Sau khi nhận được điện thoại của Giang Thanh Viễn, Giang Thanh Dịch vẫn ra
ngoài một chuyến, bởi vì hoàn cảnh sống từ nhỏ của hai anh em họ không
giống nhau, hơn nữa lại lớn lên trong sự kì vọng khác nhau của bố mẹ,
Giang Thanh Viễn thì lớn lên trong sự khen ngợi của mọi người, còn Giang Thanh Dịch lại lớn lên trong sự lắc đầu của bố mẹ, bởi vậy quan hệ giữa hai người không được tính là quá tốt, có điều quan hệ huyết thống giữa
người với người rất kì diệu, bất luận quan hệ có tốt hay không, khi
người khác bị vây vào cảnh khó khăn, dù thế nào thì cũng sẽ không bàng
quan. Đây là định nghĩa của Giang Thanh Dịch với người anh họ này, bởi
vậy khi cảm thấy được sự sa sút chán chường trong giọng nói của Giang
Thanh Viễn, Giang Thanh Dịch nhanh chóng tới địa điểm mà Giang Thanh
Viễn nói trong điện thoại.
Vừa đến quán bar, Giang
Thanh Dịch liền nhíu mày, sau đó lại mang theo chút ý cười. Ánh đèn bên
trong mập mờ, tiếng người ồn ào, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh vậy mà
lại là nơi thế này không hợp với phong cách của Giang Thanh Viễn, thì ra dưới ảnh hưởng lâu dài, ngay cả anh cũng cho rằng anh họ anh chính là
người dán lên cái nhãn ngoan ngoãn, những chỗ như quán bar thế này không thích hợp với anh ấy.
Giang Thanh Dịch lắc đầu, lập tức đi tìm Giang Thanh Viễn.
Giang Thanh Viễn đã đến đây một lúc lâu rồi, uống chút rượu, có lẽ muốn tìm
người nói chuyện, vì thế mới gọi điện cho Giang Thanh Dịch. Lúc này bên
cạnh Giang Thanh Viễn có hai cô gái không chịu rời đi, mấy cô gái vẫn
không ngừng nói gì đó, trên mặt Giang Thanh Viễn viết mấy chữ buồn bực
và không kiên nhẫn, nhưng chung quy anh cũng không nói mấy lời hung hãn.
Giang Thanh Dịch cười đi qua, nhìn hai cô gái ăn mặc hơi khác người đó, “Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, anh giai này của các cô không có hứng thú với phụ nữ đâu.”
Hai cô gái sửng sốt, lúc nhìn về phía Giang Thanh Viễn, trong mắt lại có vài phần bừng tỉnh.
Khi Giang Thanh Dịch ngồi xuống đối diện Giang Thanh Viễn, hai cô gái đã xoay người rời đi.
Giang Thanh Viễn nhìn người đối diện, đẩy cốc qua, “Hình như chúng ta còn
chưa cùng nhau uống rượu nhỉ, chi bằng tận hứng một lần đi?” Tuy là ngữ
khí hỏi, nhưng động tác rót rượu lại lộ ra vài phần cưỡng chế, anh rót
rượu xong, mới lại nhìn Giang Thanh Dịch, “Thanh Dịch, anh đã từng nói
với cậu chưa, anh rất hâm mộ cậu?”
Làm việc dường
như vẫn đều tùy theo ý mình, vẫn dựa theo suy nghĩ trong lòng, chứ không phải bị trói buộc vì tính cách và rất nhiều thứ, như vậy rất tốt, ít
nhất từ trước đến nay Giang Thanh Viễn đều không làm được.
“Rượu còn chưa uống, anh đã bắt đầu say rồi?” Giang Thanh Dịch cũng không ậm
ờ, cầm cốc rượu liền uống một ngụm, “Khi mỗi người nhìn người khác, đều
có tính lựa chọn nhất định, có người chỉ thích nhìn ưu điểm của người
khác, có người lại chỉ thích nhìn khuyết điểm của họ. Tựa như, sao anh
không nghĩ, thật ra em cũng từng hâm mộ anh?”
Năm
đó Giang Thanh Viễn được bố mẹ khen hết mực, Giang Thanh Dịch nghe nhiều nhất chính là lời Bành Tuệ và Giang Khánh Hòa nói “Con có thể học tập
Thanh Viễn không hả, sao con cứ không hiểu chuyện như vậy chứ”, “Nếu con được bằng một nửa Thanh Viễn thì đã tốt”.
Giang
Thanh Viễn sửng sốt, sau đó lại cười lắc đầu, “Hâm mộ anh cái gì? Hiện
tại đừng hâm mộ, anh làm bố mẹ anh thất vọng như thế, đồng thời cũng
khiến cuộc đời mình thất vọng đến vậy.”
Giang Thanh Dịch bỏ cốc xuống, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Giang Thanh Viễn lắc đầu, lại uống một cốc, sau đó mới cất lời. Giang Thanh
Viễn đã biết tất cả những chuyện bố mẹ mình làm với Tô Y Lâm, nếu lúc
trước Giang Thanh Viễn còn có thể coi chuyện mẹ mình bức bách Tô Y Lâm
là do nhất thời tức giận quá, vậy thì hành vi chèn ép nhà họ Nhâm lúc
này của Tả Hiểu Ninh, không thể nghi ngờ đã khiến Giang Thanh Viễn biết
đến một sự thật, bố mẹ anh vĩnh viễn cũng không chấp nhận sự tồn tại của Tô Y Lâm. Nếu Giang Thanh Viễn còn tiếp tục kiên trì như vậy, bố mẹ anh sẽ chỉ càng nhằm vào nhà họ Nhâm. Cho dù lui vạn bước, bố mẹ anh đồng ý cho Tô Y Lâm vào cửa, dưới tình hình như vậy, Tô Y Lâm có thể sống tốt
sao?
Đương nhiên, Giang Thanh Viễn vẫn còn lời nào
đó chưa nói. Những lời đó là ý của Lý Chân Chân, anh lớn lên trong gia
đình như vậy, có được cuộc sống mà đa số mọi người không thể có được,
đương nhiên phải vì cuộc sống đó mà giả trá một chút, như vậy mới đủ
công bằng. Bất luận anh bất mãn với bố mẹ đến mức nào, dù sao họ cũng đã nuôi nấng anh, anh quả thực phải hiếu kính họ, chứ không phải đối
nghịch với bố mẹ theo trò phản nghịch sờ không được nhìn không đến.
Giang Thanh Dịch nghe xong lời của Giang Thanh Viễn, đại khái đã hiểu được ý
của Giang Thanh Viễn, đây là Giang Thanh Viễn định từ bỏ Tô Y Lâm sao?
Quả thực nên vậy, lấy cách đối nhân xử thế của Giang Thanh Viễn, sau khi biết sự kiên trì của mình khiến Tô Y Lâm chịu tội như vậy, chỉ sợ sẽ
càng thêm áy náy với Tô Y Lâm, còn có thứ cảm giác bất lực nữa.
“Nếu đã quyết định như thế, vậy thì hãy chấp nhận quyết định của mình.”
Giang Thanh Dịch giơ cốc rượu trong tay lên, cạn cốc với Giang Thanh
Viễn.
Tuy trong mắt Giang Thanh Viễn rất an yên,
nhưng cũng lại có một loại kiên định bụi trần lắng đọng, đúng vậy, anh
đã tận lực rồi, không thể đủ để thỏa ước mong, vì thế chỉ có thể nhận
được kết quả như vậy. Có điều có lẽ vẫn rất khó chịu nhỉ, mới có thể
muốn uống rượu, bởi vì uống rượu sẽ làm bản thân mình tạm thời quên mất
sự không vui vẻ này.
Hai anh em uống rượu với nhau, dường như có thể hiểu được điều gì đó. Cuối cùng thì Giang Thanh Viễn
lựa chọn nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, tuy rằng anh sẽ tiếc nuối,
nhưng sẽ cảm thấy an tâm vì con đường thế này, bởi vì với tính cách của
anh, cho dù anh phản nghịch thành công, cả đời anh cũng sẽ cảm thấy có
lỗi với bố mẹ, chẳng bằng cứ như vậy.
“Thanh Dịch,
cậu có thứ gì rất muốn, lại thế nào cũng không có được không?” Giang
Thanh Viễn có chút tò mò, người em này của mình, có lúc như vậy không?
Từ trước tới nay Giang Thanh Dịch đều dựa theo chủ định của mình mà làm
việc, sau rồi lại biến hóa lập tức trở thành đứa con mà bố mẹ tự hào
nhất, dường như chỉ cần cậu ấy muốn, sẽ không có chuyện gì không làm
được.
“Đương nhiên là có.” Giang Thanh Dịch tự rót
cho mình một cốc rượu, sau đó uống tiếp, “Hơn nữa so với sự thê thảm của anh, em không chỉ muốn không được, còn bị cô ấy đùa giỡn, bị cô ấy lợi
dụng giống như thằng ngốc vậy. Thậm chí em còn nghĩ, hy vọng có một ngày nhìn thấy cô ấy xui xẻo, sau đó đứng trước mặt em cầu xin em tha thứ.”
“Ngày đó có xuất hiện không?” Giang Thanh Viễn lại có chút tò mò, lấy địa vị
hiện giờ của Giang Thanh Dịch mà nói, có lẽ sẽ được thỏa ước nguyện.
Giang Thanh Dịch trầm mặc mấy giây, “Không có, cô ấy lấy người khác.”
Giang Thanh Viễn sửng sốt.
Dường như Giang Thanh Dịch cũng cảm thấy buồn cười, “Anh có biết vì sao em
chủ động vào công ty làm không? Bởi vì cô ấy mắng em ấu trĩ, em nghĩ vậy em liền trở nên ổn trọng một chút. Sau đó thì sao, vẫn không được. Về
sau em mới biết, thì ra bất luận em biến thành dáng vẻ như thế nào, cô
ấy đều sẽ không chấp nhận em. Xem đi, thật ra tiếp nhận một kết quả bản
thân mình cũng không dự đoán được cũng không khó, không chiếm được, có
lẽ không phải thuộc về mình.”
Trước giờ Giang Thanh Viễn cũng không biết cậu em này của anh còn có câu chuyện như vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Giang Thanh
Dịch cũng cảm thấy thật thần kì, vậy mà có một ngày anh lại nhắc tới
chuyện mà từ trước đến nay anh không sẵn lòng nhắc tới với người khác.
Vì sao không muốn nhắc tới, là cảm thấy mất mặt hay cảm thấy buồn cười?
Có lẽ, không muốn nhắc tới chỉ là vì vẫn chưa buông bỏ, vẫn canh cánh
trong lòng như thế, mà hiện giờ, có lẽ là thật sự chấp nhận kết quả như
vậy.
Không chiếm được, chính là không phải thuộc về mình.
Đáp án, thì ra đã sớm sáng tỏ.
*********************
Hôm nay là sinh nhật dương lịch lần thứ hai mươi lăm của Thẩm Đại Ngưng,
người nhà cô và những người quen biết cô dường như đều tổ chức sinh nhật âm lịch cho cô, ngày này, chúc mừng sinh nhật cô chỉ có một người. Thẩm Đại Ngưng nhìn người duy nhất trong căn phòng, cảm thấy có vài phần
buồn cười, sinh nhật này của cô, bầu bạn bên cô không phải chồng cô,
không phải con gái cô, không phải bạn tốt nhất của cô, lại càng không
phải bố mẹ yêu cô như mạng.
Cảm xúc của cô, ít nhiều vẫn có chút hạ xuống.
Giang Thanh Dịch ngồi đối diện cô vẫn phát hiện cảm xúc cô không đúng lắm,
sinh nhật này, anh tổ chức vì cô. Tất cả những thứ trong phòng, đều dựa
theo sở thích của cô.
“Sống không tốt?” Giang Thanh Dịch nhìn cô, hiếm thấy có thể nhìn ra vài phần phiền muộn từ trên khuôn mặt anh.
“Không phải anh nguyền rủa em vậy sao? Hiện tại thỏa mãn mong muốn rồi nhé.”
Còn có thể nói như vậy, có lẽ tồi tệ nữa cũng không tồi tệ đến đâu. Khóe
miệng Giang Thanh Dịch vương chút nét cười, nhưng bên trong không có ý
gì khác.
Khi đó anh nói với cô thế nào?
Thẩm Đại Ngưng, em nhất định sẽ sống không tốt. Tuổi tác vẫn còn nhỏ, vừa
dùng lời nói vô cùng tàn nhẫn đâm chọc đối phương, lại vừa ước mong xa
vời đối phương quay đầu lại, vẫn còn nhỏ, vì thế thích làm những chuyện
nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.
“Đúng ha, nhưng
không phải được thỏa mong ước.” Mắt Giang Thanh Dịch hơi nheo lại, trong giọng nói có ý chế nhạo. Thẩm Đại Ngưng hiện giờ, chẳng lẽ có thể được
coi là “tốt”? Đừng nói chuyện ly hôn của Thẩm Đại Ngưng, hiện giờ Chu
Thừa Trạch và người phụ nữ khác qua lại, Thẩm Đại Ngưng vẫn một mình,
hiện tại nhà họ Thẩm lại trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quả nhiên là đủ
xui xẻo.
“Hôm nay là sinh nhật em.” Thẩm Đại Ngưng
nhắc nhở người không có ý tốt ở đối diện, “Có thể không nhắc đến mấy
chuyện không vui vẻ này không hả?”
Giang Thanh Dịch gật đầu, lập tức vỗ tay, bảo người mang bánh gato anh đã chuẩn bị vào.
Nguyên liệu làm bánh được tùy chỉnh riêng, vị ngọt rất nhạt, hơn nữa
bánh trắng mịn dị thường, là khẩu vị cô rất thích.
Ánh mắt Thẩm Đại Ngưng và Giang Thanh Dịch hơi chạm nhau ở không trung.
Họ của khi ấy, bao nhiêu tuổi nhỉ? Chỉ là mười mấy tuổi mà thôi. Lúc mười
lăm tuổi Thẩm Đại Ngưng cảm thấy tổ chức sinh nhật âm lịch rất không thú vị, chẳng vui gì cả, ai mà thường nhớ kĩ ngày âm chứ? Có khi không cẩn
thận một tí là quên luôn, vì thế cô tra tìm ngày dương lịch mà mình được sinh ra năm đó, muốn tự tổ chức sinh nhật dương lịch cho mình.
Khi đó, cô và Giang Thanh Dịch đã bên nhau hơn hai năm rồi. Hai đứa choai
choai ngồi trong một cửa hàng, là để tổ chức sinh nhật cho bên gái,
đương nhiên, tất cả phí tổn là bên trai lo liệu.
Giang Thanh Dịch mười bảy tuổi và Thẩm Đại Ngưng mười lăm tuổi ngồi cùng
nhau, hai người đều là những đứa trẻ xinh đẹp, vì thế vô cùng thu hút
ánh mắt mọi người. Diện mạo con người tuyệt đối là sự không công bằng
lớn nhất trên thế giới này, bởi vì dáng vẻ của hai người khiến người ta
dễ yêu mến, ngay cả chủ quán cũng sẵn lòng dành cho họ rất nhiều ưu đãi.
Giang Thanh Dịch mười bảy tuổi chuẩn bị một chiếc bánh gato nho nhỏ cho Thẩm Đại Ngưng.
“Một cái bánh gato đã muốn mua chuộc em rồi?” Thẩm Đại Ngưng tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy em muốn thứ gì? Em muốn gì, anh sẽ cho em.”
Thẩm Đại Ngưng cười, tuy rằng tuổi cô không lớn, nhưng lại có thể biết được
thiếu niên lớn hơn mình hai tuổi này say đắm mình, có lẽ không chỉ là
say đắm. Trường của hai người đương nhiên có những nữ sinh xinh đẹp
khác, nhưng Giang Thanh Dịch căn bản không liếc mắt nhìn những nữ sinh
ấy một lần nào, dường như trong mắt chỉ nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng.
“Xí, nam sinh các anh cứ thích nói mấy lời vô cùng bùi tai như thế. Nói thì
chỉ là nói vậy mà thôi, không chừng lúc nào đó sẽ thay đổi đấy.” Thẩm
Đại Ngưng lắc đầu, tỏ vẻ xem thường.
Giang Thanh Dịch lại có phần bất đắc dĩ, “Người khác sẽ thay đổi, anh sẽ không thay đổi.”
“Ồ?”
“Hãy tin anh, cho dù là mười năm sau, anh cũng vẫn yêu em như cũ.”
Yêu? Thẩm Đại Ngưng hơi trầm mặc, cô đang nghĩ liệu thiếu niên ở trước mặt
mình rốt cuộc có biết yêu là gì không, có biết yêu là thứ nặng thế nào
không, sao có thể tùy tiện nói ra chữ yêu như vậy chứ.
“Mười năm sau? Anh cam đoan?”
Giang Thanh Dịch vươn tay xoa xoa tóc của cô, “Ừ, anh cam đoan.”
Cảnh tượng quá khứ xuất hiện trong đầu Thẩm Đại Ngưng, vậy mà lại khiến cô
có vài phần hoảng hốt, người này từ trước tới nay chưa từng có khi nào
có lỗi với mình. Nếu nói đoạn tình cảm đó có tiếc nuối, vậy nhất định là bản thân Thẩm Đại Ngưng cô làm ra, rất buồn cười, không phải sao.
Phục vụ đặt bánh gato ở giữa hai người, bánh không lớn, rất nhỏ, Thẩm Đại
Ngưng luôn thích những thứ nho nhỏ, ngay cả đồ ăn cũng vậy. Cô nhìn
Giang Thanh Dịch ở đối diện, không biết anh có nhớ đến họ của khi đó hay không.
“Hey, Giang Thanh Dịch, anh nói xem, hiện tại là mười năm sau, anh có thay đổi không?” Cô đột nhiên nhướng mày nhìn anh.
Tuy rằng tất cả là cô làm ra, nhưng không thể phủ nhận, anh có thay đổi hay không cũng là chuyện của bản thân anh.
Giang Thanh Dịch nheo mắt, cuối cùng thở dài, “Thay đổi rồi.”
Con người, có lẽ cảm xúc chân thật nhất chỉ bị giới hạn trong “lúc ấy”. Anh của lúc ấy, thực sự cảm thấy cả đời này anh cũng sẽ không từ bỏ cô,
giống như trúng độc vậy, anh thích cô, khuyết điểm của cô chất cả đống,
anh đều có thể bao dung, hơn nữa còn chấp nhận tất cả, đơn giản vì người ấy là người anh thích.
Khi đó, anh muốn cả đời che chở cô, bảo vệ cô, bao dung cô, chiều chuộng cô. Nguyện vọng ấy đẹp đẽ lại có chút bức thiết.
Mà như vậy, không thể đủ, lại cũng là thật sự không thể đủ.
Xin lỗi, anh không thể không tự trọng cả đời được.
Thẩm Đại Ngưng cười, cười sự thành thực của anh, chỉ là trong nụ cười có
chút chua xót. Xem đi, người yêu cô, từng người một đều rời đi, đều đi
cả rồi.
“Ước đi!” Giang Thanh Dịch cắm nến lên trên bánh.
Năm ngọn nến màu sắc không giống nhau cháy lên, dường như Thẩm Đại Ngưng
lại thấy được mình của năm đó bước từng bước đến hiện tại như thế nào,
hối hận sao, trong từ điển của cô không có hai chữ hối hận.
Cô lập tức thổi tắt nến.
“Ước gì vậy?” Giang Thanh Dịch nhìn cô.
“Điều ước nói ra sẽ không thành sự thực được.”
“Đó là chuyện sẽ xảy ra với người bình thường, em luôn không giống người
bình thường, ước nguyện của em phải nói ra mới có thể thành sự thực
được.” Anh nghiêm túc nhìn cô.
Cô biết, bất luận cô nói điều gì ra, anh đều sẽ giúp cô thực hiện. Không chỉ là bởi vì hai
người có quá khứ, còn có lời cáo biệt của anh với cô, bởi vì cô sẽ không phải người trong lòng anh nữa.
Đây rõ ràng là tự cô lựa chọn, vì sao đột nhiên cô lại có chút buồn như vậy?
Cô còn nhớ cô từng cầm tay anh, giúp anh “đoán mệnh”, “Nhìn tay anh là đã
biết rồi, con người anh nhất định rất đào hoa, không biết có bao nhiêu
cô gái xấu số bị anh đánh cắp trái tim nữa.”
“Vậy
thì em thương xót anh đi, thu nhận anh, làm chút chuyện có lợi cho những cô gái giống em.” Anh cười, trong nụ cười có chút đùa giỡn.
Trong nháy mắt mới phát hiện, thì ra đều là chuyện đã lâu như vậy rồi.
“Giang Thanh Dịch, anh sẽ đối xử tốt với Y Lâm đúng không?” Cô đột nhiên mở miệng.
Giang Thanh Dịch sửng sốt, rồi lại nở nụ cười, “Ừ.”
“Vậy thì, anh hãy luôn đối xử với cậu ấy thật tốt vào đấy!” Cô cười xán lạn với anh.
Anh gật đầu, “Xem đi, lựa chọn của em đến bây giờ đều chưa từng thay đổi.”
“Thì ra anh đều biết cơ.”
“Cũng nên biết mà.”
Thẩm Đại Ngưng mím môi, muốn giữ nguyên độ cong của nụ cười này, sau đó
không hiểu sao, trong mắt đột nhiên có nước. Kì thật cô chưa từng suy
nghĩ sâu xa về hàm nghĩa của đánh mất, Giang Thanh Dịch nói đúng, cô
từng lợi dụng anh, không phải dựa vào việc anh yêu mình quan tâm mình
hay sao. Hiện tại, cảm giác đánh mất này thật sự thâm nhập vào xương
tủy.
Giang Thanh Dịch nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, khẽ thở dài, “Từng hối hận không?”
Anh biết, nước mắt của cô không chảy vì mình, trước nay anh luôn biết.
Cô chớp mắt mấy cái, cho đến khi nước trong mắt không chảy ra nữa. Anh là
hỏi cô, có từng hối hận vì gả cho Chu Thừa Trạch không. Anh cảm thấy cô
khó chịu như thế, nhất định là bởi vì chuyện của Chu Thừa Trạch và Liễu
Tư Ngôn, có lẽ không chỉ anh nghĩ vậy, sự thật cũng là thế.
Cô lắc đầu, “Hối hận là cái gì? Em có biết sao?”
Giang Thanh Dịch nở nụ cười, anh biết là như vậy mà.
Tựa như, rõ ràng cô có cơ hội trở mình, nhờ vào ước nguyện vừa rồi, chỉ cần cô nói, bất luận là bảo vệ nhà họ Thẩm hay đối phó với nhà họ Chu, anh
đều giúp cô, nhưng cô lại không nói gì.