Chương trình tạp kỹ ở tầng dưới mãi đến tối mới kết thúc.
Mà Giản Du đã sớm kêu trợ lý đặt nhà hàng, chờ kết thúc công việc sẽ đi ăn với thầy Triệu, khi trở về, cô chợt nhớ trong sân nhỏ không có đầu bếp, cơm hộp của tổ chương trình thì lại dầu mỡ, suy nghĩ một chút vẫn là đóng gói hai phần đồ ăn về cho Vân Sơ.
Nhưng lại không nghĩ rằng Vân Sơ đã ngủ.
Nhân viên công tác nhỏ giọng nói chuyện ở dưới lầu, sắp xếp địa điểm cho buổi phát sóng trực tiếp kéo dài hai ngày, thấy cô đã trở về thì sôi nổi chào hỏi: “Chào cô Giản.”
Giản Du gật đầu, lắc nhẹ túi giấy trong tay, hỏi: “Vân Sơ đâu?”
“Cô Vân ạ?” Nhân viên công tác nói: “Cô ấy nói có chút đau đầu nên ngủ trước rồi.”
“...... Em ấy ăn cơm chưa?”
“Chỉ ăn chút trái cây.” Nhân viên công tác bỗng nhiên thấy cái túi trong tay Giản Du, logo được dán ở trên đó thuộc về một nhà hàng nào đó trong quận, radar cắn cp của cô nàng vang lên, buột miệng thốt lên: “Cô Giản mua cơm cho cô Vân sao?”
Giản Du có chút cứng đờ mà ừ một tiếng: “Em ấy ngủ rồi thì thôi vậy.”
“Nói không chừng còn chưa ngủ đâu.” Hai mắt của nhân viên công tác sáng lên, thật sự không ngại giúp một tay vì tình yêu: “Đau đầu rất khó ngủ. Ngài có muốn đi lên xem thử không?”
“Đi lên xem thử?” Giản Du như suy tư gì: “Cũng được.”
Vì thế cô liền lên lầu, cửa phòng Vân Sơ khép hờ, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ Vân Sơ ngủ có chút phình lên.
Nàng thật sự rất gầy, như một viên tròn nho nhỏ được bọc trong chăn.
Giản Du đứng trước cửa, muốn đi vào nhưng không thể bước một bước, nơi mà ánh sáng không thể chiếu vào giống như một vực thẳm, như thể chỉ cần cô bước vào là sẽ rơi xuống và nó sẽ nuốt chửng cô ngay lập tức.
Giản Du nuốt nước miếng, lòng bàn tay siết chặt then cửa, muốn đóng cửa lại.
Vân Sơ trên giường hơi nhúc nhích, giọng mũi rất rõ: “Là cô Giản sao?”
Giản Du hơi khựng lại.
Vân Sơ xốc chăn lên một chút, giơ tay mở đèn bàn, ánh sáng màu vàng cam bao trùm lấy nàng, bộ đồ ngủ dài tay tùy ý cài vài nút, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, nàng dụi dụi mắt và ngồi dậy: “Cô Giản ư?”
Âm cuối kéo dài, mang theo ý ngọt.
Giản Du đi vào, nói: “Mang chút đồ ăn cho em. Nghe nói em đau đầu? Uống thuốc chưa?”
“Rồi.” Vân Sơ ngáp một cái: “Vừa mới ngủ một giấc, cảm giác khá hơn nhiều. Nhưng mà,“ nàng sờ sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Bây giờ em ăn không vô.”
“Ăn không vô thì không ăn.” Giản Du đặt túi giấy lên bàn, ngồi ở mép giường, sờ cái trán của Vân Sơ: “Không phát sốt thì tốt rồi.”
“Ò.” Vân Sơ ngồi có chút choáng váng đầu, nằm xuống trở lại, má trái áp vào gối, lẳng lặng nhìn Giản Du đang ngồi dưới ánh đèn, mới muộn màng ý thức được nguyên nhân khiến Giản Du đứng ở cửa vừa rồi là do trong phòng không bật đèn nên nàng nói: “Cô Giản nè.”
Giản Du đang suy nghĩ xem có nên xuống lầu hay không, và theo bản năng mà hửm một tiếng: “Làm sao vậy?”
“Cô Giản, tại sao lại sợ tối vậy ạ?” Cơn đau khiến đại não hoạt động chậm lại, cũng khiến người ta dễ dàng thốt ra những lời bình thường không thể nói, không kịp đổi vấn đề thì cũng đã ném tới Giản Du.
Giản Du không nói gì.
Cũng đúng, Vân Sơ nghĩ thầm, loại chuyện này hẳn là có một đoạn quá khứ đau buồn gì đó, nàng có tư cách gì có thể lắng nghe chuyện này? Một cơn đau đột ngột từ thái dương lan ra sau đầu, và nàng lại cuộn tròn người dưới chăn thêm một chút.
Giản Du cúi đầu nhìn Vân Sơ.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt Vân Sơ, làm ướt tóc mái và dính trên trán, trong ánh sáng lờ mờ, nàng nhắm mắt lại, hàng mi ươn ướt run run, lộ ra vẻ đẹp hỗn độn.
Như thể đang ngủ, dáng vẻ không hề có phòng bị.
Giản Du rút một tờ khăn giấy, áp lên trán Vân Sơ, mấp máy môi: “Vân Sơ, em đã xem qua Bách Khoa Baidu của tôi chưa?”
Vân Sơ đương nhiên là xem rồi.
Bách Khoa Baidu của Giản Du giới thiệu từ nhân vật đến trải nghiệm cuộc sống cho đến những thành tựu của cô, Vân Sơ đều đọc từng câu từng chữ.
“Vậy thì em có nhớ những gì đã được viết trên trang trải nghiệm cuộc sống của tôi không?”
Trên trang trải nghiệm cuộc sống có viết rằng Giản Du sinh ra ở một hòn đảo nào đó trên biển, cha mẹ cô ly hôn khi cô mới bốn tuổi và cha cô bị phán tội ngoại tình. Sau đó, dưới sự đấu tranh của mẹ cô, Giản Du đã trở về với mẹ sau khi cha cô có một đứa con mới. Giản Du từ nhỏ là đã có thành tích nổi trội, bộc lộ thiên phú nghệ thuật cực cao, nhưng bởi vì gia cảnh bần hàn —
“Năm cha mẹ tôi ly hôn, tôi mới bốn tuổi, hòn đảo đó không nhỏ cũng không lớn, một năm đó tôi không có gặp mẹ tôi.” Giọng điệu của Giản Du bình đạm, như thể đã chết lặng sau bao lần nhớ lại, cô bình tĩnh tự thuật: “Thật ra mẹ kế đối xử với tôi khá tốt, bà ấy bị cha tôi lừa gạt, bà không biết bản thân mình là kẻ thứ ba.”
Vân Sơ chậm rãi mở mắt.
“Tôi nhớ rất rõ khi đó bà ôm tôi với cái bụng to tướng của mình, bà nói rằng con yên tâm, dì sẽ xem con như con ruột của dì. Em đoán xem tôi nghĩ như thế nào?”
Vân Sơ chớp chớp mắt.
Cũng không cần Vân Sơ trả lời, Giản Du tiếp tục nói: “Lòng tôi nghĩ rằng sao có thể? Bớt giả mù sa mưa đi. Khi đó tôi mới 4 tuổi, hiện tại ngẫm lại, thật là một cô gái nhỏ trưởng thành sớm. Sau đó bà ấy sinh em bé......”
Đó là một bé gái rất đáng yêu, nằm trong nôi đá tung đôi chân trắng nõn mũm mĩm, mẹ kế lắc lắc nôi nói với bé: “Du Du, đây là em gái của con.”
Sức người có hạn, nhất là khi phải chăm sóc trẻ sơ sinh và một đứa con nít chưa đến 5 tuổi cùng lúc, người cha ấy lộ ra bộ mặt thật, tối ngày rượu chè cờ bạc, thỉnh thoảng nghe vợ than vãn nên ông trút giận lên người Giản Du.
Đứa con gái trói buộc, con vợ trước, phá hư hòa khí gia đình.
Trước khi đi, ông ta nhốt cô trên gác mái, mẹ kế hỏi thì nói đưa đi nhà trẻ rồi. Gác mái không có đèn, ban đầu cô sợ hãi không ngừng gõ cửa, chẳng may mùa hè năm ấy gió biển quá lớn, tiếng kêu cứu và gõ cửa đều bị tiếng gió nuốt chửng, cô cuộn mình trong bóng tối mà không nhìn thấy một tia sáng nào từ bầu trời.
“Tôi có nghĩ đến việc nói với mẹ kế. Nhưng rồi tôi nghĩ lại. Cha ruột của tôi còn chẳng đoái hoài gì đến tôi, thì một người không hề có máu mủ ruột thịt gì với tôi và cũng có một đứa con riêng như bà ấy thì làm sao có thể quan tâm đến tôi? Nói không chừng bà ấy cũng ngầm đồng ý với việc này.”
Cứ thế ngày qua ngày, cho đến cuối hè, mẹ cô đưa cô về nhà.
“Cũng không phải rất sợ tối.” Giản Du lấy miếng khăn giấy thấm đẫm mồ hôi của Vân Sơ ném vào thùng rác, cô nhìn vào đôi mắt của nàng: “Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ bất lực trong bóng tối năm đó thôi.”
Vân Sơ đỏ mắt: “Cô Giản.....”
“Ngủ đi.” Giản Du kéo chăn cho nàng, “Ngủ một giấc rồi quên hết những chuyện này đi.”
Vân Sơ nghe lời mà nhắm mắt lại.
Mí mắt trĩu nặng buồn ngủ, trong vô thức nàng câu lấy ngón út của Giản Du, nắm chặt một lát, Giản Du mới cẩn thận rút tay ra, bước ra ngoài.
Các nhân viên đã đi và phòng khách trở lại hình dáng ban đầu.
Giản Du bỏ túi giấy vào tủ lạnh, gửi tin nhắn cho phó đạo diễn: “Ngày mai tôi gửi kịch bản đã hoàn thành cho anh, ngày mốt anh sẽ dẫn đội chịu trách nhiệm chính đi tham gia buổi đọc kịch bản đầu tiên.”
Phó đạo diễn cũng là một người cuồng công việc, vẫn còn tăng ca ở trường quay, nghe được lập tức kinh hãi: “Nhanh như vậy sao?”
Giản Du: “Ừ, có nguồn cảm hứng rồi.”
Phó đạo diễn: “Đạo diễn Giản cố lên!”
Phó đạo diễn: “Vậy giờ tôi đi thông báo cho mọi người.”
Giản Du: “Đừng gọi cho Vân Sơ.”
Phó đạo diễn: “Nhưng mà cô ấy là nữ chính......”
Giản Du: “Hiện giờ em ấy đang ở cùng tôi, tôi sẽ cho em ấy đọc. Lần thứ ba đọc kịch bản chúng tôi mới đi.”
Phó đạo diễn: “Được rồi!”
Phó đạo diễn: “Thoải mái yêu đương đi!”
Giản Du: “......”
/
Trên lầu.
Vân Sơ nằm mơ, mơ thấy mình đến hòn đảo đó, đi dọc theo con đường nóng nực và bước vào một ngôi nhà. Nàng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, hết tiếng này đến tiếng khác, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng dỗ dành dịu dàng của một người phụ nữ.
Nàng lên lầu.
Sàn nhà gỗ thỉnh thoảng có tro bụi rơi xuống, trong tay nàng có một ngọn nến, ngọn lửa chập chờn khi nàng bước đi. Nàng đẩy cửa ra, ánh nến lọt vào trong phòng, in bóng cô gái nhỏ trong góc lên tường.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, mặt mày non nớt lại thanh tú, mang theo chút nghi hoặc và sợ hãi nhìn về phía nàng.
Vân Sơ ngồi xổm xuống, cười với cô bé.
Vân Sơ nói: “Có ánh sáng rồi.”
Từ đó trở đi, cô bé lọ lem mãi mãi được bao phủ trong ánh sáng, là cô một công chúa xinh đẹp ngay cả khi rơi giày thủy tinh vẫn rạng ngời loá mắt như thế.
/
Vân Sơ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vân Sơ mơ màng buồn ngủ nhắm mắt lại, chạm vào điện thoại ấn cúp máy, một lúc sau, tiếng chuông vẫn không buông tha mà vang lên, Vân Sơ giơ tay lên, bấm trả lời.
Đầu dây bên kia rất cẩn thận: “Vân Sơ?”
Vân Sơ trùm chăn lên đầu: “Chị Tĩnh, làm sao vậy?”
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chị gửi tin nhắn cho em, em cũng không có trả lời, chị còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì!”
Vân Sơ hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Tĩnh: “À, hôm nay không phải đêm Giáng Sinh sao? Đừng quên đăng Weibo nha, trong khoảng thời gian này em bận đến độ không đăng bài gì cả, fans đang thúc giục đấy.”
Vân Sơ nói: “Hôm nay là Giáng Sinh à.”
Nàng đột nhiên ngồi dậy, vỗ chăn: “Hôm nay là Giáng Sinh!”
Trần Tĩnh: “...... Sao?”
Vân Sơ: “Em có thể cùng cô Giản đón Giáng Sinh!”
Nàng phấn khích xốc chăn lên, nhưng ở khoảng khắc chân chạm đất lại dừng, những mảnh ký ức vụn vặt của đêm qua ùa về trong đầu, giọng điệu bình tĩnh của Giản Du và quá khứ nặng nề khiến nàng sững sờ trong giây lát.
Trần Tĩnh thấy nàng im lặng: “Vân Sơ? Vân Sơ?”
“Hả?” Vân Sơ định thần lại: “Em...... Em đi rửa mặt trước, nói chuyện sau nha.”
Nói xong cúp điện thoại chạy xuống lầu, nhân viên tổ chương trình đã đi làm, tiếp tục công việc còn dang dở ngày hôm qua, thấy nàng chạy xuống, vội vàng làm động tác im lặng: “Cô Vân, chậm lại một chút!”
Vân Sơ nhìn cửa phòng của Giản Du: “Cô Giản đâu?”
“Hôm nay studio của cô Giản gọi cho đạo diễn và nói rằng cô Giản đã viết kịch bản cả đêm hôm qua, bây giờ vẫn đang ngủ bù, bảo chúng ta nhỏ tiếng chút đừng làm phiền cô ấy.” Nhân viên công tác nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.”
Vân Sơ gật gật đầu: “...... Được.”
Giản Du ngủ cả ngày, khi cô tỉnh dậy, phòng khách đã được thay đổi chủ đề trang trí Giáng sinh, một hàng lục lạc được treo lên, bên cạnh cây thông Noel khổng lồ, ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, chiếc bàn dài trong phòng ăn đã được chuyển đến phòng khách, gọn gàng và ngăn nắp.
Vân Sơ ngồi trên thảm biên tập Weibo, lảm nhảm như thể có rất nhiều lời muốn nói, sau khi đăng tải còn tự bình luận thêm hai câu.
Nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu lại: “Cô Giản, Giáng Sinh vui vẻ!”
Nụ cười xán lạn như ánh dương, dường như nàng đã thực sự quên hết mọi chuyện tối qua. Giản Du nghĩ thầm vậy cũng tốt, vốn dĩ cô không định để Vân Sơ nhớ rõ, cô đi qua đó: “Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cô Giản,“ Vân Sơ nói: “Chị chưa xem kịch bản phát sóng trực tiếp ngày mai đúng không?”
“...... Chưa.”
“Em xem rồi này.” Vân Sơ thần bí lấy ra một chiếc hộp từ bên cạnh, nói: “Ngày mai có một phân đoạn là một người sẽ cầu nguyện một điều gì đó về chương trình và đặt nó vào chiếc hộp này. Tỷ như, sau kết thúc chương trình em muốn tiếp tục hẹn hò với ai đó, hoặc là cái gì đó.”
Giản Du chậm rì rì mà à một tiếng, không biết tại sao Vân Sơ lại nói với cô điều này.
Vân Sơ nói: “Nhưng mà người bạn nhỏ nghe lời có thể ước hai nguyện vọng.”
Giản Du đi đến quầy bar và rót một cốc nước, thuận miệng hỏi: “Ai là bạn nhỏ nghe lời?”
Vân Sơ: “Người cùng em trải qua đêm Giáng Sinh.”
Giản Du đang muốn hỏi là ai, thì cô chợt nhận ra, nhìn về phía Vân Sơ, Vân Sơ nhắm cái hộp ngay cô, nói: “Cô Giản, chị có thể ước hai nguyện vọng.”
“Buổi tối hôm nay của chị, xem như là của em.”