Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm ở bên nhau.
Thẩm Đại Ngưng nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Giang Thanh Dịch và
Tô Y Lâm ở bên nhau, liên quan gì đến anh, anh thích Giang Thanh Dịch
hay yêu thầm Tô Y Lâm?”
Cô cảm thấy rất kì quái, sao anh lại quan
tâm đến chuyện này làm gì. Cô còn nghiêm túc cẩn thận tự suy xét một
chút, hình như cô chưa bao giờ nhắc tới Tô Y Lâm ở trước mặt Chu Thừa
Trạch thì phải, chuyện đó và chuyện người kia có quan trọng hay không
không liên quan, cô có bệnh mới có thể nhắc đến cô gái khác trước mặt
chồng mình ấy. Cô cảm thấy tình bạn là tình bạn, tình yêu là tình yêu,
không nhất thiết phải để Chu Thừa Trạch biết chuyện của Tô Y Lâm, giống
như cô sẽ không chủ động nhắc tới Chu Thừa Trạch trước mặt Tô Y Lâm vậy, họ không nhất thiết phải quen nhau.
Nhưng vậy mà Chu Thừa Trạch lại biết Tô Y Lâm, còn biết Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch ở bên nhau nữa.
Cô xoay người, lại đi tới trước mặt anh, trên mặt có vẻ khó hiểu, đồng
thời lại rất ngờ vực, “Anh đã từng điều tra về họ?” Không điều tra sao
biết tên của Tô Y Lâm không phải “Nhâm Y Lâm”, sao biết nhiều như vậy
được, “Anh chạy từ xa tới thế này, là để nói cho tôi biết họ ở bên nhau? Rốt cuộc anh rảnh lắm hả?”
Cô thật sự muốn nói anh có bệnh, người khác ở bên nhau, nói với cô làm quái gì. Cô và Tô Y Lâm là bạn bè không phải là giả, có điều ngoại trừ tầng quan hệ bạn bè này, chuyện yêu
đương hoặc chuyện khác của Tô Y Lâm có thể liên quan gì tới cô chứ, chỉ
cần bản thân Tô Y Lâm cảm thấy thoải mái, vậy cậu ấy muốn làm gì thì cứ
làm đi, bản thân cô không nhất thiết phải biết.
Chu Thừa Trạch không nói gì, chỉ nhìn cô, đôi mắt dường như lại càng âm trầm hơn.
Cô thấy anh trầm mặc, hơn nữa trong ánh mắt còn có vẻ tìm tòi nghiên cứu,
cô càng cảm thấy khó hiểu, “Anh đến chỉ để nói với tôi chuyện này?” Cô
xác định điều đó từ ánh mắt anh, là để nói với cô chuyện này, không phải để chê trách cô mang Mưa Nhỏ đi, không phải để nói với cô nhà họ Chu
muốn chọi với cô đến cùng, không phải để đến mắng cô ích kỉ cỡ nào đáng
giận cỡ nào trơ tráo cỡ nào, không phải để tiếp xúc nhiều hơn với Mưa
Nhỏ?
Ánh mắt Chu Thừa Trạch dần thay đổi, trước tiên là xác định
lại vẻ mặt của cô, từ đó nhìn ra cảm xúc chân thật nhất của cô, nhưng
ngay cả chút biểu hiện hoảng hốt cô cũng không có, càng đừng nói là khó
chịu rồi không thể tin gì gì đó. Vẻ mặt anh đầu tiên là rối rắm, sau khi nhìn thấy biểu hiện của cô, dường như lại sửng sốt mấy giây.
Trên thực tế, Thẩm Đại Ngưng cũng chưa bao giờ thấy Chu Thừa Trạch như vậy,
vẻ mặt tên này nhìn mình có kiểu soi kĩ nhất định, giống như muốn nhìn
ra thứ gì đó vậy, sau khi anh đánh giá cô hồi lâu, trên mặt lại lộ ra vẻ thông suốt, sau đó là tự giễu.
Thẩm Đại Ngưng buồn bực nghiêng
đầu nhìn anh, cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của anh quả thực quá quái lạ. Cô vừa nhìn anh, vừa tính toán thời gian, đứng đây với anh thêm mấy giây
thì có thể rề rà chuyện đi quay phim được một lát, vả lại anh quả thực
đẹp trai hơn nam diễn viên kia, ngắm anh thì hiển nhiên tâm tình sẽ tốt
hơn một chút, có điều không được, cô cũng đâu phải là sắc nữ, cho dù
phải, cũng khỏi cần sắc anh á.
“Tôi rất bận.” Cô nhắc nhở anh, cô
có đạo đức nghề nghiệp, tuy nam diễn viên kia không phải kiểu cô thích,
nhưng dù sao vẫn là nam chính bộ phim này, không nhìn cũng phải nhìn.
“Tôi qua đó cùng cô.” Rốt cuộc Chu Thừa Trạch cũng lên tiếng.
Anh chỉ cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn vô cùng buồn cười. Anh vẫn một mực
nghĩ, vì sao cô luôn có thể làm như chẳng có chuyện gì như vậy, anh cảm
thấy bản thân mình đã cố hết sức, sau khi kết hôn thì hùa theo thói quen của cô, hiểu cho mấy sở thích lung tung lộn xộn của cô, nhưng thái độ
của cô với anh, dường như không có gì thay đổi. Mà lúc cô đưa ra đề nghi li hôn, anh thừa nhận, tất cả những biểu hiện chẳng hề để ý đến điều gì của cô trong quá khứ đánh úp về phía anh, khiến anh cảm thấy tất cả
những hành động những việc mình làm đều giống như một tên ngốc, thậm chí rốt cuộc anh cũng phải chịu thừa nhận, cô không có nửa phần quyến luyến mình, cũng không có cái gọi là lưu tâm, thời điểm đó anh mới chính thức hiểu được, giữa hai người ngoại trừ có một đứa con, vài năm trôi qua,
vậy mà lại chẳng có gì nữa cả.
Anh nghĩ, có lẽ từ trước tới nay
anh đều không phải là người mà cô muốn, vì thế mới khiến cô đối xử với
anh như vậy. Anh từng đi điều tra chuyện trước đây của cô, phát hiện
ngoại trừ một Giang Thanh Dịch, vậy mà cô chưa từng hẹn hò với ai khác
nữa. Mà chuyện giữa cô và Giang Thanh Dịch, đã là chuyện từ hồi cấp hai
rồi, anh không thể không nghĩ, có phải càng là tình cảm lúc còn niên
thiếu, càng khiến người ta khó có thể nguôi ngoai, mới khiến cô nhớ mãi
không quên như thế hay không. Nếu anh đã không phải người cô muốn, mà
lòng tự trọng kiêu ngạo của anh cũng không cách nào chấp nhận sự thật
này, vậy chia tay đi, anh trở về với quỹ đạo mà anh nên đi, mà cô cũng
trở về bên cạnh người quan tâm đến cô, người mà cô cũng lưu tâm.
Bên cạnh cô chỉ xuất hiện một Giang Thanh Dịch, anh nghĩ người đó chính là Giang Thanh Dịch.
Thì ra không phải, thì ra cô không phải không để ý đến ai, không phải coi
nhẹ ai, cô chính là một người như vậy, mất đi rồi thì sẽ không cảm thấy
đáng quý nữa, cũng không cảm thấy ai là người không thể đánh mất. Tính
cách của bản thân cô chính là như thế, chứ không phải vì ai mà đặc biệt.
Đúng vậy, đâu ai quy định, một người phải khó có thể quên được một người mới tính là yêu, một người phải đòi chết đòi sống vì một người mới tính là
yêu, một người phải nhớ mãi một người mới tính là yêu.
Thẩm Đại
Ngưng đã từng nói, có người mất thời gian một năm để chữa nỗi đau thất
tình, có người mất thời gian một tháng để chữa nỗi đau thất tình, có
người chỉ mất thời gian một tuần để chữa nỗi đau thất tình, còn có một
kiểu người chỉ mất một ngày hoặc mấy giờ để vứt bỏ tình yêu đã qua, vì
sao cứ phải nghi ngờ hành vi của người cuối cùng không phải là tình yêu, mà không đi chỉ trích những người trước lãng phí thời gian vô ích.
Lúc ấy anh chỉ nghĩ cô nói đùa mà thôi, thì ra cô vẫn luôn rất nghiêm túc,
nghiêm túc đến mức tất cả mọi người đều cho là cô đang đùa.
Thẩm Đại Ngưng cảm thấy anh rất kì lạ, nhưng anh không nói lời nào, cô cũng không muốn nói gì cả.
Chu Thừa Trạch đi đến trước mặt Mưa Nhỏ, bế Mưa Nhỏ lên. Mưa Nhỏ thấy bố
đến, rất vui vẻ, sau đó mở miệng đòi quà, “Bố có mang đồ chơi đến
không?”
Chu Thừa Trạch nhìn con gái, lấy tay nhéo nhéo mặt cô nhóc, “Chẳng lẽ bố còn không quan trọng bằng đồ chơi à?”
“Bố quan trọng hơn đồ chơi.” Mưa Nhỏ tự suy xét mấy giây rồi cho ra kết luận, “Nhưng mà đồ chơi có thể chơi cùng con.”
Chu Thừa Trạch bỏ hai hộp nhỏ vào trong tay con gái, Mưa Nhỏ reo hò, hôn
chụt một cái lên mặt Chu Thừa Trạch. Mưa Nhỏ lập tức mở hộp ra, bên
trong là đất sét, có thể nặn thành đủ hình dạng, Mưa Nhỏ lập tức bắt đầu làm loạn, không muốn để Chu Thừa Trạch bế, muốn chạy nhanh xuống để nặn đất.
Chu Thừa Trạch chỉ liếc Thẩm Đại Ngưng một cái, bởi vì giờ
phút này cô theo dõi anh như đề phòng cướp vậy, dường như bây giờ anh
chính là một nhân vật nguy hiểm, không thể đến gần Mưa Nhỏ được.
Chu Thừa Trạch ngồi xổm xuống trước mặt con gái, “Mưa Nhỏ, bố đi trước đây.”
“Dạ.” Ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên.
“Mưa Nhỏ, bố phải đi đây.” Anh lại nhắc nhở.
Rốt cuộc Mưa Nhỏ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn bố, vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, “Con chào bố.”
Dường như lúc này Chu Thừa Trạch mới vừa lòng, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Thẩm Đại Ngưng vốn nghĩ còn có một trận tranh giành nữa chứ, sao anh không
đi theo lẽ thường vậy. Cô nhíu mày lại, chẳng lẽ anh không phải đến
tranh quyền nuôi nấng, hay là anh cảm thấy dù sao anh cũng sắp tái hôn
rồi, vợ anh về sau chắc chắn sẽ sinh con cho anh, cô mang con đi, có lẽ
anh còn phải cảm ơn cô ấy chứ! Mẹ kiếp, đàn ông quả nhiên không phải thứ gì hay mà.
“Còn không mau lại đây!” Giọng của đạo diễn oang oang vang vọng.
Thẩm Đại Ngưng nhìn Khả Tinh và A Lan một cái, ý bảo hai người đưa Mưa Nhỏ đi, mà cô liền chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
*********************
Chu Thừa Trạch ngồi trên máy bay, anh nhắm mắt lại, nhớ tới cảnh tượng nhiều năm trước.
Đó là thời gian nghỉ ngơi giữa chừng khi anh và cô cùng quay , cô ngồi bên cạnh anh, anh đang cầm đọc một
quyển sách, không phải kịch bản, mà là một quyển sách kể về những chuyện thần kì trên thế giới, nào là ở đâu tất cả thực vật đều mọc nghiêng,
nào là ở đâu xuất hiện máy bay bay được mấy chục năm rồi mới về đến đất
liền, ở đâu hễ là thuyền bị mất tích thì chỉ còn lại khoang thuyền
trống không.
Không biết từ lúc nào cô đã cách anh gần hơn rất
nhiều rồi, dường như cô nhìn được tên quyển sách của anh, anh đã quên
tên quyển sách đó rồi, chỉ nhớ rõ nó có hai chữ “kì diệu”.
Cô đột
nhiên lên tiếng: “Anh có cảm thấy hai người gặp được nhau cũng là một sự kì diệu không, ví như bởi vì một vài việc nhỏ không đáng kể gì đó, lại
khiến hai người vốn xa lạ có mối quan hệ kì diệu.”
Ngay lúc đó Chu Thừa Trạch cũng không hiểu được lời cô, sau khi liếc cô một cái, anh
cách xa cô hơn một chút, hơn nữa cũng không trả lời cô. Bởi vì dáng vẻ
cô nở nụ cười rất kì lạ, giống như có gì đó khang khác, dù sao thì chắc
chắn cũng cách hai chữ “đơn thuần” rất xa.
Hiện giờ, Chu Thừa
Trạch nhớ đến những lời cô từng nói, lại cảm thấy thật kì diệu, giữa
người với người, vốn chính là một cuộc gặp gỡ diệu kì, nếu không, vì sao anh lại gặp được cô?
*****
Chu Thừa Trạch hẹn Liễu Tư Ngôn ra ngoài.
Anh ngồi môt mình ở quán cà phê trên tầng hai, giai điệu nhẹ nhàng du dương truyền đến, vậy mà anh lại có một thứ cảm giác thả lỏng, hoàn toàn
không có cảm giác nặng trĩu như bản thân mình nghĩ. Thẩm Đại Ngưng nói,
làm một người ích kỉ tốt hơn làm một người tốt, bởi vì bất kể người tốt
làm tốt đến mức nào, vẫn sẽ luôn có người không cảm kích, thậm chí còn
hãm hại sau lưng nữa, nhưng người ích kỉ bình thường tâm lý đều tương
đối mạnh mẽ, làm là làm, quản chuyện người khác tiếp nhận hay không tiếp nhận làm gì, bản thân mình sống tốt là được. Vậy mà anh lại cảm thấy
lời nói đó thật chính xác, bởi vì giờ phút này dường như anh đang chứng
minh mình là một người không đáng tin cậy cỡ nào, hoặc là người ghê tởm
cỡ nào trong mắt người khác.
Miệng anh giương lên một tia cười,
hình như số lần anh nhớ tới Thẩm Đại Ngưng đã nhiều hơn một chút, nhưng
cũng không sao cả, thừa nhận một vài thứ, thì ra cũng không khó như bản
thân mình nghĩ.
Khi có tiếng bước chân truyền đến, rốt cuộc anh mở mắt ra.
Liễu Tư Ngôn chậm rãi đi tới, dáng người cô duyên dáng, lúc đi thong thả lại có một loại ý vị và khí chất không nói nên lời, đây có lẽ chính là nét
thu hút ở cô, cô là một người phụ nữ trí thức đương đại, lắng đọng lại ý vị thuộc về cô. Chu Thừa Trạch vừa liếc nhìn một cái, đã biết hôm nay
cô có trang điểm và ăn mặc kĩ lưỡng, bất luận là kiểu tóc hay trang
phục, thậm chí là túi xách trên tay cô, tất cả đều khiến cô trở nên rực
rỡ lộng lẫy.
Sắc mặt Chu Thừa Trạch không thay đổi gì, anh chỉ nhìn cô ngồi xuống như thường.
Hôm nay quả thực Liễu Tư Ngôn đã mất rất nhiều tâm tư, cô có cảm giác hai
người ở chung hơi nặng nề, cô nghe nói hai người bên nhau lâu ngày sẽ có thứ cảm giác mệt mỏi, cô hi vọng mình có thể thay đổi nhiều hơn, như
vậy có thể vẫn thu hút ánh mắt anh. Đây là lần đầu tiên trong khoảng
thời gian mấy ngày nay, anh chủ động hẹn cô ra ngoài, cô hi vọng giữa họ có thể có càng nhiều sự tương tác hơn, quan hệ cũng có thể gần gũi hơn.
Anh gọi phục vụ, muốn hai cốc cà phê.
Liễu Tư Ngôn sờ cốc cà phê, “Có phải gặp chuyện gì không, sắc mặt anh hơi
nặng nề.” Cô muốn nói nếu anh gặp phải chuyện gì không vui, đều có thể
chia sẻ với cô, đều có thể nói với cô, cô đều sẽ thấu hiểu anh.
“Tư Ngôn.”
“Hử?”
“Chúng ta chia tay đi!”Anh không lựa chọn quanh co lòng vòng, nói thẳng ra suy nghĩ chân thật nhất của bản thân.
“Cái gì?” Cô hoàn toàn không thể tin những lời mình nghe được, chất lỏng
trong cốc cà phê đổ ra ngoài, nóng đến mức trong nháy mắt tay cô đỏ lên, nhưng tất cả những thứ đó đều không bằng nỗi khiếp sợ và sự đau đớn
trong lòng cô.
“Chúng ta chia tay đi!” Anh lặp lại lời mình nói.
Anh thấy được chỗ đỏ trên tay cô, đột nhiên nghĩ, có phải lúc này nếu là một người đàn ông phong độ thì nên quan tâm đến vết thương của cô hay
không, nhưng anh không muốn làm một người đàn ông phong độ một chút nào, thì ra là một người ích kỉ, lại dễ dàng đến thế, chỉ cần đạt mục đích
của anh ta là được.
“Vì sao!” Cô cực kì phẫn nộ, hoàn toàn chưa
từng nghĩ đến khả năng này, vậy mà anh lại nói với cô, hai người chia
tay, rốt cuộc anh có biết anh đang nói gì không, anh có biết điều đó đại biểu cho ý gì không.
“Đều là vấn đề của anh, là do bản thân anh.” Anh dùng đôi mắt sáng rõ nhìn về phía cô, không có chút giấu giếm nào,
“Dường như anh không tìm thấy được cảm giác trước đây của chúng ta, thậm chí không biết nên đối đãi với em thế nào, không biết nên làm thế nào,
không biết nên nói gì. Cho nên, anh nghĩ chúng ta tách nhau ra thì hơn,
mà em cũng có thể tìm được người thấu hiểu em bao dung em.”
Có lẽ
là vẫn không quen, vì thế anh không nói được rằng cô khiến anh cảm thấy
nặng nề, thậm chí là mệt mỏi, vì thế anh muốn trốn tránh cô, nhất là ánh mắt cô rõ ràng như vậy khi cô bàn về chuyện tương lai cùng anh, anh chỉ thấy nặng trĩu.
Anh nghĩ lại ở bên cô lần nữa, vậy chính là quay
về lối rẽ trên con đường trước đây, thì ra không thể, bước qua một con
đường khác, nhìn thấy phong cảnh khác, tâm tình đã sớm thay đổi, cho dù
đối mặt với con đường trong quá khứ, nhìn đến cảnh vật quen thuộc, đã
không tìm thấy tâm tình thưởng thức lúc trước của mình nữa rồi.
Liễu Tư Ngôn nở nụ cười, cười đến khổ sở như vậy, “Chu Thừa Trạch, rốt cuộc
anh có ý gì? Em nghĩ anh sẽ không giống với những người đàn ông khác,
nghĩ anh sẽ không giống họ bạ đâu yêu đấy, nghĩ anh thủy chung trước sau như một với chuyện tình cảm, nghĩ tất cả những chuyện trước đây của anh đều là hiểu lầm, em còn tự khuyên nhủ tự an ủi mình, anh bị người khác
tính kế… Thì ra em ngây thơ đến vậy, anh cũng là đàn ông, mấy chuyện xấu xa của người khác, sao anh không thể có chứ. Anh làm em quá thất vọng,
sao anh có thể như vậy, sao anh có thể như vậy hả…”
Anh nhắm mắt, “Đúng vậy, anh quả thực không tốt giống như em nghĩ, không đúng, vốn anh đã không tốt như vậy rồi.”
Nếu anh đủ tốt, thời điểm đó sao anh bị mê hoặc được, nếu anh đủ tốt, sau
khi li hôn anh nên tiếp tục theo dự tính ban đầu, chứ không phải làm
chuyện như lúc này.
Từ trước tới nay anh đều không tốt đến vậy,
thậm chí điều này khiến anh bắt đầu hoài nghi, mình của quá khứ, có phải vẫn là một tên đàn ông dối trá đến cực điểm hay không, có lẽ chính là
vậy.
Anh bình tĩnh đến thế, bình tĩnh đến mức khiến Liễu Tư Ngôn
không thể tin được người đàn ông này chính là người mà cô thích bao năm
qua, “Cho nên? Cho nên anh muốn vứt bỏ em? Lần này là vì ai nữa? Anh lại dính vào ai rồi? Lại chuẩn bị ở bên ai?”
Anh khẽ nhíu mày, “Không có mấy chuyện như em nghĩ, anh chỉ cảm thấy hiện giờ hai chúng ta không hợp nhau.”
Cô nhìn anh hồi lâu, dường như mới khiến cảm xúc của mình trở nên bình
tĩnh được, cô đứng dậy, “Xin lỗi, vừa rồi có lẽ em kích động quá mức. Mà tất cả những gì anh nói, em cảm thấy cũng rất kích động, cho nên em sẽ
coi như anh chưa nói gì cả. Chờ sau khi chúng ta đều bình tĩnh trở lại,
sẽ tiếp tục bàn đến đề tài này…”
“Liễu Tư Ngôn, anh không kích động, anh nghiêm túc.” Anh nhấn mạnh từng chữ.
Cô dừng lại, không nói được một lời, xoay người rời đi như bỏ trốn.
Chu Thừa Trạch ngồi tại chỗ, thậm chí không nhìn dáng vẻ cuống quýt rời đi
của Liễu Tư Ngôn. Anh lấy thuốc lá và bật lửa ra, châm thuốc, hút một
cách hơi mệt mỏi.
Anh cảm thấy hiện giờ mình thật đáng buồn, nhưng đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua anh muốn làm một chuyện như vậy, mang thứ cảm giác cho dù thất bại cũng không sao cả. Anh truy tìm
chuyện mà anh chủ định muốn làm, thừa nhận anh và Liễu Tư Ngôn đã sớm
không quay về quá khứ được, anh không còn là Chu Thừa Trạch của ngày
trước, quá khứ đó, đến cuối cùng chỉ biến thành số liệu có thể nhớ rõ mà thôi. Anh để ý chuyện người trong lòng Thẩm Đại Ngưng không phải là
mình như thế, hiện giờ biết được thật ra trong lòng cô không có ai, vậy
sự lưu tâm của anh lúc trước, tính là gì? Mà sau khi xác định xong,
trong lòng anh không cách nào bình tĩnh được, chỉ là vì nếu trong lòng
cô không có ai, vậy tại sao anh không thể chiếm đóng vị trí đó?