:
Quay lại lớp học với những ánh nhìn sắc lẹm của mọi người,như nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình để bắt đầu những tiết học.cũng may ở học viện mỗi học viên ngồi một bàn chứ không,cô thật không biết sẽ phải chịu đựng sự hất hủi,xem thường của mọi người đến mức độ nào nữa.đến cuối giờ học,cô nhanh nhẹn gấp hết sách vở bỏ vào cặp và trở về phòng trọ của mình.ngồi trên chiếc chiếu trúc và ôm lấy con gấu dễ thương mà mẹ mua cho cô…những nỗi nhớ chợt ùa đến làm nước mắt cô tuông rơi không ngớt.
-mẹ ơi…bố ơi…băng nhi ơi…mọi người ơi con nhớ mọi người nhiều lắm…con thấy mình cô đơn lắm,không ai hiểu,không ai quan tâm mà ngược lại họ còn rất gét con…tại sao vậy…con không biết mình đã làm gì sai…con thi vào học viện genius star cũng chỉ vì không muốn mình mãi là cô bé yếu đuối núp sau và dựa dẫm bố mẹ…con muốn mình phải sống tự lập…con muốn mình sẽ mạnh mẽ..nhưng con lại không ngờ được cuộc sống bên ngoài lại nhiều những rắc rối vậy…con phải làm gì bây giờ đây…
Cô miên man với dòng suy nghĩ,hai dòng nước mắt cứ chảy mãi ướt nhòe cả đôi mắt đen huyền đẹp cuốn hút.cô nhớ về gia đình,cô nhớ bố,mẹ,nhớ cô em gái đáng yêu mạnh mẽ và cứng rắn suốt ngày theo bảo vệ mình.cô thật vô dụng,cô nhớ đến những ngày tháng học trong học viện,nhớ những lúc bị chà đạp,ức hiếp,sỉ nhục…thậm chí là chửi cả bố mẹ,gia đình cô nhưng cô cũng chẵng làm gì được…cô quá nhỏ bé trước những thế lực to lớn,hách dịch kia.cô bất lực với chính bản thân mình…cô không thể chống lại…vậy thì bắt buộc cô phải chịu đựng,phải chôn chặt tất cả trong lòng.
-nhưng mà…hạ quân…tại sao mình thấy cái tên này rất quen…hình như đã từng nghe qua…
Đang nấc lên vì nước mắt chảy quá nhiều,cô chợt giật mình vì nhớ ra điều gì đó.cái người mà đám con gái nhà giàu kia nhắc đến thật sự cô cảm thấy rất quen…
-phải rồi…đúng là anh ta…quách hạ quân…hôm đó là lần đầu tiên mình gặp anh ta…mọi chuyện xảy ra…có lẽ nào…thời điểm đó có người thứ 3 sao…
Như chợt vỡ lẽ và cũng chính là lúc hiểu ra mọi chuyện,tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.điều đó phần nào khiến cô hiểu được lý do vì sao mình lại bị hạ nhục nhưng vì khóc quá nhiều nên người cô chẵng còn chút sức nào,cô nằm xuống và ôm chặt chú gấu bông từ từ đi vào giấc ngủ.
Hôm nay lớp Nhi được nghĩ,mọi người rủ nhau đi chơi nhưng cô không đi vì vốn chẵng ham mấy chuyện chơi bời vớ vẩn ấy,lấy đại lý do có việc bận ở nhà nên không thể tham gia.trong lúc mọi người cùng nhau đi chơi cô chỉ quanh quẩn đâu đó trong xóm trọ rồi lại lên tầng thượng ngắm cảnh,chán thì lại trở về phòng ôm lấy chiếc điện thoại chơi game,xem tin tức…
-cốc…cốc…cốc…
Tiếng gõ của khô khan của một ai đó làm nhi thoáng giật mình rồi nhanh chóng ra mở cửa
-ra đây…ra đây….chờ chút đi…con chào cô…có chuyện gì mà cô lên tới đây vậy ạ…hình như con đã đóng tiền trọ rồi mà phải không ?
Nhi lễ phép chào hỏi khi thấy người đứng trước cửa là cô chủ xóm trọ,cả năm trời chắc cô ấy mới lên phòng nhi đúng một lần thậm chí là không có lần nào luôn.Vì tháng nào nhi cũng nhanh chóng thanh toán tiền trọ,chưa khi nào để cô phải nhắc nhở nhiều.lần này thật ngạc nhiên khi nhi đã đóng tiền từ đầu tháng rồi,vậy thì chẵng biết cô ấy lên đây để làm gì nữa…không để nhi tò mò thêm,cô chủ trọ nhanh chóng lên tiếng giải thích
-là thế này…lúc sáng cô vừa mở cửa thì có một cậu con trai vẻ ngoài khôi ngô,tuấn tú nhờ cô gửi cho con hộp quà này.
Nói rồi cô chủ chìa ra trước mặt nhi là một hôp quà,trên có thắt một chiếc nơ hồng to xinh xắn,đính kèm là tấm thiệp.nhi đưa tay ra ôm lấy món quà rồi cảm ơn cô chủ trọ,chờ khi bà ấy đi khuất thì nhi liền đóng cửa rồi đặt hộp quà xuống bàn học.
-quà của ai gửi đây nhỉ…
Cô tò mò rồi đưa tay rút ngay tấm thiệp mở ra xem
-chào nhi…chúc cậu buổi sáng vui vẻ,mong là cậu sẽ thích món quà mà tớ tặng…tớ rất yêu quý cậu…những gì tớ muốn nói đều chứa đựng trong hộp quà đó…nếu cậu thích nó…hãy đến quán xx trên đường abc,đúng 8 giờ,tớ đợi cậu ở đó,không gặp không về.
Đọc xong tấm thiếp nhi không khỏi bậc cười vì cô không thể nghỉ ra ai khác ngoài kiệt viết nó bởi đơn giản là ngoài kiệt ra cô chẵng còn chơi với ai khác.đọc rồi lại càng làm cô tò mò hơn,không biết kiệt muốn nói gì.cô nhẹ nhàng gỡ lớp keo dán bên ngoài rồi mở nắp hộp,cô như chết đứng trong mấy giây khi món quà trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đắc tiền
-tên anh kiệt này…tại sao lại là chiếc nhẫn…định giở trò gì đây…nếu đúng ra thì trong hộp quà ấy phải là kem chứ?…mình thích ăn kem cơ mà?...với lại sao cậu ấy nói chuyện khách sáo thế nhỉ?
Miên man với dòng suy nghĩ,dù gì thì nó cũng rất đẹp,tuy không phải là thứ cô yêu thích nhưng nó vẫn khiến cô rất ngạc nhiên.
-quán xx đường abc,đúng 8h…thôi được…mình sẽ đến xem cậu ta định chơi trò gì…dù gì mình cũng chẵng mất gì…mà hình như quán này mình và kiệt chưa đến bao giờ…chắc cậu ấy lại định gây bất ngờ cho mình đây mà.
Một thoáng thích thú vui mừng,nhưng gì thì cô cũng sẽ trả chiếc nhẫn này lại cho kiệt vì cô không hợp với những thứ đồ xa sỉ ấy.cô cất gọn chiếc nhẫn trở về hộp rồi chuẩn bị đến điểm hẹn,cô chọn cho mình một chiếc áo thun và cái quần zin bó sát,tóc buộc cao,gọn gàng,linh động.7h50,nhi ra trạm bắt xe bus đi tới điểm hẹn,vì hôm nay đông khách nên xe phải bắt trả liên tục.8h 20,cô đã có mặt trước quán xx,tiến vào bên trong,không gian xanh mát hòa vào nhau,tiếng nhạc du dương,dìu dịu làm nhi cảm thấy vô cùng dễ chịu.cô nhanh chóng đưa mắt rà xoát tất cả các vị khách có mặt ở nơi đây nhưng chẵng thấy kiệt ở chỗ nào.
- Gì chứ…đừng nói với tớ đó chỉ là cái bẫy thôi nhé…dụ tớ đến rồi cho tớ leo cây à…còn lâu…
Nhi hậm hực,tức giận vì có lẽ là mình đã quá ngu ngốc,làm sao lại có thể tin cái tên hay lừa gạc mình chứ,suy nghĩ rồi nhanh chóng xoay người ra về
-khoan đã…cậu đã trễ đúng 30 phút…vậy mà lại nhanh chóng mất kiên nhẫn trong một phút chờ đợi thôi sao???... tớ rất vui vì cậu đã đến…
Câu nói từ phía sau đến làm nhi chùng bước,cô ngay lập tức quay lại vì thật ngạc nhiên khi giọng nói ấy phát ra không phải của kiệt.
-cậu là ai?....cậu quen tôi sao?...tại sao lại hẹn tôi đến đây?…món quà ấy ý muốn gì???
Nhi hỏi một giây với giọng điệu bất cần nhưng lại chẵng nhận được câu trả lời nào từ người trước mặt mình
-theo tôi biết thì…nhi không phải là người thiếu kiên nhẫn vậy…chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói cũng đâu có muộn.
Người trước mặt nhi cũng đẹp không kém gì kiệt nhưng ở nơi cậu ta lại toát lên vẻ ung dung,điềm tĩnh của một đấng lãnh đạo,chắc hẵn gia thế cũng không hề nhỏ
-sao…chẵng phải cậu thích món quà mà tớ tặng nên mới tới đây sao…mà đã đến đây rồi sao thái độ lại như vậy…tớ nói không đúng sao…trên thiếp tớ cũng nói rõ rồi mà
(đó là do…tôi tưởng cậu là kiệt nên mới đến vô điều kiện---nhi thầm nghỉ trong bụng)
-tôi không cần biết cậu muốn nói gì…tôi chỉ biết…hình như tôi không quen cậu…vậy thì lý do gì lại có cuộc hẹn ngày hôm nay???
Nhi Vừa mới dứt lời thì cậu ta cười như một kẻ điên dại rồi tiếp lời ngay
-tốt thôi…nếu cậu muốn biết ngay bây giờ…tôi sẽ vào ngay vấn đề chính…tôi là trương gia huy…học kế bên lớp cậu.Từ lâu tôi đã chú ý đến cậu bởi ở cậu có những yếu tố mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ cô gái nào khác…điều đó khiến tôi như bị cuốn hút và có lẽ là tớ thích cậu đấy và chiếc nhẫn đó chính là nhã ý của tớ với cậu.
Nghe cậu ta nói xong,nhi chỉ khe khẽ nhếch môi tạo nên một nụ cười nhạt rồi nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ tay mình ra đẩy về phía huy.
-cảm ơn ý tốt của cậu…rất vui khi được biết đến cậu…nhưng…có lẽ đã có hiểu lầm ở đây…xin lỗi…tôi về trước đây
Nói rồi cô đẩy gế ra về nhưng nhanh chóng bị huy kéo tay lại
-vậy là thế nào…nếu là hiểu lầm thì tại sao nhi lại đeo chiếc nhẫn huy tặng…tại sao lại đến cuộc hẹn tối nay…hãy cho huy một câu trả lời đích đáng
Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu khi 1 người không quen nắm tay mình,cô vội vàng gỡ tay huy ra rồi tiếp tục đi về và chỉ để lại đúng 2 câu
-xin lỗi vì đã gây ra sự hiểu lầm này nhưng có lẽ tôi và cậu sẽ không gặp nhau một lần nào nữa đâu…mà nếu như chuyện hiếm có đó xảy ra thì lúc đó tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu…
Nói rồi cứ vậy bỏ đi thẳng thừng để lại nơi đó một cặp mắt trìu mến và đôi môi mỉm cười thích thú nhìn về hướng một người vừa đi khuất
-chuyện hiếm có ư…chuyện mà nhi nói…nhất định sẽ đến…không lâu đâu…