Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 14: Chương 14




này…không phải em tin mấy lời tôi vừa nói là thật đấy chứ???

Quân khẽ lay người như đánh động cắt ngang dòng suy nghĩ của cô

-làm…làm gì có…em chỉ đang nghỉ đến mấy việc mình chưa làm thôi!

-ừ thì không…làm gì mới mà mặt lại đỏ lên nữa kìa…nói trúng tim đen hã…thú thật đi…anh sẽ suy nghĩ lại???

-đã nói là không mà…anh mà nói thế nữa em về đây!...

-ừ…em về đi…..

Đã bực mình,đã ấm ức nghe thêm lại càng tức hơn,cô đứng dậy ra về không thèm suy nghĩ cũng chẵng nhìn quân lấy một cái

-đi rồi...nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng có đến mà than trách với tôi…sao lại đối xử vô tình,tàn nhẫn với em vậy nhé!!!...em cứ đi đi…ha haaaaa

-không sai xíu nào…bởi vậy… anh ta mới cho mình đi dễ dàng vậy chứ…

Thoáng suy nghỉ rồi ngay lập tức quay trở lại chỗ ngồi như cũ

-anh nói đi…giờ đến điều kiện gì…?

-dễ thôi…nếu em ngoan ngoãn…còn bỏ đi trước tôi như vậy một lần nữa…đừng trách tôi đó…ôm lấy đi….theo tôi.

Nói rồi hạ quân đứng dậy lôi từ trong phòng ra một cái bao bắt như ôm và đi theo mình,nó cũng không quá nặng mà làm khó được như.cô lủi thủi đi theo sau như một cái bóng đến tận nhà xe,quân bấm nút mỏ cốp xe ra,ở trong cũng không chứa nhiều đồ lắm

-mang ra sau…nhét vào cốp xe ấy…nhanh lên…không tôi cho em ngồi trong đấy luôn nhé!!!

-trời ơi!!!...sao anh ta lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy?...dịu dàng,nhẹ nhàng đấy mà giờ thì không khác gì…ác ma cả!

Một thoáng suy nghĩ rồi nhanh chóng làm theo vì như không muốn ngồi và chết ngạc trong cốp xe một xíu nào.khi đã yên vị, chiếc limo bắt đầu lăn bánh với tốc độ cực cao,phải tầm 30 phút sau chiếc xe mới dừng lại trước một cái quán có đề tên

“heaven”…có lẽ do bản năng của một người con trai nên quân xuống trước và mở cửa xe cho cô,cả hai tiến vào bên trong,ngoài cửa có hai người đứng canh vừa thấy quân đến thì đều đồng loạt cúi gập người chào cung kính.càng vào sâu bên trong như càng ngỡ ngàng và ngạc nhiên hơn,cô đứng chôn chân tại chỗ hồi sau cho đến khi quân lên tiếng như mới hết ngỡ ngàng.

-này…em sao thế hã…chắc đây là lần đầu tiên em đến những chỗ thế này hã…???

-vâng…

Như trả lời nhỏ nhẹ rồi bẻn lẽn nép sau quân đi tiếp.không gian cứ dần dần mở ra trước mắt cô,rộng,đẹp sang trọng đến choáng ngợp bollin,patin,party,shop,vũ trường…có thể nói nơi đây như một thiên đường giải trí với những thú vui sang trọng,tao nhã,xa sỉ dành cho những tầng lớp thượng lưu đều được tập trung ở đây đúng như cái tên biển hiệu gắn ở đầu quán “heaven”.đi một lúc lâu thì quân chợt dừng lại làm như xém nữa đâm sầm vào cậu

-sao vậy!!!

-còn gì nữa…vào thôi…nếu không vào thì em còn định đi đâu nữa hã???

-ờ…thì…mà…chúng ta đi đâu vậy???...

-đừng nói với tôi mắt em có vấn đề nhé!!!…cái bảng to tướng vậy mà em không thấy sao???

nhìn theo hướng tay quân đang gõ gõ lên tấm bảng trước cửa có đề “fishing”

-chúng ta đi câu cá hã???...điều kiện thứ 2 đây sao???

-vâng …thưa quý cô ạ!...vào thôi…

Như im lặng rồi nhận lấy cái bao từ một tên cận vệ lúc nãy giờ đi theo sau.cánh cửa mở ra,đúng là nơi đây có quá nhiều thứ bất ngờ,nó cứ lần lượt mở ra những thế giới hoàn toàn khác hẵn với bên ngoài.những cái chồi mọc san sát nhau được lợp bằng mái ngói lá dừa,mấy cái ghế bằng tre xếp cạnh nhau để khách ngồi câu cá được thư thái,bàn cũng được làm bằng tre,trúc trên có nước uống,trái cây,cái hồ trước mặt xanh màu rong biển và thi thoảng lại thấy những chú cá nhảy lên đớp mồi.

-đưa cái bao cho tôi…này…như…vũ hoài băng như…em lại bị gì thế hã???...không nghe thấy tôi nói gì sao?

-ờ…em…em xin lỗi…anh nói gì…

-anh nói…ĐƯA….CÁI…BAO…CHO…ANH!!!!!!!!!...giờ em nghe chưa???

Quân hét lên từng chữ một nhói cả tai mặc kệ mọi người xung quanh đang câu cá thư giản làm như hơi quê.Vì khung cảnh ở đây đẹp quá đến nỗi như mãi ngắm nhìn và tận hưởng mà quên mất có quân đang đứng bên cạnh.quân cầm lấy cái bao và mở ra lấy trong đó là hộp mồi và 2 cái cần câu rồi gắn mồi vào.

-này…em cầm lấy đi…chúng ta cược nhé!!! …nếu trong một tiếng…ai câu được nhiều cá hơn thì người đó sẽ thắng…và đương nhiên người thắng sẽ có quyền đặt ra một yêu cầu cho người kia…đồng ý không?

-sao anh chơi gian thế…có vẻ như anh rất hay đến đây thì cũng đồng nghĩa với việc anh câu cá rất giỏi…chẵng phải như vậy là không công bằng cho em sao???

-ừ…thì…mặc kệ…đây xem như là điều kiện thứ hai…nếu em không đồng ý…cũng được thôi…nhưng mà chuyện đột nhập và bà hiệu trưởng…

-thôi…được rồi…em đồng ý là được chứ gì…!!!...đúng là đồ vi sinh vật cơ hội…

-cái gì…em nói gì…nói lại xem nào…

-đâu có…ai nói gì…có nói gì đâu chứ!

Không hề hài lòng với vụ cá cược có phần gian lận của quân nhưng như chỉ biết nói xấu be bé nhưng xém nữa lại để cậu nghe thấy.Xem như số cô sui sẻo mới vô duyên vô cớ vướn phải quả bom nổ chậm này

-làm gì thế hã?

-câu cá chứ làm gì nữa?

-qua kia câu…em định ngồi đây cho cá của tôi nó chạy hết à!...

-gì chứ…anh sẽ hối hận nhanh thôi vì cách đối xử với em đấy…hừ

Như lèm bèm rồi sách ghế qua chỗ khác ngồi,quân đã sai lầm khi nghỉ ra cái trò này.Như chẵng phải tay tầm thường,hồi đó ở nhà,bố cô có đào một bể cá cũng khá rộng nên chị em cô rất hay đi câu,bí quyết và kinh nghiệm câu cá thì thừa.30 phút trôi qua,giỏ cá của quân đã kha khá

-ha ha…em đừng mong thoát khỏi tôi một lần nữa…còn lâu…cứ chịu trận dài dài đi…ha ha haaaaa

Quân lãm nhãm một mình rồi khẽ liếc sang phía như nhìn trộm rồi cười đắc ý,nhanh chóng một tiếng đã trôi qua

-hết giờ…sao cô ấy ngồi im thế nhỉ…chắc là không câu được con nào đây mà…!!!

Quân vừa đi vừa lắc lư thích thú vì sắp được chứng kiến khuôn mặt thất bại của cô

-sao rồi…tổng kết chứ!!!...giờ em với tôi sẽ cùng bỏ cá từ giỏ của mình vào cái xô này và cùng đếm số lượng...nhưng mà này…nếu không có con nào thì em nhận thua luôn đi cho đỡ quê…chứ của tôi hơn một là chắc rồi đấy!...

Như nghe xong thì khẽ gật đầu và thở dài,kèm theo là nụ cười nhạt nhẽo càng làm quân đắc ý hơn nhưng đó chẵng qua là hành động mà cô muốn tỏ ý cảm thông cho cái bệnh ảo tưởng quá nặng nề của quân mà thôi.

B.NHƯ:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.