Tới thành phố,Nhi lấy điện thoại gọi ngay cho ông bác sĩ và xin lấy địa chỉ bệnh viện.Lại bắt chiếc taxi khác và đến bệnh viện theo địa chỉ,vừa đi cô vừa hối thúc bác tài xế chạy nhanh hơn vì trong lòng cô lúc này thật đang rất lo sợ.Cô tự nhủ với lòng mình rằng ông ta đã lầm nhưng những suy nghĩ khác cùng lúc lại phản bác lại cô
-“Nếu nhầm thì làm sao ông có sđt của cô…nếu nhầm thì làm sao ông biết họ tên cô và cả chị cô nữa…còn nếu đó là sự thật,cô còn không giám nghĩ tới…”
Chưa đầy 15 phút thì chiếc taxi đã đổ trước bệnh viện,nhanh chóng xuống xe,thanh toán và chạy như một kẻ mất kiểm soát.Hỏi thăm thì cô được một nữ y tá dẫn đường,đi theo sau rất chậm,không gian trong bệnh viện lúc này yên ắng đến lạ thường,yên tĩnh đến mức có thể lắng nghe được từng nhịp đập của trái tim cô.Nó đang đập mạnh,mỗi lúc một mạnh và loạn nhịp hơn khi đến gần phòng chứa xác.Cánh cửa mở ra,nhiều xác người được phủ kín bởi những tấm vải trắng phóc,cô y tá đứng trước cửa đợi còn Nhi thì tiến vào trong,theo lời cô y tá Nhi lần theo số đã được đánh dấu trước và tìm được cái xác cần tìm
-“không…đó sẽ không phải là chị Như…không phải đâu…không phải!!!...
Nhi tự nhủ với lòng rồi đưa 1 tay chạm vào tấm vải trắng và bắt đầu kéo nó ra,tay còn lại đang ấn chặt vào tim để nén cơn đau thắt đang kéo đến.
-Phựt…
Tấm vải được kéo toạt ra,một người con gái hiện rõ trước mắt cô.Khuôn mặt trắng toát không sức sống đã bị lem luốc nhiều máu,những vết trầy sướt vẫn còn đang ưng ửng máu,mái tóc bù xù xõa ra nhìn thôi cũng đủ thấy thương tâm.Quan trọng nhất,người con gái đó không ai khác chính là Như,đã mấy năm không gặp mà giờ đây khi hai chị em cô tái ngộ lại cũng là lúc chị cô đã ra đi,lại còn đi trong đau đớn thế này.Từ lúc tấm vải được kéo ra,cơn đau dữ dội làm tim cô quặng thắt dần dần đến khó thở
-hức hức…chị…chị ơi!!!…làm sao…làm sao lại ra nông nỗi này?…làm sao chị lại ở đây?…tại sao lại nằm im mà không nói gì với em vậy???…hãy ngồi dậy nói gì đó với em đi chứ…chị…chị…chị Như…
-này cô…cô gì ơi….tỉnh dậy đi cô ơi!!!...cô bị làm sao thế???
Căn phòng trắng,bốn mảng tường sơn trắng,giường trắng tất cả đều màu trắng cùng thứ thuốc sát trùng có mùi khó ngửi quen thuộc của bệnh viện.
-cô tỉnh rồi à!??...cô ổn chứ???
-cảm ơn!!!
-tôi hiểu cảm nhận của cô lúc này…nhưng mà chị cô đã mất rồi…cô cũng nên tập chấp nhận nó…cô còn phải an tán cô ấy nữa chứ!!!
-người gây ra tai nạn…họ ở đâu rồi???...họ là ai???…
Nhi hỏi mà ánh mắt chỉ nhìn chăm chú về một hướng khác mà không hề nhìn cô y tá,giọng nói điềm đạm hơn bao giờ hết
-à…chuyện đó…tôi có biết sơ sơ…nghe nói người gây ra tai nạn bỏ trốn ngay sau đó rồi!!!
-khốn kiếp…
Chưa bao giờ Nhi tỏ ra đáng sợ như lúc này,một nỗi uất hận đang dâng trào trong cô mãnh liệt
-này…cô dì ơi…cô đi đâu vậy???...này
Mặc kệ cô y tá với gọi,Nhi vẫn bỏ đi,cô lại đón một chiếc taxi và leo lên
-cháu muốn đi đâu?
-học viện genius star…
Đến nơi,đứng trước học viện,cô không khỏi lại lần nữa tim nhói đau,những suy nghĩ cứ đến dồn dập
-“ước mơ của chị…hy vọng của chị…niềm tự hào của cả nhà ta…ngôi trường đó đây sao???...ngôi trường mà chị đã bỏ biết bao mồ hôi công sức rèn luyện học tập hơn người để lọt vào rồi giờ lại ra đi trong đau đớn,uất ức thế sao???...không một người bạn bên cạnh…không một ai quan tâm đến…chị ra đi thì tất cả vẫn vậy…vắng đi chị thì cuộc sống vẫn thế…những con người vô tâm ấy có thèm rơi lấy một giọt nước mắt nào đâu...cuộc đời liệu còn có công lý nữa không???”
-ê hạnh…đợi tao với!!!
-gì đấy…làm gì mà thở gấp vậy???
-mày…mày biết chuyện gì chưa…con nhỏ Như quê mùa bị tai nạn chết ngay trước cổng trường mình luôn…hồi hôm qua lúc cả trường được tan học sớm đấy…ghê quá đi!!!...nghe nói thảm lắm mày à!...lúc sống mình làm nhiều chuyện không phải với nó…giờ nó chết rồi nó có ám tụi mình hong???
-mày im đi!!!...con nhỏ không biết thân biết phận ấy chết là phải…nó chết không liên quan gì tới tụi mình…mày mà còn thế nữa tao nói con Tố Lan đấy!
-thôi mà!!!…nhưng mà này…mày nhắc tao mới nhớ…nghe kể trước lúc bị tai nạn con Như nó bị bắt cóc đó…mà lại được anh Hạ Quân cứu,xui rũi sao đó thì bị tai nạn cũng không rõ nữa!!!?
Đang đứng thì tình cờ nghe được câu chuyện giữa Lan và Hạnh bạn của Tố Lan.Nhi không khỏi ngạc nhiên và sững sốt khi biết được những chuyện mà cô không thể ngờ tới
-đứng lại…
-mày…mày…Như!!!…mày…chẵng phải!…mày
Cả hai đều đứng bất động khi nhìn thấy người trước mặt mình là Như,Lan thì sợ hãi đến độ không nói nỗi lời nào còn Hạnh thì lắp bắp mãi một câu cũng chẵng xong
-lúc nãy tụi mày nói gì…nói rõ đi…nói!!!!!!
-này…mày…mày làm gì thế hả…bỏ…bỏ tao ra…đồ mặt dày!!!
Vì lúc nãy đứng nghe tụi nó tự thú tội với nhau Nhi mới biết,trong những tháng ngày học ở đây,chắc chắn bọn chúng chẵng hề đối tốt với chị cô,chắc chắn chị ấy đã phải trải qua những ngày tháng học tập vất vả và khó khăn lắm.Chỉ cần nghỉ tới đó thôi đã đủ khiến cô muốn tự tay giết sạch bọn cáo này,Nhi tiến lại gần sát và một tay bóp lấy cổ của Hạnh thật chặt
-mặt dày???
-AAAA…sao…sao mày giám hả???...còn không bỏ tay ra thì đừng trách tao…AAAAAAA
-mày sẽ làm gì?...
-Hạnh ơi đừng cải lại nữa…con Như nó bị làm sao ấy…nó không còn sợ tụi mình nữa đâu!!!…
Lan sợ hãi lên tiếng khuyên ngăn khi thấy sắc thái muốn giết người của Nhi,sợ con bạn sẽ xảy ra chuyện nên ra sức khuyên
-được…được rồi…rốt…rốt cuộc mày muốn gì ở tụi tao???
-bắt cóc???…Hạ Quân???...nói…
-AAAAA…mày…thì mày cũng phải bỏ tay ra thì tao mới nói được chứ!!!...hix….ôi…ngạc thở đến chết mất!!!…mày trở nên bạo lực như vậy từ lúc nào thế hả???