mặt mũi nhăn nhó, tức giận gõ qua một hàng chữ
―Tôi là đồ ngốc, ngốc đến nỗi bị anh chơi cũng không biết! Xin anh! Không phải anh cho bản thân mình rất cao quý sao? Quấn lấy tôi như vậy anh không cảm thấy hạ thấp thân phận à? Không cảm thấy bản thân chẳng khác gì bọn lưu manh sao?‖
Tiêu Phàm rất lâu cũng không có phản ứng, Vệ Đằng hoài nghi có phải mấy lời của mình quá nặng rồi chăng.
Quả nhiên, y gửi tin nhắn đến, bổ sung thêm một cái liếc mắt: ―Vệ Đằng, em nói như vậy tôi sẽ rất khó chịu, có biết không?‖
Vệ Đằng nhún vai, ―Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi, gặp nhau không bằng không gặp, mắt không thấy tâm không phiền a.‖
Không ngờ da mặt Tiêu Phàm còn dày hơn cả trong tưởng tượng của Vệ Đằng, liên tiếp nhắn hai ba tin tới oanh tạc đại não của Vệ Đằng.
―Trước kia tôi đối xử với em rất quá đáng, bây giờ em không tin tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng mà tôi sẽ chứng minh cho em xem tôi thật sự rất thích em.‖
―Tôi rất thích em a, Vệ Đằng.‖
―Tôi, Tiêu Phàm, đến bây giờ cũng chưa từng nói dối, tự em suy nghĩ thật kỹ đi.‖
―Này, không nói nữa? Em đừng nhìn chằm chằm vào màn ảnh mà sững sờ chứ, nhớ đi lấy hạch đào đó.‖
―Vẫn còn sững sờ sao? A a, vậy cuối tuần tôi lại đến tìm em.‖
―Bái bai.‖
Tiêu Phàm khẽ cười với màn hình máy tính một tiếng, đồ ngốc à, mau cắn câu đi?
Vệ Đằng đúng là sững sờ nhìn chằm chằm màn hình, thấy mỗi tin tức gửi tới, thấy anh ta nói thật rất thích em, trái tim lại nhảy loạn.
Ai… chết tâm cũng có thể cứu sống, giống như lúc đầu, lửa tắt cũng có thể nhóm lại.