Tình Yêu Giả Dối

Chương 20: Chương 20: Chuyện tốt




Giản Du và Vân Sơ nắm tay nhau trở về.

Trong sân nhỏ rất náo nhiệt, Chúc Hoàn Nhĩ dùng nồi sắt lớn trong sân, đốt lửa, đồ ăn xào càng lúc càng thơm. Cô ấy và Bùi Vãn, Văn Tây và Mạnh Chiêu Chiêu không có rời thôn, chỉ đi dạo ở xung quanh, mua được không ít đồ ăn, nào là rau nào là thịt, mùi thơm lan tỏa rất xa.

Bốn người vốn dĩ chuẩn bị ăn cơm, nghe tổ đạo diễn nói Giản Du cùng Vân Sơ đang trên đường trở về, nên quyết định đợi một lát.

Trong sân dựng một gian lều bằng gỗ, đốt bếp lò, Văn Tây thêm củi vào bên trong, khi ngọn lửa bùng lên, cô ấy khoa trương kêu: “Đẹp quá, lại đây chụp ảnh đi.”

Follow pd vội quay cảnh này.

“Mạnh Chiêu Chiêu mau lấy di động của cô ra chụp!”

Follow pd: “......”

Tự mình đa tình.

“Sao cô không lấy?” Mạnh Chiêu Chiêu vừa nói vừa móc di động trong túi ra.

Văn Tây đúng lý hợp tình: “Tôi sợ lạnh thôi.”

“Tôi thì không chắc?”

“Tôi quản cô chi.”

“......” Mạnh Chiêu Chiêu nói với người quay phim: “Cắt đoạn này.”

Văn Tây kinh ngạc liếc nhìn cô ấy một cái.

Mạnh Chiêu Chiêu: “Tôi sợ sau khi chương trình phát sóng cô sẽ bị mắng chết.”

Văn Tây mở miệng định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng cửa mở, Giản Du cùng Vân Sơ tay trong tay đi vào.

Chúc Hoàn Nhĩ: Ồ wow

Bùi Vãn: À há

Văn Tây:?

Mạnh Chiêu Chiêu: Nhanh như vậy......?

Giản Du: “...... Đang đợi ăn cơm sao?”

Bùi Vãn phản ứng nhanh nhất, cô ấy ừ một tiếng, nói: “Đi rửa tay, chỉ chờ mỗi hai người.”

Giản Du nói câu: “Ok.”

Buông tay Vân Sơ lập tức đi vào phòng khách.

Vân Sơ...... Vân Sơ cả người cứng đờ đứng tại chỗ, cái tay được Giản Du nắm lấy lúc nãy đang bị gió bắc thổi đến phiếm hồng, nhẹ nhàng cử động, thở ra một hơi dài, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của các khách mời, nàng nghẹn một chút, hỏi: “Mấy người đang làm gì?”

Các khách mời: “?”

Vân Sơ: “Ăn cơm sao?”

Các khách mời: “??”

Vân Sơ: “Ở bên ngoài ăn không lạnh sao?”

Chúc Hoàn Nhĩ: “...... Lạnh.”

Vân Sơ kéo chặt áo lông vũ thêm một chút, hỏi: “Vậy sao không ăn ở phòng ăn?”

Những người khác: Nói đúng nha!

Trong đầu Vân Sơ toàn là tay của Giản Du, cùng với việc dời đi lực chú ý của những người này, thấy mọi người đang nhìn nhau, cố gắng tìm ra ai là người đề xuất ăn trong sân, nàng nhẹ nhàng thở phào, cũng đi theo vào phòng khách.

Giản Du không ở phòng khách, cửa phòng ngủ không đóng kín, lọt ra một ánh sáng.

Trái tim Vân Sơ đập thình thịch.

Nàng treo áo khoác lên giá treo mũ áo, do dự một lát, vẫn là đi tới của phòng Giản Du, giơ tay gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Giản Du: “Vào đi.”

Vân Sơ đẩy cửa vào.

Giản Du xõa mái tóc dài được tết thành từng lọn, những lọn tóc xoăn xõa trên vai, cô đang ngồi trước bàn trang điểm chọn dây buộc tóc, thấy Vân Sơ đi vào, từ trong gương nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

“Không,“ Vân Sơ nói: “Hiện tại em còn chưa buồn ngủ, muốn ở cùng chị thêm một lát.”

Giản Du cười: “Dính người như vậy à......”

Mặt Vân Sơ càng đỏ hơn.

Giản Du nói: “Ngồi đi.”

Vân Sơ như được đại xá, nàng đang muốn ngồi lên sô pha, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Lam. Tiểu Lam có loại dự cảm không lành, quả nhiên, giây tiếp theo, Vân Sơ liền đi tới, nói: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tiểu Lam giãy giụa: “...... Tôi đi ra ngoài, bên trong cũng có camera đó.”

Cũng là quay được! Cũng là muốn thả ra!

Vân Sơ: “Ừ, cho nên không cần cô.”

Tiểu Lam: “......”

Trát tâm.

Tuy rằng không thể một đường cắn đường, nhưng Tiểu Lam vẫn là rất có chức nghiệp tu dưỡng lui đi ra ngoài, Vân Sơ đóng cửa lại, âm thầm tạo dũng khí cho chính mình, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy Giản Du đứng phía sau, nàng giật mình, theo phản xạ dán lên cửa: “Giản, cô Giản!”

Giản Du giơ tay, quơ quơ dây cột tóc trên tay: “Cái này đẹp không?”

Quả hồng nhỏ lủng lẳng trên dây tóc, có màu rất tươi.

Vân Sơ: “Đẹp.”

Giản Du gật gật đầu, tùy ý buộc lại mái tóc dài của mình, nhưng cô không lùi lại, vượt quá khoảng cách an toàn, khi cô giơ tay lên, quần áo của cô cọ vào má Vân Sơ, lông xù xù.

“Cô Giản,“ Vân Sơ mở miệng.

“Hửm?”

“...... Em không có muốn dọa chị.”

“......”

“Em chỉ là nghĩ, hôm nay chúng ta nói chuyện cũng khá vui. Em cũng rất...... Ờm, dù sao thì em cảm thấy nếu có thể nắm tay, cũng rất thuận lý thành chương.” Nói xong, lại giấu đầu lòi đuôi mà bồi thêm một câu: “Cũng là vì hiệu quả chương trình.”

“Hiệu quả chương trình?” Giản Du hỏi lại.

“Ừm......” Vân Sơ không đủ tự tin.

“Lần sau không cần như vậy.”

“Cái gì?”

“Muốn nắm tay của tôi thì cứ nắm, không cần miên man suy nghĩ nhiều thứ loanh quanh lòng vòng như thế. Không chỉ vậy,“ Giản Du lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Nếu tôi không thích sẽ cự tuyệt em.”

“Chị không có cự tuyệt.” Vân Sơ nói.

“Ừm,“ Giản Du cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay, nói: “Cảm giác nắm tay, cũng không tệ lắm. Em cảm thấy thế nào?”

Vân Sơ gật gật đầu: “Thật sự không tồi.”

Trong lòng lại đang phất cờ hò reo: Đâu chỉ là không tồi! Quả thực là rất tốt! Lòng bàn tay dán lòng bàn tay, truyền độ ấm cho nhau, nàng hận không thể cùng Giản Du nắm tay cả đời!

Trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt lại không hiển hiện mảy may, cũng không biết như thế nào ra cửa, đón nhận ánh mắt nhiều chuyện của Tiểu Lam, nàng nói câu tôi đi tắm một cái liền vọt lên lầu, vừa lúc bị một vài người mới chuyển đến phòng ăn bắt gặp.

Chúc Hoàn Nhĩ kêu: “Vân Sơ! Ăn cơm nè!”

Vân Sơ: “Ok!”

Lên lầu cũng không quay đầu lại.

Chúc Hoàn Nhĩ: “......”

Mạnh Chiêu Chiêu cũng kêu: “Giản Du! Ăn cơm!”

Giản Du: “Được – “

Cửa phòng ngủ không nhúc nhích.

Mạnh Chiêu Chiêu: “......”

“Hai người họ không thích hợp.” Mạnh Chiêu Chiêu ngồi xuống, nói: “Đi ra ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bùi Vãn nói: “Bọn họ nắm tay nhau trở về, hẳn là thành rồi đúng không?”

“Tôi không nghĩ như vậy,“ Văn Tây ăn cơm, phân tích: “Tuy rằng là nắm tay, nhưng biểu tình hai người đều không đúng, hơn nữa nếu yêu đương, là chuyện vui, thế nào cũng phải báo cho chúng ta một chút chứ?”

“Đúng nha.” Chúc Hoàn Nhĩ đồng ý: “Thần thần bí bí, tò mò chết tôi.”

Thảo luận không ra nguyên cớ, Vân Sơ ở trên lầu, cố ý đi lên hỏi thì có chút kỳ quái, phòng Giản Du lại không dám vào. Các khách mời dồn sự chú ý về phía tổ đạo diễn, đạo diễn nhún vai, bọn họ cũng không nhìn thấy gì từ máy quay của Tiểu Lam.

Văn Tây nhìn thoáng qua phòng của Giản Du, lại rũ mắt, rõ ràng tâm tình không tốt.

Mạnh Chiêu Chiêu phát hiện cảm xúc của cô ấy, gắp miếng xương sườn cho cô ấy.

Văn Tây nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Mạnh Chiêu Chiêu không nói nữa.

Bùi Vãn cùng Chúc Hoàn Nhĩ rõ ràng cảm giác được không khí trên bàn cơm không thích hợp, liếc nhau, đều trầm mặc mà ăn cơm, thỉnh thoảng lại nghe vài câu tán thưởng của Bùi tổng đối với trù nghệ của Chúc Hoàn Nhĩ, nghe thấy Chúc Hoàn Nhĩ nói giỡn: “Căn tin công ty của các người còn thiếu đầu bếp chính không? Tôi có thể ném camera tới làm đầu bếp bất cứ lúc nào, chỉ cần trả tiền lương hợp lý.”

Bùi Vãn thật sự: “Được chứ, một tháng ¥50000.”

*1¥ = 3401,97 VNĐ

Chúc Hoàn Nhĩ rớt đũa.

/

Trên lầu.

Vân Sơ tắm rửa xong mới cảm thấy đói, cũng may trong chiếc tủ lạnh nhỏ ở tầng hai vẫn còn chút đồ ăn vặt, cô ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sô pha nhỏ, vừa ăn vừa ngẩn người nhìn ra ngoài làng, di động đặt trên bàn trà vẫn luôn có thông báo tin nhắn, nàng không để ý, cho đến khi điện thoại vang lên.

Là Trần Tĩnh.

Vân Sơ thở dài: “Làm sao vậy?”

“Sao không trả lời tin nhắn?” Trần Tĩnh hỏi.

Vân Sơ buồn bã nói: “Đang buồn tình.”

“......” Trần Tĩnh nhịn một lát, không nhịn được hỏi: “Hiện tại em cùng Giản Du phát triển không tồi ha.”

“Hả?”

“Có người bắt gặp được hai người ở bên ngoài.”

“Em nhìn thấy rồi, hình chụp em cũng không tệ lắm.” Vân Sơ lại nhìn nhìn tay của mình, hỏi: “Chị vội vã tìm em có chuyện gì à?”

“Cái này......”

“Chị Tĩnh, có chuyện cứ việc nói thẳng.”

“Chị muốn hỏi em,“ Trần Tĩnh do dự một lát, mới nói: “Có biết bộ phận cấp cao của công ty chúng ta không?”

“Biết chứ, công nhân ưu tú sao có thể không biết lãnh đạo?”

“Đơn phương không tính.”

“......”

Vậy chỉ có Giang Ngữ.

Chẳng lẽ là Giang Ngữ come out xong thuận tiện cũng đem việc hai người quen biết tiết lộ ra luôn?

Vân Sơ nói dối: “Vậy thì không có, làm sao vậy? Hỏi cái này để làm gì?”

“Không.” Trần Tĩnh phủ nhận, “Chị chỉ là hỏi một chút, không biết thì tốt, hẳn là để cho bọn họ tới nhận thức em! Tiểu Sơ của chúng ta sắp nổi tiếng rồi! Mấy bộ phim của em cũng không biết bị gì nữa, tự nhiên dỡ lệnh cấm hết toàn bộ.”

Vân Sơ cũng kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy?”

“Đúng vậy!” Trần Tĩnh vui vẻ lên tiếng: “Tiếp nhận chương trình là một quyết định đúng đắn! Đây là chuyện tốt liên tiếp xảy ra đó!”

Vân Sơ ồ một tiếng: “Xác thật.”

Sau khi ký hợp đồng với Sơn Trúc giải trí, nàng không quay nhiều phim lắm, nàng chọn lọc kịch bản và vai diễn, không thích diễn hình tượng nhân vật bị trùng lặp, cho nên mấy bộ phim bị bị cấm phát sóng này, có diễn viên kinh kịch nổi tiếng là niềm tự hào của Trung Hoa Dân Quốc, có tiểu yêu thỏ ngây thơ hồn nhiên trong giới tiên hiệp, cũng có tổng tài quyết đoán sát phạt thương trường.

Nhân vật khác nhau sẽ có sức hút bất đồng, nếu chúng được phát sóng khẳng định sẽ hút fan.

Trần Tĩnh hỏi: “Sao em không kích động?”

Vân Sơ: “Chị Tĩnh?”

“Như thế nào?”

“Sau khi nổi tiếng có phải là sẽ có rất nhiều rất nhiều công tác không?”

“Đúng vậy! Hai ngày nay đã có truyền thông liên hệ muốn phỏng vấn em, còn có quảng cáo, tạp chí gì đó, chị cũng không quan tâm...... Từ từ, em có ý gì hả? Còn không muốn nổi tiếng?”

“Không có!” Vân Sơ nói: “Đừng sắp xếp quá nhiều công tác, thà ít nhưng chất lượng.”

Trần Tĩnh nói hiểu hiểu hiểu liền cúp điện thoại.

Vân Sơ bị cô ấy quấy rầy, cũng không giả vờ trầm cảm* nữa, cảm giác như nằm mơ, nặng nề đánh răng, nặng nề ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn, vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

*网抑云: châm biếm những người thu hút sự chú ý bằng cách tỏ ra chán nản, buồn bã, trầm cảm, cố tình bán rẻ sự đau khổ để đạt được sự đồng cảm, giả vờ văn chương hoặc để lấy lòng,...

Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy, không ngờ còn bị nàng đụng phải.

Này hợp lý sao?

/

Này thật sự không hợp lý!

Ngày hôm sau, các khách mời bị tổ chương trình đánh thức dậy, mặc đồ ngủ tập trung lại trong phòng khách, nghe tổ chương trình thông báo hoạt động hôm nay, trong đầu tràn đầy suy nghĩ: Thật là vô lý!

Vân Sơ ngơ ngác mà nhìn tổ chương trình, gằn từng chữ một mà lặp lại: “Rút thăm, quyết định, đối tượng, hẹn hò,???”

Đạo diễn: “Ừm hửm.”

Vân Sơ: “......”

Chúc Hoàn Nhĩ: “Rút xong tôi có thể tiếp tục ngủ sao?”

Bùi Vãn: “Nếu nhân viên của tôi đánh thức tôi vào thời điểm này là sẽ bị cuốn gói.”

Văn Tây: “Có thể đem bí quyết của Hoàn Nhĩ cho tôi không? Cô ấy đã thu phục dạ dày của tôi.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “......”

Giản Du: “Thật biết chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.