Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 25: Chương 25




Nhanh chóng lấy lại bản tính ngông cuồng,chãnh chọe của nó,Tố Lan vẫn kiên quyết cố gắng không tin vào những gì vừa nghe được

-thôi đi…đừng có buôn chuyện vớ vẫn…nó chết rồi…bệnh viện đã có kết quả xác định chắc chắn…tao cấm tụi bay…nếu còn nhắc đến những chuyện phi lý như vậy nữa thì đừng trách tao…nghe chưa???

-ừ…rồi…không nói thì không nói…sao phải cáu…

Nói rồi Tố Lan tức giận đi vào chỗ ngồi,Hạnh với Lan cũng đi theo sau,những tiết học lại bắt đầu.

* * * * * * * * * * * * * * * * * *

Ánh nắng của buổi chiều tà rọi xuống ngọn đồi,tiếng kêu của chim cú mèo và những loài vật hoạt động chiều đêm làm Nhi tỉnh giấc.Một thoáng đờ đẫn rồi hiểu ra sự việc,lúc sáng chắc đã thiếp đi ở đây.Nhi đứng dậy thoáng đầu hơi loạng choạng rồi sau cô đi xuống đồi và cứ thế đi mãi ra tới đường nhựa,vẫn cứ đi dọc theo bờ lề,bần thần như một kẻ vô gia cư.trời cũng đã chập tối,mây đen bắt đầu xô đẩy kết lại với nhau,gió bắt đầu tạt mạnh ào ạt,lá cây hai bên vệ đường cứ rơi rụng xào xạc,tất cả như báo hiệu cho một cơn giông bão lớn sắp đổ đến.Trời là vậy nhưng với Nhi thì khác,cô chẵng hề bận tâm đến chuyện trời mưa hay nắng,dù trời có sập xuống đây thì cô cũng chẵng có gì phải sợ nữa rồi.điều cô sợ hãi nhất đó là việc người thân mình phải chịu tổn thương mà mình lại không giúp được gì ,cảm giác cô lúc này như muốn buông xuôi tất cả,muốn dũ bỏ tất cả để được nghĩ ngơi,để không phải phiền não về một vấn đề nào nữa.chính xác thì chỉ còn 3 ngày nữa là kỳ thi tuyển sinh đến gần,nhưng đến mà để làm gì nữa chứ,mục đích chính của cô khi thi tuyển sinh là được vào học viện genius star,vào đó cô sẽ tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ cho chị gái mình.Nhưng giờ chị ấy đã chết,thì việc thi cử liệu còn có ý nghĩa gì với cô nữa,liệu kỳ thi đó còn có ích gì với cô nữa,chi bằng ông trời ơi,ông cứ đỗ mưa xuống,đỗ bão xuống để con được ốm rồi chết luôn đi,biết đâu khi chết đi,con sẽ được đoàn tụ với bố và chị Như,cũng sẽ chẵng ai quan tâm đến cái chết của cô,sẽ không ai cứu cô đâu.

-anh cần gì ạ???

-ngày mai…cho bệnh nhân phòng xx suất viện…tôi nghĩ cậu ấy nên dưỡng bệnh ở nhà sẽ tốt hơn…chúng tôi sẽ có bác sĩ tư chăm sóc cho cậu ấy.

-được rồi ạ!...tôi sẽ báo cáo lại với bác sĩ phụ trách chính sau ạ…

-ừ…mà này...

-anh cần gì nữa à?

-cô gái bị tai nạn chết hôm qua…

-ý anh là cô Vũ Hoài Băng Như à?...lúc sáng em gái của cô ấy là cô nhi có đến đây…do quá xúc động nên ngất đi…khi tỉnh dậy thì cô ấy đã vội vã đi đâu đấy…tới giờ vẫn chưa thấy quay lại…

-em gái à??!…mà thôi…đây là phí hỏa tán cho cô ấy…mong bệnh viện giúp cho…khi nào em cô ấy trở lại…hãy giao tro cốt cho cô ấy.

-vâng…anh yên tâm!...đó là quy tắc của bệnh viện mà…

Lúc này ở bệnh viện,không chịu nỗi không khí khó chịu ở đây nên Quân nhờ Huy đăng ký xuất viện,nhân tiện anh đã lo liệu luôn chuyện của Như thay Quân vì cậu đã không còn nhớ gì.Ngoài trời bắt đầu trút xuống những giọt nước to,chừng vài ba phút thì một trận mưa sối xả ập đến,ai cũng tìm nơi trú mưa rồi trở về nhà,duy chỉ mình Nhi còn lại trên đường phố.đói,rét,một cơn sốt âm ỉ đang kéo đến với cô,cả người cô bắt đầu rung lên dưới làn nước mưa trắng xóa,lúc thì nóng rát,lúc lại rất lạnh,đôi môi mỗi lúc một tím tái,đôi chân vẫn đang bước đi miệt mài trong làn mưa bỗng ngã quỵ và rồi ngất liệm đi

-này…này cô…tỉnh dậy đi!!!…này

Nhi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện,nằm trên giường bệnh,trong cơn sốt cao ly bì cô luôn miệng gọi tên Như,luôn miệng xin lỗi và trách cứ bản thân mình.Lúc cô ngã quỵ vì cơn sốt thì vừa lúc có một người đi ô tô ngang qua thấy vậy nên đã cứu giúp,đưa cô đến bệnh viện giao phó cho cô y tá và trả luôn viện phí cho cô.sau 2 ngày đêm sốt ly bì,cuối cùng thì Nhi cũng tỉnh dậy nhưng còn hơi đau đầu

-cô tỉnh rồi à???...cô ổn rồi chứ?

-sao…sao tôi lại ở đây…tôi chưa chết sao???

-sao cô lại nói thế!!?...cô đang ở bệnh viện…2 ngày trước có một người đã đưa cô đến đây trong tình trạng cô sốt rất cao…

-cái gì???...2 ngày ư…tôi…tôi đã nằm ở đây 2 ngày rồi sao???

-đúng vậy!!?

-“tại sao mình phải ngạc nhiên chứ!!!...sao phải hoảng hốt chứ!!! …vậy là chỉ còn 1 ngày nữa thôi kỳ thi sẽ đến…nó đến hay không thì với mày liệu còn ý nghĩa gì không??!?...thôi bỏ đi”

Một thoáng suy nghĩ về việc thi cử nhưng nhanh chóng bị Nhi phủi bỏ ngay

-À…người cứu tôi là ai vậy?...tôi muốn xuất viện!...thanh toán viện phí ở đâu?

-người đó không để lại danh tính…về viện phí thì cô không phải lo vì người đó đã thanh toán luôn thay cô rồi.

-vậy à!!!...cuộc đời này vẫn còn người tốt sao???...A…phải rồi…chị tôi…chị Như…

Chợt nhớ ra xác chị cô vẫn chưa được lo liệu,vội vã hất tấm chăn sang một bên định chạy đi thì cô y tá nhanh chóng giữ lại.

-vì thời gian không cho phép nên chúng tôi đã xử lý xác chị cô theo quy tắc hỏa tán…chi phí cũng đã được một người thanh toán giúp rồi…anh ta nhờ bệnh viện gửi phần tro cốt lại cho cô…

Nghe xong lời cô y tá nói,Nhi nhanh chóng đi xuống phòng theo chỉ dẫn của cô để nhận lọ tro cốt.Cầm trên tay lọ cốt,nước mắt Nhi lại rơi,đây cũng có thể là lần cuối cùng cô khóc,sau mấy ngày vật vả không ăn uống mà chỉ khóc nên đôi mắt đã sưng húp lên.đón taxi ra tới bờ sông,đứng một mình trước biển khơi mênh mông,những mảng kỷ ức chợt ùa về

“-Nhi này…

-gì ạ???

-nếu một ngày chết đi…có thể chết vì đau ốm…có thể chết vì tuổi già…cũng có thể vì một tai nạn…hoặc một cái chết mà mình không thể biết trước được…thì…em muốn xác mình sẽ được chôn ở đâu?

-sao chị lại hỏi thế…nghe ghê quá…chị em mình sẽ tồn tại vĩnh cửu…sẽ không bao giờ chết đâu…ha haahaaa

-thôi nào Nhi…chị nghiêm túc đó…đừng đùa như vậy…em cứ trả lời thử xem nào???

-ừ thì…chôn ở một nơi có nhiều hoa…nhiều cây cối!!!

-vậy à…cũng hay nhỉ!

-còn chị thì sao?

-chị à…chị thì ngược lại…chị muốn hỏa tán…sau khi hỏa tán xong…tro cốt chị sẽ được rắt ra biển…chị sẽ tha hồ mà trôi đi khắp mọi nơi…chu du bốn bể…chị thật sự rất thích biển…nếu sống mà không được tham thú…thì…chị muốn khi chết…ước mong của chị sẽ trở thành hiện thực…”

Ngước lên bầu trời cao,trong xanh,Nhi tự nhủ với lòng không nên nhớ đến những kỷ ức đó nữa nhưng sao nó cứ ùa về

-chị Như à!...chị có đang ở trên đó không???...chị có đang nhìn thấy em không???...người ta chả bảo…sau khi con người ta chết đi…người tốt sẽ được lên đó sao???…thế chị có đang dõi theo em không?...giờ em sẽ làm theo ước nguyện của chị…em sẽ rắt tất cả xuống biển…để chị được làm những gì mình thích…những gì khi sống chị muốn làm mà chưa làm được…hãy đi đi và…thanh thản nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.