Tô Y Lâm rất mẫn cảm phát hiện không khí trong nhà có gì đó không đúng,
không khí kì quái này bắt nguồn từ Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy.
Nhâm Tông Diệu sẽ nhìn cô thật lâu, thậm chí vì nhìn quá lâu mà thất
thần. Nhâm Thành Huy cũng sẽ thỉnh thoảng nhìn cô, trong ánh mắt có vẻ
nghiền ngẫm. Mà trong ánh mắt của Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy đều
có sự nghi hoặc cùng vài tia khó hiểu.
Tô Y Lâm cảm thấy rất kì quái, nếu biểu hiện của Nhâm Thành Huy là bực bội hoặc cảm
thấy bất lực, cô cảm thấy mình sẽ có thể hiểu được, bởi vì cô là kẻ đầu
sỏ khiến họ thành như vậy, nhưng không có, vì thế cô cảm thấy chắc chắn
đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, hơn nữa chuyện đó còn liên
quan đến cô.
Cả ngày tâm trí lòng dạ cô đều không
yên, chị dâu quan tâm hỏi cô mấy lần, cô chỉ cười nói mình không sao,
rồi lại chơi cùng cháu nhỏ một lát. Lúc ăn cơm tối xong, Nhâm Tông Diệu
không chui vào thư phòng sau khi ăn xong như bình thường, mà bảo Tô Y
Lâm cùng ông ra ngoài đi dạo một lát. Tô Y Lâm đương nhiên không cự
tuyệt, hiện giờ tuổi bố đã lớn rồi, cô thật sự hy vọng ông có thể ra
ngoài nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho sức khỏe.
Trước đó khi ra ngoài dạo cùng bố, cô và ông đều đi trên con đường nhỏ vòng
quanh nhà, lúc này, hai người lại đi con đường đến sân chung của mấy căn nhà. Những mùa hè trước đây, tất cả mọi người sẽ ở trong sân, sau đó
nghe mấy người lớn giảng giải một vài điều kì lạ mắt thấy tai nghe, đi
qua cái nóng bức của mùa hè.
Khi đi đến khoảnh sân chung quen thuộc đó, Nhâm Tông Diệu dừng bước, vì thế Tô Y Lâm đương nhiên cũng dừng lại.
“Bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Trong giọng nói của Nhâm
Tông Diệu có chút thở dài, “Hồi vẫn là một đứa trẻ, con cứ thích đứng ở
đây, xem tiểu tử nhà họ Giang cãi nhau om sòm với người ta, đám trẻ con
luôn có đủ loại tranh chấp, lúc bọn chúng đánh nhau, con liền cổ vũ
Giang Thanh Dịch cố lên!”
Có lẽ là nhớ về quá khứ, trong giọng nói của Nhâm Tông Diệu có thêm vài phần ôn hòa.
Lòng Tô Y Lâm lại thắt chặt, cô hơi ngạc nhiên nhìn bố, không rõ vì sao ông
đột nhiên nhắc tới Giang Thanh Dịch, cái tên đó bản thân cô cũng không
muốn nhắc tới.
“Trí nhớ bố tốt thật, mấy chuyện đó con đều quên hết rồi.” Cô mở miệng, không quá để ý.
“Thế à?” Trong ánh mắt Nhâm Tông Diệu dường như có thứ gì khác, “Mấy ngày bố xuất viện, hình như tiểu tử Thanh Dịch đó cũng đến, còn chưa kịp nói
tiếng cảm ơn nữa.”
Tô Y Lâm hơi bừng tỉnh, cô cảm
thấy có thứ gì đó mơ mơ hồ hồ xuất hiện trước mắt mình, dường như cô
hiểu được một chút, nhưng quá mức mông lung, vì thế cô hoàn toàn thấy
không rõ ràng, “Vâng ạ.”
“Y Lâm.” Nhâm Tông Diệu thở dài, “Bây giờ hẳn là con biết tình trạng hiện tại của nhà ta chứ?”
Tô Y Lâm gật đầu, cô biết rõ trong nhà không tốt lắm, thậm chí ngày càng tệ, đều dựa vào anh trai tận lực chèo chống.
“Tuy là thời đại bây giờ đã tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, nhưng đối với
rất nhiều người mà nói, họ vẫn thích môn đăng hộ đối như cũ. Mặc dù
nhiều người trẻ tuổi cảm thấy suy nghĩ như vậy lỗi thời, nhưng không thể không nói nó cũng có đạo lý của nó. Địa vị không ngang nhau, có lẽ sẽ
mang đến cho bản thân rất nhiều gian khổ, hơn nữa còn phải chịu đủ loại
tủi thân. Bố không cầu con cả đời này đại phú đại quý, chỉ hy vọng con
tìm được một người đàn ông thực sự yêu thương con, bảo vệ con, không để
con buồn, không để con lo, hơn nữa cũng không để con chịu bất cứ tủi
thân nào.”
Cô cầm tay Nhâm Tông Diệu, “Bố, đã xảy ra chuyện gì ạ? Sao bố đột nhiên nói với con những lời này?”
Nhâm Tông Diệu do dự mấy giây, vẫn cảm thấy nên nói rõ với con gái, “Y Lâm,
con thành thật nói cho bố biết, con và Giang Thanh Dịch, có phải đang
qua lại riêng với nhau không?”
Tô Y Lâm lùi ra sau
một bước. Có đôi khi con người cảm thấy chuyện xảy ra thật buồn cười, rõ ràng cô cảm thấy cô đã phân rõ ranh giới với Giang Thanh Dịch rồi, hơn
nữa cô cũng sẽ không nghĩ đến anh, nhưng ở trong mắt những người khác,
từ đầu đến cuối cô vẫn là cô gái chưa dứt tình với Giang Thanh Dịch, từ
đầu tới cuối chưa từng thay đổi, thì ra chuyện cô thích Giang Thanh
Dịch, đã ăn sâu vào lòng người khác.
“Con có liên
hệ với Giang Thanh Dịch, đó cũng chỉ là mấy lần con gặp anh ấy từ lúc
trở về đây, anh ấy giúp con…” Cô đột nhiên phát hiện chỗ không ổn, “Sao
bố lại đột nhiên hỏi vậy? Có phải… có phải Giang Thanh Dịch đã làm gì
đó?”
Trong đầu xẹt qua suy nghĩ này, cô cảm thấy
giống như có một cơn gió lạnh thổi vào khiến mình run rẩy. Tuy cô không
muốn nghĩ xấu cho người đàn ông mình từng thích như vậy, nhưng lại không nhịn được suy nghĩ, có lẽ những lời cô nói với Giang Thanh Dịch lần
trước đã đạt được hiệu quả hoàn toàn ngược lại, cô biểu hiện ra dáng vẻ
không có quan hệ gì với anh, liệu anh có thể bởi vậy mà ghi hận cô
không…
Nhâm Tông Diệu nhìn cô, dường như đang xác
định gì đó, cuối cùng ông cười mở miệng: “Sao lại nghĩ xa vậy hả? Bố chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi, lúc bố bị bệnh phải nằm viện, Thanh Dịch cũng
không đến thăm mấy, nhưng sau khi con trở về, dường như số lần cậu ấy
đến thăm nhiều hơn, vì thế bố mới đoán vậy thôi.”
Lúc này Tô Y Lâm mới nở nụ cười, “Bố đoán sai rồi nhé!”
Nhâm Tông Diệu cười vỗ vỗ vai con gái, “Lạnh lắm đúng không, giờ chúng ta về nhà thôi.”
“Dạ.”
Về đến nhà, biểu hiện của Tô Y Lâm rất bình thường, cô nói chuyện với Nhâm Tông Diệu một lát, rồi cô dỗ Nhâm Tông Diệu đi ngủ. Mà sau khi Tô Y Lâm hỏi chị dâu và biết được Nhâm Thành Huy đang ở thư phòng, cô lập tức đi đến đó.
Cô biết, vừa rồi nhất định bố không nói
thật, thế nên cô muốn biết thực sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Nhâm
Thành Huy có thể cho cô câu trả lời.
Cô đi đến thư
phòng, Nhâm Thành Huy đang bận bịu, vẻ mặt rất rối rắm, hơn nữa còn cầm
điện thoại phân phó người làm gì đó. Tô Y Lâm im lặng chờ ở một bên, cho đến khi Nhâm Thành Huy nói chuyện điện thoại xong.
Thư phòng vẫn có một loại cảm giác rất nặng nề, bởi vì rất nhiều sách, hơn
nữa đều là sách đã có mấy chục năm rồi, tiến vào nơi này, giống như có
thể từ sâu trong tâm linh cảm thấy được sự uyên bác của văn hóa, còn có
thể khiến lòng người ta trở nên tĩnh lặng.
“Anh,
gần đây công ty đã xảy ra chuyện gì? Có phải có liên quan đến Giang
Thanh Dịch không? Anh đừng giấu giếm, hiện giờ em có thể khẳng định đã
xảy ra chuyện gì đó, nếu anh không nói, em sẽ miên man suy nghĩ ra n
phiên bản đến tự dọa mình đấy.” Tô Y Lâm nói rõ ràng trước, không hy
vọng anh trai gạt mình giống bố.
Nhâm Thành Huy
nhìn dáng vẻ của cô thì đã biết vừa rồi chắc chắn bố đã nói với cô điều
gì đó, rồi lại không nói chân tướng sự việc cho rõ ràng, vì thế mới có
thể khiến cô gấp gáp đến tìm mình như vậy. Bởi vì nếu là lúc bình
thường, cô thấy mình đang bận rộn như vậy, nhất định sẽ không quấy rầy
mình.
Anh buông thứ trong tay, đóng tài liệu lại, biểu cảm trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Ngồi xuống trước đã.” Anh vẫy tay bảo cô đi đến.
Cảm xúc của Tô Y Lâm không được coi là nôn nóng, vì thế cô thản nhiên đi
qua ngồi xuống vị trí đối diện anh, “Em… chính là muốn biết rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì.”
Nhâm Thành Huy gật đầu, tỏ ý
mình có thể hiểu được tâm tình của cô, “Bố không muốn nói với em, có lẽ
là bởi vẫn còn chút băn khoăn. Thật ra chuyện này với nhà họ Nhâm ta mà
nói tuyệt đối xem như chuyện tốt, lúc trước công ty có chút chuyện, rất
nghiêm trọng, coi như đã vượt qua giới hạn cuối cùng. Mà mấy hôm nay,
công ty khôi phục sức sống rồi, mọi người đều vô cùng tích cực làm việc, bởi vì tất cả mọi người không cần lo lắng đến chuyện bát cơm nữa. Bởi
vì lúc này có người đứng ra, lấy thân phận nhà đầu tư, đổ vào một khoản
vốn lớn, giúp công ty tiếp tục hoạt động.”
Tô Y Lâm đột nhiên liền hiểu được, “Người đó là Giang Thanh Dịch?”
Nhâm Thành Huy trầm mặc nhắm mắt, coi như trả lời.
Vì sao Giang Thanh Dịch lại làm vậy? Suy nghĩ của Nhâm Thành Huy và Nhâm Tông Diệu giống nhau, có lẽ chỉ có thể vì cô!
“Em hiểu rồi.” Cô đứng dậy, ra khỏi thư phòng, lại phát hiện tâm tình của mình nặng trĩu.
************
Sự quyết tuyệt của con người rốt cuộc có mấy phần đáng tin? Vấn đề này
khiến Tô Y Lâm tự cười nhạo mình không chỉ một lần, lần trước cô quyết
tuyệt như vậy tỏ ý không muốn có liên quan gì với Giang Thanh Dịch nữa,
mà hiện giờ lại là cô chủ động hẹn Giang Thanh Dịch ra. Bản thân chuyện
này đã là một sự châm chọc vô cùng lớn.
Hình như
Giang Thanh Dịch rất bận, hơn nữa mức độ bận rộn tuyệt đối không thua
kém Nhâm Thành Huy. Bởi vì lúc cô chờ Giang Thanh Dịch, anh có nhờ trợ
lý gọi hai cuộc điện thoại đến, đều nói với cô, có thể anh sẽ đến muộn,
chỉ là cuộc điện thoại thứ hai có thêm một câu, nếu như cô bận thì lần
sau lại sắp xếp thời gian cũng được. Tô Y Lâm trả lời là không sao, cô
sẽ tiếp tục chờ.
Lúc Giang Thanh Dịch tới, đã muộn hơn thời gian hẹn hai giờ đồng hồ.
Tô Y Lâm gần như nhìn anh một cái đã có thể đủ để cảm thấy được sự bận rộn của anh, trên mặt anh có cảm giác cấp bách tự nhiên mà vậy, có chút
giống như chuyên tâm với cường độ cao trong thời gian dài, cho dù là giờ phút này, cũng chưa hoàn toàn thả lỏng.
Vì Giang Thanh Dịch như thế, khiến cô không nói lên được những lời khó nghe.
Cô bảo phục vụ bưng cà phê lên, cũng gọi cho anh một cốc nước.
Giang Thanh Dịch ngồi đối diện cô, dường như đang đánh giá cô, lúc này trên
người cô lại có thêm chút cảm giác dịu dàng, giống như kiểu cô gái dịu
dàng như nước vậy. Bởi vì suy nghĩ trong đầu mình mà anh nở nụ cười.
“Rất bận sao?” Cô nhìn anh, trên mặt không có nhiều cảm xúc.
“Ừ.” Dù sao cũng không nói được rằng mình không bận.
“Vì sao lại làm vậy?” Cô tin rằng anh sẽ hiểu rõ cô đang hỏi gì, cô không
cảm thấy anh sẽ vô duyên vô cớ làm ra hành vi như vậy, “Anh làm thế, sẽ
khiến người khác hiểu lầm.”
Giang Thanh Dịch nhìn cô, một lúc lâu mới mở miệng: “Em biết vì sao anh làm vậy.”
Ngữ khí chắc chắn như thế, lại khiến Tô Y Lâm nở nụ cười, nhưng cô cười đến chua xót, ánh mắt cũng hơi đỏ lên, “Giang Thanh Dịch, thế này rốt cuộc
là anh định thế nào? Anh không cảm thấy châm chọc sao, lúc em đi theo
anh vô điều kiện, anh xem như không thấy, khi em quyết định không cần có dấu vết gì của anh trong cuộc sống nữa, anh lại làm chuyện như vậy vì
em. Anh biết như vậy khiến em khó chịu đến mức nào không?”
Lúc cô nghiêm túc cố gắng lấy lòng anh, anh chẳng thấy gì cả, khi cô không
để ý đến anh nữa, anh lại đối xử với cô như vậy, thế này là định thế
nào, nỗ lực trước đây của cô xem là gì.
Giang Thanh Dịch cắn môi, “Anh xin lỗi, thì ra anh từng khiến em khó chịu đến vậy.”
Ánh mắt cô lại càng đỏ hơn, tựa như cô một mình chịu đựng đoạn quá khứ chua xót đó, cuối cùng có người cho một đánh giá, cuối cùng có người chịu
cho một lời bình.
Anh nói anh xin lỗi.
Xin lỗi?
Cô lắc đầu, “Em không cần lời xin lỗi của anh, mà anh cũng có lỗi gì với em hết.”
Anh thở dài, “Tô Y Lâm, anh không muốn không có liên quan gì đến em, anh
không muốn chúng ta trở thành người xa lạ, anh không muốn, không muốn
một chút nào cả.”
“Cho nên anh mới làm vậy?”
Anh gật đầu thừa nhận.
Tô Y Lâm cắn môi, nhưng lại cười như cũ, “Vậy không phải anh đi nhầm bước
rồi sao? Sao anh có thể trực tiếp chi ra một khoản vốn lớn như vậy được. Anh hẳn là nên hẹn em ra, tỏ ý với em rằng anh có thể giải quyết tất cả phiền toái trong công ty, lấy điều đó đổi lại tất cả những gì anh muốn
mới phải. Hiện giờ anh trực tiếp làm vậy, hình như anh quên mất bản chất thương nhân của anh rồi đấy nhỉ.”
Anh lại không bị cô chọc giận, ngược lại rất bình tĩnh, “Anh quả thực có nghĩ vậy. Thậm
chí anh còn biết vì sao nhà anh họ anh nhằm vào nhà em như thế, cũng
biết họ sẽ làm gì, nhưng anh không can thiệp. Sau đó anh nghĩ anh sẽ
xuất hiện ở thời điểm em khó chịu nhất, cho em hy vọng, anh quả thực
định như vậy.” Anh cúi đầu thở dài, rồi lại nở nụ cười, “Nhưng lúc ở một mình, anh đột nhiên không muốn bức bách em, anh cảm thấy em có tư cách
để lựa chọn. Chỉ là anh không muốn bỏ qua một cơ hội như thế, muốn vì
bản thân mình đổi lấy một cơ hội để em suy xét nhiều hơn. Tô Y Lâm, anh
là nghĩ như vậy, em có thể cân nhắc một chút đến anh, đến chuyện ở bên
anh.”
Cô nhìn anh, từ trong ánh mắt anh, dường như cô có thể đọc ra sự nghiêm túc của anh.
“Anh liền chắc chắn em sẽ lựa chọn ở bên anh? Anh không sợ em xoay người
liền rời đi, không để anh chiếm được bất cứ thứ gì hay sao.” Cô nói lời
này thì liền cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, anh có cách giúp công ty
cải tử hoàn sinh, đương nhiên cũng có biện pháp khiến công ty lập tức
biến mất, với anh mà nói đều rất dễ dàng.
“Nghĩ tới rồi.” Anh lại trả lời như vậy, “Nếu là thế, cũng chỉ có thể chấp nhận
số mệnh mà thôi. Anh tôn trọng quyết định của em.”
Cô đột nhiên á khẩu.
Hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau lâu như vậy, cô cũng biết được tính cách của anh, anh nói thế, sẽ không nói một đằng làm một nẻo. Anh là thật sự nghĩ vậy, hơn nữa lần này anh gặp cô, dường như dùng sự thản nhiên
không chút giấu giếm mặt đối mặt với cô.
Cô không muốn nhìn thấy anh, giờ phút này.
“Vậy anh thuyết phục em đi, thuyết phục để em và anh ở bên nhau.” Trong mắt
cô mang theo chút ác ý, giống như phát tiết. Thật buồn cười, có một
ngày, cô còn có thể như thế trước mặt anh, có một ngày cô còn có thể
đáng giá nhiều tiền như thế.
“Tô Y Lâm, kì thật anh cũng không biết cảm giác hiện giờ của anh với em là gì. Yêu sao? Nói ra ngay cả bản thân anh cũng không tin được. Nhưng em thật sự là người
khiến anh thấy dao động trong mấy năm qua, nhìn thấy em sống không tốt,
anh sẽ khó chịu. Sẽ không tự giác lý giải xem em đang làm gì, em đang
nghĩ gì, hơn nữa còn muốn biết vì sao em lại có sự thay đổi lớn đến vậy, muốn biết em đã trải qua những chuyện gì. Thậm chí anh muốn đi điều tra quá khứ của em, nhưng cuối cùng anh từ bỏ. Bởi vì em có thay đổi lớn
đến vậy, nhất định là đã trải qua chuyện mà em không muốn nhắc đến, có
lẽ em cũng không muốn để người khác biết được. Em có thay đổi, mà không
phải giống Nhâm Y Lâm trong quá khứ, vì thế anh biết chắc chắn em sống
không tốt. Anh bức thiết muốn biết vì sao anh lại chú ý đến em như vậy,
vì thế lại càng để tâm, càng để tâm, tâm lý liền sinh ra cảm xúc khác.”
Anh đắn đo nói lí do, dường như cũng biết bản thân mình đang nói năng
lộn xộn, “Tô Y Lâm, chi bằng chúng ta thử một lần, cho anh một cơ hội để anh xác định được cảm xúc khó hiểu sâu trong nội tâm này, cũng cho bản
thân em một cơ hội, xem xem anh có phải người đúng với em hay không.”
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như vậy lại khiến cô có vài phần bối rối.
“Em…” Cô đứng lên, “Em không biết… Em… về sau sẽ cho anh câu trả lời.”
Cô gần như là chạy trối chết.
Mà Giang Thanh Dịch nhìn bóng dáng cô, khẽ thở dài, điều anh nói đều là thật.
Anh quả thực có bản tính của thương nhân, lợi ích là trên hết, chỉ là lần
này lợi ích đổi thành người mà thôi. Anh chỉ nghĩ, nếu là người mà anh
quyết định muốn ở bên, đương nhiên phải có được đãi ngộ rất cao, chẳng
hạn như sự tôn trọng.