Edit: Mạn Châu Sa
Giống như trong ý nghĩ của Giản Ngưng, đêm nay Cố Trường Dạ vẫn như cũ không trở về. Anh ta không trở về cô ngủ rất ngon. Cô cảm thấy cuộc đời của mình rốt cuộc cũng có thứ để mà chờ mong rồi. Cô không nhịn được tự mắng chính mình, ý nghĩ này có cỡ nào ích kỉ. Cha và anh trai cô còn đang sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng vậy mà cô còn mong được sống yên bình.
Hôm sau, biểu hiện của cô vẫn như bình thường, không có gì khác lạ cả. Đúng giờ ăn điểm tâm, không để lộ ra điều gì không đúng. Sau khi ăn xong cô đến chỗ bạn học chơi, vẫn là lái xe trước đây đưa cô đi.
Sau khi xuống xe cô mới bắt đầu đứng ngồi không yên. Trình Vũ Phỉ cười đưa cô vào trong nhà, khi cầm tay Giản Ngưng mới phát hiện tay cô rất lạnh: “ Cậu đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi.” Giản Ngưng gật đầu. Tòa nhà này chỉ có một cửa ra vào, lái xe đứng dưới cửa chờ cô cũng không lo cô rời đi mất.
“ Vũ Phỉ, cậu không hiểu đâu. Mình đã từng mất đi hai đứa con… Mình, mình thật sự rất sợ hãi.”
Đáy mắt Trình Vũ Phỉ hiện lên tia phiền muộn, chuyện cũ nghĩ lại chỉ thấy kinh hoàng, chẳng qua sự lo lắng của mỗi người là không giống nhau, cô gật gật đầu: “ Cậu đừng quá căng thẳng.”
Sau khi vào phòng, Trình Vũ Phỉ cẩn thận đóng tất cả các cửa lại, lấy ra que thử thai mua ở tiệm thuốc nhét vào tay Giản Ngưng: “ Mình sợ xảy ra sai lầm, đây là ba que thử thai mình mình mua ở ba tiệm thuốc khác nhau, cậu đem đi thử một chút.”
Giản Ngưng cầm que thử thai trong tay, nhịn không được nhớ đến ngày ấy. Khi cô từ cầu thang lăn xuống, đau đớn không ngừng nhắc nhở cô, cô không bảo vệ tốt con mình. Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, vậy còn lần thứ hai thì sao? Cô thậm chí còn nghĩ đời này mình không thế có con được nữa. Cô yếu đuối như vậy, còn là một người phụ nữ không có lợi ích gì, cho nên ông trời cũng cho rằng cô không xứng đáng có con.
Mấy hôm trước, cô cảm thấy cơ thể có chút không bình thường, cảm giác này khiến cho cô nghi ngờ mình đã có thai. Cô sợ hãi, không dám đi đến bệnh viện như lần trước đó. Khi đó cô còn chưa hết hi vọng với anh ta, cô cho rằng chỉ cần có con thì quan hệ của bọn họ sẽ tốt lên.
Hơn nữa cô còn từng suy nghĩ rằng, bất kể Cố Trường Dạ ở bên ngoài làm gì cô cũng không quan tâm, cô nguyện ý bên cạnh chăm sóc con suốt đời.
Nhưng mà người đàn ông kia không cho cô cơ hội. Hiện tại , trong bụng cô lại có thêm một sinh mệnh bé nhỏ, sinh mệnh ấy sẽ từ từ lớn lên , sẽ gọi cô là mẹ. Nhưng cô không dám đến bệnh viện kiểm tra, cô muốn nhân tiện ngày hôm qua đi qua tiệm thuốc mua que thử thai, nhưng cô không thể. Lái xe luôn đi theo cô, cô đi đâu cũng bị người khác theo dõi, đến đó nhất định sẽ bị Cố Trường Dạ phát hiện.
Cô không thể để cho anh ta biết.
Cầm ba que thử thai, cô nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng sợ hãi, kích động.
Tất cả đều là hai vạch đỏ.
Giản Ngưng chậm rãi từ Toilet đi ra, Trình Vũ Phỉ lập tức hỏi: “ Thế nào rồi?”
Giản Ngưng lấy tay xoa nhẹ bụng mình, nụ cười trên mặt cứng ngắc, cô kéo tay Trình Vũ Phỉ đặt lên bụng mình “ Vũ Phỉ, mình có con rồi, nó ở trong này, cậu có cảm thấy không?”
Trình Vũ Phỉ cũng vì Giản Ngưng mà vui mừng, chỉ có điều tâm trạng Giản Ngưng bây giờ không tốt, phải an ủi cô ấy. Giản Ngưng kéo tay Trình Vũ Phỉ không ngừng “ Đứa bé này thật biết điều, không hề yếu ớt, không muốn mình phải chịu tội mà khiến cho mình biết đến sự tồn tại của nó.”
Cô đang cười, nhưng nụ cười tràn ngập sợ hãi vì thế mà trở nên vô cùng kì lạ. Trình Vũ Phỉ có thể cảm giác được tay Giản Ngưng đang không ngừng run rẩy. Cô ấy nhất định lại đang nghĩ đến hai đứa con đã mất đi trước đây.
“ Giản Ngưng” Trình Vũ Phỉ thử gọi cô “ Nếu không, cậu bỏ trốn đi! Đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không trở về.”
Giản Ngưng nở nụ cười, đến với tự do, đến với hạnh phúc không phải là cô mong ươc sao? Trong nháy mắt, nụ cười lập tức biến mất, cô lắc đầu “ Mình biết chạy đi đâu? Mình không có gì cả, chạy cũng không sống nổi. Hơn nữa, nếu cậu giúp mình bỏ trốn, Cố Trường Dạ nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, mình không thể ích kỉ như vậy.”
Trình Vũ Phỉ còn muốn khuyên cô nhưng Giản Ngưng nhất định cự tuyệt. Không ai biết được cô muốn chạy trốn đến mức nào, cũng không ai biết được nếu cô chạy trốn hậu quả sẽ như thế nào. Theo như sự hiểu biết của cô về Cố Trường Dạ, nếu Giản Ngưng bỏ trốn, anh ta nhất định không cho người đi tìm cô. Anh ta sẽ không ngừng tra tấn cha và anh trai cô, không cần tốn nhiều sức cũng khiến cô tự động trở về, hơn nữa còn phải cầu xin anh ta.
Tác phong làm việc của người đàn ông kia, không ai so với cô rõ hơn. Trình Vũ Phỉ thấy khuyên cô không có tác dụng, đành từ bỏ “ Hiện giờ cậu không được kích động, cho dù không phải vì cậu thì cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng cậu.”
Giản Ngưng kiên định gật đầu “ Nếu mình không giữ được con” Cô nhìn xuống bụng mình, xoa nhẹ “ mình sẽ đi cùng con, như thế con sẽ không cô độc.”
“ Cậu nói bậy bạ gì đó.”
Giản Ngưng không phản bác, chỉ nở nụ cười đầy kiên định, cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé này, nhất định không được yếu đuối như trước đây.
Trình Vũ Phỉ bảo Giản Ngưng an tâm ngồi ở đây xem TV, cô đi nấu cơm. Giản Ngưng cười cười, cô làm thế nào cũng không thể an tâm được. Cô nghĩ đến rất nhiều, cô từ trước đến nay luôn sống theo ý mình. Khi còn nhỏ, không ngừng yêu cầu những thứ mà bản thân mình muốn. Nay những thứ cô muốn lại trở nên khó khăn như vậy. Có lẽ cô yếu đuối như hiện tại là do quá khứ được nuông chiều hết mức.
Hiện tại cô không thể yếu đuối, cô vì đứa con trong bụng mình mà đánh cược ván này.
Internet là phương tiện lan truyền tin tức nhanh nhất hiện nay. Một tin tức nóng trên mạng lập tức trở thành tiêu đề trên báo. Nữ sinh viên làm tiểu tam, bị người ta dạy dỗ. Cho dù đoạn video trên mạng đã được xử lí nhưng vẫn hấp dẫn được dư luận. Thư kí vội vàng đẩy cửa vào, ngay cả cửa cũng không gõ. Có thể biết được việc này nghiêm trọng đến mức nào.
Cố Trường Dạ nghe thư ký báo cáo xong, bảo cô ta đi ra ngoài. Ngay lập tức, nữ chính Diệp Uyển gọi điện thoại tới, trong điện thoại không ngừng than thở khóc lóc. Cô ta vẫn như mọi hôm đến trường, lại bị người ta bắt lại, bị người ta tát, có người còn đẩy cô ta xuống đất. Hiện tại trên mạng tất cả đều là tin tức về cô. Bọn họ nói cô phá hoại gia đình người khác, trơ trẽn làm tiểu tam, còn nói cô dựa vào sự trơ trẽn mới vào được trường cô đang học. Hiện tại nhà trường đang tính xử lí sự việc của cô.
Cô là dựa vào cố gắng của bản thân mới thi vào được trường này, học hành là hy vọng duy nhất của cha cô đối với cô, hiện tại tất cả đều bị hủy diệt rồi.
Diệp Uyển nhớ rõ, người đánh cô nói rằng là vợ của anh thuê hắn đến.
Cố Trường Dạ trầm mặc cúp điện thoại, gần như có thể nghe được tiếng khóc đau đớn của Diệp Uyển. Hắn xiết chặt điện thoại, thật không ngờ, người phụ nữ kia lá gan lại lớn như vậy.
Giản Ngưng không hề nghĩ rằng sự việc trở nên lớn như vậy. Trình vũ Phỉ trước đó đã nói với cô chuyện này Tiết Giai Nhu muốn đi xử lí.
Thật không ngờ, Tiết Giai Nhu lại mạnh mẽ như vậy, nói đi là đi, trực tiếp dồn đối phương đến đường cùng. Cô không phải thương cảm cho người khác, đến bản thân cô cô còn không lo nổi. Cô chỉ sợ chuyện của mình làm liên lụy đến những người thân của mình.
Kỳ thật không nên để bọn họ làm những việc như vậy, đáng lẽ ra cô phải tự mình đi, tùy tiện nói trước mặt Diệp Uyển một chút, tin rằng Diệp Uyển lập tức sẽ tìm Cố Trường Dạ tố khổ, như thế mục đích của cô cũng đạt được. Nhưng cô sợ, Diệp Uyển luôn tỏ ra vô tội, cô không dám tin tưởng ai nữa . Hiện tại, người biết diễn kịch quá nhiều rồi, lấy lùi để tiến, vì đạt được mục đích của mình, cái gì cũng dám làm.
Nếu như cô thật sự cùng Diệp Uyển xảy ra tranh chấp,… Cô lấy tay vuốt bụng mình, cô không dám mạo hiểm, chỉ hy vọng chuyện này có thể trôi qua nhanh một chút.
Cô cảm thấy hiện tại mình giống như nhà tiên đoán, có thể phán đoán tối nay Cố Trường Dạ có về hay không. Cô đoán được anh ta sẽ trở về nhưng vẫn không kìm được cảm thấy hoảng sợ. Tiếng xe của anh ta cũng có thể khiến cho lỗ chân lông cô dựng đứng, tóc gáy dựng lên.
Không phải sợ, không phải sợ, qua ngày hôm nay tất cà sẽ tốt lên, nhất định phải đối mặt, cô tự khuyên nhủ chính mình. Cô vuốt bụng mình, Giản Ngưng, mày phải dũng cảm, hiện tại mày không chỉ có một mình.
Hít sâu vài cái, sau đó cô mới chậm rãi ra khỏi phòng. Ngực hít thở không thông, giống như đang tiến vào pháp trường. Cô biết, bản thân bây giờ đang vô cùng sợ hãi.
Lúc cô đi xuống dưới nhà, người đàn ông kia cũng cùng lúc bước vào nhà. Trên người anh ta tràn ngập khí lạnh, người giúp việc theo bản năng tiến ra xa, sợ ánh mắtt lạnh buốt của anh ta. Một người đàn ông như thế, lúc trước cô mù mắt mới chọc phải anh ta.
Đây thật sự là một điều khó hiểu.
Anh ta đứng yên nhìn cô, khiến tim cô đập nhanh, tay không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Cô Trường Dạ nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, nhìn sang phía phòng bếp : “ Còn chưa ăn cơm sao?”
Người giúp việc nơm nớp lo sợ đi vào phòng bếp, đem đồ ăn bưng ra.
Cố Trường Dạ lúc này mới hài lòng, nhìn về phía Giản Ngưng: “ Còn không qua đây ăn cơm!”
Anh ta còn có thể cười.
Giản Ngưng không dám khinh thường, người đàn ông này tựa như con tắc kè hoa, người khác nghĩ rằng anh ta đang cười nhưng thực ra lại không phải. Giản Ngưng chầm chậm tiến tới, âm thầm đánh giá vẻ mặt anh ta.
Tất cả đều rất bình thường, chỉ có điều là quá mức im lặng rồi. Giản Ngưng cảm thấy nhịp đập tim càng ngày càng tăng nhanh, có thể nghe được từng nhịp từng nhịp đập một, trán càng ra nhiều mồ hôi. Âm thanh bát đũa vang lên rất lớn.
Hành động của cô không có bất kỳ điều gì không bình thường. Cố Trường Dạ thu hồi bát đũa, đem đôi đũa trong tay ném lên bàn : “ Giản Ngưng, cô càng ngày càng giỏi rồi.”
Ngay cả Từ Triệu Luân cũng nhờ cậy được, hắn thật sự đã quá xem thường người phụ nữ này.
“ Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Cô tiếp tục gắp thức ăn, giả vờ như bản thân rất bình tĩnh.
Cố Trường Dạ ném cái bát trước mặt lên trên bàn, cái mâm bị đập vỡ thành nhiều mảnh, vụn nhỏ bay khắp nơi, mà trên người Giản Ngưng thì dính phải không ít lá rau.
Cô lấy tay nhặt những mảnh vỡ cùng vụn thức ăn trên người xuống, sau đó ngẩng đầu tức tối nhìn Cố Trường Dạ. Anh ta thể hiện sự tức giận ngay trước mặt cô. Trước kia anh ta không bao giờ tỏ ra khó chịu khi ở trước mặt người giúp việc mặc dù ai cũng biết cô là người vợ không được sủng ái.
“ Thật sự là một câu chuyện dài.” Mắt anh ta nhìn chằm chằm cô. Giản Ngưng nở nụ cười, cầm khăn tay bên cạnh lên “ Cảm ơn khích lệ”
Anh ta đứng dậy, trực tiếp nhảy lên trên bàn túm tóc cô. Cô gần như nghĩ rằng anh ta sẽ ấn đầu cô lên bàn, nhưng anh ta chỉ cười, sau đó lại nhảy xuống, nắm tóc cô kéo cô từ trên ghế lên. Sau đó anh ta nhìn về phía người giúp việc: “ Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết dọn dẹp sao?”
Anh ta lôi cô lên tầng hai, đau đớn khiến cô trở nên chết lặng, giống như bản thân hoàn toàn mất đi cảm giác, ngược lại cô lại nở nụ cười : “Cố Trường Dạ, anh cũng có lúc thật đáng thương.” Anh ta ném cô lên giường, giam giữ thân thể cô : “ Thì ra cô muốn tìm đến cái chết.”
“ ha ha, tìm một thế thân…” Cô cười thành tiếng “ anh xem ai đáng thương hơn ai.”
Trên mặt cô lộ rõ sự khinh miệt cùng trào phúng. Cố Trường Dạ cầm lấy gối đầu, đè lên mặt cô “ Tôi muốn xem cô có năng lực đến mức nào, đến một kẻ thế thân cũng không bằng.”
Giản Ngưng không ngừng giãy dụa, dùng chân đá anh ta. Cố Trường Dạ giữ cô càng chặt. Vào giờ khắc này, hắn thật sự muốn giết chết cô.
Cô có tư cách gì mà cười nhạo hắn.
Kỳ thật chết cũng không phải là một việc đáng sợ. Giản Ngưng từ bỏ, không giãy dụa nữa. Nhưng ngay sau đó, Cố Trường Dạ lại bỏ gối ra. Giản Ngưng mở to mắt, cười với anh ta.