Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy,cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường,cô không hề đòi hỏi gì thái quá nhưng sao hết chuyện này lại đến chuyện khác cứ dồn dập đến với cô,một cô gái nhỏ bé và yếu đuối như cô…
-cố lên…mày sẽ làm được…rồi thì tất cả cũng sẽ qua thôi…
Tự nhũ với lòng rồi cô rút trong cặp ra tờ bản đồ để tìm đến chỗ cũ gặp quân.trong lúc tìm đường cô mới nhận ra con đường đến đó thật là dài,vậy mà lúc đó cô cứ chạy mà không hề biết mệt mỏi để rồi lãnh hậu quả là đây.đến nơi,cánh cửa được mở sẵn như hôm nào,cô bước vào nhìn rảo khắp nơi để tìm anh ta nhưng chẵng thấy gì.Tưởng quân đã cho mình leo cây,cô quay trở ra định đi về thì nghe thấy có âm thanh gì rất lạ.Lần theo hướng phát ra tiếng động thì như phát hiện ra phía sau căn phòng có một cánh cửa bí mật,cô đưa tay lên vặn chốt cửa bước vào
-AAAAAA…AAAAAAAA………á á á..nó…nó
Một đống thứ lắt nhắt chạy lại và bu quanh cô kêu la um sùm,một đống bùi nhìu mềm mềm lông lá làm như hãi hùng vô cùng.cô đơ cứng cả người chỉ biết hét lên vì quá sững sốt và sợ hãi,mãi một lúc mới lắp bắp kêu thành lời
-chuoooottttttttt …chuột…chuột…tránh…tránh ra…
Từ lúc như bước vào và bị cả lũ chuột bu bám đến hoảng sợ khiến quân cũng sợ theo
-huytttttttttttttt…...
Sau tiếng huýt kéo dài của quân,cả lũ chuột dai lỳ bu bám như đã chịu thu quân về bên cạnh cậu.quân nhẹ nhàng,dịu dàng vuốt ve từng con và cho chúng vào lồng rồi tiến lại gần như
-em không sao chứ!!!...em đúng là chứng nào tật nấy….ha ha haaaa
Quân cười thích thú vì nhớ lại hình tượng trông hoảng sợ nhưng thật đáng yêu của cô lúc nãy
-ối…mmmmmmáu….em chảy máu kìa…chúng cắn em sao???...ra ngoài nào…
Quân hơi giật mình vì như bị chảy máu khá nhiều,cậu nhanh chóng dìu cô ra phía ngoài và nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa
-em ngồi đây đi đợi tôi…để tôi đi lấy băng và thuốc khử trùng…
Như ngoan ngoan và chỉ biết ngồi yên và cũng không nói gì vì vẫn còn cảm giác sợ hãi.Chỉ một phút,quân nhanh nhẹn trở lại băng bó cho như
-em đưa tay đây tôi băng cho…!!!
-thôi…em làm được…để em tự làm…
-im lặng…ngồi im đó…em mà nói nhiều thì đừng trách tôi mạnh tay đấy!
Mặc cho như phản đối,quân dựt lấy tay cô và nhẹ nhàng sát trùng rồi băng bó lại một cách cẩn thận
-vết răng khá sâu đấy…kể cũng hay…tôi cứ nghỉ chúng chỉ đùa nghịch cho vui chứ ai dè nó đằng em ra làm thịt thế này…hì hì
-cái gì…em bị thế này cũng do anh cả vậy mà anh cho như vậy là hay sao…anh đúng là…
Không để cho như nói nhiều hơn,quân nhanh chóng ngắt lời phản đối câu nói cô vừa phát ra
-em nghĩ là do tôi sao…là do em đấy chứ…là em tò mò nên mới mở cửa ra đấy chứ…nếu em đã đến thì phải lên tiếng chứ…ai mà biết…
Như cũng cắt ngang khi quân chưa nói hết lời,nỗi ám ãnh bởi mấy con chuột vẫn còn đeo bám cô khiến cô không kìm chế được mà tiếp tục tranh cải với cậu
-đó chẵng phải là cái cớ để anh ngụy biện sao???...nếu anh đã yêu cầu em đến đây thì anh phải ngồi yên một chỗ chứ…mà…một người như anh…sợ bẩn hơn sợ gì hết…vậy mà…lại đi nuôi mấy cái con…con chuột vừa bẩn vừa hôi ấy!?....
-thì…thì…em…nó….!!?
Như làm một hơi khiến quân cứng họng chẵng biết nói gì lúc này,mãi một lúc sau cậu mới đứng bậc dậy và đi thẳng vào căn phòng ám ãnh lúc nãy đem ra một con chuột bạch tiến về phía như
-này….anh…anh định làm gì thế hã…không phải anh muốn…anh…và nó…tránh xa em raaaaaaaaa…
-chả phải em bảo nó bẩn sao?...chả phải em bảo nó hôi sao?...đã vậy thì tôi cho em nếm lại cái cảm giác đó một lần nữa miễn phí nhá!
-thôi….em….em không cần đâu….hu huuuuuu
Như rên rĩ trong hy vọng mong manh nhưng cuối cùng cô vẫn phải đối mặt với con chuột mềm nhũng,lông lá ấy
-này…này…em làm gì thế hã….nhẹ tay thôi…nhẹ thôi…buôn cái tay ra nào….em định bóp chết jelly của tôi à...?????
Quân nhanh chóng kéo con chuột bạch jelly ra khỏi vòng tay cô trong hoảng sợ.Vì quá hoảng sợ,cả người như rung cầm cập,hai mắt nhắm nghiền lại,trong một phút không kiểm soát được bản thân,tay cô đã bóp mạnh lấy con chuột khiến nó đau điếng kêu toán lên cũng may là nó đã được quân huấn luyện rất kỹ mới không cắn tay cô.
-trời ơi!!!!!!!!...đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dông được…cái vẻ đẹp hiền hậu dịu dàng bề ngoài thật dễ đánh lừa người nhìn của em…không thể tin được…tôi mà không chứng kiến tận mắt cái cảnh này á hã…chắc tôi vẫn nghỉ em là cô gái yếu ớt mà con kiến cũng không giám giết quá…thiện tai…thiện tai
Quân nhanh nhẹn chớp lấy cơ hội,sẵn tiện làm tới trêu chọc cô hết lời làm nhi hai má đỏ lên như gấc,ngại ngùng.
-em…em xin lỗi…tại…chỉ tại nó ghê quá…nên….nên em…
Nhận thấy sự ái ngại và bối rối trong lời nói của như quân nhanh ý tỏ vẻ cười đùa xua đi cái không khí căng thẳng
-hihiiii…đùa thôi…em không phải căng thẳng quá vậy đâu…tuy tôi rất sợ bẩn và sợ hôi như em nói thật đấy…nhưng mà…jelly và mấy chú chuột khác ở đây không như vậy…bọn nó là giống chuột cảnh mà…chỉ chuột đồng hay chuột cống nó mới vậy…em thử mạnh dạn lên vuốt lông nó đi!!!...em sẽ thấy nó cũng đáng yêu như các con vật khác thôi…!
Nói rồi quân từ từ đưa con chuột về phía trước như,lúc đầu như vẫn còn cảm giác sợ nhưng khi cô chạm vào bộ lông nó nhẹ nhàng và cảm nhận được sự mềm mại,ấm áp từ bộ lông.chú chuột cũng ngoan ngoãn nằm im trên tay cho cô vuốt ve khiến cô càng thích thú rồi khẽ mỉm cười,một nụ cười vô tình thôi nhưng đã làm quân thầm say đắm nghiêng ngã.
-lúc nãy anh nói nó tên jelly hã…tên hay thật đấy…nó cũng rất đáng yêu nữa…
-em thấy thích nó chứ???...tặng em đấy…jelly là chú chuột anh yêu quý nhất…hãy coi nó như là món quà đền bù vì đã làm em một phen hoảng sợ cùng vết thương đó…hihi
Quân nói rồi cười,một nụ cười ân cần và thân mật chưa bao giờ có với bất cứ cô gái nào khác kể cả tú linh,bạn gái mới nhất của cậu.
-nhưng mà…em không biết cho nó ăn gì cả…với em cũng chả biết chăm sóc nó thế nào…nhỡ đem về nuôi mà để nó chết thì sao???
-ờ…thì…em để nó ở lại đây đi…lúc nào nhớ mà muốn chơi với nó thì đến đây…
-nhưng…nhưng mà…như thế thì bất tiện với phiền anh lắm…với lại…đây là phòng của anh…làm sao em vào được chứ!!??
-thôi….không nhưng mà gì hết…tôi cho phép…em không cần ngại gì cả…cứ ra vào tự do nếu em muốn
Quân đứng dậy đi vào phòng lấy cái gì đó rồi lại ra nhanh chóng
-em đưa tay ra đây…em hãy cầm lấy nó…trừ khi tôi không có ở đây em vẫn có thể vào được…
-chìa khóa phòng ạ…anh không sợ em sẽ lấy gì đó quý giá của anh sao???
-đồ ngốc…có con chuột cũng sợ thì em giám lấy gì nào…mà nếu em muốn lấy gì….cứ tứ nhiên…anh không tiếc đâu…
Quân nói rồi khẽ gõ nhẹ lên đầu như,cái cảm giác đó là lạ làm cả hai đều cùng lúc đỏ mặt
-em từng nghe người ta nói…anh là một kẻ lăn nhăn,háo sắc,lạnh lùng xấu xa…anh…
Cậu nhanh chóng cắt ngang lời cô
-vậy…em có tin không???
-em…em cũng không biết nữa…nhưng…nhưng em thấy…có lúc anh là một con người rất ân cần,chu đáo,tốt bụng và dịu dàng nhưng lại có lúc giống như một ác bá,lạnh lùng độc đoán,luôn buộc người ta phải hoàn toàn thực thi mệnh lệnh của mình…thật sự là…
Lại một lần nữa cắt ngang khi cô chưa nói hết suy nghĩ của mình
-vậy…em muốn tôi như thế nào???
-em…em không chắc!!!...em thấy anh lúc này rất dễ gần và không làm người khác thấy áp lực hay sợ hãi khi tiếp xúc…
-vậy…em có muốn tôi mãi thế này không???
Giờ thì không để cô nói thêm gì hạ quân lại tiếp tục hỏi dồn dập mà dường như không cần lấy câu trả lời từ cô
-Vậy…em có thích tôi không???
-vậy…em có yêu tôi không???
-còn tôi…tôi thấy…mình rất thích em…còn em thì sao hã???
Những câu hỏi làm như khô cứng,ngơ ngác,cả hai trong tư thể đơ cứng đối diện và không rời khỏi mắt nhau.Chú chuột jelly biết điều cũng nằm im trên tay như không hề cử động,phải vài phút sau khóe mắt kiệt mới lóe lên một tia sáng kỳ lạ
-HAAAAHAAAA…HA HA HA…
-em bị lừa rồi nhé!!!...ha ha…thú vị thật đó!...đùa xíu thôi…quay lại vấn đề chính nào…em còn nợ tôi 2 điều kiện nữa đấy…giờ phải thực hiện chứ…!
Điệu cười dã man cùng những lời nói như tạt nước lạnh vào mặt làm như tỉnh táo hẵn.Cô đã bị gạc và đó là sự thật,vậy mà trong một phút nào đó cô đã lầm tưởng câu nói đó là thật cơ đấy.Cũng phải thôi,cô chỉ là một cô gái tầm thường,nhà nghèo chứ không như quân,cậu ấy có tất cả thì chẵng có lý do gì lại đi thích một người như cô,có lẽ cô nên biết thân biết phận và trở về thực tại thôi.