Tình Yêu Giả Dối

Chương 21: Chương 21: Bịt mắt




“Thưa quý vị! Bây giờ chúng tôi sẽ sử dụng phương pháp công bằng công chính nhất để chọn người rút thăm. Đó là—””

“Kéo búa bao.” Vân Sơ nói.

Đạo diễn nghẹn một hơi trong cổ họng: “Không phải!”

Vân Sơ vượt qua cơn choáng váng ban đầu, nhưng lúc này nàng buồn ngủ đến mức chỉ muốn quyết định thật nhanh, không quản được cảm xúc nhỏ nhặt của đạo diễn, nàng ngáp một cái: “Đó là cái gì?”

Đạo diễn: “Đạo cụ.”

Đạo cụ là bịt mắt.

Tên trò chơi là bịt mắt bắt dê.

Các khách mời dùng hình thức oẳn tù tì để chọn ra người bị bịt mắt, tổng cộng ba người. Khách mời mang bịt mắt và rút thăm người sẽ cùng mình hẹn hò hôm nay, sau khi rút thăm có thể dò hỏi tổ đạo diễn một vấn đề, cuối cùng là dựa vào suy đoán đi bắt người.

Đồng dạng là che mắt.

Bắt sai đoán sai sẽ bị trừ điểm, điểm bị trừ tương ứng với mức tiêu dùng của ngày hôm nay, số lần sai càng nhiều thì tiền tiêu càng ít.

Các khách mời lại trợn tròn mắt.

Vân Sơ mặt không chút cảm xúc vỗ tay: “Thật biết chơi.”

Chúc Hoàn Nhĩ nói: “Tới tới tới, vây thành một vòng tròn đi. Kéo búa bao —”

Ba cái bao, hai cái búa, một cái kéo.

“Kéo búa bao —”

Ba cái búa, ba cái kéo.

Vân Sơ, Văn Tây, Giản Du thua.

Vân Sơ: “?”

Nàng hỏi Giản Du: “Cô Giản, sao chị lại thua vậy chứ?”

Giản Du nghiêng đầu: “...... Không phải em cũng thua sao?”

Vân Sơ: “......”

Tuy nói như vậy không sai, nhưng điều này cũng đại biểu hai người đều phải đi rút thăm, tuyệt đối sẽ không được chia cùng một nhóm! Cái chương trình này không có ô dù sao? Đạo diễn có thể mua chuộc bằng tiền được không?

Vân Sơ bên này não động như gió lốc, Giản Du bên kia thấy nàng không hề phản ứng với câu hỏi của mình, cũng mặc kệ nàng, đến chỗ đạo diễn nhận bịt mắt.

Bịt mắt hình con vịt nhỏ màu vàng, môi vịt dày và phấn má hồng được đánh thật sự không có kỹ thuật, có vẻ hơi thiểu năng. Cô nhíu mày hỏi: “Tôi có thể nhắm mắt thay vì đeo bịt mắt không?”

Đạo diễn: “Không thể.”

Giản Du tiến lên một bước: “Tại sao?”

Đạo diễn bị khí tràng cường đại doạ sợ tới mức chân mềm một giây, nhưng tốt xấu gì cũng là đạo diễn chương trình, trong lòng tự cổ vũ mình, sau đó lại trở nên cứng rắn: “Đây là quy tắc của trò chơi.”

Giản Du nhếch khóe miệng: “Được thôi.”

Vừa quay đầu lại, Vân Sơ đã đeo bịt mắt lên.

Bịt mắt của nàng là hình gấu trúc, hai màu trắng đen, đeo ở trên mặt Vân Sơ không hề mang lại cảm giác không khoẻ, rất —

“Đáng yêu quá à Vân Sơ!” Chúc Hoàn Nhĩ chạy tới bẹo má Vân Sơ, mặt Vân Sơ có chút thịt, Chúc Hoàn Nhĩ mơ ước đã lâu, nhân cơ hội này hung hăng mà chà đạp một phen: “Quá đáng yêu rồi.”

Vân Sơ bị bịt mắt nên ngay từ đầu đã không có khả năng phòng bị, cũng không có sức phản kháng, dù có kêu rên cũng trốn không thoát.

Giản Du rũ mắt, mang bịt mắt lên.

Đạo diễn cũng kịp thời ngăn lại: “Được rồi, trò chơi bắt đầu, những người khác đi trốn, khách mời bắt người lại đây rút thăm.”

Giản Du rút trước.

Cô hỏi đạo diễn: “Cô ấy nấu cơm ngon không?”

Đạo diễn: “...... Hiện tại vẫn chưa rõ lắm.”

Giản Du: “Ok.”

Chúc Hoàn Nhĩ bị loại.

Nơi rút thăm là ở nhà ăn, cho nên cụ thể là hỏi cái gì, những người khác cũng không rõ ràng lắm. Vân Sơ là người thứ hai rút thăm, nàng thử đoán tên bằng cách sờ vào chữ trên tờ giấy, sau khi sờ soạng một lúc, đạo diễn tốt bụng nhắc nhở: “Nếu cô không hỏi thì có thể trực tiếp ra ngoài.”

“À.” Vân Sơ ngẩng đầu lên, lỗ tai gấu trúc nhẹ đong đưa, nàng hỏi: “Cô ấy nấu cơm ngon không?”

Đạo diễn: “...... Vẫn chưa rõ lắm.”

Vân Sơ: “Tốt.”

Loại Chúc Hoàn Nhĩ.

Văn Tây là người rút thăm thứ ba.

Đạo diễn: “Không cho hỏi vấn đề về phương diện nấu cơm.”

Văn Tây: “...... Hả?”

Đạo diễn: “Cô hỏi đi.”

Văn Tây à một tiếng: “Giọng của cô ấy có hay không?”

Đạo diễn: “Cũng được.”

Văn Tây: “Ok.”

Loại Mạnh Chiêu Chiêu.

Mà trong phòng khách, trò chơi bịt mắt bắt dê đã bắt đầu.

Vân Sơ cũng không vội bắt người, nàng vừa cẩn thận đỡ ghế sô pha, vừa cẩn thận đi về phía trước, kêu: “Cô Giản!”

Giản Du: “Ơi.”

Vân Sơ: “Chị có sợ không?”

Nàng còn nhớ rõ, Giản Du sợ tối.

Giản Du vẫn còn đứng ở cửa nhà ăn, cô sửng sốt khi nghe Vân Sơ hỏi như vậy. Cô sợ tối, nhưng cô không có nhắm mắt lại, bịt mắt cũng thấy chút ánh sáng, cho nên điều này cũng không khiến cô sợ.

Giản Du nghĩ như vậy, nhân viên công tác có mặt ở đó cũng cà khịa trong lòng: Làm ơn đi! Đạo diễn Giản là người nào chứ! Lúc quay phim có hoàn cảnh ác liệt gì mà chưa thấy qua! Chỉ đeo bịt mắt thôi mà cũng sợ hãi? Vân Sơ là fans Giản Du đúng không! Xem cô ấy như công chúa!

Giản Du: “...... Tôi sợ.”

Nhân viên công tác: “???”

“Đừng sợ!” Vân Sơ vội vàng nói: “Chị nói chuyện với em đi, em sẽ phán đoán vị trí rồi đi tìm chị.”

Nhân viên công tác: “???”

Tìm ai hả!!! Người cô muốn tìm đang trốn để đợi cô tìm đó!

Cô Giản, cô cũng đừng làm càn theo cô ấy!

Quả nhiên, Giản Du trầm mặc.

Nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, bọn họ biết ngay là cô Giản sẽ không —

“Diễn viên “Trải nghiệm” quá trình “Tôi luyện bản thân“. Biểu hiện bên ngoài phụ thuộc vào kinh nghiệm bên trong. Quá trình trải nghiệm có ý nghĩa rất lớn, bởi vì khi sáng tạo, mỗi bước đi, mỗi động tác, mỗi hành động đều phải được cảm xúc của diễn viên mang lại sức sống và cơ sở.......”

Nhân viên công tác: “......”

Sao đột nhiên lại trả bài đầu giờ vậy! Tức chết mà!

Vân Sơ cũng sửng sốt, nàng đi theo hướng của giọng nói, bật cười thành tiếng trước giọng đọc vô cảm của Giản Du: “Stanislavski, 《 diễn viên tôi luyện bản thân 》.”

“Xem ra tốt nghiệp không bao lâu, tri thức học được cũng chưa có trả lại cho giáo viên.”

“Mỗi ngày đều ôn tập đó biết không?” Vân Sơ khoe khoang, “Diễn viên tôi luyện bản thân.”

“Ồ?”

“Không chỉ Stanislavski, em còn biết Bransitt nữa.”

Nàng vòng qua bàn trà và chướng ngại vật mà tổ chương trình cố tình sắp đặt, đi đến trước mặt Giản Du, giơ tay nắm lấy cánh tay Giản Du, khóe môi hơi nhếch lên: “Cô Giản, em bắt được chị rồi!”

Giản Du liếm môi: “...... Vậy em thật là lợi hại.”

Nhân viên công tác: “............”

Hai người đều rất lợi hại! Sao không học hỏi Văn Tây đi! Người ta dồn Mạnh Chiêu Chiêu vào một góc rồi kia kìa!

Không sai, trong quá trình Vân Sơ đi tìm Giản Du, Văn Tây không kêu một tiếng, dựa vào trực giác nhạy bén tìm được Mạnh Chiêu Chiêu đang trốn dưới bàn trà, cũng sờ được cánh tay của Mạnh Chiêu Chiêu, mặt Mạnh Chiêu Chiêu nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng không phát ra một chút âm thanh gì.

Văn Tây: “Có phải Mạnh Chiêu Chiêu không?”

Mạnh Chiêu Chiêu: “......”

Văn Tây: “Cô đừng có im lặng như vậy, hôm nay cô xịt nước hoa MJ Daisy, đứng từ xa là tôi đã ngửi thấy rồi!”

Mạnh Chiêu Chiêu rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Mũi chó hả!”

Văn Tây: “Hì hì hì hì.”

Đạo diễn: “Văn Tây, gọi tên cô ấy đi!”

Văn Tây: “Mạnh Chiêu Chiêu!”

Đạo diễn: “Đoán đúng rồi.”

Văn Tây chọc Mạnh Chiêu Chiêu: “Sao hồi nãy cô không nói lời nào? Không nói lời nào? Không nói lời nào tôi cũng đoán được cô! Chạy nhanh ra đây!”

Đạo diễn: “Nhưng đối tượng hẹn hò của cô không phải cô ấy.”

Tay của Văn Tây dừng lại, cô ấy còn thất vọng hơn cả Mạnh Chiêu Chiêu: “Cái gì?”

Đạo diễn: “Buông cô ấy ra, bắt lại một lần nữa. Văn Tây bị trừ một điểm.”

Văn Tây còn đang giãy giụa: “Có thể là cô ấy.”

Đạo diễn: “Không thể.”

Giản Du và Vân Sơ nghe xong cũng không vội động thủ, Vân Sơ phân tích: “Đối tượng hẹn hò của Văn Tây không phải Mạnh Chiêu Chiêu, vậy chứng tỏ đối tượng hẹn hò của Mạnh Chiêu Chiêu là một trong hai chúng ta.”

Giản Du: “Ừm.”

Vân Sơ: “Vậy chúng ta ai thử bắt cô ấy trước?”

Giản Du: “Kéo búa bao?”

Vân Sơ: “Ok.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “...... Tôi nói mấy người có phải là nên suy xét ý kiến của tôi không?”

Vân Sơ thắng.

Tuy rằng là nàng thắng, nhưng nàng cũng không thể bỏ Giản Du một mình, cho nên hai người nắm tay nhau đi tìm Mạnh Chiêu Chiêu. Mạnh Chiêu Chiêu bị một màn này làm chấn động rồi, thậm chí quên cả đổi vị trí trốn, trong đầu toàn là suy nghĩ: Hai người cứ tự nhiên, đừng để ý tôi, đừng bắt tôi, cũng đừng ai hẹn hò với tôi!

Càng hỏng mất chính là bị Vân Sơ bắt được.

Mạnh Chiêu Chiêu nằm luôn trên thảm.

Hiệu quả chương trình xuất hiện rồi, không ai để ý tình huống “Bị hại” của Mạnh Chiêu Chiêu, đạo diễn cười đến nỗi bả vai cũng run run, thật vất vả mới kiềm chế được, trong giọng nói đều là ý cười: “Nói tên cô ấy.”

Vân Sơ: “Mạnh Chiêu Chiêu!”

Đạo diễn: “Trả lời chính xác.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “Thượng đế ơi, đừng để con hẹn hò với cái người bắt con này mà!”

Đạo diễn: “Vân Sơ, đối tượng hẹn hò mà cô bốc trúng cũng là cô ấy, chúc mừng hai người ghép đôi thành công.”

Vân Sơ: “Yeah!”

Nàng hào hứng lắc cánh tay của Giản Du: “Cô Giản, vậy đối tượng hẹn hò của chị chính là Bùi Vãn.”

Giản Du cũng bị sức sống của nàng lây nhiễm, cười nói: “Ừm.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “......”

Bắt tôi chỉ là vì loại trừ đáp án sai cho Giản Du thôi sao???

Vân Sơ ghép đôi thành công, nàng lấy bịt mắt xuống, khi nhìn thấy ánh sáng, nàng bất giác mà nhắm mắt, chờ thích ứng mở mắt ra mới phát hiện Giản Du vẫn còn nắm tay nàng, an tĩnh mà đứng bên cạnh chờ nàng.

Toàn tâm tín nhiệm.

Lòng Vân Sơ mềm nhũn: “Giản lão sư, chị muốn đi đâu em đưa chị đi, đừng sợ.”

Giản Du: “Ừm.”

Mạnh Chiêu Chiêu mới chui từ bàn trà lên: “......”

Cô ấy có nên nằm lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.