mày ổn chứ Hạnh???
-ừ!!!
-đừng lòng vòng…nói lẹ đi???
-tao nói…mày làm gì dữ vậy!!!...nhưng mà…tao rất thắc mắc…chuyện xảy ra với mày…mày phải là người rõ nhất chứ???...sao mày lại hỏi tao???
-có nói không???
Sự kiên nhẫn của Nhi không cho phép cô chịu đựng thêm nữa,sự lòng vòng và lắm điều của hạnh khiến cô lại càng thêm điên tiết,lại lần nữa cô túm lấy cổ hạnh
-thôi…thôi…được rồi…nói là được chứ gì!!?...thì tụi tao cũng chỉ nghe nói vậy…có một đám người bịt mặt nhân lúc mày ra về thì bắt cóc thôi…tao không biết là ai!...cũng không biết lý do gì!...còn anh Hạ Quân…là người yêu của chị Tú Linh…chị của con Tố Lan…chuyện này mà mày cũng hỏi!!!!…chẵng lẽ tai nạn làm mày mất trí nhớ rồi à???
-nói tiếp…đừng có lắm điều…có tin không?
-A…thôi…tin…tin chứ!!!...Tố Lan là người hay gây sự với mày ấy…cũng vì hình như anh Hạ Quân thích mày…cứ đeo mãi nên…nó tức thay bà chị…tao cũng có nghe nói hôm qua anh ấy cứu mày…nhưng rồi sau đó…chuyện gì nữa thì!!!…
-đủ rồi!…mà…lúc nãy tụi mày nói…trường tan học sớm…đúng hơn là lúc nào???
-ừ thì…về sớm hơn thường 2 tiết…chắc khoảng…9 giờ hơn gì đấy!
-9 giờ!!?...biến đi!!!!!!!!!!
-đi…đi thôi Hạnh…Hạnh…
Cả hai hốt hoãng chạy như ma đuổi vào trường trước khi Nhi đổi ý
-mày…mày ơi…chắc nó không đuổi theo đâu!!?...mày…mày thấy nó lạ lắm không..nó toàn hỏi những chuyện mà chỉ có nó mới biết…
-ừ…con điên ấy…tai nạn nên loạn rồi…mày có nhìn thấy ánh mắt lúc nãy không…lạnh toát…nó làm tao chết vì đông máu mất.
-thôi…đừng nói nữa…vào…vào lớp thôi!!!
Vừa hỏi xong chuyện thì Nhi cứ bần thần mãi,cô cứ đi,lê bước mãi trên con đường nhựa dài mà không biết điểm đến là đâu
-9h....chết tại chỗ… “xin lỗi e…chị bận rồi…em về trước đi”…10h tin nhắn mới đến…ai là người đã nhắn tin đến???…điện thoại của chị Như…ai…là ai đang giữ nó???
Vô cùng nhiều những thắc mắc đang dần hiện lên trong đầu cô mà chưa có lời giải đáp nhưng có một điều mà cô đã chắc chắn rằng.Vụ tai nạn của chị mình không hề đơn giản chỉ là một vụ tai nạn tông xe thông thường mà đằng sau nó là cả một âm mưu nào đó mà cô chưa thể biết được.Cứ vô thức đôi chân cô đã dẫn bước cô đến ngọn đồi mặt trời,nơi mà cô và Kiệt thường xuyên lui tới vui chơi sau những giờ học chán ngán và tự mình đặt tên.Nhi khá ngạc nhiên không hiểu tại sao mình lại đến đây nhưng cô vẫn muốn lên đó vì đã lâu rồi cô chưa đến đây.đoạn đường lên đồi mà ngày nào cô còn than nó dài,than nó gồ gề khó đi mà giờ sao cô lại thấy nó nhanh đến lạ kỳ,vẫn có vấp té vài lần nhưng cô chẵng hề thấy đau dẫu máu chảy.lên tới đỉnh đồi,vẫn là cái không gian bao la,bầu không khí mát rượi và khung cảnh không mấy là đổi khác nhưng sao lòng cô không hề thấy thoải mái,sao nó cứ nặng trĩu và đau đến thế này.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..TẠI SAO???….TẠI SAO???…SỐNG NHƯ VẬY CŨNG GỌI LÀ SỐNG SAO…TẠI SAO CHỊ LẠI NHƯ VẬY…VŨ HOÀI BĂNG NHƯ…EM GÉT CHỊ…HUHUUUUU
hixhix…tại sao chị lại chịu đựng?…sao không nói với em?…chị đã nói…em là ngôi sao hộ mệnh của chị...chẵng phải chị đã nói là đợi em đến bảo vệ chị sao???...sao lại ra đi như vậy…chẵng phải chị đã nói rằng mình sống rất tốt,mọi người đều quan tâm và quý mến chị sao???...bảo em yên tâm…bảo em đừng lo lắng à???...nói dối…tất cả là nói dối hết…như vậy thôi cũng đã đủ cho em biết cuộc sống của chị trong mấy năm qua nó thế nào…nghĩ đến thôi em còn không thể…làm sao mà chị chịu đựng giỏi thế chứ!!??...làm sao có thể chứ???
Một chữ “đau” thì không bao giờ có thể diễn tả hết nỗi lòng của Nhi lúc này.Với cô mà nói,cú sốc này quá lớn,lớn đến nỗi giờ đây khi nhìn thấy bất cứ ai cô cũng có thể hình dung ra người đó là những kẻ đã bắt nạt chị cô,đã hành hạ chị cô,đã tông và bắt cóc chị cô.Nhi chỉ muốn giết chết ngay kẻ đó,mà không,phải là hành hạ cho tới chết thôi.Còn bố cô,mẹ cô,cô đã phải phó thác họ cho Kiệt mà lên đây chỉ để biết rằng chị mình đã chết,chỉ để nghe những chuyện khiến cô nhói tim,đau lòng.
-tín tin tìn tin tín tin tìn tin tín tin…..
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo cô chợt vang lên,vội vàng quẹt đi nhưng giọt nước mắt và bắt máy khi thấy tên Kiệt hiện trên màn hình điện thoại
-Alo…Kiệt…bố mẹ tớ sao rồi??
-ừ…mẹ cậu tỉnh rồi…bà còn yếu lắm…không chịu ăn uống gì cả…bà luôn miệng gọi tên chị cậu và khóc mãi…bố cậu thì tớ đã an tán chu đáo rồi…cậu…ổn chứ…chị như???
-chị ấy chết rồi!
-hả…ừ…cậu…không sao chứ?!!...đừng quá xúc động…tớ sẽ sắp xếp nhanh chóng mọi việc ở đây rồi lên với cậu…đừng quá đau lòng…nghe tớ này…mọi sự đều đã có số cả rồi…cậu đừng quá suy nghĩ…
-“ mọi sự đều có số ư???…số phận của chị Như là vậy ư???...cuộc đời này…không phải lúc nào số phận cũng chiến thắng những âm mưu đã được bày sẵng đâu!...”
(thoáng ngẫm nghĩ sau câu nói an ủi của Kiệt)
-này…cậu không sao chứ???...sao cậu không nói gì vậy???...hay để tớ lên đó luôn nhé!??
-À…không…nhờ cậu đấy…xin hãy chăm sóc mẹ tớ vài hôm cho bà đỡ hẵn đã…tớ chỉ còn biết nhờ cậy cậu thôi…Kiệt à!!!
-sao cậu lại thế…tớ là bạn cậu…đương nhiên không thể làm ngơ trong lúc cậu gặp khó khăn thế này được…
-ừ…cảm ơn cậu!
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc,lại một không gian vắng lặng cùng Nhi.Nước mắt lại cứ thế rơi,mẹ cô sẽ ra sao trong những tháng ngày vắng bóng bố,một thân một mình,liệu bà có chịu đựng được không,chịu đựng được tới bao giờ.chỉ ước gì những chuyện vừa qua chỉ là cơn ác mộng,cô sẽ có thời gian bên gia đình,bên mẹ,cô sẽ trân trọng hơn nữa khoảng thời gian ấy.Nhưng,ước mơ cũng chỉ là mơ ước,đỗ vỡ rồi,tất cả đã tan vỡ thật rồi,lúc nhận được tin báo đậu vào học viện,chị Như đã nói,chị ấy sẽ cố gắng học tập ở đó thật tốt rồi mai này khi có công việc ổn định sẽ phụ giúp bố mẹ.Vậy mà giờ đến chính bản thân mình,chị còn không giữ được thì chị còn nghĩ cho ai nữa chứ.sao chị có thể quan tâm và biết suy nghĩ cho người khác như vậy,sao không lo lắng cho bản thân mình gì cả,để rồi giờ,chuyện ra như vậy.càng nghĩ Nhi càng đau lòng hơn,càng khóc nhiều hơn,khóc quá nhiều với mất sức vì đã một ngày trôi qua mà chưa có gì trong bụng,Nhi đã thiếp đi lúc nào không hay biết
-này…tụi mày làm sao mà hớt hải như gặp ma vậy hã???
-đừng…đừng nói nữa…tụi tao gặp ma thật chứ chả đùa!!!!!!...tụi tao mới gặp con Như ở trước cổng trường…nhưng nó rất dữ…thấy nó khác giữ lắm!!!
-ừ ừ…đúng…đúng đó…nó còn giám bóp cổ con Hạnh nữa đấy!!!
-cái gì???...tụi bay nói bậy bạ gì thế hả???...nó chết rồi mà…chính tao!!!…à không…mà nó đã chết do tai nạn hôm qua rồi…đừng có nói bậy.
Đang ngồi ăn thì thấy con hạnh với con lan chạy như ma đuổi vào lớp làm Tố Lan tò mò chạy theo hỏi chuyện.Nghe được câu chuyện từ chính miệng hai con bạn khiến Tố Lan không rét cũng run rẫy cả người.