Tình Yêu Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 50: Chương 50: Thẩm Đại Ngưng & Chu Thừa Trạch




Quá trình quay phim của Thẩm Đại Ngưng ở đây vẫn rất thuận lợi, hiện giờ cô sớm thuộc vào kiểu diễn viên già dặn kinh nghiệm rồi, ngoại trừ phim võ hiệp sẽ hao tổn công sức một chút, những thể loại khác cô đều thành thạo, hơn nữa cô có thể nắm chắc cách diễn dáng vẻ lúc khóc, có thể khóc vừa đẹp vừa oan ức, một trang web nào đó trên mạng từng tổng hợp lại dáng vẻ lúc khóc của rất nhiều nữ diễn viên, cho thấy rằng một vài nữ diễn viên lúc khóc trông xấu đến mức nào, mà câu chốt cuối cùng là – không phải tất cả người đẹp đều có thể khóc đẹp giống Thẩm Đại Ngưng. Bởi vậy trong quá trình quay phim, Thẩm Đại Ngưng không gặp trở ngại gì, điều không tốt duy nhất là Thẩm Đại Ngưng bị ốm.

Sức khỏe của Thẩm Đại Ngưng giống như đại đa số người, không có bệnh nặng gì, thỉnh thoảng sẽ bị cảm, bởi vì lâu không bị bệnh, vì thế bệnh cảm tự nhiên giống như bệnh nặng vậy. Nếu không phải đang trong trạng thái làm việc, Thẩm Đại Ngưng nhất định sẽ không uống thuốc không truyền nước, làm tổ trong chăn ngủ một ngày, có lẽ hôm sau hoặc hoặc hôm sau nữa sẽ tự động khỏe lên, nhưng lúc đang làm việc thì đương nhiên không thể muốn làm gì thì làm như vậy, không chỉ phải cân nhắc đến tiến độ quay, còn phải lo lắng cho Mưa Nhỏ nữa. Sức đề kháng của trẻ con không tốt lắm, cô cũng không muốn để Mưa Nhỏ bị ốm lây.

Lúc Thẩm Đại Ngưng ngủ, A Lan đón đã đón Mưa Nhỏ đi chơi, không để Mưa Nhỏ tiếp xúc với Thẩm Đại Ngưng.

Thẩm Đại Ngưng uống thuốc xong liền chuẩn bị đi ngủ, sáng hôm nay quay xong, chiều không có phần diễn của cô, đúng lúc cô mượn thời gian này về nghỉ ngơi luôn, hi vọng ngày mai sẽ hoàn toàn khỏe trở lại.

Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, chắc là mấy tiếng, bởi vì trời cũng không tối. Cô ngồi dậy từ trên giường, đau khổ phát hiện hình như mình cảm nặng hơn rồi, thứ cảm giác giống như mây đen đè đầu khiến cô cảm thấy không thể yêu thương nổi. Tiếng của Mưa Nhỏ từ bên ngoài truyền vào, Mưa Nhỏ đang ở ngoài? Hình như không chỉ có Mưa Nhỏ, còn có Chu Thừa Trạch? Tên này sao lại tới nữa thế? Chẳng lẽ lần trước quên nói về chuyện của Mưa Nhỏ, cho nên lần này đến nói bù sao, có thể tìm thời gian ngon lành hơn không hả, cố tình chọn lúc người cô không thoải mái, biết chọn thời gian gớm ha.

“Mưa Nhỏ.” Cô gọi, phát hiện giọng của mình hơi khàn, nhưng không nghiêm trọng lắm, nếu không nghe kĩ, hẳn là cũng không nghe ra.

Cửa bị đẩy ra, là Chu Thừa Trạch bế Mưa Nhỏ, đứng ở cửa nhìn cô.

Thẩm Đại Ngưng nhíu mày, cái khỉ gì vậy? Đây là khuê phòng của cô, anh đúng là không kiêng kị gì ha. Còn Khả Tinh và A Lan thì có ý gì nữa đây, dựa vào đâu mà để mặc cho người này vào thế hả. Cô đỡ trán, quả thực cảm thấy tất cả đều lẫn lộn cả rồi.

“Mưa Nhỏ, có ngoan ngoãn ăn cơm không? Có đói không?” Cô nhìn con gái.

Chu Tiểu Ngữ mở to mắt nhìn mẹ, tâm tình của nhóc con đương nhiên vô cùng tốt, “Bố đưa con đi ăn cơm, còn đưa con đi ngắm đèn lồng nữa, đèn lồng màu đỏ rất lớn rất lớn ấy…” Chu Tiểu Ngữ vươn hai tay ra khua khua khoắng khoắng, miêu tả chiếc đèn lồng đó rốt cuộc lớn đến mức nào.

Trọng điểm của Thẩm Đai Ngưng không ở đó, “Vậy hai cô kia đang làm gì?”

Chu Tiểu Ngữ ngẫm nghĩ, “Ở bên ngoài ạ!”

Thẩm Đại Ngưng lại đỡ trán, cô là muốn biết có phải con gái ra ngoài một mình với Chu Thừa Trạch không, hai cái con người kia rốt cuộc có để lời cô nói ở trong lòng không.

Chu Thừa Trạch thấy sắc mặt cô không tốt, tóc thì rối bù như tổ chim, hơn nữa anh dám chắc, trong tóc sẽ có rất nhiều nút rối, cái kiểu lúc cầm lược chải sẽ khiến cô đau mãi đồng thời còn rơi rụng một đống tóc, mà trọng điểm của cô lại đặt vào mấy chuyện râu ria đó.

“Hai cô ấy đi cùng.” Chu Thừa Trạch nhìn cô, bởi vì trên mặt không có biểu cảm gì, vì thế không nhìn ra được tâm tình của anh có tốt hay không.

Thẩm Đại Ngưng liếc nhìn anh một cái, ai khiến anh giải thích? Nhiều chuyện!

“Mưa Nhỏ, ra ngoài chơi với các cô, mẹ và bố con có chuyện cần nói, được không?” Thẩm Đại Ngưng cười với con gái, lúc này mới cảm thấy mình làm động tác cười cũng có phần khó khăn, xem ra phải nhanh chóng nói chuyện xong với Chu Thừa Trạch, sau đó cô tiếp tục hoàn thành sự nghiệp ngủ vĩ đại của cô mới được.

Chu Tiểu Ngữ bĩu môi, không rõ vì sao mẹ và bố nói chuyện mà mình lại phải rời đi, chẳng lẽ bố mẹ muốn đóng cửa bảo nhau? Chu Tiểu Ngữ được Chu Thừa Trạch thả xuống đất, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy đi.

Chu Thừa Trạch tiện thể đóng cửa lại, sau đó nhìn người trên giường. Thẩm Đại Ngưng hậu tri hậu giác cảm thấy cái bộ dạng như quỷ này của mình không thể gặp khách, không phải người thân thì đều có thể trở lại làm khách, cô cho là vậy, có điều hiện giờ đã thế rồi, cô còn che che lấp lấp, bản thân cô cũng ghét bỏ mình bày đặt ấy.

“Nói đi, anh tới là muốn làm gì!” Cô thật sự không có tâm tình nói lời vô nghĩa với anh.

Chu Thừa Trạch lại đánh giá cô một lần. Bởi vì ánh mắt của anh mà Thẩm Đại Ngưng hoặc ít hoặc nhiều có chút không tự nhiên, thử nghĩ một chút, lúc này ngay cả áo ngủ cô cũng không mặc, chỉ cởi áo khoác mà thôi, dáng vẻ cần lôi thôi bao nhiêu có lôi thôi bấy nhiêu, sau khi bị cảm thì ánh mắt lờ đờ, sắc mặt chắc chắn cũng không thấy tốt ở đâu cả, tóc thì không cần nghĩ cũng biết là bù rù rồi. Anh thì sao, md, cũng không phải đi quay chụp, mặc đẹp như thế làm gì, từ đầu đến chân đều mang lại cảm giác đẹp đẽ tinh tế, hơn nữa còn có cả cảm giác cao sang nữa. Đối lập như thế, khiến cô lại đỡ trán, nếu bị người khác chụp được cảnh này, có lẽ người ta sẽ hiểu thành Chu Thừa Trạch thấy được dáng vẻ gớm ghiếc này của cô, vì vậy mới kiên trì quyết định ly hôn cũng nên.

“Em thế này là biết tôi đến, cho nên một mực chờ?” Chu Thừa Trạch bước từng bước đến gần giường của cô.

Thẩm Đại Ngưng nhất trời trừng mắt, anh thế này là muốn làm gì, ai chờ anh hả.

“Ít tự mình đa tình đi, ai đang đợi anh.” Cô khịt mũi, hình như mũi cũng tắc rồi, đúng là chuyện xấu kéo đến cả đống mà.

Anh dừng lại ở bên giường cô, “Vậy em mang cái bộ dạng này làm gì? Đã ốm rồi còn không quên nói chuyện với tôi, đây cũng đâu phải tác phong của em.” Tác phong của cô là hễ khi cơ thể cô không thoải mái, tất cả đều lăn sang một bên đã, chờ cô khỏe lên rồi nói sau.

“Vậy anh cảm thấy tôi là đang làm gì?” Cô lườm anh một cái, lại nghĩ mình và tên này kết hôn cũng được vài năm, chẳng lẽ mình để lại cho anh ta toàn ấn tượng xấu, chẳng lưu lại chút ưu điểm nào sao, cô tính toán ưu điểm của mình, đắng lòng phát hiện, hơ… cô thực sự không nhớ ra được mình để lại ưu điểm với anh ở chỗ nào.

“Tôi cũng rất tò mò em thế này là đang muốn làm gì đấy. Nếu là muốn dùng việc tự hành hạ mình để giả bộ đáng thương, lấy chuyện này để công ty nhà em đạt được gì đó, vậy cũng không đáng để tự mình ra tay đâu…”

“Anh mới giả bộ đáng thương ấy, cả nhà anh đều giả bộ đáng thương.” Cô nhìn anh, hiển nhiên có phần bực tức. Cô có phải kiểu phụ nữ ngốc đó đâu, dùng việc hành hạ bản thân để làm đàn ông “đau khổ”, mỗi lần cô thấy người phụ nữ nào làm vậy, đều cảm thấy rất buồn cười có được không. Chẳng hạn như luôn có người phụ nữ nào đó tự làm khổ mình đi phá thai, sau đó bố đứa bé biết được thì đau khổ, giả dối muốn chết, đau là người phụ nữ đó, cơ thể đã chịu thương tổn cũng là người phụ nữ đó, người đàn ông đó giả bộ đau khổ năm phút, tất cả đều như được tẩy trắng. Có ông cụ quỷ mới tin tự hành hạ tự làm mình đau thì sẽ làm tổn thương tới người khác ấy.

Cô thở gấp trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc anh nghĩ cô thành người thế nào chứ.

“Nếu không phải, vậy chờ sau khi sức khỏe em tốt lên, chúng ta bàn lại.” Anh nhìn quầng thâm ở khóe mắt cô, cuối cùng quay đầu.

Bởi vì bị bệnh, Thẩm Đại Ngưng hậu tri hậu giác phát hiện, hình như hôm nay anh không giống bình thường. Nói như thế nào nhỉ, trước đây lúc anh nhìn cô, trong ánh mắt chứa thứ cảm xúc không cam lòng mà cô không nhìn thấu ở bên trong, hiện giờ dường như không còn thứ cảm xúc đó nữa.

Cô vẫn nhìn anh, bây giờ cô bị bệnh, rất yếu ớt có được không, “Cho nên anh sẽ không thừa dịp này mang Mưa Nhỏ đi.”

“Tôi không phải em.” Anh liếc nhìn cô một cái, dường như có chút xem thường.

Thẩm Đại Ngưng nói không nên lời, ý của anh cô hiểu, là nói cô sẽ chẳng đếm xỉa đến ai mà làm chuyện theo ý mình, chỉ vì mục đích của bản thân cô, mà anh như thế đương nhiên sẽ không làm vậy, anh làm việc có thương có lượng, vô hình trung khiến người ta cảm thấy anh cao sang hơn cô rất nhiều.

Cô lại trợn trắng mắt, nghĩ thầm phong cách làm việc kiểu này của anh ta hiển nhiên là muốn mình tự chịu tội, anh ta vui, vậy mặc xác anh ta đi, việc gì phải tự khinh bỉ mình chứ hả.

Nhưng cô cũng chỉ nhìn anh một cái, rồi lại lập tức nằm xuống, kéo chăn lên che kín mình.

Chu Thừa Trạch thấy đống chăn cao vút lên, nhớ đến phản ứng vừa rồi của cô, cảm thấy cô chính là một đứa trẻ lớn xác dường như còn chưa định lớn. Thế này cũng không phải mang theo nghĩa xấu gì, đâu ai quy định con người thì phải chín chắn hiểu chuyện, nếu có điều kiện, tùy hứng cả đời cũng đâu có sao. Anh thở nhẹ một hơi, nghĩ đến quá khứ giữa họ, khi ấy, anh thật sự cảm thấy hành vi của cô đã giẫm nát mọi thứ của anh, anh không muốn nhìn thấy cô thêm một giây một phút nào. Dường như dù thế nào cũng không đi tiếp được nữa, nhất thiết phải chia tay. Hiện giờ tất cả những chuyện đó đã trở thành quá khứ, lấy góc độ từ người đứng xem nhìn lại, mới phát hiện, những thứ mà mình từng nghĩ là dù thế nào cũng không thể chấp nhận được, thì ra thật sự không có gì to tát cả.

Thẩm Đại Ngưng váng đầu, mũi không thoải mái, trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ muốn có thể ngủ được, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn cô cũng không thể ngủ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được thời gian anh ở lại trong phòng rất dài, rất lâu sau cô mới nghe được tiếng anh đóng cửa.

Thẩm Đại Ngưng mơ mơ màng màng ngủ, giống như nhớ lại một đoạn quá khứ, lại giống như đang nằm mơ vậy.

Cô nhìn thấy mình của quá khứ, bởi vì thấy buồn chán, cô vào một rạp chiếu phim. Thật ra cô không có hứng thú gì với việc xem phim, rạp chiếu phim đối với cô mà nói, chỉ là một nơi để chơi di động mà thôi. Chỉ là trong lúc vô ý ngẩng đầu, thật sự rất vô tình mà thôi, cô thấy được ba chữ tên diễn viên chính – Chu Thừa Trạch. “Chu Thừa Trạch”, cô nhẩm lại trong lòng ba chữ này, càng nhẩm càng thấy quen, càng cảm thấy thân thuộc, đúng vậy, cảm giác rất thân thuộc, giống như ba chữ này đã ở bên cô rất lâu rồi. Rốt cuộc cô nhớ ra được ba chữ này đến từ đâu, nhật kí của Thẩm Tây Nguyệt, đó là thiếu niên mà Thẩm Tây Nguyệt ghi chép đến trong nhật kí, không đúng, hiện giờ anh ta hẳn là một người đàn ông trưởng thành rồi.

Là anh ta sao, hay là người trùng họ trùng tên?

Cô lấy di động ra tìm tư liệu về anh, không có gì khó cả, thông tin về anh đã sớm tràn lan trên mạng rồi, anh thật sự sinh cùng năm với Thẩm Tây Nguyệt, cũng học cùng trường cấp ba với Thẩm Tây Nguyệt. Đó là lần đầu tiên cô chăm chú xem một bộ phim điện ảnh như vậy, anh đương nhiên là nam chính, bối cảnh bộ phim là Thượng Hải cũ, có cảm giác mãnh liệt của những ngày xa xưa, không biết là do bối cảnh hay là do anh diễn quá tốt, ngay cả anh cũng như bước ra từ những ngày xưa cũ vậy, giống như một người đàn ông cực phẩm, không đúng, anh khiến người ta có cảm giác anh giống như món đồ cổ thời đó, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Trong phim Chu Thừa Trạch đội chiếc mũ màu đen, ngón tay thỉnh thoảng cầm một điếu thuốc, vào lúc nửa đêm khi anh ngồi trên hòn non bộ, ánh trăng như chỉ sáng rọi vì anh, anh im lặng hút thuốc, tựa như tất cả mọi người trên thế giới này đều không thể đi vào được thế giới nội tâm của anh, anh có gia thế hiển hách, trong lòng lại mang nỗi đau đất nước, thi thoảng trong mắt anh có vài tia mê man, anh giống như một món bảo vật hấp dẫn ánh mắt mọi người, dễ dàng khiến người ta chú ý đến anh, bị anh thu hút. Đó là một loại khí chất, khí chất siêu đẹp trai, đậm đặc hơn sẽ khiến người ta say đắm.

Thẩm Đại Ngưng xem từ đầu đến cuối bộ phim đó, hình tượng ấy cũng xâm nhập vào sâu trong lòng cô, mà suy nghĩ đầu tiên của cô sau khi ra khỏi rạp chiếu phim là, ánh mắt của Thẩm Tây Nguyệt rất không tồi.

*****************

Buổi tối Mưa Nhỏ ngủ cùng Chu Thừa Trạch, hôm sau khi hai bố con rời giường, Thẩm Đại Ngưng vẫn chưa dậy, vì thế Chu Thừa Trạch đưa Mưa Nhỏ ra ngoài, một là để đưa Mưa Nhỏ ra ngoài ăn cơm, hai là cho Mưa Nhỏ chơi. Bởi vì Thẩm Đại Ngưng đã sớm nói không thể để hai bố con này đi riêng, vì thế Khả Tinh đi cùng hai người, một tấc cũng không rời, sợ rằng Chu Thừa Trạch sẽ mang Mưa Nhỏ đi, phải biết rằng người trả lương là Thẩm Đại Ngưng đó.

Có điều chờ đến lúc Chu Thừa Trạch đưa Mưa Nhỏ về tới khách sạn, anh liền nhìn thấy A Lan đang vội vàng tìm trang phục cho Thẩm Đại Ngưng, thì ra đạo diễn cảm thấy Thẩm Đại Ngưng bị bệnh, vừa khéo, trong phim có một đoạn vai nữ chính mà Thẩm Đại Ngưng đóng bị bệnh rồi có một trận cãi vã với nam chính, đạo diễn cảm thấy khí sắc hiện giờ của cô mà diễn thì sẽ tạo ra hiệu quả rất tốt, vì thế cho quay cảnh đó trước, hơn nữa còn có cả mưa nhân tạo hỗ trợ nữa, cố gắng quay cảnh đó vừa đẹp vừa đau khổ.

Chu Thừa Trạch vừa nghe A Lan nói xong, anh đặt Mưa Nhỏ vào lòng Khả Tinh, liền cùng A Lan đi tới trường quay. Đúng là liều mà, đừng nói là Thẩm Đại Ngưng còn đang bị bệnh, hiện nay với cái thời tiết này mà còn gặp mưa, rất nhiều người bình thường cũng sẽ không chống đỡ nổi. Anh hơi nhíu mày, sắc mặt cũng khó coi, hoàn toàn quên mất việc không ít nữ diễn viên vừa truyền nước vừa quay phim rất chuyên nghiệp là thái độ làm việc mà anh rất tán thưởng.

Khi đến trường quay, là lúc mới quay cảnh đó, bên cạnh có người đang tạo mưa, Thẩm Đại Ngưng đứng dưới mưa, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, cô nhìn nam chính, cãi nhau một trận ầm ĩ với nam chính.

Chu Thừa Trạch biết hiện giờ không thể đến làm phiền, nếu không sự cố gắng trước đó của cô đều thành công toi.

Đầu Thẩm Đại Ngưng ngày càng nặng, thật ra buổi sáng lúc rời giường cô đã đau khổ phát hiện bệnh cảm của mình vẫn chưa biến mất, không phải cô không quý trọng sức khỏe của mình, mà là trước đây nếu gặp phải tình huống thế này thì cô chỉ cần ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ khỏe lại, vì thế cô chắc mẩm hôm nay mình sẽ khỏe, huống chi hôm qua cô còn uống thuốc nữa, kết quả thì hay rồi. Mà đạo diễn đại ác này còn đưa ra yêu cầu như vậy nữa, tuy cô cảm thấy không còn gì để nói, nhưng vẫn phải nghe theo.

Rốt cuộc cũng quay xong cảnh này, cô yên tâm có chí khí ngã xuống, à ờ, là cảnh này cần cô ngã xuống. Vừa mới quay xong, mọi người liền vây đến, Chu Thừa Trạch cũng vây đến, anh vươn tay sờ trán cô, đã biết ngay cô đang phát sốt, vì thế anh bế cô lên đi về phía xe. A Lan nhanh chóng đặt quần áo của Thẩm Đại Ngưng vào tay Chu Thừa Trạch.

Thẩm Đại Ngưng có ý thức, có điều cô không muốn động đậy, cũng hoàn toàn không có sức lực, cô ngơ ngác nhìn Chu Thừa Trạch, ánh mắt lộ ra vài phần mê man. Tình tiết sau đó của bộ phim là nam chính nhìn thấy nữ chính ngã xuống, lòng đau đớn khôn nguôi, rốt cuộc hiểu được, chỉ có cô ấy mới là người mình muốn nhất. Không hiểu sao cô nghĩ đến tình tiết bộ phim, lúc cô xem thì thấy vừa cẩu huyết vừa buồn cười, cô cũng không biết vì sao mình lại nhận bộ phim có thể gọi là bộ phim tiểu bạch như thế này nữa, dù thực tế bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết, sau khi có thông tin xác nhận Thẩm Đại Ngưng nhận vai diễn này, fan của bản nguyên tác còn kéo đến cả đống, có người còn nói Thẩm Đại Ngưng căn bản không có khí chất của nữ chính. Cô nhìn về phía Chu Thừa Trạch, ngoài dự tính lại liên hệ tới tình tiết bộ phim, có phải vì bị bệnh, cho nên tâm nhĩ xuất hiện lỗ hổng không nhỉ.

Chu Thừa Trạch giúp cô thay quần áo, cô cũng không làm mình làm mẩy, cũng không nói một lời, thậm chí còn nhìn khuôn mặt anh, vẫn đẹp trai như vậy, cho nên cô cũng không chịu thiệt.

Chu Thừa Trạch nhanh chóng thay quần áo cho cô rồi lái xe đến bệnh viện, đưa cô đi kiểm tra, sau đó thì cô nằm viện.

Có lẽ là quá mệt, Thẩm Đại Ngưng thiếp đi rất nhanh.

Chu Thừa Trạch canh ở phòng bệnh, nhìn gương mặt tái nhợt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.