chuyển
về?” Ông nhìn Chung Bình, rồi lại nhìn Tiêu Tố Tâm, trong lòng đã sớm
hiểu rõ, mục đích chuyển nhà lần này của con ông cũng quá lộ liễu rồi.
“Ông làm sao vậy? Con tự nguyện trở về giúp mình, sao lại còn không vui?” Mẹ Chung vỗ nhẹ tay của chồng mình, gần đây không hiểu sao ông ấy cứ là
lạ, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết ai làm ông ấy mất hứng nữa.
“Hừ, tôi xem nó giả ngu được mấy ngày.” Ba Chung hừ lạnh
Bà cụ nghe vậy thì nhướng mày, “Tiểu Minh, Bình Bình về nhà, anh còn ý
kiến gì? Nó muốn về nhà ở vài ngày, con nó cũng đều lớn đến như thế này
rồi, anh còn quản nhiều như thế làm gì?” Ba Chung nghe thấy giọng bà cụ
có vẻ bực mình, chỉ có thẻ đè nhẹ giọng nói, “Đừng làm chậm trễ công
việc đấy.”
Chung Bình có bà là chỗ dựa, nhất thời cũng cảm thấy
đỡ lo lắng đi nhiều, “Đương nhiên là không rồi ạ, con chỉ muốn trở về
chăm sóc bà thôi.” Nói xong liền đi về phía bà cụ, tựa vào bên người rồi nhẹ nhàng khoát tay lên vai của bà, ngón tay anh không biết là cố ý hay vô tình mà chạm phải vai của Tố Tố, vừa bị đụng phải Tố Tố liền lui dần sang bên cạnh. Lúc cô ngẩng đầu lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của ba
Chung đang quét đến phía cô, Tố Tố liền ngượng ngập cúi đầu xuống, ông
ấy nhất định đã nhìn thấy hành động vừa rồi của anh, ánh mặt lộ ra tia
coi thường nồng đậm.
Bà cụ vỗ nhẹ tay của Chung Bình, “Mang hành
lí vào phòng đi. Tố Tố, cháu đi giúp Chung Bình một chút.” Nói xong liền đẩy đẩy bên người của Tố Tố bảo cô đứng dậy, Tố Tố có vẻ lúng túng,
nhưng không tiện từ chối, vì vậy chỉ có thể đi theo Chung Bình vào phòng anh.
Vừa đi vào trong, Tố Tố đã đứng chôn chân tại một bên cửa, không biết nên làm cái gì cho phải?
Chung Bình đem hành lí cất tại một bên, xoay người liền nhìn thấy cô vẫn còn
đang thất thần đứng ở ngoài, khóe miệng khẽ cười, sau đó liền đi qua
đóng cửa lại, kéo tay cô đi đến bên cạnh bàn.
“Chung Bình, sao tự nhiên lại chuyển tới đây?” Anh lúc nào cũng làm những việc vượt xa dự
đoán của mọi người, khiến cô có chút bực bội, vì sao anh luôn làm cô cảm thấy khẩn trương cùng bất an đến thế.
Chung Bình cũng tựa vào
bên cạnh bàn, đem cô ấn ngồi ở bên trên, khóe miệng từ từ vẽ ra một nụ
cười, “Muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Tố Tố trừng mắt nhìn anh, đương nhiên là thật rồi.
Chung Bình tùy ý vuốt nhẹ mấy sợi tóc đang vương trên trán cô, “Nói dối là vì tôi nhớ bà, nhớ nhà. Nói thật……” Anh nhìn cô, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, “Tôi nghĩ……” Tố Tố sợ hãi rất nhanh nhảy xuống chặn lại lời nói
của anh, “Tôi giúp anh gỡ hành lí.” Cũng không nghĩ là động tác của mình quá nhanh, khoảng cách giữa cô và anh lúc ấy quá gần, cho nên lúc cô
nhảy xuống vai của cô đã húc mạnh vào mặt của Chung Bình. Chung Bình kêu ôi thảm thiết, ôm mặt di sang một bên. Tố Tố cả kinh, chạy nhanh đến
nhìn, anh làm sao vậy? Vai của cô đang tê dại thế này, mặt anh nhất định bị đập không nhẹ. Anh……ai bảo tiến gần cô như vậy làm gì chứ.
Chung Bình ôm mặt, không ngừng kêu, “Em dùng sức quá đấy.”
Tố Tố áy náy, ngượng ngùng khẽ nhấc tay của anh ra để xem, “Thực xin lỗi, để tôi nhìn cho.”
Chung Bình buông tay, cả gò má bên phải đều đã đỏ ửng, mặt giống như là đang
sưng lên. Tố Tố nhẹ nhàng xoa mặt anh, mới chạm vào chỗ sưng ấy, Chung
Bình đã kinh ngạc thở dốc, Tố Tố xin lỗi rất nhanh rút tay lại, “Ngại
quá, tôi không nghĩ anh đứng gần như vậy.”
Chung Bình ngắm cô một lúc, sau đó khẽ nói, “Không phải là lâu lắm em không đánh tôi, nên bây
giờ muốn tôi bắt đầu nhớ lại đấy chứ.”
Tố Tố nghe vậy mặt càng đỏ hơn, tay lại từ từ xoa xoa chỗ sưng lên kia, “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Chung Bình khẽ nghiêng mặt, cười khẽ, tay cô dịu dàng xoa như vậy cảm giác
rất tốt, rất mềm mại ấm áp. Nhưng trên mặt anh lại cố tỏ ra mình không
tin cô, “Không cố ý thì cũng là cố tình.”
Tố Tố giả vờ như không
nghe, vẫn tiếp tục xoa nhẹ vết sưng, cẩn thận nhìn vết sưng kia cảm thấy thật chướng mắt, nhẹ giọng nói, “Trong nhà không có rượu thuốc, xoa một chút có thể tán máu tụ đi.” Nếu để lát nữa bà nhìn thấy, chắc sẽ không
xong thật rồi.
……….
Không nghe thấy tiếng Chung Bình trả
lời, Tố Tố liền ngẩng đầu nhìn anh, trái tim cô như lỡ mất một nhịp, đôi mắt phượng đang khép hờ lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có
một chút mê ly thất thần. Tố Tố giật mình, tay tăng thêm sức, nhấn mạnh
một cái lên vết sưng.
Chung Bình bị nhấn đau kêu to một tiếng, nhanh chóng che mặt lại trừng cô, “Đau quá!”
Tố Tố cũng trừng lại, “Có một chút như vậy cũng kêu đau, anh có phải đàn ông không.” Nói xong, liền bực tức xoay người đi luôn.
Chung Bình há hốc miệng nhìn Tố Tố đã phủi tay bỏ đi, trong lòng khẽ bực, cô
gái này từ lúc nào lại biến trở thành hung dữ rồi? Từ sau khi bị thương, cô cũng chưa lần nào ác khẩu hay đả động đánh anh, ngược lại cô luôn
cảm thấy nợ anh rất nhiều nên đối với anh nếu không khách khí thì là cảm kích. Nhưng đối xử như vậy lại làm cho anh cảm thấy mình bị xa lánh, có đôi khi anh cũng hoài niệm lại lúc mới đầu cô và anh gặp nhau.
Anh che mặt, nhớ tới vừa rồi đã đứng sát cô chăm chú nhìn biểu hiện của cô, khiến cho trái tim loạn nhịp của anh giờ phút này vẫn chưa có chịu yên. Anh chỉ chăm chú nhìn đôi môi hồng khẽ hé mở của cô, căn bản không nghe hiểu cô đang nói gì. Lúc ấy, toàn bộ đầu óc anh chỉ có một ý niệm là,
có phải anh nên làm cho cái miệng nhỏ kia của cô yên tĩnh lại một chút
hay không.
Chung Bình khẽ cười, gần đây chắc anh tẩu hỏa nhập ma
mất rồi. Nếu đổi lại là trước kia, cơ hội đã đến như vậy, anh nhất định
sẽ thể nghiệm, hôn trước rồi nói sau. Chỉ là, từ khi gặp Tiêu Tố Tâm,
anh cái gì cũng không dám làm. Thật sẽ không giống như Vệ Đông nói, anh
đúng là đồ bỏ đi rồi chứ!
–
Bà cụ thấy Tố Tố vừa vào đã đi ra, liền kì quái hỏi, “Bình Bình đâu?”
“Anh ấy nói tự mình làm.” Hai bên tai cô đã đỏ hồng.
“Làm sao vậy? Thấy nóng à?” Bà cụ tuy rằng ánh mắt không tốt, nhưng khi Tố
Tố ngồi xuống bên cạnh bà, bà vẫn có thể nhìn rõ hai tai cô đã đỏ ửng cả một mảnh, rất dễ làm người khác chú ý.
Bà cụ vừa dứt lời, cả ba
Chung và mẹ Chung đang ngồi trên sofa xem TV đều quay lại nhìn cô, Tố Tố nhất thời càng đỏ hơn, “Có chút nóng ạ.”
Mẹ Chung cùng bà cụ
ngồi đối diện cười với nhau, đứa nhỏ này thật không biết nói dối, nhất
định hai đứa ở trong phòng đã có chuyện gì rồi.
Ba Chung nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Tố Tố, mặt dần dần đen lại, ông từ từ đứng dậy, đi về phía phòng của Chung Bình.
–
Chung Bình đương lúc đang cho quần áo vào trong tủ, liền nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, đã thấy ba anh đi đến. Chung Bình khẽ nhíu
mày, ông ấy lại đến đây để nói gì không biết?
Ba Chung đóng cửa
lại, đến gần anh, “Xem ra con thật sự thích cô ta.” Ông không nghĩ tới
Chung Bình không chỉ đưa Tố Tố đến đây ở, chính mình cũng không cần tự
do mà anh luôn thích nữa, cũng chuyển về đây luôn. Ông thật đúng là đã
quá xem nhẹ năng lực của Tiêu Tố Tâm rồi.
Chung Bình đóng cửa tủ
lại, xoay người nhìn ông, “Ba, ba có việc gì thì cứ nói thẳng đi.” Anh
chỉ lo lắng ba anh muốn làm khó Tố Tố.
“Ta tới nhắc con, 10h sáng thứ sau, ở nhà hàng Tần Xuyên.”
“Ba, con không nghĩ sẽ đi.” Chung Bình hi vọng anh có thể hòa nhã biểu đạt ý tứ của mình cho ông hiểu.
“Ta không làm khó Tiêu Tố Tâm, con cũng đừng nuốt lời. Cứ đi gặp mặt đã,
rồi về nói sau.” Ba Chung ánh mắt khẽ run sợ, nhưng giọng điệu vẫn còn
rất cứng rắn. “Gần đây ở trong bệnh viện đang chọn chủ nhiệm khoa, sao
con không đi đăng kí?”
Chung Bình nhíu mày, “Con không đủ tư
cách.” Anh mới vào làm không bao lâu, có nhiều tiền bối trước anh như
vậy, bao giờ thì đến lượt anh.
“Ngày mai đi đăng kí đi, Triệu Vệ thành nói đủ là được.”
Hàng lông máy của anh lại càng khóa chặt lại với nhau hơn, “Ba, con không
muốn đi cửa sau.” Anh ghét nhất việc chỉ vì một chút danh lợi mà phải
suốt ngày giành giật với nhau, đấu đến đấu đi.
“Hừ, con vào bệnh
viện chẳng nhẽ không phải nhờ cửa sau sao?” Ông khẽ cười, anh tùy tính
như thế nào cũng được, nhưng cũng phải có mức độ, có cơ hội mà không
tranh thủ lấy, chẳng lẽ cả đời cứ muốn lêu lổng thế này sao?
Mặt
Chung Bình khẽ biến xanh, anh chỉ nhếch miệng, không hé răng, vì thế cho nên anh mới chán ghét. Lúc trước nếu không phải ba anh kiên trì bắt ép, bà cũng đi theo khuyên bảo, anh căn bản sẽ không đi làm bác sĩ rồi, anh rất hy vọng được giống như A Nam đi kinh doanh còn hơn.
“Triệu
Vệ Thành nói, ông ta chỉ có Triệu Điềm là đứa con gái duy nhất mà thôi.
Ông ta định sẽ đem một nửa cổ phần của mình trong bệnh viện cho Triệu
Điềm làm của hồi môn. Ông ta cũng đã chọn con.” Ba Chung trầm giọng nói
từng chữ một.
Chung Bình vẫn đứng thẳng, rốt cục hiểu được vì sao ba anh lại đối với việc này khẩn trương đến như thế. Nếu Chung gia có
được số cổ phần kia, nhà anh sẽ vượt xa Triệu gia trở thành cổ đông lớn
nhất của bệnh viện. Ông đương nhiên không thể bỏ qua một cơ hội tốt như
thế này.
“Ba, chúng con còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ, căn bản sẽ không thích hợp.”
“Ta đã nói rồi, tình yêu của anh ta không quan tâm, nhưng hôn nhân là
chuyện của cả hai gia đình, anh phải đồng ý.” Chuyện trai gái căn bản
sau này chả giúp ích được gì, con ông quá ngây thơ rồi.
“Triệu Điềm cũng chưa chắc đã vừa ý con.”
“Cứ nói chuyện như bạn bè đã, nếu không được ta sẽ chỉ. Nhưng cần phải nhớ
kĩ, Triệu Vệ Thành đã gần như coi con là con rể nhà ông ta, nhất định
phải nắm chắc cơ hội này.” Ba Chung nói xong, liền chắp tay ra đằng sau
rời khỏi phòng.
Chung Bình phiền muộn ngồi phịch trên giường.
Triệu Điềm, anh cố gắng tìm tòi trong trí nhớ của anh, thì chỉ mơ hồ nhớ rõ cô ta là một cô gái rất có cá tính. Bình thường những cô gái như
vậy, đều sẽ không thích sự chỉ định sẵn của cha mẹ, xem ra cứ theo cái
đà này, nếu như cô ta chống lại sự sắp xếp của ba mẹ, vậy thì viện
trưởng Triệu cùng ba anh sẽ không có lí do nào để ép anh nữa. Anh sẽ
không nhất thiết phải đi gặp Triệu Điềm rồi.