này Nhi…sao cần câu của cậu cứ có cá miết zậy???...sao của tớ chẵng dính con nào là sao?
-ha haaa…tại cái mặt cậu nhìn thấy gét quá đến cá cũng không ưa đó mà !!!^^
-sax…đùa…tớ đẹp trai phong độ ngời ngời thế này…có thì nhà cậu nuôi toàn cá đực nên nó mới không thích tớ thôi.
-eo…kinh…lại đến giờ của ông đấy…tín tin tìn tin tin tín tin tìn tin,tín tin tìn tin tín tín tin…
Đang tranh luận xay sưa về số lượng cá chênh lệnh giữa Kiệt và Nhi đang câu thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên ngắt quảng cuộc nói chuyện.Nhi vui vẻ và nhanh chóng bắt máy khi thấy người gọi là bà My
-mẹ yêu!!!...gọi con có gì không ạ???
-Nhi…bố…bố con…bố con xảy ra chuyện rồi!
-sao…sao hã mẹ???....xảy ra chuyện gì hả mẹ????
-mẹ cậu gọi có chuyện gì thế Nhi???
Nhận thấy sự hoảng hốt từ Nhi,biết chắc có chuyện không hay đã xảy ra khiến Kiệt hết sức lo lắng
-người ta gọi báo…bố con trên đường đi công tác về gặp tai nạn…hiện đang rất nguy kịch…bố con đang được chuyển lên tuyến bệnh viện trên...
-sao có thể như thế được!...mẹ bình tĩnh đi…con với Kiệt sẽ đến đó ngay
Nói rồi Nhi tắt máy luôn,vơ lấy chiếc áo khoát vắt trên ghế rồi vội vàng đi ngay
-bố tớ gặp tai nạn…rất nguy kịch…cậu đưa tớ đến bệnh viện…mau đi!!
-ừ ừ….
Cả hai cùng lên xe,Kiệt phóng xe như bay đến bệnh viện,vừa tới nơi Nhi đã vội vã mở cửa chạy thật nhanh vào trong hỏi phòng.
-mẹ…meeeeee…sao…bố sao rồi hả mẹ???
-con…mẹ…mẹ cũng không biết nữa…bác sĩ vào trong đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy ra…
-bác đừng khóc…cháu tin là bác Quốc sẽ vượt qua thôi mà!!!
-ừ…bác hy vọng thế…cảm ơn cháu!!!
-không có gì đâu bác à!
Thấy Nhi và bà My đều rất buồn và lo lắng,Kiệt ra sức an ủi trong khi tình hình đang rất căng thẳng
-tín tin…(Tiếng cửa phòng mở ra)_
-bác sĩ…bác sĩ…chồng tôi sao rồi hả bác sĩ???
Bà My vội vã tiến lại gần ông bác sĩ khoát trên mình chiếc áo blu trắng,vừa khóc nức nở vừa hỏi thăm nhưng chỉ nhận lại được là sự im lặng và cái cuối gập đầu
-tôi…chúng tôi đã cố gắng hết sức…vì ông ấy mất máu quá nhiều nên…xin người nhà hãy bớt đau lòng…
-không…bác sĩ…xin ông…xin ông hãy cứu lấy bố tôi…tiền à…ông muốn bao nhiêu cũng được miễn là cứu sống bố tôi…xin ông…xin ông đấy!!!
Nhi ra sức vang nài nhưng sự thật là bố cô đã ra đi,dù thần tiên tái thế cũng chẵng thể cứu sống huống hồ.Ông bác sĩ chỉ vỗ vai an ủi cô rồi đi luôn,mấy cô y tá bắt đầu đẩy xe chở bố Nhi vào phòng xác
-không…ông Quốc…sao…sao ông có thể bỏ tôi chứ???….sao ông bỏ đi mà không thèm nói với tôi một lời vậy chứ???...ông tàn nhẫn lắm!...ông ác lắm!…ông Quốc…ông tỉnh dậy đi…tỉnh dậy đi!
Bà My chạy đến ôm chầm lấy xác của chồng mình,nước mắt rơi ướt đẫm một vùng tấm vải trắng phủ người ông Thiên.Từ lúc ông bác sĩ bỏ đi,cả thân Nhi mềm nhũn,đứng bất động tại chỗ,nước mắt cô cũng chảy nhưng cô không than,không trách,không gào thét.Hai dòng nước mắt đua nhau chảy xiết,lúc này cô cảm thấy như có thứ gì đó đang xoáy vào tim,đang chặn ở cổ họng cô,cảm giác như không gian xung quanh đang dần sụp đỗ cả,đau,đau lắm.Kiệt thấy vậy liền ôm lấy cô rồi cũng khóc theo,cậu cũng đau lòng lắm,đau lòng cho cô bạn thân,đau lòng cho bác Quốc đã ra đi mà không kịp nhắn nhủ gì đến vợ con,đau lòng cho bác My vì vừa mới đoàn tụ với con thì lại phải chia lìa người chồng hết mực yêu thương mình bấy lâu nay.Bất giác chiếc điện thoại trong đôi tay nhỏ bé của Nhi lại reo lên
-A….Alo???
-chào cô…đây có phải là sđt của cô Vũ Hoài Băng Nhi không ạ???
-v..v…vâng…là…là tôi…có chuyện gì vậy?
-chúng tôi rất tiếc khi phải báo với cô rằng chị gái của cô là Vũ Hoài Băng Như đã tử vong vào lúc 11 h15 trong một vụ tai nạn giao thông,chúng tôi đã ra sức cứu chữa…nhưng…xin chia buồn!!!
-cái gì…ông nói chị tôi…đã chết trong một vụ tai nạn á???…ông đang nói cái quái gì thế hả???...làm sao có thể như thế được?…tôi không tin…không tin!!!
-chúng tôi rất tiếc…nhưng…đó là sự thật…xin hãy bình tĩnh…
Thông báo đến từ vị bác sĩ như một tia sét đánh xuống bất ngờ làm Nhi xúc động đến mức không thể kìm chế được cảm xúc nữa
-con vừa nói cái gì?....con nói lại xem?...ai vừa gọi cho con hả Nhi???
-mẹ!!!...họ…họ nói…họ nói chị Như vừa chết…chết trong một vụ tai nạn...mẹ cũng không tin phải không?...làm sao chuyện đó lại xảy ra chứ?...không…con không tin..là ông ta bịa đặc…là ông ta nói dối…chắc chắn là vậy!
-bác…bác My…bác tỉnh lại đi…tỉnh lại đi bác ơi!!!
-mẹ…mẹ sao vậy…mẹ..meeeeee!!!
Những cú sốc cứ đến liên tục,chồng vừa đi thì lại đến tin con gái chết vì tai nạn.Sức chịu đựng có giới hạn không còn khả năng giúp bà đứng vững được nữa.Mấy cô y tá gần đó thấy vậy liền nhanh chóng đưa bà nhập viện.
-cậu đi đi…đến đó và xác nhận tình hình có đúng như lời ông bác sĩ nói không đi!!!...mẹ cậu…và chuyện an tan bác Quốc…hãy để tớ lo
-không…tại sao tớ phải làm thế chứ!??...cậu cũng biết mà…chị Như không dễ chết vậy đâu…chị ấy tuy yếu đuối nhưng lại rất kiên cường…chị ấy sẽ không chết…tớ không tin những lời ông bác sĩ ngu ngốc kia đã nói...tớ không tin
-Nhi…cậu không thể như thế…những lúc thế này cậu phải kiên cường lên…cậu không được gục ngã…cậu phải biết chấp nhận…số phận con người đều đã được định…nếu chị Như thật sự đã ra đi…thì cũng không thể trách ai được vì đó là số mệnh mà chị ấy phải nhận…người chết cũng đã chết!!!…người sống thì phải lo!!!…cậu còn mẹ…mẹ cậu thì sao???...bà ấy làm sao sống nỗi khi một lúc mất đi cả chồng và đứa con gái đã mấy năm không gặp???
Những lời Kiệt nói thật chân thành nhưng lại làm Nhi đau đớn hơn khi buộc phải chấp nhận sự thật khó khăn này.Nếu được cô cũng muốn nằm xuống,cô cũng đã rất mệt mỏi,cô cũng muốn nhắm mắt lại và không phải suy nghĩ đến chuyện gì.Làm sao mà chỉ trong một ngày 2 người mà cô yêu thương,kính trọng nhất lại lần lượt ra đi,mẹ thì đã ngất đi vì cú sốc quá lớn.Nước mắt cô cứ rơi rớt lã chả xuống sàn bệnh viện,Kiệt ôm lấy Nhi động viên và khuyên cô nên nhanh chóng đến bên Như trước khi bệnh viện làm theo quy tắc chung.Cuối cùng thì cô cũng phải chấp nhận nghe theo,nhanh chóng ra khỏi bệnh viện bắt taxi và trở về thành phố.