Tình Yêu Giả Dối

Chương 8: Chương 8: Nhiệm vụ




“Hello, chào mọi người.” GoPro do Giản Du cầm, Vân Sơ tràn đầy năng lượng mà chào hỏi máy quay: “Hôm nay rất là lạnh luôn đó, nghe nói buổi tối có tuyết rơi.”

Giản Du nói: “Dự báo thời tiết nói sẽ không rơi.”

Vân Sơ: “Vậy nhất định sẽ rơi.”

Giản Du: “?”

“Bất quá cũng không sao, chúng ta mở Strive app ra cùng nhau vận động thì sẽ không lạnh nữa!” Vân Sơ mạnh mẽ lái sang chuyện khác: “Cô Giản chị dùng Strive app bao giờ chưa?”

Giản Du cũng quay phim thương mại, phim thương mại chèn quảng cáo là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà để chèn vào một cách tự nhiên thì cũng cần kỹ xảo.

Mà khi các nàng đang trang điểm, đạo diễn đưa kịch bản quảng cáo để chèn vào nhưng nó không chỉ khó khăn, mà còn khó xử, cũng chỉ dựa vào một chút kỹ thuật diễn của Vân Sơ làm người ta cảm thấy khó xử đến đáng yêu.

Giản Du nói: “Dùng rồi. Dùng nó ở nhà.”

Vân Sơ: “...... Cô Giản rất thích vận động?”

Giản Du: “Thích, em thích sao?”

Vân Sơ: “Em vận động ở nhà chính là xoay người, chúng ta không thích hợp.”

Giản Du: “?”

“Chỉ đùa một chút!” Vân Sơ nhẹ nhàng cụng bả vai cô một cái, tiếp tục nói với máy quay: “Vậy chúng ta cùng nhau vận động đi! Hiện tại tôi và Cô Giản đang đi tìm nguyên liệu nấu ăn sẵn tiện vận động trên đường đi luôn, nghe nói giữa trưa chúng ta ăn lẩu, đúng không?”

Nàng nghiêng mặt, nhìn về phía Giản Du.

Giản Du sờ bả vai bị nàng đụng phải, thất thần mà ừ một tiếng: “Chúng ta tìm rương kho báu trước đi.”

“Ah! Đúng!” Vân Sơ giải thích với máy quay: “Chúng ta phải tìm rương kho báu do tổ chương trình chuẩn bị trước, và nhóm nào không tìm được rương kho báu sẽ bị phạt. Hiện tại — cùng theo chúng tôi thực hiện nhiệm vụ thôi!”

Giản Du hỏi: “Em biết rương kho báu ở đâu à?”

“Rất đơn giản,“ Vân Sơ hất cằm với Giản Du, nho nhỏ đắc ý từ đuôi lông mày lan tràn đến khóe môi, “Em đã sớm nhìn thấu kịch bản tổ chương trình rồi, mặc dù trong thôn này khắp nơi đều có camera, nhưng điểm nhiệm vụ nhất định sẽ tập trung nhiều camera nhất.”

Giản Du lập tức liền hiểu, khen nàng: “Thông minh.”

Vân Sơ giơ ngón tay cái lên khen ngợi bản thân: “Xem nhiều chương trình như vậy cũng không uổng phí!”

Giản Du nói: “Vậy tìm đi.”

Vân Sơ: “GoPro?”

Giản Du: “Tôi cầm, em tìm.”

Kiến thức cơ bản của đạo diễn, cầm máy chắc, bố cục tốt, có thể tìm được góc độ phát huy tốt nhất lợi thế của người trong cảnh quay. Tuy rằng GoPro đối với việc Vân Sơ luôn là chạy ra khỏi màn ảnh rất ảnh hưởng phát huy, nhưng thói quen nghề nghiệp của Giản Du vừa trỗi dậy, thế tất phải làm đến hoàn mỹ.

Một khi nghiêm túc, cũng quên mất bản thân vẫn còn đang quay chương trình.

Tổ chương trình phải phái nhân viên công tác trốn ở bụi cỏ ven đường ra nhắc nhở: “Cô Giản! Cô Giản!”

Giản Du nhìn khắp nơi, nhíu mày lại: “Tổ chương trình?”

Nhân viên công tác điên cuồng gật đầu.

Giản Du cầm máy quay nhắm ngay cô ấy.

Nhân viên công tác: “Ngài là khách mời!”

Giản Du dừng lại động tác điều chỉnh góc độ, như là đột nhiên phản ứng lại: “À.”

Nhân viên công tác đỡ trán: “Ngài nhìn xem Vân Sơ đang làm gì!”

Giản Du nhìn qua, đồng thời cũng chuyển máy quay qua.

Vào mùa đông ở phương bắc, ngôi làng nhỏ giống như một bức tranh đen trắng, những ngọn núi phía xa bị sương khói bao phủ. Con đường chính trải nhựa, hai bên đường tuyết chất đống, bên kia đường là cánh đồng bất tận bị tuyết dày che lấp, chờ đợi mùa xuân lại đến.

Vân Sơ đã chạy tới cánh đồng, bóng dáng càng ngày càng xa, rồi đột ngột dừng lại, quay đầu lại vẫy tay với cô: “Cô Giản! Cái cây này có vài máy quay phim!”

Giản Du nâng bước: “Tới liền.”

Vân Sơ làm động tác ngăn cản: “Chờ một chút!”

Giản Du hỏi: “Làm sao vậy?”

Vân Sơ nói: “Đường bên này quá lầy lội, chị đừng xuống!”

Giản Du tiếp nhận ý tốt của nàng.

Vân Sơ cách khá xa, GoPro không thể quay đến, Giản Du lấy máy quay từ chỗ người quay phim giấu trong cánh đồng, thiết lập và di chuyển máy ảnh về phía trước, trên cánh đồng cứ cách vài mét lại có cây cối, lúc này Vân Sơ đang vòng quanh một cái cây trong số đó.

Nhìn một lát, Giản Du đột nhiên hỏi: “Em ấy sẽ không cầm manh mối chạy trốn chứ? Tôi thấy rất nhiều chương trình thực tế đều có loại kịch bản này.”

Người quay phim: “Đây là chương trình yêu đương......”

Giản Du nghiêng đầu một chút, nhưng ánh mắt lại không có rời khỏi màn hình: “Hm?”

Người quay phim nói: “Tất cả nhiệm vụ và hoạt động của chúng tôi đều là vì thúc đẩy tình cảm của các vị, không phải là để các vị cạnh tranh...... Cô Giản, tôi nói như vậy ngài có hiểu không?”

Giản Du à một tiếng, cô cười cười với máy quay: “Xin lỗi.”

Đã không cười thì thôi, nhưng khi cười thì quả thật như tắm mình trong gió xuân, làm người quay phim lập tức quên luôn cả phương hướng, thậm chí nổi lên tâm tư tác hợp hai người, hỏi: “Cô Giản, ngài cảm thấy Vân Sơ thế nào?”

Trong màn hình, Vân Sơ đã tìm được rương kho báu, đang ngồi xổm bên bờ ruộng đọc chữ trên phong thư, Giản Du vừa lòng gật gật đầu: “Là một diễn viên rất tốt.”

Người quay phim: “......”

Đây cũng không phải là chương trình tuyển dụng!

Giản Du cất hai bước về phía Vân Sơ, đôi giày bóng lưỡng giẫm vào trong đống tuyết, cô khẽ nhíu mày, trong máy quay Vân Sơ đang chạy tới bên chỗ cô, vừa chạy vừa hô: “Cô Giản! Em về rồi này!”

Giữa đường chính và cánh đồng có một đoạn dốc nhỏ, Vân Sơ thở hồng hộc ngẩng đầu nhìn cô: “Sao chị lại trở thành người quay phim rồi?”

Giản Du trả máy quay phim lại nhân viên công tác, bước tới: “Thiết bị của bọn họ không tồi.” Vừa nói vừa vươn tay về phía Vân Sơ: “Đưa tay cho tôi.”

Vân Sơ nói không thích vận động, nhưng khi vận động liền không dừng được, khi Giản Du bắt đầu cầm máy, nàng liền buông thả bản thân, chạy tới chạy lui, ngày mùa đông ra mồ hôi, lòng bàn tay ấm áp, đột nhiên bị Giản Du nắm lấy, nàng bị đông lạnh một chút, buột miệng thốt ra: “Tay chị lạnh quá.”

Giản Du mím môi, không buông tay nàng ra: “Giúp tôi sưởi ấm một chút.”

Người quay phim: “???”

Đây vẫn là đạo diễn Giản nói cái gì cũng đưa chủ đề vào ngõ cụt sao? Bắt đầu cắn..... Không phải, bắt đầu quay các vị đồng nghiệp!

Vân Sơ vừa mới chạy một vòng bờ ruộng, đường bên kia khó đi, tiêu hao không ít sức lực, không có tâm tư dư thừa suy nghĩ lại, liền nhanh chóng làm ấm tay cho Giản Du, vội vàng dùng hai tay bao lấy tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hà hơi.

Làm xong, đột nhiên ý thức được không đúng chỗ nào.

Nàng có phải là quá chủ động rồi không!?

Giản Du nghĩ nàng thế nào đây!

Bất quá —

Vân Sơ nghĩ thầm, tay của Giản Du thật mềm thật đẹp! Ngón tay dài mà trắng nõn, bị gió lạnh thổi qua, khớp ngón tay phiếm hồng, có chút cảm giác yếu ớt mỹ cảm. Dưới cái nhìn chăm chú, ngón út hơi cong lên, cuộn tròn lại.

Giản Du thu hồi tay: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo!” Vân Sơ cười gượng hai tiếng: “Đúng rồi, Cô Giản, đây là phong thư bên trong rương kho báu, tổ chương trình không cho mở ra.”

Dư quang, thoáng nhìn thấy người quay phim còn chưa đi, đang nhìn các nàng với nụ cười trên môi.

Vân Sơ: “......”

Một đường cắn CP cảm giác rất sảng đúng không?

Giản Du cầm lấy phong thư, chỗ mở bị dán lại, logo của chương trình rất bắt mắt, trên phong thư viết: Vui lòng mở thẻ nhiệm vụ này sau khi hoàn thành nhiệm vụ tìm nguyên liệu nấu ăn.

Thấy Giản Du vẫn luôn cầm phong thư xem, tay bị gió bắc thổi lạnh, Vân Sơ nhìn đau lòng, trực tiếp nhắc lưu trình: “Chúng ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn trước đi?”

Giản Du không nhúc nhích.

Vân Sơ hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Du như suy tư gì: “Cũng không nhất định phải đi theo tiết tấu của chương trình, đúng không?”

Vân Sơ: “?”

Người quay phim: “??”

Vân Sơ: “Cô Giản......”

Giản Du mở phong thư ra.

Người quay phim: “Cô Giản!”

Giản Du không dao động, lấy thẻ nhiệm vụ thực sự từ trong đó ra, đọc lướt nhanh như gió, sắc mặt cô hơi thay đổi, Vân Sơ hỏi làm sao vậy liền ngẩng đầu muốn xem, Giản Du lại nghiêng người chặn tầm mắt của nàng.

Vân Sơ tò mò: “Trong đó viết cái gì? Cho em xem với.”

Giản Du vẻ mặt phức tạp mà nhìn nàng: “Tôi đọc cho em nghe.”

Vân Sơ không rõ nguyên do: “...... Cũng được.”

Giản Du hơi hé miệng, trước khi cất giọng, cô nhìn về phía người quay phim: “Cương vị làm việc của cô không phải ở đây, phải không?”

Người quay phim biết trò xiếc của tổ chương trình, vốn đang trông cậy vào Giản Du có thể xem nhẹ cô ấy, cô ấy có thể một đường ăn dưa tới đây, không ngờ Giản Du vẫn là nhớ đến cô ấy, chỉ là không tình nguyện mà ừ một tiếng.

Giản Du: “Trở về đi.”

Người quay phim: “......nhớ mở GoPro nha.”

Nói xong, vẻ mặt tiếc nuối mà đi đến bên cạnh máy quay, máy quay phim nhắm ngay Vân Sơ và Giản Du. Thôn làng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sau khi phát nhiệm vụ nhóm, các khách mời đi làm nhiệm vụ, nhưng không chạm mặt nhau.

Mà Vân Sơ và Giản Du chọn con đường dẫn đến rừng rậm, hiếm khi có người tới, lúc này con đường dài và chỉ có hai người các nàng im lặng nhìn nhau.

Giản Du thấy chết không sờn: “Tôi đọc.”

Vân Sơ mặt chờ mong: “Đọc đi.”

Giản Du lại hỏi: “Em thật sự muốn nghe sao?”

Vân Sơ nhận thấy được Giản Du khó xử, suy nghĩ một chút, nói: “Cô Giản, nếu chị không muốn đọc, thì đưa cho em đọc đi, em biết chữ mà....”

Giản Du rũ mắt: “Tôi đọc.”

Vân Sơ: “......được.”

Giản Du hít sâu một hơi, mở miệng lại hỏi: “Em biết tại sao tôi lại có động tác như vậy không?”

Vân Sơ: “?”

Nàng buồn bực: “Chị hiếu động sao?”

Giản Du: “Bởi vì mỗi một khắc tôi đều tâm động vì em.”

Vân Sơ: “......?”

Gì? Cái quái gì vậy?!

Giản Du: “Em đoán xem chị muốn ăn cái gì?”

Vân Sơ chần chờ: “Không phải giữa trưa chúng ta muốn ăn lẩu sao?”

Giản Du: “Si mê mà nhìn em.*”

*Cách chơi chữ đồng âm, chữ 'ăn' và chữ 'si mê' trong tiếng Trung đều đọc là /chi/.

Vân Sơ: “!!!”

Này không tốt lắm đâu!

Từ từ! Kịch bản tổ chương trình......?

Giản Du lại hỏi: “Em là của người nào của tôi?”

Vân Sơ đã tê rần: “Người trong lòng của chị.”

Giản Du: “?”

Vân Sơ khoát khoát tay: “Mấy câu thả thính sến rện phèn chúa này! Tổ chương trình cũng quá cũ kỹ rồi? Đây đã là kịch bản mấy chục năm trước rồi đó! Thẻ nhiệm vụ chỉ có như thế thôi? Cho em xem!”

Giản Du lại tránh nàng một lần nữa: “Để tôi đọc hết.”

Vân Sơ hỏi: “Đọc hết có khen thưởng sao?”

Giản Du ừ một tiếng, nhìn câu cuối cùng trong thẻ nhiệm vụ: Hiện tại, mời bạn nhìn thẳng vào đôi mắt của đồng đội, dùng giọng điệu thâm tình nhất đọc câu phía dưới, sau khi hoàn thành đạt được một cơ hội mời người mình thích cùng ăn bữa tối.

Giản Du nghĩ thầm, cô không thích ăn cơm cùng người xa lạ, nhất định cô phải có được cơ hội tự do lựa chọn này.

Vì thế cô ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Sơ, nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ thâm tình lan tỏa trong con ngươi của cô, Vân Sơ nhìn thấy cũng khẩn trương lên, nắm chặt vạt áo: “Cô Giản, chị— “

“Em không thể ủy khuất một chút sao?” Giản Du mở miệng.

Vân Sơ chớp chớp mắt.

Nàng biết Giản Du là đang diễn, các nàng tốt nghiệp cùng một trường, một nửa chương trình học là giống nhau, nên về vấn đề này Giản Du tinh thông hơn nàng, kỹ thuật diễn cũng là xuất sắc ưu tú.

Ngay cả khi biết như thế, thâm tình trong ánh mắt ấy, nàng vẫn là nhịn không được mà rung động.

Thình thịch.

Thịch thịch thịch.

Tim đập như trống.

Giản Du giơ tay, chạm đến mái tóc ngắn của nàng, vén chúng ra sau tai, nhích lại gần một chút, thanh âm rất thấp, mê hoặc lòng người: “Ủy khuất một chút, thua trong tay tôi được không?”

Đã sớm thua 1800 lần rồi.

Vân Sơ nghĩ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.