Tình Yêu Giả Dối

Chương 7: Chương 7: Màu môi




Những lúc Vân Sơ ngẩng người trông rất đáng yêu.

Giản Du rất có hứng thú mà đánh giá nàng, nàng vốn dĩ rất nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, tóc ngắn mới cắt không dài quá cằm, hơi xoăn, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to, môi mỏng khẽ mở, chậm chạp thốt ra một âm tiết: “Hả?”

Giản Du lúc này mới nói: “Dù gì thì tôi cũng thiếu em một lần rửa chén.”

Vân Sơ chớp chớp mắt, há miệng lại là một âm tiết dường như có chút chệch nhịp: “À......”

Thanh âm rất thấp, không nghe ra cảm xúc gì.

Chờ đến lúc nàng định thần lại muốn nói gì đó thì Giản Du đã đóng cửa lại. Vân Sơ ngồi yên tại chỗ một lát, nhắn tin cho Chu Chi Đào, liên tiếp mười mấy tin: “Chị ấy có ý gì chứ!”

Chu Chi Đào bay từ Hawaii đến San Francisco, lúc này đang lênh đênh trên Thái Bình Dương nên đương nhiên không có thời gian trả lời câu hỏi của nàng.

Vân Sơ phiền muộn rửa chén, sau đó cẩn thận che camera trong phòng lại, chuẩn bị đi tắm rửa, nhớ tới Giản Du cũng chưa từng quay chương trình, cho nên nàng nhắn tin nhắc nhở cô nhớ phải che camera lại.

Giản Du thật ra trả lời rất nhanh: Biết rồi.

Ngắn gọn súc tích, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Vân Sơ ném điện thoại lên giường, lại có tin nhắn mới được gửi đến, vẫn là Giản Du nhắn: Cảm ơn:)

Ánh mắt Vân Sơ hơi sáng, vui vẻ mà lăn một vòng ở trên giường, mở account Weibo phụ, soạn status Weibo: Có vài người giống như có ma lực vậy, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ có thể giết chết bạn, hoặc có thể khiến bạn chết đi sống lại.

Account phụ của nàng rất ít fans, kết quả mới vừa đăng lên liền xuất một bình luận.

Là account của Trần Tĩnh: Bớt ra vẻ, Nhà Thanh đã diệt vong*, sinh tử không phải là chuyện chỉ gói ghém trong một câu nói, ngay cả thẩm phán cũng không được!

*大清亡了: châm biếm, chế giễu một số người có tư duy lạc hậu, vẫn đắm chìm trong tư duy cũ, không biết tiếp thu cái mới.

Vân Sơ:......

Lại đổi status mới, lại có bình luận.

Giang Giang: Rảnh rỗi ở đây ra vẻ, không rảnh trả lời WeChat của tôi?

Vân Sơ:......

Cái người tên Giang Giang này là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, người phụ trách mảng diễn viên của Sơn Trúc giải trí, tuổi trẻ tài cao, Giang Ngữ, Giang đại tổng tài. Tuy rằng là cùng công ty, nhưng bộ phận điện ảnh nhiều người như vậy, Vân Sơ lại flop, hai người vốn dĩ cũng không có giao thoa gì.

Quen biết nhau là ở les bar, Giang Ngữ đến gần bắt chuyện với nàng, tiếng chạm ly thủy tinh ở trên quầy bar phát ra, váy hai dây màu đen của Giang Ngữ cọ qua cánh tay của nàng, vải dệt mềm mịn.

Giang Ngữ cuối người thì thầm với nàng: “Người đẹp, làm quen một chút nhé.”

Cô ấy không biết Vân Sơ, nhưng Vân Sơ lại biết cô ấy.

Vân Sơ hơi ngả người ra sau một chút, sau khi kéo ra khoảng cách, chào hỏi: “Chào Giang tổng.”

Giang Ngữ: “......?”

Vân Sơ nói: “Sơn Trúc giải trí.”

Giang Ngữ phản ứng rất nhanh, lập tức liền phản ứng lại, đây là ăn cỏ gần hang, lại không thể hạ mặt xuống nước với nàng, vì thế cắn răng uy hiếp Vân Sơ: “...... Tiết lộ chuyện này tôi đóng băng hoạt động của cô đấy.”

Vân Sơ nghiêm túc gật đầu: “Giang tổng yên tâm.”

Giang Ngữ thấy nàng thức thời, hất cằm với nàng, nói với bartender: “Hoá đơn hôm nay của cô ấy tính vào thẻ của tôi.”

Vân Sơ nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn Giang tổng, vậy tôi liền không khách sáo nha!”

Vốn là bèo nước gặp nhau, nhưng sau đó Giang Ngữ vẫn là tìm được số điện thoại của nàng từ tài liệu của công ty, rồi thêm bạn với nàng, bên ngoài hai người giả như không quen biết, nhưng lại lén lút thường xuyên qua lại đến độ thân quen.

Sau khi nghe được Vân Sơ muốn đi tham gia chương trình yêu đương, Giang Ngữ biểu đạt sự phản đối mãnh liệt, cũng gọi Vân Sơ tới văn phòng cô ấy một chuyến.

Vân Sơ không đi, cũng không trả lời tin nhắn, mới có tình huống như vừa rồi.

Vân Sơ nghĩ thầm, dù gì trời thì cao mà hoàng đế thì xa*, hiện tại nàng cũng đã ở ở hiện trường ghi hình, còn sợ cái gì Giang Ngữ có đồng ý hay không, vì thế kiên cường trả lời: Tôi không đi, làm sao?

*天高皇帝远: có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không sợ bị can thiệp hay bị cản trở

Giang Ngữ: Vân Sơ em cũng giỏi lắm rồi đó, nghệ sĩ mới nổi đi tham gia chương trình yêu đương???

Vân Sơ: Mới nổi cái đầu cô, nằm mơ sao!

Giang Ngữ:...... Em đang nghi ngờ trình độ buff cô của công ty chúng ta ư?

Vân Sơ: Cần tôi phải nghi ngờ sao?

Giang Ngữ: Ha hả!

Vân Sơ: Lãnh đạo, cô phải thông cảm cho tôi

Giang Ngữ:?

Vân Sơ: Cô nhìn cô mỗi ngày ở trong bar lượn lờ tán tỉnh mấy em gái, bạn gái muốn đổi thì đổi, còn tôi thì sao? Tôi có bạn gái bao giờ chưa? Độc thân hơn hai mươi năm, thật vất vả có cơ hội yêu đương công khai, tôi có thể bỏ qua sao?

Một bên khác, Giang Ngữ đặt cổ tay lên khung cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc, khẽ búng một cái, tàn lửa văng tung toé trong đêm tối, rồi biến mất trong bóng đêm.

Cô ấy mặc rất đơn bạc, gió lùa vào, cuốn lên một góc vạt áo.

Cô ấy hỏi Vân Sơ: “Nói đi, để mắt tới ai?”

/

Cùng lúc đó, ở dưới lầu của Vân Sơ.

Giản Du mở laptop ra, trên mặt bàn trống rỗng chỉ có một kiện hồ sơ không có tiêu đề, là kịch bản điện ảnh mới mà cô vừa sáng tác. Cô gửi tiểu sử nhân vật cho đạo diễn casting: “Có thể bắt đầu casting.”

Đạo diễn casting Tống Phẩm là bạn nối khố của cô, kinh ngạc: “Có nhà đầu tư rồi à?”

Giản Du: Ừ

Tống Phẩm: Đạo diễn, trên mạng đang truyền tin nói cô tham gia chương trình yêu đương là có nguyên nhân khác, không phải là thật đó chứ?

Sau khi Giản Du trả lời hắn xong, để điện thoại lên bàn, đeo mắt kính lên, đọc lại câu chuyện này từ đầu, đọc hết một lượt rồi mới tiếp tục viết, khi dừng lại đã quá nửa đêm, WeChat có không ít tin nhắn chưa đọc.

Cái dưới cùng là của Vân Sơ.

Spam một loạt dấu chấm than, và cuối cùng kết thúc bằng một biểu cảm dễ thương, trên thực tế, số lượng từ hữu hiệu chỉ có hai cái: Ngủ ngon!!! 【 tắt mặt trăng giúp em.jpg】*

Giản Du khép máy tính lại, trả lời nàng: Ngủ ngon

/

Giản Du bị đánh thức.

Ngay cả khi bật đèn bàn, cô cũng không thể ngủ sâu giấc, cô gần như đã thức dậy ngay khi có bất kỳ tiếng động nào phát ra, cách âm trong phòng không tốt, và cô có thể nghe thấy ở bên ngoài có vài người mới tới, Vân Sơ đang nói chuyện cùng các nàng.

“Xin chào xin chào, tôi tên là Vân Sơ.”

“Ah! Tôi nhận ra cô! Chúc Hoàn Nhĩ có phải không? Nghe nói cô nấu ăn rất ngon!”

“Giọng của hai người nghe rất hay đó! Là diễn viên lồng tiếng sao? Thảo nào!”

“Nghe danh đã lâu, Bùi tổng!”

“Cô Giản — Thức! Dậy! Đi!”

......

Mười lăm phút sau.

Toàn thể khách mời của Love Tips có cuộc gặp gỡ đầu tiên, họ đang ngồi cùng nhau trên một chiếc bàn ăn dài, đạo diễn thúc giục quá gấp, Giản Du chỉ kịp thoa son môi, làm bản thân trông có khí sắc hơn.

Cô ngồi ở cuối bàn, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sậm và đang chơi thỏi son môi, cô lơ đãng liếc nhìn mọi người và nhìn thấy những người trong tư liệu — nhiếp ảnh gia Chúc Hoàn Nhĩ, diễn viên lồng tiếng Văn Tây, ca sĩ internet Mạnh Chiêu Chiêu, tổng tài Bùi Vãn.

Cuối cùng dừng ở trên người Vân Sơ đang ngồi đối diện với cô.

Vân Sơ hẳn là còn vội vàng hơn cả cô, áo ngủ chưa thay, tóc chưa chải, này còn chưa tính, cố tình bên phải có một nhúm tóc bị dựng ngược, lại phối hợp với áo ngủ ấu trĩ, cả người thoạt nhìn có chút ngây ngốc đáng yêu.

Cô bình tĩnh đặt thỏi son lên bàn, đẩy đẩy qua bên phía Vân Sơ: “Cho em mượn.”

Vân Sơ có chút ngại: “Không tốt lắm đâu?”

Đây không phải hôn môi gián tiếp sao!

Giản Du hỏi: “Ghét bỏ tôi?”

Vân Sơ phủ nhận “Không có! Sao có thể!”

Giản Du ừ một tiếng: “Dùng đi.”

“Chúng ta tự giới thiệu trước đi?” Bùi Vãn không hổ là tổng tài, bắt đầu quy trình như là mở họp mỗi sáng vậy: “Chào mọi người, tôi là Bùi Vãn.”

“Tôi là Văn Tây.” Văn Tây nói tiếp, cô ấy mặc trang phục Lolita, cột tóc hai chùm, ngay cả dây cột tóc cũng cùng màu với trang phục, người vừa đẹp vừa ngọt, em gái tiêu chuẩn thế giới ảo, thanh âm cũng đáng yêu: “Là một diễn viên lồng tiếng.”

Ngồi bên cạnh là ca sĩ internet Mạnh Chiêu Chiêu trông có vẻ ổn trọng hơn nhiều, tóc ngắn được buộc lên, mặc váy đỏ sậm khoác ngoài áo vest, cả người trông rất giỏi giang: “Mạnh Chiêu Chiêu, ca sĩ mạng.”

“Tôi đã nghe ca khúc của cô.” Chúc Hoàn Nhĩ cười rộ lên, đôi mắt giống trăng non, cả người đều ngọt ngào: “Chào mọi người, tôi là Chúc Hoàn Nhĩ, là một nhiếp ảnh gia.”

Vân Sơ vừa nãy đã tự giới thiệu với các nàng, vì thế ánh mắt mọi người đều rơi vào Giản Du.

Giản Du mở miệng: “Tôi là —”

“Cô Giản!” Chúc Hoàn Nhĩ ngồi gần cô nhất nhiệt tình mà ngắt lời của cô: “Chúng tôi đều biết cô, đại đạo diễn nha, mỗi một bộ phim của cô tôi đều có xem! Thích nhất là《 Kissed the Deep Sea 》, đã xem bảy tám lần!”

Văn Tây nói: “Tôi cũng vậy! Tôi đặc biệt thích cô!”

Mạnh Chiêu Chiêu lấy vở từ trong túi ra: “Cô Giản, có thể ký tên cho tôi không?”

Giản Du: “...... Được.”

Vân Sơ: “?”

Chờ một chút! Tình tiết phát triển như vậy hợp lý sao! Đây là fanmeeting chắc? Ai đã khiến nàng có quá nhiều tình địch như vậy? Nàng hỏi ai đã làm điều này!

Nội tâm Vân Sơ tức giận thành cá nóc, mặt ngoài còn mỉm cười, như thể không chút nào bị tài hoa của đại đạo diễn làm cho rung động, khiến cho Bùi đại tổng tài lau mắt mà nhìn, nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô không thích phim của Giản Du sao?”

Vân Sơ nói: “Thích.”

Bùi Vãn cảm thấy lạ: “Vậy cô......?”

Vân Sơ nắm chặt tay: “Tối hôm qua tôi đã ôm Cô Giản rồi!”

Bùi Vãn oa một tiếng: “Hai người?”

Vân Sơ kiên định: “Đúng!”

Bùi Vãn: “Không nghĩ tới Giản Du nhìn rất lãnh đạm, lại đối với fans cũng khá tốt.”

Vân Sơ: “......” Có thể nói là lý giải đẳng cấp xí nghiệp.

Cũng may là mọi người còn nhớ rõ bản thân là tới quay chương trình yêu đương, fanmeeting ngẫu hứng tại chỗ sắp kết thúc, đội ngũ đạo diễn ra tới tuyên bố nhiệm vụ.

Quả nhiên giống như lời của Giản Du nói, buổi trưa sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, hiện tại chia thành từng nhóm đi lấy nguyên liệu, đồng thời tìm rương kho báu do tổ chương trình giấu trong thôn, số lượng có hạn, tới trước thì được, nhóm nào không tìm được sẽ bị phạt.

Mạnh Chiêu Chiêu thắc mắc: “Chia nhóm như thế nào?”

Đạo diễn: “Mọi người tự mình quyết định.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “Vậy tôi cùng Văn Tây một nhóm.”

Vân Sơ kinh ngạc nhìn Mạnh Chiêu Chiêu một cái, phát hiện Văn Tây dường như cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không có phản đối, ngược lại cười đứng bên cạnh Mạnh Chiêu Chiêu: “Được thôi!”

Vân Sơ nghĩ thầm, tuy rằng Trần Tĩnh luôn dặn dò nàng muốn phải cọ nhiệt Giản Du, bản thân nàng cũng muốn cùng Giản Du, nhưng là nếu lúc nào cũng theo đuôi Giản Du, khẳng định sẽ bị mắng là bú fame, cư dân mạng mắng cái gì nàng cũng không để bụng, nàng không muốn làm Giản Du cũng nghĩ như vậy.

Trong lúc do dự, đang muốn kêu Bùi Vãn thành lập một nhóm, Giản Du đột nhiên nói: “Tôi cùng Vân Sơ một nhóm.”

Vân Sơ sửng sốt.

Như thể đoán trước rằng nàng sẽ không từ chối, Giản Du tiếp nhận chiếc GoPro từ tổ chương trình.

Mặc dù dọc đường đi có lắp đặt camera và sử dụng máy bay không người lái để quay ngoại cảnh, nhưng để tạo không gian cho khách mời, nên PD không đi theo, vì vậy cần khách mời tự mình quay chụp.

Những khách mời khác đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, cầm GoPro đi làm nhiệm vụ.

Vân Sơ ngay cả áo ngủ cũng không thay, nàng sợ chậm trễ thời gian, tùy tiện từ trong vali lấy quần áo ra thay, không trang điểm vội vàng chạy xuống lầu: “Cô Giản! Chúng ta chạy nhanh đi — ấy?”

Giản Du đang trang điểm, chậm rãi lựa chọn một màu son môi phù hợp, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Vân Sơ trong gương.

Vân Sơ chớp chớp mắt.

Cô cũng chớp chớp mắt: “Em cảm thấy tôi nên dùng màu nào?”

Vân Sơ nhìn bàn trang điểm của cô: “...... Cô Giản, ngài mang nhiều son môi như vậy là mở đại lý sao?”

Giản Du: “Hả?”

“Không,“ Vân Sơ đi tới, chọn cho cô một màu son phù hợp với layout của cô, thúc giục cô: “Cô Giản, có thể nhanh một chút không? Không hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ bị phạt đó.”

Giản Du lại không chút hoang mang: “Phạt cái gì?”

Vân Sơ nói: “Tổ chương trình chưa có nói.”

“Vậy có cái gì đâu mà gấp?” Giản Du lau đi màu son tùy tiện thoa vào lúc nãy, đổi màu mới, cô nhìn chằm chằm Vân Sơ một lát, nói: “Vân Sơ, em lại đây.”

Vân Sơ không rõ nguyên do mà tới gần.

“Lại gần chút.”

Vân Sơ không chút phòng bị, cúi người lại gần chút.

Giản Du vẫn là không hài lòng: “Ngồi xổm xuống.”

Một mệnh lệnh một động tác, Vân Sơ nghe lời mà ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Giản Du: “Làm sao vậy?”

Đôi mắt của Giản Du khẽ lay động, cô đột nhiên cảm thấy Vân Sơ giống con mèo nhà cô, đôi mắt to tròn, xinh đẹp trân quý, ngây thơ lại tràn đầy sự tin tưởng, khiến trái tim của người ta bất giác mềm mại

Cô nghe thấy bản thân nói rằng: “Đổi màu môi cho em.”

Sau đó, đặt son môi lên trên môi Vân Sơ.

/

Sau máy ảnh

Đạo diễn: “Gián tiếp hôn môi, là gián tiếp hôn môi đúng không?”

Phó đạo diễn: “Ừm...... Đây là lần thứ hai trong ngày......”

Đạo diễn: “Giản Du rốt cuộc là muốn tô son cho Vân Sơ, hay là muốn hôn cô ấy vậy?”

Phó đạo diễn: “Rất rõ ràng......”

Hai người liếc nhau, nhất trí tán thành suy nghĩ của nhau: “He he!”

Trợ lý: “......”

Đang làm việc đấy, đừng cắn (CP)!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.