Trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi Nhi mở lọ tro cốt rãi xuống dòng nước để nó cuốc đi và nhắm chặt đôi mắt thầm cầu nguyện.ngồi ở đó đến gần chiều tối thì Nhi mới bắt xe trở về phòng trọ.
Thoáng đó mà thời gian thi cử đã đến gần,chỉ chưa đầy 5 tiếng nữa là kỳ thi quan trọng nhất của một đời học sinh đã đến gần.sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện nhà Nhi,bà My đã phần nào bớt đau khổ,Kiệt trở về để đi thi
-Kiệt!!!...con về rồi à!???
-bố…
-lại đây…bố có chuyện muốn bàn
-vâng!!!…(…)
Đến trường,gọi điện thoại mãi mà không bắt máy đến phòng thi thì không thấy đâu Kiệt chạy đi tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy Nhi đâu liền nghĩ đến ngọn đồi mặt trời.có thể Nhi sẽ đến đó,Kiệt nhanh chóng lấy xe và phóng như bay đến đó,thời gian rất gấp rút giờ chỉ còn 1 tiếng nữa thôi là kỳ thi bắt đầu.xe vừa dừng chân tại ngọn đồi thì Kiệt đã nhanh chóng mở của chạy như bay lên ngọn đồi,thời gian đúng là có sức mạnh không ngờ.Những lúc thế này,đường lên ngọn đồi lại xa xăm đến kỳ lạ,dốc hết sức thì cậu cũng đã lên tới nơi nhưng đáp lại sức lực của cậu lại chỉ là một ngọn đồi cỏ trống không không một bóng con vật chứ huống chi là Nhi.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..cậu bị làm sao thế Nhi…cậu đang ở đâu và làm cái quái gì thế!!!???...tại sao cậu lại hành động như một đứa con nít vậy chứ!!!....tớ sẽ tìm ra cậu…sẽ tìm ra…và nhất định là thế…
Kiệt lại lao như con thú điên xuống đồi,vừa chạy cậu vừa suy nghĩ xem cuối cùng thì Nhi có thể đi đâu,ở đâu.ra tới xe mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào,Kiệt quay đầu xe và phóng đi với tốc độ cực lớn vì thời gian không chờ đợi được nữa
-phòng trọ…
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Nhi giọn dẹp đồ đạc xong suôi rồi xếp hết vào va ly và cầm tiền đi thanh toán cho bà chủ trọ
-con định về thật hả!???...con ở đây cũng lâu rồi…thấy con ngoan ngoãn chăm chỉ học hành nên bác cũng thấy thương…bác khuyên thế này!...con nên suy nghĩ thật kỷ…con từ bỏ cuộc thi này…cũng coi như là bỏ phí tất cả những ngày tháng học tập vất vả đã qua…cuộc sống sau này sẽ vô cùng vất vả…mặc dù bác không biết chuyện gì đã xảy ra với con nhưng mà…bác chỉ biết hết lòng với con thế thôi…quyền quyết định vẫn nằm ở con…giờ nghĩ lại vẫn còn kịp…
-vâng…con cảm ơn…nhưng…con quyết định rồi…tạm biệt bác…bác nhớ giữ gìn sức khỏe!!!
-ừ…cháu đã chọn thế thì đành vậy thôi!!!...tiếc thật!!!...
-cậu định như thế mà đi à!...không thèm nói một câu…cậu xem tớ…Hoàng Anh Kiệt này là cái gì hả???
-Kiệt…cậu…cậu không thi sao…sao giờ này cậu lại đến đây???
-cậu còn hỏi sao?...bọn mình đã chờ đợi thế nào?...đã cố gắng thế nào?...đã cùng nhau rèn luyện thế nào để rồi hôm nay cậu dễ dàng từ bỏ như vậy hả???...cậu nói đi…nói ra hết xem nào?
-dễ dàng…cậu nói dễ dàng sao???…tất cả những người tớ yêu thương và kính trọng đều lần lượt ra đi mà tớ chỉ biết đứng nhìn trong bất lực!…giờ đây tớ chỉ còn có mỗi mình mẹ là người thân yêu…chẵng lẽ tớ để mẹ một mình cô đơn…rồi ốm đau…rồi mưa gió một mình…nếu bà cũng như bố và chị Như mà ra đi hết thì cậu nghĩ tớ sẽ ra sao…thôi!!!...đừng nói nữa…tớ quyết định rồi…cậu đi đi…gần tới giờ thi rồi…đừng ở đây vì tôi mà phí phạm những gì cậu đã cố gắng.
-được thôi…tớ sẽ đi…nếu có cậu theo cùng.
-cậu đừng cố chấp như vậy nữa!...giờ tớ sẽ trở về nhà…sẽ dành hết thời gian để chăm sóc mẹ…
-cậu mới là đứa cố chấp…cái gì!!...chăm sóc mẹ à?…cậu sẽ làm gì để chăm sóc?…cậu định về nhà và ăn bám bà ấy rồi chăm sóc bà ấy à…làm ơn đi!!!...làm ơn hãy suy nghĩ đi Nhi….cậu không phải một đứa con nít…bố cậu,chị cậu đã mất…bà ấy chỉ còn cậu…chỉ còn cậu là chỗ dựa tinh thần…cậu định để bà ấy nhìn thấy cảnh tượng tương lại của đứa con gái cuối cùng thãm hại như thế nào sao???…không bằng cấp…không nghề nghiệp….cậu thật sự muốn thế sao…thi cử…vượt qua kỳ thi này…đó là cách cậu chứng tỏ mình chính là chỗ dựa vững chắc cho mẹ cậu…là niềm an ủi,tự hào cho bố và chị cậu đang ở trên kia…tớ nói vậy…cậu đã hiểu chưa hả???...giờ mẹ cậu đã ổn hơn rất nhiều rồi!!!…bà ấy là y tá…bà ấy tự biết chăm sóc bản thân mình…cậu đậu vào học viện genius star…đó mới chính là điều mà mẹ cậu mong chờ được nghe thấy lúc này…không còn thời gian suy nghĩ đâu…10 phút nữa thôi!!!...
Bước ra xa vài bước để suy nghĩ,một lúc sau,Nhi quay người lại đối diện với Kiệt và đưa ra quyết định cuối cùng của mình
-được…tôi sẽ đi thi…
-phải thế chứ!...như vậy mới đúng là Vũ Hoài Băng Nhi mà tớ quen biết!
-nhưng!!!....
-nhưng sao???...lại chuyện gì nữa???
-bút,thước,giấy…những gì dành cho thi cử tớ đem bỏ đi hết rồi!
-cậu đúng là!!!…thôi không phải lo!!!…tớ đã chuẩn bị hết rồi…lên xe đi…mau thôi!!!
Cả hai cùng lên xe,Kiệt nhanh chóng quay đầu xe rồi phóng đi cực nhanh.đến trường,vừa lúc tiếng chuông báo hiệu giờ thi đã bắt đầu,cả hai ra sức chạy tốc lực đến trước phòng thi cũng may là vừa kịp lúc giám thị đang đọc số báo danh
-thôi!!!....cậu qua phòng thi đi…tớ cũng vào đây!!!
-khoan!!!…Nhi…cậu….cậu thi tốt nhé!!!...cố lên!!!...tớ tin cậu sẽ làm được mà^^
-cảm ơn cậu…nhiều lắm!!!…cậu cũng vậy nhé!!!
Ngồi vào bàn thi,giám thị phát bài,ai cũng đặt bút làm chỉ riêng Nhi là không hề nhìn,dù chỉ là một chữ trong đề thi mà chỉ đang mãi mê suy nghĩ về vấn đề gì đó khiến các thầy cô giám thị không khỏi bàn hoàng ngạc nhiên.thời gian làm bài là 90 phút mà đã 45 phút trôi qua nhưng Nhi vẫn ngồi đó,vẫn trầm ngâm một mình rồi bỗng dưng cô cầm bút lên đặt xuống trang giấy thi và viết viết một hồi rất nhanh,cô nộp bài luôn rồi đi ra.Cô đã thi giống như vậy với cả hai môn còn lại.
-Nhi…Nhi…chờ tớ với!!!...cậu làm được bài không???...chắc chắn là được đúng không…đề này cũng không khó…với cậu chắc là quá đơn giản luôn ấy nhỉ!!!
-có vẻ như…cậu đã làm rất tốt!!!
-ừ thì…cũng tạm tạm thôi!!!...hihi…mình đi ăn gì nhé!...sáng giờ thấy cậu chưa ăn gì đâu đấy...từ lúc xảy ra nhiều chuyện không may…tớ thấy cậu ốm yếu đi rất nhiều đấy…thậm chí cậu còn không cười nỗi một cái…Băng Nhi mạnh mẽ bạo lực ngày nào đâu rồi…cậu cứ thế này làm tớ đau lòng lắm…cậu biết không!!!
-làm sao???…tớ có thể cười được nữa chứ!…nhưng thôi!!!...tớ ổn mà…đi ăn thôi…cậu không phải lo lắng cho tớ!
-cậu chắc chứ!!!…ổn thật rồi chứ!...tớ rất mừng…vậy mình đi thôi!!!