Mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện,xung quanh là bốn bức tường trắng toát.Một người con trai to cao đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bãi đỗ xe của bệnh viện một cách trầm tư,không ai khác chính là Huy
-cậu tỉnh rồi à?...cậu làm tớ lo đấy!
-tớ…tớ đang ở đâu đây?...sao cậu lại ở đây?
-cậu không nhớ gì sao?...cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình sao???
-chuyện gì cơ?...tớ chỉ nhớ mình đang trên đường đến gặp Như thôi…cô ấy đâu rồi?...tại sao tớ lại ở đây vậy?...tớ muốn gặp cô ấy?
-cô ấy đã…
-Tuấn…cậu ra ngoài trước đi…đợi tôi
Quân và Huy đang nói chuyện thì vừa lúc Tuấn từ ngoài nghe được câu chuyện,định thay Huy trả lời thì bị cậu chặn lại ngay
-cô ấy đã sao hã…có chuyện gì sao?_Quân nhanh chóng tiếp lời với vẻ lo lắng
-không…ý cậu ấy là Như đã về nhà thăm bố mẹ mình rồi…vì cậu đã quá căn thẳng cộng với uống quá nhiều rượu nên đã ngất trước khi gặp cô ấy...sau đó thì được đưa vào viện…lúc này cậu nên tĩnh dưỡng cho thật khỏe đi…Như sẽ trở lại…nhưng chắc là khá lâu đấy!
-ừ…cảm ơn cậu nhiều lắm
-không có gì!...với tớ…cậu không cần khách sáo thế đâu!
Nói rồi Huy mở của đi thẳng ra ngoài luôn để Quân ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
-Anh huy…có chuyện gì vậy…Hạ Quân...anh ấy không nhớ chuyện gì xảy ra sao???
-ừ…hình như là thế!
-nhưng sao anh lại cản em không cho cậu ấy biết sự thật?
-không nên…có thể cậu ấy quá sốc mới như vậy…nếu lúc này cho cậu ấy biết…Như đã chết…không biết…cậu ấy sẽ như thế nào nữa!!!
-đúng là anh biết suy nghĩ…xém nữa em đã…
-thôi…em hãy về và thông báo cho các anh em khác giữ kín chuyện vừa xảy ra…hãy coi như không hề có chuyện gì
-vâng…em đi đây
-ừ
Khi Tuấn đi khuất,Huy chợt vuốt mặt mà thở dài một tiếng,anh chưa bao giờ như vậy,cũng có thể anh đang đau lòng thay cho thằng bạn thân của mình và cũng có thể đang đau lòng cho người con gái định mệnh tên Như kia.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
-yeaaaaa…về tới nhà rồi…Hoàng Anh Kiệt…cậu thấy thế nào…ở đây không khí trong lành khác hẵn trên đó chứ???
-ừ…tuyệt lắm…không khí ở đây làm tớ nhớ đến ngọn đồi mặt trời…khi nào trở lại thành phố…tụi mình mua kem đến đó ăn tiếp nhé!!!^^
-hihi…ừ…tớ sẽ mua…còn cậu trả tiền….haaahaaahaaahaaa
-cái đồ…mà thôi chứ tớ chẵng bao giờ hy vọng cậu sẽ mua được cho tớ cây kem nào đâu!!!
-xí…để khi nào trở lại thành phố tôi sẽ mua cho cậu một cây là được chứ gì!!!
-hả…nói 1 cây…thì mua đúng 1 cây hã…đúng là đồ keo kiệt!
-rồi sao…cậu định đứng đây hạch họe tớ mà không vào nhà phải không???....thế thì cậu cứ tự nhiên nhé!!!
-này…đừng có quên tớ là khách nhé!??...tớ còn chở cậu về nữa đấy!?
Mặc kệ Kiệt lý lẽ,Nhi cứ đi thẳng vào nhà để Kiệt vừa phải ôm đống đồ nặng nhọc,vừa phải bám ngay theo sau.
-Nhi…Nhi con…con của mẹ về rồi đấy à???...xem nào…con gái mẹ lớn nhanh nhỉ!?
Vừa thấy Nhi vào bà Trương Trà My,mẹ của Nhi và Như đã chạy ra hỏi thăm và chào đón nồng nhiệt.
-mẹ…mẹ khỏe chứ!!!...nhớ mẹ quá đi mất…hixhix
-mẹ cũng nhớ con lắm!!!
-xem kìa…lại còn nũng nịu nữa cơ đấy!?!!!
Thấy mẹ con cô sướt mướt quá nên Kiệt chen vào một câu cho bầu không khí vui vẻ hơn mà không ngờ lại thu hút sự chú ý của mẹ Nhi
-ờ…còn cậu đây là ai nhỉ???
-à…mẹ không nhớ sao…đây là con bác 3 xóm trên đó…chuyển nhà lên thành phố cũng được mấy năm rồi á mẹ!...lúc nhỏ cậu ấy hay qua nhà mình chơi đấy mẹ còn nhớ không?
-AAAAAAA….thằng cu Kiệt phải không???
-A…đúng rồi…bác còn nhớ cháu hả?
-Nhớ chứ…hồi nhỏ lanh lợi thông minh thế mà ai quên được cu cậu chứ…giờ đã cao lớn thế này rồi à
-dạ…hì hì…bác khen quá ạ!!!^^
-thôi thôi….vào ghế ngồi đi con!!!
Giới thiệu đã rồi cả Kiệt và bà My đều kéo nhau vào ghế ngồi như thể con bà ấy là Kiệt chư không phải Nhi vậy.
-mẹ…sao mẹ lại như thế chứ…con gái mẹ đây mà!!
-ơ…con bé này…con có phải khách đâu…tự vào ghế ngồi đi chứ!
Nhi phụng phịu mãi rồi cũng chịu vào ghế ngồi,cả ba người ngồi tâm sự với nhau,kể cho nhau nghe những năm vừa rồi đã làm gì?học hành ra sao?sống thế nào? Vậy mà tới tận tối khuya vẫn không hết chuyện,bố Nhi đi công tác nên không thể về sớm để tụ họp cùng gia đình.tối đến,Nhi một phòng,kiệt một phòng,chỉ cách nhau một bức tường thôi nhưng Nhi lười lếch người qua bênh đó nên cô nhắn tin
-này…cậu ngủ được không???^.^
-gần rồi…mà cậu lại nhắn tin nên tớ bị đánh thức đấy! #.#
-sax…lạ chỗ…không ngủ được thì cứ nói @@…sao phải ngụy biện…thôi ngủ đi!!!…mai tớ dẫn cậu đi chơi!!!
-yes…madam!!!
Cả hai nhanh chóng đi vào giấc ngủ,tiếng chim cú mèo,sâu bọ,động vật hoạt động về đêm bắt đầu làm việc.Cuộc sống ở chốn thôn quê ngày nào cũng trôi qua một cách yên bình,không bon chen,không tranh giành,cướp bóc,không nhộn nhịp như chốn thành thị,phố xá.
………………………………………………………………………………………………Nhà Nhi nuôi khá nhiều gà nên mỗi sáng sớm nó đều gáy và đánh thức mọi người trong nhà cùng dậy.Hoàn tất công việc vệ sinh cá nhân xong thì Kiệt cùng Nhi bắt đầu chuyến tham quan,bà My thì đến bệnh viện.
-chúng ta sẽ đi đâu đây???
-đi câu cá nhé!!!
-ok!
Điểm đến đầu tiên của cả hai là hồ cá nhà cô,cách nhà 1km,đó là nơi mà chị em Nhi thường xuyên đi câu lúc nhỏ.