Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 3: Chương 3




Nhi và như là hai chị em song sinh,hai cô gái có ngoại hình giống hệt nhau nhưng giữa hai người vẫn có một điểm để phân biệt đó là đôi mắt.nhi có đôi mắt to,sáng,ngây thơ và tinh ngịch tựa thiên thần còn như cũng vậy,không hề thua kém.cô có một đôi mắt rất đẹp,hiền lành nhưng nó nhuốm một nỗi buồn tự nhiên vốn có và độ thu hút người nhìn vô cùng lớn.từ nhỏ lớn lên bên nhau rất thân thiết,hai chị em họ luôn gắn bó với nhau,tâm sự với nhau mọi chuyện từ chuyện trường lớp bạn bè cho tới những chuyện của con gái.cả hai dường như chẵng hề giấu nhau bất cứ bí mật gì cho riêng mình.nhi thì mạnh mẽ,cương quyết,giám nghỉ giám làm,với tính cách đó cô đã chọn cho mình môn võ học còn chị gái băng như thì mềm yếu,hiền lành rất dễ tổn thương nên rất thích môn đàn piano.từ nhỏ đến lớn,hai chị em lúc nào cũng đi bên nhau như hình với bóng,hai người mà y như một,mấy người bạn của chị cứ nhầm lên nhầm xuống mãi vì 2 chị em quá giống,giống như 2 giọt nước vậy.nhi leo lên ban công của phòng trọ,vì phòng cô ở lầu thứ 7 cao nhất nên có ban công,mọi người rất hiếm khi lên tới trên này vì ai nấy đều bận bịu nên có thể xem như nó đã là sở hữu của mình cô.cô cầm trên tay một ly rượu nho do chính tay mẹ cô chưng cất,mẹ cô làm nghề nấu ủ rượu,còn bố cô làm nhà nghiên cứu sinh vật học,chế tạo các loại thuốc phòng chống bệnh ở các loại cây trồng.vì nghề nghiệp khá nhàn rỗi nên đổi lại tiền lương không cao là mấy,ly rượu với độ cồn không mạnh lắm,nhi lắc lắc cho ly rượu trộn đều,một mùi hương nồng nồng,hăng hăng có vị cay ngọt từ nho càng làm nhi thêm nhung nhớ gia diết khi nhớ về những kỷ niệm của mình và chị gái những ngày còn đi học chung.

-nhớ hồi đó…lúc chúng tôi đang trên đường đi học về thì tự dưng từ đâu hai tên lưu manh đi đến chặn đường chọc gẹo chúng tôi.chị như bất chợt run lên sợ hãi,luôn miệng xin xỏ tha cho rồi nước mắt thì cứ chảy dàn dụa.tôi thì hoàn toàn ngược lại,khi một trong hai tên lưu manh chạm vào má tôi,ngay lập tức tôi trợn mắt lên liếc hắn rồi nhanh chân đá một cú nốc ao vào ngay chỗ hiếm khiến hắn quằn quại nằm dài trên đường.tiếp đến tên thứ 2 thấy vậy vô cùng nổi nóng lao đến định túm áo tôi thì,lên gối,hắn bị tôi cho 1 cú thượng xong thì nôn thốc nôn tháo.thừa lúc chúng đang đau đớn,tôi liền nắm lấy tay chị kéo vội đi…về tới nhà chị như mới hoãn hồn rồi tấm tắt khen tôi,rồi lại xin lỗi vì đã không bảo vệ được tôi mà còn khiến tôi phải nguy hiểm…tôi chỉ cười cười rồi cầm lấy tay chị nói nhỏ rằng không phải lỗi của chị,tôi hứa từ nay sẽ bảo vệ chị…sẽ mãi mãi là ngôi sao hộ mệnh của chị”

Dòng hồi tưởng cứ triền miên cùng ly rượu nho đung đưa,đung đưa.nhưng đã lâu rồi cô không còn gặp chị nữa kể từ lúc chị thi đỗ vào học viện genius star,chỉ thi thoảng 2 đứa mới nói chuyện qua điện thoại chứ khó mà gặp được nhau.cô chỉ biết chị mình thuê phòng trọ gần trường và sống cũng tốt giống mình,chuyện học hành thì vẫn thuận buồm suôi gió,bạn bè rất quý mến chị.chỉ thế thôi,tất cả quá ít ỏi,những thông tin về chị quá ít khiến nhi đã nhớ,lại càng nhớ nhiều hơn.cô nhâm nhi từng ít từng ít một,từng giọt rượu hòa quyện nơi đầu lưỡi làm cô thích thú,màn đêm phủ kín cả thành phố hoàn toàn khác hẵn với khung cảnh nhộn nhịp của ban ngày,ban đêm nơi đây thật yên tĩnh và tĩnh mịch,nếu ta chú ý lắng nghe thì thoang thoảng đâu đó chỉ có âm thanh của mấy chị lao công quét rác xào sạc,trên con đường dài vắng tênh kia chỉ có hai hàng cột đèn là sáng mãi,sáng mãi.đôi mắt sáng trong đang bắt đầu lim dim lim dim rồi ngả người nhẹ nhàng ra gế tựa đã được đặt trước trên ban công và từ từ đi vào giấc ngủ say.

Lại một buổi sáng nữa bắt đầu,chim chốc trong những tán cây kêu la ầm ỷ như cố tình đánh thức giấc ngủ của nhi.cô tỉnh dậy dưới tiết trời mát mẻ,những tia nắng bắt đầu le lói,mặt trời bắt đầu rạng.ngồi trên ban công sân thượng ngắm nhìn bình minh là điều tuyệt vời nhất mà cô thường làm.cô say mê ngắm nhìn mặt trời,với cô mặt trời của bình minh là mặt trời của khởi đầu một ngày mới còn mặt trời hoàng hôn là mặt trời của kết thúc một ngày và cái hoàng hôn đó có tốt đẹp hay không là do sự cố gắng của mỗi người chúng ta.đang mãi mê ngắm ngía thưởng thức thì chiếc điện thoại trong túi quần vang lên.cô nhanh chóng bắt máy và lại là một giọng nói quen thuộc vang lên

-hôm nay tự đi bộ đến trường nha nhi…bố tớ gọi bảo tớ về cùng đi gặp đối tác lớn với ông sẵn tiện giới thiệu cho tớ biết đối tác thân cận vì sớm muộn gì bố cũng trao quên nắm giữ công ty cho tớ mà…à…hôm nay tớ nghỉ học đấy…đừng có nhớ tớ quá mà gọi điện làm gì…không liên lạc được đâu…haaaa

Nói rồi cười đắc ý nhưng nhanh chóng bị nhi dập tắt rụi không còn manh mãnh nào

-kiệt này…làm bạn với cậu 6 năm rồi giờ tớ mới biết cậu bị bệnh hoang tưởng nặng vậy đó…sẵn tiện đi khắm bệnh luôn nhé!!!

-cái gì…cậu nói tớ bị gì hã…được lắm vũ hoài băng nhi…để rồi xem tớ nói đúng không nhé.

Nói rồi cúp máy cái rụp,chỉ để lại những tiếng tút tút kéo dài khiến nỗi bực bội của nhi tăng bội phần.

-giỏi lăm hoàng anh kiệt…lần này cậu còn giám cúp máy trước cơ đấy…mơ đi tôi mới nhớ cậu nhé

Một thoáng suy nghĩ,nhi nhanh chóng rời khỏi sân thượng trở về phòng của mình,soạn sách vở,thay đồng phục rồi đến trường.trường học vẫn tấp nập học sinh ra vào,nhi tiến về lớp mình phòng 2.5,bước vào và như thường lệ là lại ngồi vào chỗ của mình lôi sách vỡ ra học.lần này cũng vậy nhưng vừa ngồi xuống thì cả đám kéo đến hỏi bài lia lịa

-lại là cái lũ hôm trước đây mà…toàn bọn xua nịnh,thừa nước đục thả câu…mà chẵng hỉu chúng nó làm vậy thì được gì nhỉ…hỏi rồi có chịu học hành nghiên cứu gì đâu mà ngày nào cũng hỏi,giờ nào cũng hỏi,rãnh rỗi là hỏi…phiền phức quá diiii

Nhi mãi quấn lấy với đống suy nghĩ rối rắm…tận dụng cơ hội hôm nay kiệt vắng học chúng nó mới giám làm phiền cô như vậy.chúng nó mà biết võ công cô thâm hậu đến đâu thì có thách chúng cũng chẵng giám động đến,chỉ khổ một nỗi cô chưa ra tay với con gái bao giờ cả.nhi đành ngậm ngùi mà giảng cho tất cả,hết đứa này lại đến đứa kia,nói nhiều đến sái hết cả quai hàm,tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên

-yeaaaaa…ông trời muôn năm…ông trời là số 1…

Mừng rỡ với suy nghỉ thoát nạn,nhi thầm cười khoái chí còn cả đám kia thì mặt mày như đưa đám

-sao nhanh vào lớp zậy tar!!!

-nhanh gì chứ…miệng muốn sưng hết lên đây mà bảo ngắn…dài nữa chắc…

1 đứa trong đám lên tiếng vẻ tiếc nuối như thể đây sẽ là lần cuối cùng được hành hạ nhi vậy.nhưng với nhi 15 phút vừa rồi không khác gì là địa ngục,nói từ to đến nhỏ,từ dài đến ngắn,từ trên trời xuống dưới đất thâm sâu đến 18 tầng địa ngục,tâm huyết là thế mà đứa nào mặt mày cũng ngu ra 1 đống,lắc đầu chẵng hỉu gì.Từ cửa bước vào,cô hương với tà áo dài tím màu quả cà,mái tóc mượt dài thả thướt tha,hàng chân mày được tô vẽ cong cong đôi mắt đen huyền đẹp mặn mà.chỉ cần nhìn thôi là đủ biết cô ấy dạy môn gì rồi,cái môn học mà nhi ngán ngẩm nhất,vừa nghe giảng bài vừa buồn ngủ kinh khủng:MÔN NGỮ VĂN

-hôm nay chúng ta sẽ học bài tự chọn tựa đề là:những câu ví hò,ví dặm truyền thống của việt nam…

Cô hương ghi tựa đề to đùng trên bảng rồi bắt đầu giảng thuyết,vì tính cô rất hiền nên ai thích học thì học còn ai không thích thì thôi cô sẽ vẫn tận tình giảng giải nhưng không được gây mất trật tự.cứ đến cái giờ học này là nhi và kiệt đều nằm dài ra bàn đánh một giấc ngủ ngàn thu,thỉnh thoảng lại quay sang nhau cười khúc khích nhại nhại theo những câu nói văn vẻ của cô trên bảng.nhưng hôm nay chỉ có mình cô,nhi khẽ đưa mắt liếc xuống chỗ ngồi của kiệt,cậu ngồi ngay phía dưới cô,bàn học trống trãi chẵng có ai.thường ngày khi nào cũng vậy,nhi đang chăm chú học bài thì kiệt lại lấy cây nguấy nguấy cái tai làm cô nhột hết cả người,có lúc cô bực quá quát lên.kết quả là cả 2 phải úp mặt vào tường hết tiết học,nhưng kiệt lúc nào cũng cứng đầu,luôn trong tư thế đùa nghịch…lại tiếp tục lấy chân khèo khèo nhi thì bị cô giáo bắt gặp phạt cậu chạy 10 vòng quanh sân trường giữa trời nắng oi bức.nhưng dù là hình phạt gì đi nữa thì có thấm gì với kiệt đâu,cậu ương bướn đến độ thầy cô nào cũng phải ngán ngẫm làm lơ luôn.nhi buồn bã quay mặt lên rồi nghỉ ngợi

-mình đã nói là không quan tâm nhưng kiệt vắng học sao mình buồn quá…chẵng có ai đứng ra bảo vệ la cho lũ kia một trận,chẵng có ai đùa nghịch hay chọc cho mình cuời cả…vắng rồi mới biết kiệt cũng quan trọng với mình lắm đấy chứ…đúng là thằng bạn thân có khác

Nhi ngồi trầm tư mãi chỉ nghỉ về thằng bạn suốt 5 tiết dài dằng dặc.tiếng chuông lại một lần nữa vang lên báo hiệu kết thúc giờ học,cô uể oải lếch người ra khỏi lớp học và trở về nhà.cô vừa đi thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại phía sau như thể thói quen,dường như cô đang trông ngống thứ gì đó

-mình làm sao vậy không biết…kiệt có đi học đâu mà ngóng chứ…

Tự nhủ với lòng rồi cô lại tiếp tục đi thẳng để nhanh chóng trở về phòng trọ nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi chiến đấu với những tiết học.

-này…đi đâu đấy…chẵng phải cậu đang ngóng chờ tôi sao???

Câu nói vang lên quen thuộc từ phía sau làm nhi như bừng tỉnh,mệt mỏi cũng tan biến hết.vốn định reo lên trong vui mừng nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự điềm đạm của bản thân rồi từ từ xoay người lại,chậm chạp,ngán ngẩm tiến đến gần kiệt.cậu ta đang đứng dựa người vào chiếc xe hơi,miệng cười méo sệch.

-cậu về hồi nào đấy…đến đây làm gì???

Nhi cố gắng nói với chất giọng thờ ơ của mọi ngày nhưng trong lòng thì vui mừng vô cùng khi kiệt vừa về đã tìm mình.

-cậu….thật uổng công cả ngày đi với bố mà tớ cứ mãi nghỉ ngợi về con heo hấu ăn là cậu…đi ngang qua quán kem nổi tiếng mà tôi lại ngay lập tức nhớ đến cậu nên mua cho cậu cả đống luôn…vậy mà…

Vừa nói kiệt vừa đưa ra trước mặt nhi bì kem nặng trịch rồi lại nói tiếp

-mình thì tình cảm như vậy mà người ta thiệt là bội bạc…đã vậy chắc người ta cũng chẵng cần ăn kem này nữa đâu nhỉ…

Nói rồi kiệt nhìn xung quanh và thấy có thùng rác thuận tay định ném vào thùng thì ngày lập tức bị tay nhi cản lại

-ấy đừng…đã tốn tiền mua thì…thì thôi để tớ ăn đi…tớ đùa ấy chứ tớ cũng nhớ cậu lắm…nhớ kinh khủng luôn ý…

Vừa nói vừa nhanh tay túm lấy bì kem trong tay kiệt ăn ngon lành,nhìn cái cảnh đó kiệt muốn cười phá lên nhưng cố kìm chế lại chỉ mỉm cười mãn nguyện

-đúng là cái đồ…vì ăn quên bạn…

Nhi thưởng thức ngon lành bữa kem tuyệt vời mà kiệt mua cho.những lời cô nói tuy phần nhiều là vì muốn ăn kem nhưng cũng không phải là cô nói dối mà thật sự là cô cũng cảm thấy vắng bóng,nhớ và nhận ra tầm quan trọng của cậu với cô rồi.

Ăn rồi kiệt lại chở nhi trở về phòng trọ,lại là bốn bức tường trắng phau nhàm chán.nhi lại lôi trong cặp sách ra những cuốn sách dày cộm và bắt đầu nghiên cứu.cô ngồi đó học suốt mấy tiếng đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào chẵng biết,cửa sổ vẫn mở.đêm nay trời sáng,ánh trăng rọi qua cửa mờ mờ ảo ảo,tiếng chim cú mèo cứ kêu gia diết,những luồn gió man mác thổi càng làm nhi đi vào giấc ngủ ngon hơn,sâu hơn.

-bố ơi!...bé nhi lấy búp bê của con...nhi trả chị đi…hu huuuu…

-không…không thích…búp bê có gì hay mà chơi miết zậy…yếu đuối

-không…chị thích chơi…trả búp bê cho chị…hu hu…trả đây…hu hu

-nào các con…đừng đùa giỡn nữa…cả 2 lại đây ăn trái cây nào…(người phụ nữ với chiếc váy hồng,mái tóc hạt dẻ,hàng lông mày cong lá liễu,đôi môi mỏng tất cả kết hợp tạo nên vẻ đẹp huyền diệu nhu mì thật hiếm có ở người phụ nữ)

Khung cảnh lúc này đẹp mơ mộng mang tựa đề bức tranh gia đình…trên một thãm cỏ xanh mướt,có bố,có mẹ và hai đứa con đang đi dã ngoại.tấm vải sọc caro được trải ra thãm cỏ,ở trên là người phụ nữ ấy đang ngồi gọt táo và gọi mọi người lại ăn.hai cô bé nhanh nhẹn chạy đến quấn quýt bên cạnh bố,mẹ chúng.người đàn ông to cao,khỏe mạnh đưa đôi tay rắn chắc vuốt ve mái tóc của hai đứa con.

-nhi này…con không thích chơi búp bê…sao lại lấy của chị…trả cho chị đi con

Giọng nói ấm áp vang lên đầy thuyết phục,bé nhi ngay lập tức trả cho chị mình.cô chị nhanh chóng cầm lấy nhưng hai hàng nước mắt thì vẫn chảy không ngừng.người bố đưa tay lau sạch hai hàng nước mắt rồi ôm lấy cô bé trìu mến nhưng trong lòng thì thật sự rất lo lắng với dòng suy nghĩ

-con bé này quá mềm yếu…đường đời còn dài…rồi mai đây cũng sẽ lớn lên…liệu nó có đủ can đảm để vực dậy sau mỗi lần vấp ngã không…

Suy nghỉ rồi khẽ thở dài một tiếng,người mẹ như hiểu được nỗi lòng của ông liền nhanh chóng cắt ngang

-Hai đứa con của mình xinh quá anh nhỉ…chắc lớn lên chúng sẽ thành hoa khôi,hoa hậu đấy!!!

-chắc chắn rồi!!!

Nói rồi cả hai cười hạnh phúc,hai đứa nhỏ chẵng biết gì cũng cười theo…tiếng cười đùa hòa vào nhau vang xa và văng vẳng khắp mọi nơi

-tôi yêu mình…cảm ơn mình vì đã mang đến cho tôi hai nàng công chúa đáng yêu thế này.

Người chồng nói rồi khẽ thơm nhẹ lên má…hai đứa nhỏ thấy vậy liền cười khúc khích và đồng thanh rồi co cẳng chạy

-bố xấu quá…hí hí…hi hi…ha ha….

-mấy đứa này…chết với bố….đứng laiiiiiii…

Trong bức tranh đẹp đẽ bây giờ là người bố đang dí theo hai đứa con…vừa nói…vừa cười đùa…thật hạnh phúc.lại là những tia nắng ấm của mặt trời lúc bình minh rọi vào phòng qua khung cửa sổ mở trống,đánh thức sự khởi đầu một ngày mới của nhi.cô giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ đẹp đẽ nửa mơ nửa thật.cô lại nhanh chóng sắp xếp sách vở vào cặp để đi học,cũng như mọi ngày cô phải leo cầu thang bộ từ lầu 6 xuống dưới nhà mới đi học được.cô thong dong từng bước một xuống cầu thang vừa đi vừa hát véo von.xuống tới nơi cô nhanh chóng bắt gặp ngay cái hình dáng quen thuộc đứng xoay lưng về phía mình nhưng có một điều lạ là sao hôm nay không có chiếc audi R8 nữa…

-Hùuu…sao hôm nay có nhã hứng đi bộ à…ngạc nhiên quá ta…!!!

-cái gì mà ngạc nhiên chứ…cậu nghĩ chỉ mình cậu được đi bộ à…tớ không thể sao???

-ừ thì…tùy cậu…có điều hơi…bất bình thường xíu thoy…có khi chiều nay có bão cũng nên…phòng trước tốt hơn…keke

…cuộc tranh luận dai dẵng lại nhanh chóng với phần thắng áp đảo thuộc về nhi…cô nàng mạnh mẽ,bướn bỉnh.kiệt thì vẫn hoài thua nhưng đổi lại…cậu đã thay đổi hoàn toàn từ khi quen biết nhi,những việc mà tưởng chừng như không bao giờ cậu đụng tay đến thì nhờ nhi cậu đã biết tự lập,tự làm lấy,biết nấu ăn,biết tiết kiệm và biết quan tâm đến người khác nhiều hơn mặc dù chủ yếu là với nhi.2 cô cậu bước vào trường trước con mắt từ ngạc nhiên chuyển sang soi mói,chẵng hiểu chuyện gì đang xảy ra với thiếu gia hoàng anh kiệt…khủng hoảng,phá sản hay…rất nhiều những ý nghĩ điên rồ được đưa ra rồi lại nhanh chóng bị bác bỏ.vào chỗ ngồi của chính mình,cả hai cùng bắt đầu một ngày với những tiết học bổ ích.reng reng reng…tiếng chuông ra chơi…

-này nhi…tớ nghe nói trước ngày chúng ta thi đại học sẽ được nghỉ 10 ngày đấy…chắc là để lấy tinh thần cho thi cử đây mà…

Kiệt đập nhẹ vai cho nhi quay xuống rồi báo cho nhi biết lịch dự kiến của nhà trường

-ừ…tớ cũng có nghe qua…cũng sướng…có thời gian ăn,uống,ngủ,nghỉ…he he(Nhi trả lời trong thích thú,vui sướng)

-cậu lúc nào cũng vậy…ăn ăn ăn…đừng có nói với tớ là hết 10 ngày cậu cứ ăn rồi ăn cho mình thành con heo béo ú luôn nhé!!!

-ai bảo chứ…chắc tớ sẽ về nhà với bố mẹ…lâu rồi không gặp họ…tớ thấy rất nhớ…

-uk…chắc tớ cũng về…hi hi

Reng…chuông vào lớp vang lên,nhi quay trở về chỗ ngồi và tiếp tục với nhưng tiết học dài bất tận.

Giờ này bên học viện genius star:

Hôm nay đến phiên như trực nhật lớp,cô nhanh nhẹn bưng thau nước đã nhúng bẩn đi thay để thầy cô dùng.từ nhỏ cô rất nhuần nhuyễn với mấy việc bưng bê này,tuy yếu đuối nhưng không có nghĩa là cô tiểu thư(vì nhà nghèo mà).cô bưng chậm chậm và vô cùng khéo léo ra tới cửa,thấy đám con gái đứng đông quá nên cô phải nép sát mình qua một bên để dễ luồn lách nhưng chẵng hiểu sao lúc đó chân cô như bị vướn phải thứ gì đó khá cứng cáp khiến cô mất đà té nằm ra,cái thau nước bị bay lên cao đổ hết lên người như,còn cái thau sau một hồi bay bỗng trên không cũng đến lúc hạ mình rơi trúng ngay đầu làm cô choáng váng cả đầu óc.chưa kịp định thần thì một giọng nói khe khẽ ghé sát bên tai cô

-hạ quân…cái tên này chắc mày biết chứ…chẵng phải mày đang có ý tán tĩnh anh ta sao…nhưng…tao nói để mày biết…mày có thể dùng cái mặt ngây thơ này tán tỉnh anh ta nhưng không qua mặt được tụi này đâu…còn non lắm cưng à…tao nhắc cho mày biết…hạ quân là bạn trai của chị linh rồi…mày mà giám ho he…thì mày biết đấy…đây chỉ là mở màng cảnh cáo thôi…mày cứ thử xem…

Vừa nói vừa đay nghiến từng lời,từng chữ một,dùng bàn tay thô bạo bóp cằm khiến Như cả người run rẫy,không giám mở miệng nói câu nào.sau câu nói cảnh cáo đó là những câu nói sỉ nhục,khinh bỉ cùng những tràng cười hã hê

-xin lỗi như nhé!...tớ lỡ…cậu có sao không…!!!

-chắc không sao đâu phải không Như…bọn tớ vô ý quá…mà mấy thứ bẩn thiểu đó…chắc cậu cũng quen rồi nhỉ…cũng chả cần thay đồ đâu…

Ha ha aaaaa….haaaaaa……….

-các cậu quá đáng vừa phải thôi….nhà cậu ấy nghèo…có đồ bẩn mang là quý lắm rồi còn hơn là….haaaaa…haaaaa

Cô gái nhỏ bé trơ trọi trong cả đám người đông nghẹt,chỉ biết im lặng cam chịu và run rẫy.mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp thì đám đông mới giải tán nhưng chẵng quên để lại cho cô những ánh mắt đầy khinh miệt.cô cố gồng mình đứng dậy đi thay chậu nước khác thì đúng lúc cô chủ nhiệm bước vào

-…NHƯ ….em trực nhật như vậy à…ra chơi bao lâu rồi hã…giờ này còn chưa thay nước nữa…quá vô trách nhiệm…em nên biết….sống thì phải có trách nhiệm không chỉ với mỗi bản thân mình mà còn với người khác nữa chứ…bố mẹ không dạy cho em những điều cơ bản đấy à…cô sẽ đánh giá vào hạnh kiểm của em…

Sau một hồi chửi mắng,lên lớp và giáo huấn như…cô lâm liếc như một cái rồi ngồi vào bàn của mình bắt đầu với tiết dạy,ai nấy ngồi ở dưới đều hã hê,kể cả bà cô chủ nhiệm cũng vậy.không một ai là yêu quý Như cả,ai cũng xa lánh và khinh rẽ vì cô là con nhà nghèo,không ai quan tâm đến học lực của cô,họ chỉ cần biết,cô không đáng để bước chân vào cái trường 99% là quý tộc này và cô là 1% của sự sỉ nhục đối với lớp cũng như với cái trường này.Như chỉ biết ngậm ngùi và kìm nén nỗi buồn tủi trong lòng rồi lặng lẽ bưng thau ra ngoài thay nước nhanh chóng nhất có thể mong rằng không còn chuyện phiền phức gì đến với mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.