Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 2: Chương 2




màn đêm kéo xuống,kiệt đưa nhi về tới phòng trọ,trở về căn phòng thân yêu của mình,cô vứt hết sách vở đánh một giấc vì quá mệt mỏi,cả người rũ rượi không còn chút sức lực.sáng hôm sau,khi mặt trời đã lên tới đỉnh,nhi vẫn nằm ngủ không biết đời đất gì mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên.cô cố gắng đưa tay quờ quạng trên mặt bàn để túm lấy chiếc điện thoại,cô bắt máy giọng nói đầy mệt mỏi,ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất quen thuộc

-…a…alo…ai vậy…làm gì mới sớm mà đã gọi điên thế???

-cái gì…cậu không định đi học đấy à?...có biết muộn lắm rồi không…dậy mau đi nếu không muốn mất danh hiệu học sinh giỏi đứng đầu toàn trường…tớ đang ở trước phòng trọ đây…chuẩn bị nhanh nhanh đi…

Tiếng của kiệt vang lên từng chữ một như thánh chỉ đến,nhi nhanh chóng bật dậy cầm lấy chiếc đồng hồ,cây kim đã chỉ đúng 7h sáng…

-thôi chết...

Nhi vội vàng thay đồ và vệ sinh nhanh chóng rồi chạy xuống nhà,kiệt đã đứng đợi cô từ lúc nào.vừa thấy nhi,cậu nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nhăn nhó và sau đó là giáo huấn cô:

-con gái con nứa gì đâu mà…ngủ như heo^^

-cậu nói cái gì…ai là heo hã…cậu muốn chết phải không!

Nhi vừa nói vừa đưa nắm đấm ra trước mặt kiệt làm cậu nhanh chóng phải nhẹ giọng vì dù gì thì võ công của nhi cũng giỏi hơn cậu mấy phần

-hì hì…tớ chỉ đùa thôi ấy mà…thôi lên xe không muộn học

Kiệt cười cười rồi chỉ tay lên chiếc đồng hồ đeo tay,nhi sựt nhớ nên nhanh chóng leo lên xe,chiếc xe quen thuộc lại bắt đầu phóng với tốc độ cao trên đường cao tốc.ngôi trường nhanh chóng hiện ra trước mặt,kiệt bước xuống xe rồi mở của cho nhi,cô cũng bước xuống

Sao kỳ vậy!chưa vào học à???

Nhi hỏi một cách rất ngạc nhiên liếc nhìn sang kiệt,cậu khẽ cười rãnh mãnh.

-cậu bị dụ rồi nhé!cậu không nhớ hôm trước cô thu dặn lớp 2 tiết đầu được nghỉ à…ha ha haaaa.

Nói rồi cười cả tràng dài làm nhi sôi máu,nhanh chóng đưa tay đấm cho kiệt một cái đau điếng.

-Ui da…đau chết mất…cậu có phải là con gái không nhi…đồ bạo lực!

-huk…đó là cái giá phải trả cho ai đó dám đưa nhi này ra làm trò đùa.

Nhi nói với giọng điệu khiêu khích xen lẫn với bực bội…kiệt nhận thấy mình đùa hơi kỳ nên nhanh chóng quạt mát cơn nóng của nhi

-nhi tỷ tỷ em biết lỗi rồi…đừng zận nhé…hí hí…đền bù cho tỷ bữa ăn sáng cùng với hoàng anh kiệt thiếu gia,đẹp trai,phong độ,người người ngưỡng mộ nhế!!!

-ối…mắc ói quá đi!...nhi vừa nói vừa giả bộ ói vì mấy lời sởn gai óc của kiệt

-thôi…đùa ấy…mình đi đi

Vừa nói kiệt vừa kéo tay nhi về phía căn tin trường,chứng kiến cảnh tượng đó là bao con mắt ngưỡn mộ cùng ganh tỵ đua nhau liếc theo

-mày thấy tao có gì không bằng con nhỏ đó…nó được mỗi cái sắc với học giỏi là hơn tao chớ mấy…nhà thì nghèo thấy mồ luôn.nghe nói nhà con nhỏ đó nghèo hong có tiền đóng học phí…nó có một bà chị song sinh y chang nó luôn mà giờ học ở trong học viện…star gì á…

-zậy hã…hèn chi tao thấy con nhỏ ăn mặc đơn điệu,lúa thấy gớm…mà chẵng hiểu sao lọt zô mắt ông kiệt được nữa…

-nhỏ đó có chị song sinh nữa hã…ủa mà sao nhà nghèo lại zô cái trường toàn quý tộc được zậy…chắc bã sống cũng chẵng yên đâu.

-uk…đúng á…nghe nói ở trong đó toàn bọn nhà giàu hách dịch hong à!

-thôi thôi tui bay…coi chừng ông kiệt ổng mà nghe được lại nổi điên nữa…

Cả đám túm tụm tám chuyện nhưng nhanh chóng lại giải tác vì không giám đụng tới kiệt.kiệt và nhi ngồi vào 2 ghế trong căn tin ăn rất ngon miệng và cười nói vui vẻ sau khi đã no bụng thì vào lớp học.

cùng lúc đó bên học viện GENIUS STAR:

-anh hạ quân,mình đi shopping nha,lâu rồi anh không đi cùng em đó!

Lan với mái tóc nhuộm vàng chóe,chiếc áo trắng mặc cùng quần ba,môi được son một màu đỏ chót,mí mắt xanh lè uốn lượng,đõng địu xung quanh hạ quân

-anh ơi dế của em cũng cũ rồi anh đổi cho em con mới nha anh!

Hạnh với mái tóc 2 lai đỏ xanh,áo trắng sánh cùng cái váy ngắn cũng cỡn khiêu gợi,chân mang guốc 7 phân,uốn éo.hai cô gái mỗi cô một bên vuốt ve ôm chấp quân,còn anh ta thì chỉ đứng yên tận hưởng rồi đồng ý mọi đề nghị của cả hai nhỏ đưa ra,đôi mắt chỉ hướng ra xa xăm nhìn ngắm thứ gì đó không rời mắt rồi bỗng nhiên cậu giật bắn người hất hết những bàn tay đang sờ soạng trên người mình ra,xém nữa làm cả hai nhỏ ngã nhào.hạ quân vội vàng chạy về hướng mà cậu nhìn ngắm nãy giờ mặc cho lan với hạnh có kêu gọi khản cổ.vừa bực bội vừa khó chịu khi không hiểu tự nhiên quân lại hành động như vậy nên cả hai nhỏ liền bám theo sau

-chào cô em!....hình như em rất thích chúng thì phải

Hạ quân mở lời làm quen,vì lúc nãy giờ cậu luôn quan xát hành động của cô gái và thấy cô đang tỉa tót những bông hoa trong vườn trường.hạ quân như bị hút hồn vì người con gái trước mặt cùng những bông hoa mẫu đơn hòa quyện với nhau đẹp như một bức tranh.cô gái giật mình khi có sự xuất hiện của ai đó

-à…ừ…chào anh!

Vì cô vốn hiểu biết thông minh và biết cách ứng xử nên trong tình huống này cô nên giữ phép lịch sự tối thiểu…cô tự nhủ chỉ là chào hỏi thôi

-không biết anh đã bị sét đánh hay say nắng mà ngay lần gặp đầu tiên anh đã bị em hút hồn rồi…không thể nào rời mắt được…chắc anh say em rồi đó

Nói rồi quân nở nụ cười tà mị nhưng cũng đầy ý đồ,âm mưu ranh ma khó đoán.mới lần đầu gặp mà hạ quân đã quá xổ sàng thật khiến cô không khỏi e dè và phần nào sợ sệt

-anh nói quá rồi…xin lỗi những em bận rồi,em có thể đi trước không?

Cô cố tìm một lý do chính đáng nhất để thoát nhưng vì hạ quân cứ nhìn cô đắm đuối khiến trái tim yếu ớt nhịp liên hồi.không khí trở nên căng thẳng hơn nhưng nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng cười sảng khoái,thú vị,cùng chút bỡn cợt của hạ quân

-haaaaa…anh đùa thôi…mình làm quen nha!...anh là quách hạ quân…còn em!

Trước câu hỏi của anh,cô phần nào bớt đi sự sợ sệt và cố gắng cởi mở

-em tên vũ hoài băng như!

Lại một tràng cười dữ dội từ hạ quân khiến cô một lần nữa rối rắm,băn khoăn về con người trước mặt mình,không biết là tốt hay xấu,nhưng tốt nhất là cô nên tránh xa những con người khó đoán như vậy để phòng bất trắc.cô nhanh chóng lên tiếng

-nếu không còn chuyện gì thì em có việc bận rồi…em đi trước nha…

Nói rồi cô nhanh chóng rời đi mong không phải nhìn thấy khuôn mặt đầy nguy hiểm đó nữa nhưng mới đi được mấy bước thì cô đã bị một bàn tay to khỏe kéo mạnh về phía mình và người đó không ai khác chính lạ hạ quân .vì không đề phòng được nên cô bị mất đà ngả trọn vào người cậu ta,cô nhanh chóng đẩy người mình ra khỏi cậu thì lại bị cậu gì chặt lấy rồi nghé miệng sát vào tai cô rãi từng chữ

-em sợ tôi…em muốn trốn tránh tôi…em muốn thoát khỏi tôi sao…nếu vậy thì em phải trách số em không may mắn rồi…tôi nói để em biết…hạ quân này tiền tài không thiếu,thế lực thì mấy ai bằng,phong độ đẹp trai cũng chẵng mấy ai có…con gái bu theo tôi không đếm xuể…vậy mà em…em giám bỏ lại tôi rồi đi trước sao…chưa một cô gái nào giám làm như vậy với tôi đó em rõ chưa…tiện đây tôi cũng báo cho em biết…em đã lọt vào tầm ngắm của tôi rồi đấy…mà đã lọt vào tầm mắt tôi thì đừng bao giờ mong thoát được tôi.

Từng chữ,từng chữ một làm cô run rẩy và hoảng sợ tột độ ,mãi cho tới khi hạ quân cảm nhận được hơi thở khó nhọc của cô thì mới bắt đầu buôn tay.

-thôi được…lần này tôi sẽ để em đi nhưng nếu để tôi gặp em một lần nữa thôi thì tôi sẽ không chắc là mình có đủ lòng kiên nhận hay chí nhân quân tử mà để em đi đâu

Hạ quân vừa dứt lời thì nhanh như cắt,như chớp lấy chơ hội chạy thật nhanh mong sao hạ quân sẽ không kịp đổi ý.khi bóng cô hoàn toàn đã khuất mờ,nhưng mùi hương đặc biệt vẫn còn vương lại khiến hạ quân vô cùng tiếc nuối với quyết định của mình.sự việc xảy ra từ đầu đến cuối giữa như và quân đã được hạnh và lan chứng kiến không khỏi hậm hực trước thái độ chủ động,ân cần và đầy ham muốn ấy chưa từng có khi quân ở bên chúng.

-nhỏ đó là nhỏ nào…tại sao nó lại ở đó…anh quân bỏ mặc chúng ta để lại tán tỉnh với nhỏ quê mùa ấy sao…lại còn ôm ấp nhau nữa chứ…tao nghe hong nhầm thì tên nó là cái gì mà vũ hoài băng như thì phải…

-con nhỏ này gê thiệt…dùng ánh mắt để dụ dỗ trai…để xem tụi tao sẽ dạy dỗ mày như thế nào khi giám qua mặt tui tao…đợi đó.

Lan và hạnh đứng như trời trồng,ánh mắt thì hết liếc lại quýt về hướng mà như vừa đi khuất không ngừng chửi rũa,mắn mỏ,thề độc cho tới khi quân cũng bỏ đi thì chúng cũng que quắt đi theo.về tới lớp chúng đem hết mọi chuyện vừa xảy ra kể lại cho cả nhóm nghe,chúng nó nỗi tiếng với âm mưu thâm độc và những trò chơi bẩn thỉu không ai sánh bằng…lại một lần nữa 5,6 cái đầu chụm vào nhau hết thì thầm to nhỏ lại cười phá lên thích thú,báo hiệu cho một cơn lũ bão sắp ập đến với một số phận đáng thương thiếu may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.