Edit: Mạn Châu Sa
Cố Trường Dạ đột nhiên nghĩ đến ngày đó, hắn có việc phải rời khỏi bệnh viện, trước khi đi, Quan Điềm đột nhiên gọi hắn lại: “ Anh nói muốn kết hôn với em, là nghiêm túc sao?”
Hắn gật đầu,nếu hắn muốn cùng cô kết hôn có nghĩa là hắn nghiêm túc.
Quan Điềm nở nụ cười với hắn, không nói câu gì. Một khắc kia, hắn đã nghĩ rằng cô cười với hắn có lẽ đã đáp ứng làm vợ của hắn, thậm chí hắn còn vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Cho tận đến ngày hôm sau, truyền đến tin cô đã chết, là tự sát. Hắn mới hiểu được, thì ra nụ cười kia của Quan Điềm là để cáo biệt hắn.
Hắn nhớ rõ nụ cười ấy của Quan Điềm, vẫn luôn nhớ rõ.
Tựa như hiện tại, giống như nụ cười của Giản Ngưng khi nhìn hắn: “ Cố Trường Dạ, anh đã đoán đúng, chính là tôi tìm đến Diệp Uyển. Bản thân tôi không có bản lĩnh gì nhưng để nói chuyện với cô sinh viên kia của anh thì không tệ lắm.”
Đâu chỉ là không tệ lắm, có thể làm cho Cố Trường Dạ cũng không dám động đến, ba chữ “không tệ lắm” là quá khiêm nhường rồi.
Cố Trường Dạ nhìn cô, tựa như từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu rõ con người cô.
“ Không có người phụ nữ nào tha thứ cho chồng mình phản bội mình, hơn nữa còn tìm một người phụ nữ giống Quan Điềm, tôi ghen tị. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần ngày nào tôi vẫn còn là vợ của Cố Trường Dạ anh, tôi vẫn còn tìm đến đám phụ nữ bên ngoài của anh. Tôi sống không được yên ổn, anh cũng đừng mơ được bình yên mà sống.”
Cố Trường Dạ vẫn chỉ nhìn cô.
Giản Ngưng có chút hốt hoảng, anh ta không nên có phản ứng như thế này. Anh ta lẽ nào không tức giận sao? Cô không ngừng theo dõi biểu cảm của anh ta, chỉ sợ bỏ qua điều gì.
Cố Trường Dạ rốt cục cũng có phản ứng “ Thì ra là như vậy. Cô làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn tôi chủ động đưa ra đơn li hôn sao? Giản Ngưng, sao cô vẫn ngu xuẩn như vậy. Tôi làm sao có thể buông tha cho cô, nhất là trong thời khắc quan trọng như thế này. Có thể nhìn thấy kẻ thù của mình sống không bằng chết cô không cảm thấy đây là việc đáng mừng sao?
Giản Ngưng không ngừng thở dốc.
Cố Trường Dạ còn có lòng tốt nói cho cô biết :” Cô có biết rằng cha và anh trai yêu quý của cô hiện tại đang đi khắp nơi vay mượn tiền, cô thử nói xem bọn họ có thể vay được không?”
Giản Ngưng trừng mắt nhìn anh ta.
“ Vốn là bọn họ sẽ không vay được, nhưng cô lại là vợ của tôi, người khác còn nể mặt mũi tôi nhất định sẽ cho bọn họ vay.” Cố Trường Dạ vươn tay, vỗ vỗ mặt cô.
Sắc mặt cô biến đổi, sau đó thì sao? Cho bọn họ vay một số tiền lớn, quăng vào cái hố không đáy, sau đó… Toàn thân cô ớn lạnh “ Cố Trường Dạ anh chết sẽ không được tử tế.”
“ Cô nói sai kịch bản rồi, cô đáng lẽ ra phải nói làm sao để cho tôi và cô ly hôn, khiến cho tôi cưới người phụ nữ khác. Sao lại thay đổi lời kịch rồi?”
Giản Ngưng nắm chặt ga trải giường, liếc nhìn anh ta. Cô nghĩ rất đơn giản, cho rằng anh ta tìm được một thế thân giống Quan Điềm đến thế, nhất định sẽ đem tình cảm dành cho Quan Điềm dời lên người cô gái kia; mà cô chọc phải cô gái kia, với tính cách của Cố Trường Dạ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cô lại kích thích anh ta thêm một chút, nói không chừng anh ta sẽ li hôn với cô, sau đó tái giá với cô gái kia.
Cô không chỉ ngây thơ mà còn rất ngu xuẩn.
Cố Trường Dạ vỗ tay, liếc nhìn cô một cái sau đó xoay người đi ra ngoài. Đến trước cửa anh ta đột nhiên nghĩ đến, Giản Ngưng là một người phụ nữ nhát gan như thế sao có thể làm chuyện này? Chẳng lẽ giống như cô ta nói, là do bạn bè xúi giục?
Từ Triệu Luân, xem ra bọn họ kết thù lớn rồi.
Anh ta chậm rãi quay đầu, nhìn người trên giường, tay cô đang để ở trên bụng. Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô nhanh chóng rời tay.
Con ngươi Cố Trường Dạ lóe lên, tựa như đã rõ ràng tất cả. Người phụ nữ yếu đuối ngây thơ này, tựa như con tôm nhỏ, người khác tiến đến cô sẽ lập tức lùi ra phía sau. Nếu như muốn cô dũng cảm đi về phía trước cô cũng không có cái dũng khí đó, nhưng là…..luôn luôn có ngoại lệ.
Đứa bé chính là thứ tiếp thêm dũng khí cho cô.
Giản Ngưng thật không ngờ Cố Trường Dạ vẫn chưa rời đi, xảy ra chuyện như thế, anh ta không phải là nên đến an ủi Diệp Uyển sao? Thế nào mà vẫn còn ở chỗ này?
Cố Trường Dạ không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của cô: “ Bác sĩ đến, cô vẫn muốn nằm trên giường sao?”
“ Anh gọi bác sĩ đến làm gì?” Cô đột nhiên ngồi dậy, cảm giác được hình như mình phản ứng quá dữ dội, “ Tôi..tôi không có bệnh.”
“ Kiểm tra một chút cho chắc chắn, tôi sợ cô nhiễm bệnh” Cố Trường Dạ chậm dãi đến gần cô.
“ Tôi rất khỏe, không cần phải kiểm tra.”
“ Cô xác định mình không cần sao?” Anh ta cười cười, tựa hồ đang ám chỉ điều gì đó.
Giản Ngưng không ngừng lắc đầu, lúc này bác sĩ đã đứng trước cửa, đang phân vân không biết có nên tiến vào hay không. Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn cô trong chốc lát, vẫy vẫy tay, khiến cho bác sĩ trực tiếp tránh ra.
Giản Ngưng thở một hơi dài, có lẽ không phải như cô nghĩ. Cô còn chưa thở hết một hơi, tay Cố Trường Dạ đã vươn tới. Giản Ngưng hoảng sợ nhìn tay anh ta đang hướng đến bụng mình, lập tức dùng tay ngăn lại.
Cố Trường Dạ giương mắt: “Phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì, chẳng lẽ nơi này…” Anh ta chỉ vào bụng cô “ lại có một nghiệt chủng?”
Anh ta vừa dứt lời nước mắt cô liền rơi xuống, cô không ngừng lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu “ Không có, không có, tôi không có mang thai.”
Sự thù địch trên mặt anh ta càng tăng thêm, phản ứng của cô đã nói lên tất cả, được lắm, bây giờ cô ta còn dám tính kế với hắn. Mượn truyện Diệp Uyển diễn ra cái trò này, cô cố ý tìm Diệp Uyển, cố ý chọc giận hắn, hy vọng hắn có thể chủ động đưa ra yêu cầu li hôn, sau đó cô chạy đến một chỗ sinh con.
Nghĩ cũng thật hay.
Anh ta tiến lên trên giường, đè chặt cô: “ Không có sao?” Anh ta cười cười. “ Nếu không mang thai, hiện giờ tôi đang có nhu cầu , cô vừa vặn có thể đáp ứng tôi.”
Cô trợn to đôi mắt nhìn anh ta, cô không quên đứa con đầu tiên của cô vì sao mà chết. Lần đầu tiên cô còn chưa biết gì, vẫn cho rằng là mình với con không có duyên phận. Sau này mỗi khi nhớ tới, cô mới cảm thấy khổ sở, nghĩ đến nếu như lúc trước cô sinh đứa con đó ra, nó sẽ cao lớn đến đâu, có gọi cô là mẹ hay không. Cô nghĩ lúc đứa bé rời đi nhất định rất đau.
Cô lấy tay đẩy anh ta, dùng chân đá anh ta, “ Anh cút ta cho tôi, cút ngay, cút càng xa càng tốt.”
“ Một cái danh hiệu lớn như thế vậy mà ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không muốn thực hiện? Không phải cô muốn có con sao, có lẽ cô may mắn, hiện giờ tôi có thể thành toàn cho cô.” Anh ta cầm tay cô, cúi đầu hôn cô, cô lại cắn môi anh ta.
Vị máu khiến cho cả người anh ta càng thêm dữ tợn.
Nước mắt ướt đẫm trên mặt cô “ Cố Trường Dạ, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi được không… Đứa bé, nó cũng là con của anh mà.”
Tầm mắt Cố Trường Dạ rơi xuống bụng cô: “ Không phải cô không mang thai sao?”
“ Mang thai, mạng thai, tôi mạng thai.” Cô khóc càng dữ dội, toàn thân run rẩy.
Anh ta ghé vào tai cô: “ Cô nói sớm hơn một chút có phải tốt hơn không.”
Khóe miệng Cố Trường Dạ nhếch lên, liếc nhìn cô rồi từ trên giường đứng lên. Anh ta lau lau môi mình, tay dính vết máu khiến cho lòng không khỏi cảm thấy phiền chán.
Thân thể Giản Ngưng vẫn không nhịn được run rẩy, cô thấy anh ta đi rời đi, trong đầu không hề cảm thấy nhẹ nhàng mà lại nghĩ rằng anh ta nhất định tìm biện pháp khác để phá đi đứa bé trong bụng cô. Anh ta gọi đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, nghiệt chủng. Cô nhanh chóng đứng dậy, động tác quá nhanh khiến cho cô ngã lăn xuống đất.
Cố Trường Dạ nghe thấy tiếng động, quay người lại, anh ta nhìn cô như đang nhìn một chú hề.
Lúc này cô trông vô cùng nhếch nhác, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, một phần tóc dính trên má, một phần còn lại thì xõa tung, mắt thì sưng vù.
Trước kia cô không như thế này, lúc nào cũng tràn ngập nét tươi cười, lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Bất cứ lúc nào cô cũng thể hô to gọi nhỏ, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Cố Trường Dạ nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn có quen biết người phụ nữ này sao? Tại sao lại cảm thấy xa lạ đến vậy?
Giản Ngưng gần như nằm bò trên mặt đất, hai tay giữ chặt chân anh ta : “ Tôi cầu xin anh, hãy để cho tôi sinh con ra, van xin anh…”
Tầm mắt Cố Trường Dạ rơi xuống hai tay cô, không nói lời nào. Muốn gạt hắn sinh con, còn gài bẫy hắn, vậy mà muốn hắn đồng ý cho cô ta sinh con ra. Thật là nực cười.
Cô kéo ống quần anh ta “ Cầu xin anh, cầu xin anh,…buông tha con của tôi. Nó cũng là con của anh, chảy chung dòng máu với anh…”
Lần đầu tiên hắn không về nhà, cô ngồi trên sofa buồn bực, sau khi hắn về cô không ngừng thể hiện sự tức giận của mình: “ Cố Trường Dạ, anh thật quá đáng!”
Khi hắn không để ý đến cô, cô sẽ cố tình gây sự, quấn lấy cánh tay hắn: “ Cố Trường Dạ, anh thật quá đáng.”
Khi cô xem TV sẽ luôn nở nụ cười tươi: “ Cố Trường Dạ, em còn đẹp hơn nữ chính, anh nhất định phải đối xử tốt với em hơn bạn trai của cô ấy.”
Cố Trường Dạ, anh không được lừa dối em.
Cố Trường Dạ, anh không được chạm đến người phụ nữ khác.
Cố Trường Dạ, anh không được qua đêm bên ngoài.
Cố Trường Dạ, anh nhất định phải yêu thương chiều chuộng em.
….
Hắn luôn luôn nghĩ rằng, trên thế giới này tại sao lại có một người phụ nữ phiền phức như thế. Trước kia cô rất phiền phức, hiện tại cô vẫn khiến cho hắn cảm thấy phiền phức. Trước kia cô ít nhất còn luôn trang điểm xinh đẹp, còn hiện tại, vô cùng thê thảm.
“ Cố Trường Dạ , tôi cầu xin anh đừng làm hại con tôi. Anh yêu cầu cái gì tôi cũng đồng ý.”
Trước kia cô chỉ biết yêu cầu hắn, hiện tại cũng học cách cầu xin rồi sao.
Anh ta muốn rút chân ra nhưng cô nắm chắc không buông, anh ta chỉ trầm mặc: “ Cô còn không buông tay, cô có tin rằng tôi chỉ cần đá cô một phát thì đến bệnh viện phá thai cũng không cần hay không?”
Anh ta cười như không cười, nhưng cô biết, anh ta không nói đùa.
Những lời van xin trong miệng đều không thể cất lên lời….