Edit : Mạn Châu Sa
Quãng thời gian này Giản Ngưng không hề nhìn
thấy Cố Trường Dạ, điều này là tốt hay xấu đến chính bản thân cô cũng
không rõ. Có lẽ thời gian trôi qua quá chậm, cô có cảm giác đã trôi qua
rất lâu rất lâu rồi, nhưng trước cảm nhận này cô không hề thấy sợ hãi.
Cô nhìn thấy một số tin tức trên mạng, Cố Trường Dạ đã động thủ với Giản thị rồi, chẳng qua là anh ta không muốn Giản thị sụp đổ trong phút
chốc. Anh ta dùng cách thức sở trường của mình, trực tiếp nói cho đối
phương biết sự thù hận của mình. Anh ta khiến cho đối phương nghĩ rằng
họ vẫn còn khả năng sống sót, khiến cho họ tìm mọi cách để chống lại anh ta, sau đó anh ta mới từ từ lăng trì họ.
Bởi vì tìm thấy tin tức liên quan đến anh ta, vô tình nhìn thấy tình huống gần đây của anh ta.
Anh ta đang rất thân mật với một người phụ nữ, người phụ nữ đó không
phải trong làng giải trí mà hiện tại vẫn còn là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng. Báo chí còn đăng cả ảnh cô gái đó, chẳng qua là
không có tấm ảnh nào chụp chính diện cô gái đó cả.
Anh ta lại có
thú vui mới. Cô chỉ cười, đối với cô mà nói đây chính là chuyện tốt. Chí ít như vậy anh ta sẽ không nghĩ đến cô nữa.
Cô cảm thấy cách suy nghĩ của mình thật bệnh hoạn, hoặc là rất nhiều phụ nữ đều bệnh hoạn.
Trước khi kết hôn, luôn yêu cầu người đàn ông phải tuyệt đối thật tâm
yêu mình, không để người phụ nữ vào trong mắt. Sau khi kết hôn, sẽ xảy
ra cãi nhau với chồng mình. Nhưng khi có con rồi, vì muốn giữ vững gia
đình mà mắt nhắm mắt mở cho qua những việc chồng làm bên ngoài, chỉ sợ
người đàn ông đề xuất li hôn. Cũng có người khổ sở van nài để giữ vững
cái gia đình ấy.
Giản Ngưng cho rằng mình chính là một trong
những người phụ nữ bệnh hoạn ấy. Lúc mới bắt đầu cô thậm chí ngay cả
những việc làm nhỏ nhặt cô cũng kêu than với anh ta, cãi nhau với anh
ta. Còn hiện tại thì sao? Cô hy vọng chồng mình ở lại chỗ người phụ nữ
khác, tốt nhất là cả đời cũng không cần quay về. Ý nghĩ này có phải vô
cùng bệnh hoạn?
Lúc rảnh rỗi cô sẽ trở về nhà, thái độ của Giản
Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm đối với cô vẫn như trước đây, hoàn toàn
không nhắc đến việc ở công ty, đồng thời còn giấu cô mọi việc. Nhìn thấy bọn họ nhọc lòng giấu diếm cô, Giản Ngưng cảm thấy buồn phiền. Trong
mắt bọn họ cô mãi mãi chỉ là cô gái sống trong tháp ngà, không chịu bất
kỳ mưa gió nào cả. Như vậy cũng tốt, có thể khiến cho bọn họ an tâm.
Sau khi trở về biệt thự, cô cảm thấy mình sống thật thất bại, sống hơn hai
mươi năm rồi, bạn bè cô rời xa cô, chồng cô trong lòng luôn thương nhớ
đến người phụ nữ khác, cha và anh trai gặp khó khăn cô không có cách nào giúp đỡ. Cuộc đời này của cô đơn giản hình dung bằng hai chữ “thất
bại”.
Giản Ngưng không ngờ rằng nữ sinh kia lại chủ động hẹn cô
gặp mặt. Những lần gặp nhau kiểu này, nhiều đến mức cô không đếm xuể.
Lần đầu tiên cô còn có thể ung dung bình tĩnh, cho rằng những người phụ
nữ ấy không biết tự lượng sức mình. Còn hiện tại, cô không còn có thể
ung dung như trước nữa, thậm chí có một khoảng thời gian cô còn sợ chạm
vào điện thoại.
Cứ cách ba ngày lại có một người phụ nữ đến tìm
cô, nói với cô quan hệ của bọn họ và chồng cô, khuyên cô nhanh chóng rời xa người đàn ông đó, anh ta căn bản không hề yêu cô.
Từ tức giận đến cảm thấy sợ hãi, và cuối cùng là chết lặng. Trái tim của cô cứ từng chút từng chút bị dày vò như vậy, từng chút từng chút biến thành bộ
dạng như bây giờ.
Không biết có phải là do ma xui quỷ khiến ,
Giản Ngưng vẫn quyết định đi. Hoặc cũng có thể là cô muốn nhìn xem thú
vui mới của Cố Trường Dạ như thế nào. Theo truyền thông đưa tin, trước
này chưa từng có người nào khiến anh ta sủng ái như vậy. Chính bởi câu
nói”trước nay chưa từng có ” mới khiến cho người ta tò mò.
Khi
Giản Ngưng đến nơi đã thấy cô sinh viên kia ngồi ở đó. Sau khi nhìn thấy cô cô ta có vẻ bất an. Giản Ngưng âm thầm quan sát đánh giá cô ta từ
trên xuống dưới, nhẹ nhàng cười.
“ Xin…xin chào” Cô ta tự mình
giới thiệu trước, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Giản Ngưng “ Tôi mạo
muội mời cô ra ngoài, không biết có làm phiền cô không.”
Thì ra không phải đến là để cãi nhau sao, rất tốt. Giản Ngưng nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu: “Không phiền.”
Cô ta nắm chặt ly thủy tinh: “ Tôi biết, cô là vợ anh ấy.”
Giản Ngưng không trả lời. đột nhiên cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ và Cố
Trường Dạ khi đứng trước mặt cô rất giống nhau. Không cần đếm xỉa gì đến đối phương, nhìn đối phương biểu diễn, thậm chí đợi đến khi đối phương
biểu diễn xong còn đưa ra lời đánh giá.
Cô gái kia có lẽ rất khẩn trương, tay run nhẹ “ Điều kiện gia đình tôi không tốt, mẹ mất sớm, cha một tay nuôi dưỡng tôi. Một khoảng thời gian trước đây, ông ấy nằm
viện, cần một khoản tiền rất lớn, tôi không có cách nào khác, là,… là Cố tiên sinh giúp tôi.”
Giản Ngưng vẫn không nói chuyện , càng
khiến cho cô ta căng thẳng” Tôi không cố ý muốn phá hoại gia đình cô,
càng không muốn tiếp cận anh ấy.”
Giản Ngưng hơi mỉm cười: “ Ừm. Tôi đã biết. Sau đó thì sao?”
“ Tôi biết thân phận của tôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng, điều kiện
gia đình lại không tốt, không thể so với cô từ khi sinh ra đã là tiểu
thư cành vàng lá ngọc. Nhưng tôi không hề hối hận, tôi yêu anh ấy. Tôi
sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của cô cũng sẽ không phá hoại gia đình
cô. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, khi anh ấy buồn, khi anh ấy đau khổ
sẽ chia sẻ cùng anh ấy. Tôi không cầu mong điều gì xa xôi cả.”
Ngón tay Giản Ngưng giật giật, cô gần như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hạnh phúc ấy.
Cô gái khi mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, gặp được người đàn ông
cứu giúp bản thân, anh ta có tiền có thế, mang đến cho bản thân hy vọng. Người đàn ông đó tựa như hoàng tử còn cô gái kia chính là cô bé lọ lem. Đáng tiếc là hoàng tử đã có công chúa, cô bé lọ lem và hoàng tử ở bên
nhau là hành vi trái với đạo đức. Nhưng hoàng tử và công chúa sống với
nhau không hạnh phúc, chỉ khi gặp được cô bé lọ lem, hoàng tử mới tìm
được người con gái định mệnh của cuộc đời mình.
Hơn nữa cô bé lọ
lem lại vô cùng hiền lành lương thiện, lặng lẽ chờ đợi hoàng tử, không
phá hoại gia đình của hoàng tử, không xuất hiện trước mặt người khác,
không màng danh phận, an tâm làm người phụ nữ đứng sau hoàng tử.
Một người phụ nữ vĩ đại như thế, cớ sao không thành toàn cho cô ta?
“Vậy cô gọi tôi ra đây để làm gì?” Giản Ngưng thật bất ngờ khi thấy mình vẫn có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ là do cô đã từng nằm mơ thấy giấc mộng
như thế này, chẳng qua là trong mơ có phần khác với hiện thực một chút
mà thôi.
“ Tôi biết quan hệ giữa hai người không tốt, cô sớm hay
muộn cũng sẽ biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi sẽ không uy hiếp đến địa
vị của cô,cho nên mới mời cô ra đây để mong cô đừng quấy rầy chúng tôi.” Cô gái nổi lên dũng khí nói ra những lời này,ở trong mắt cô ta, những
vị thiên kim đại tiểu thư như cô luôn lấy mình làm trung tâm, không thể
mang đến cho chồng mình sự ấm áp. Nhưng, cô ta có thể.
Giản Ngưng thở ra một hơi “Đề nghị này rất tuyệt” . Cô đứng dậy “Cốc cà phê hôm nay, coi như cô mời tôi”.
Lúc ra khỏi quán cà phê cô mới phát hiện mặt trời chói chang như thế. Cô
nghĩ trong đầu, cô gái này là người giống với Quan Điềm nhất trong tất
cả những tình nhân của Cố Trường Dạ. Cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng
nhận biết được người nào giống Quan Điềm, người nào không giống.
Quan Điềm mà cô biết không phải là người sẽ lộ ra ánh mắt yếu ớt như vậy, cô ấy vô cùng kiên cường, tựa như cây sậy quật cường trước gió, cô ấy
khiến cho người khác chỉ cần nhìn cũng biết cô ấy rất kiên cường.
Khi còn học trung học, cô và Quan iIềm được phân công trực nhật cùng nhau.
Mỗi lần dọn dẹp sạch sẽ xong cô luôn nhíu mày nhìn thùng rác, lúc đó
Quan Điềm sẽ lập tức tự mình đi đổ rác, còn bảo cô đi làm việc khác.
Những việc này từ trước đến nay Quan Điềm không bao giờ nói ra nhưng bản thân cô hiểu rất rõ.
Sự lựa chọn của Quan Điềm mãi mãi là thứ mà cô không thích.
Đến bây giờ cô không còn tìm thấy người nào nguyện ý nhận những việc mà cô không muốn làm nữa rồi.
Ánh mặt trời chói chang khiến cô nảy sinh ra tham vọng, muốn cứ đi thẳng đi thẳng mãi dưới ánh mặt trời như thế này. Nói thật , cô không cảm thấy
tức giận cũng không cảm thấy khó chịu. Thậm chí cô còn mong cô sinh viên này có thể khiến cho Cố Trường Dạ ở bên cạnh cô ta thật lâu. Nếu như
thế, đối với cô là một chuyện tốt, anh ta sẽ không còn thời gian để ý
đến cô, không nhớ ra sự tồn tại của cô.
Cô một mình đi trên
đường, nhìn người ta bày ra những món đồ nho nhỏ, cô không kìm được tiến lên phía trước xem, đó là những món đồ chơi rất đáng yêu. Trước kia cô
rất thích cùng Quan Điềm đi dạo, hiện tại chỉ còn lại mình cô.
“Giản Ngưng”
Cô xoay người, nhìn thấy Trình Vũ Phỉ cách đó không xa đang gọi cô, cô ấy
nhìn cô một lát sau đó chạy nhanh đến: “ Mình còn tưởng là nhìn nhầm
người, hóa ra là cậu.”
Giản Ngưng chỉ cười, hỏi thăm cuộc sống
hiện tại của cô ấy. Lâu ngày không gặp , Trình Vũ Phỉ nói liên miên
không ngừng, hiện tại cô ấy và Tiết Giai Nhu cùng nhau mở một cửa hàng
hóa, buôn bán cũng không tệ lắm. Những năm gần đây, buôn bán không dễ
dàng gì.
“Sao cậu không liên lạc với mình” Trình Vũ Phỉ cười thầm oán.
Giản Ngưng cười cười “Là do mãi không có cơ hội.”
Nhìn thấy Giản Ngưng ngẩng đầu cười, nội tâm Trình Vũ Phỉ không tránh khỏi
xao động. Khi học đại học, trong phòng bọn họ Giản Ngưng là người đáng
yêu, thuần khiết nhất. Cô khiến cho người khác không tài nào ghét nổi,
ánh mắt cô luôn mang theo sự trong sáng tràn ngập sức sống.
Khi
đó trong lớp có bạn học nam đã từng nói, Giản Ngưng thích hợp cho người
đàn ông nâng niu chiều chuộng cô ấy tựa như viên thủy tinh dễ vỡ. Lúc
đó, bọn cô đều đồng tình sâu sắc với ý kiến của bạn nam đó.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười vừa xong, cô cảm nhận được nụ cười của cô ấy vẫn
như ngày xưa nhưng lại chứa đựng sự tang thương, giống như sinh mệnh
sống bên ngoài chỉ là vỏ bọc cho cơ thể đã chết.
Trình Vũ Phỉ lúc này mới phát hiện, cách đó không xa có một chiếc xe luôn đi theo Giản
Ngưng, chắc là xe nhà cô ấy “ Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, đến nhà
mình ngồi một lát đi.” Trình Vũ Phỉ kéo tay Giản Ngưng.
Giản Ngưng không suy nghĩ nhiều, theo Trình Vũ Phỉ rời đi.
Nơi Trình Vũ Phỉ ở có chút hẻo lánh bởi vì những nơi như thế này tiền thuê
sẽ khá thấp. Giản Ngưng cũng biết qua tình hình hiện tại của Trình Vũ
Phỉ, sau khi gia đình phá sản, Trình Vũ Phỉ còn phải chăm sóc đứa em
trai không nghe lời, sống cực khổ từng ngày.
Bản thân Trình Vũ
Phỉ không sao cả, việc đã qua lâu rồi, hiện tại cô chỉ lo cho Giản
Ngưng: “ Cậu nói thật đi, hiện giờ cậu sống như thế nào?”
Giản Ngưng mỉm cười “ Mình sống rất tốt, chồng mình có bản lĩnh như vậy mình còn phải lo điều gì nữa.”
Trình Vũ Phỉ nhìn Giản Ngưng sau đó thở dài, ôm lấy Giản Ngưng : “ Đứa ngốc,
cần gì phải tỏ ra kiên cường, muốn khóc thì khóc đi mình sẽ không cười
cậu...”
Muốn khóc thì khóc?
Lâu như vậy không có ai dành
cho cô một cái ôm, không có ai khuyên cô muốn khóc thì khóc đi, cũng
không có ai truyền cho cô sự ấm áp như vậy.
Giản Ngưng bỗng òa khóc, nước mắt trào ra.
Trình Vũ Phỉ không ngừng an ủi Giản Ngưng, tuy rằng Giản Ngưng không nói rõ
tình hình hiện tại của mình nhưng cô vẫn hiểu. Giản Ngưng biến thành như vậy không phải nhất thời bị tủi thân mà là do lâu dài hình thành.
Trình Vũ Phỉ đem Giản Ngưng từ trong ngực đẩy ra : “ Giản Ngưng, cậu có nghĩ đến chạy trốn hay không?”
Giản Ngưng sợ hãi “ Chạy trốn? mình có thể chạy đi đâu, cha và anh trai mình đều ở đây.” Cô lắc đầu “ Vũ Phỉ, mình cảm thấy cuộc đời mình cứ như thế mà xong rồi.”
Trình Vũ Phỉ lay lay người Giản Ngưng: “Cậu không
thể mất niềm tin như vậy, cuộc sống này là của cậu, chỉ cần cậu không
buông tay, không ai có thể cướp đi mạng sống của cậu.”
Giản Ngưng lau nước mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe đang đậu ở bên ngoài. Không hiểu tại sao Trình Vũ Phỉ luôn khiến cho cô cảm thấy an tâm, cô ghé sát vào
tai Trình Vũ Phỉ: “ Thật ra hôm nay mình ra ngoài là muốn…”
Trình Vũ Phỉ mở to mắt nhìn cô, sau đó gật đầu: “Cậu yên tâm đi.”