Tố Tố tất nhiên sẽ không nói với chị Như lời đề nghị vừa rồi của Chung
Bình, vốn dĩ việc cô đi chăm sóc bà của Chung Bình đã làm cho chị Như
cảm thấy không vui rồi, nếu như còn tiếp tục nói là dọn đến hẳn nhà của
Chung Bình nữa, nhất định chị ấy sẽ rất tức giận cho mà xem.
Lại không nghĩ tới, dù cô có không nói thì chị Như vẫn sẽ biết
Tối hôm đó, Tố Tố vừa mới từ nhà của Chung Bình trở về, vừa đẩy vửa vào đã
nhìn thấy một bóng dáng làm cô ngạc nhiên đến sững sờ, Chung Bình lại
đang đường hoàng ngồi ở trong phòng khách nhà cô. Tố Tố ngơ ngẩn đứng
chôn chân tại chỗ, sao anh ấy lại ở đây?
Chung Bình cũng vừa lúc
nhìn thấy cô, thoáng mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng giải thích, thì
chị Như đã xoay người lại nói, “Tố Tố, em về rồi.”
Tố Tố nghe chị hỏi, cố bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực của
mình, vừa đi vào trong nhà, vừa chào hỏi, “Chị Như. Chung Bình, anh tới
chơi à?”
Chị Như nghe vậy, liền cười đến rạng rỡ, “Hôm nay cuối
cùng cũng mời được Chung Bình đến nhà chơi, đã sớm nói muốn cảm ơn anh
ấy vì chiếu cố em còn gì.” Chị Như vừa nói vừa nhìn chằm chằm anh.
Tố Tố gật đầu, “Đúng vậy, rốt cục anh cũng rảnh.”
Chung Bình chỉ cười dựa vào chiếc nệm đằng sau, “Sớm nói có đồ ăn ngon như
vậy, tôi đã đến sớm hơn rồi.” Anh nói xong lại liếc nhìn Tố Tố, Tố Tố
cũng quay đầu lại nhìn một bàn đầy thức ăn, thoáng như mất hồn.
Đinh Như thấy cô ngây ra đành giục cô, “Nhanh đi rửa tay đi rồi cùng ăn.” Tố Tố nghe vậy liền đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Sau đó Đinh Như tiếp tục quay lại mời Chung Bình vào trong phòng ăn, không
ngờ anh lại lên tiếng, “Tôi cũng đi rửa tay một chút.” Nói xong cũng
hướng đi vào phòng vệ sinh đi mất.
Đinh Như nhìn theo bóng dáng anh biến mất trước cửa phòng tắm, thì rất nhanh thu mắt lại, rồi tiếp tục bận rộn sửa soạn bát đĩa.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Tố Tố vừa mới bôi xong xà phòng, đang để tay dưới
nước, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau vọng lại, cô xoay
mặt nhìn lên, liền thấy Chung Bình cũng đang thẳng tắp nhìn cô.
Tố Tố thấy vậy đành dịch sang một bên, nhẹ nhàng xoa đống bọt trên tay
mình. Lúc này Chung Bình đang đứng ngay sát cạnh cô, cũng cầm lấy xà
phòng, sau đó duỗi tay dưới vòi nước. Tố Tố lại bị thân thể to lớn của
anh dồn sát vào bên tường, bỗng nhiên làm không gian xung quanh cô càng
thêm nhỏ hẹp. Tố Tố chỉ nghĩ nhanh chóng rửa tay mau mau rồi rời khỏi
đây, lại không ngờ đúng lúc đụng phải tay anh đang nâng lên, bàn tay vừa rửa sạch của anh vì thế lại dính phải bọt xà phòng của cô, trong giây
phút đó cả hai người đều ngẩn ra. Cuối cùng anh lại cúi đầu xuống, rất
tự nhiên nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước, Tố Tố cả thân mình vì hành
động này của anh làm cho cứng đờ ra, theo trực giác muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt kéo lại không buông. Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay ấm áp
của anh nhẹ nhàng chà sát ở trong nước, không biết là do nước lạnh, hay
là do nhiệt độ từ bàn tay anh truyền ra, hai luồng lạnh- nóng ấy làm cho bàn tay của cô trở nên tê dại, nhất thời mất đi cả cảm giác, tay anh
vừa mềm mại lại vừa có lực nhẹ nhàng ma sát bàn tay cô.
Rõ ràng
không quá một phút đồng hồ, vì sao cô cảm thấy quãng thời gian vừa rồi
so với một thế kỉ còn dài hơn, anh khẽ nghiêng vai nhìn, chỉ thấy hàng
lông mi rủ xuống đang che khuất đôi mắt sáng ngời của cô, dường như đang suy nghĩ gì, nên cứ như vậy ngây ngốc đứng một chỗ suốt một phút đồng
hồ đó.
Cuối cùng tiếng nước cũng ngừng chảy, Tố Tố đang miên man
nghĩ ngợi rốt cục cũng thức tỉnh, cô vừa muốn rút tay lại, anh bỗng nắm
càng chặt, giương mắt nhìn cô, “Khăn mặt của em là cái nào?”
Tố
Tố chỉ cái màu xanh lam, anh lấy xuống, đầu tiên nhẹ nhàng lau tay cho
cô, sau đó mới lau khô tay của mình. Động tác tự nhiên như vậy, lại làm
cho trái tim cô nhảy dựng lên, anh lại nguyện ý dùng khăn mặt của cô.
Chung Bình không biết được suy nghĩ của Tố Tố, chỉ đem khăn mặt treo lại, sau đó quay đầu cười với cô, rồi mới bước ra ngoài.
Tố Tố nhìn anh, hít thở cũng không thông, tự nhiên cảm thấy buồn bực, tự
nhiên anh ấy cười với cô làm gì vậy?Lại càng không hiểu tại sao, mà
khuôn mặt của cô không tự chủ được liền đỏ lựng lên, cô vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng động mấy ngón, cái cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh giống như
vẫn chưa bị nước lạnh xoa dịu hết, lòng bàn tay cô vẫn còn cảm giác tê
dại ấy. Lúc này chị Như đột nhiên ở bên ngoài kêu to một tiếng, “Tố Tố,
sao còn chưa ra?” Làm cho cô sợ tới mức rụt cổ lại, nhanh chóng chạy vọt ra ngoài.
Quả nhiên, gặp được Chung Bình, tâm tình của chị Như tốt hẳn lên, đặc biệt nói rất nhiều.
Một bữa cơm, chị Như không ngừng hỏi tình hình của Chung Bình dạo gần đây,
ngay đến cả thời gian Chung Bình mỗi ngày ngồi là bao nhiêu tiếng cũng
bị chị lần lượt đem ra hỏi. Tố Tố thì chỉ mỗi khi có ai nhắc tới mình,
cô sẽ ngẫu nhiên đáp lại một chút, còn lại phần lớn thời gian cô đều im
lặng làm một người dự thính.
Chị Như mắt cong cong, nhìn chằm
chằm Chung Bình, nghe anh giới thiệu những tiêu chuẩn chỉnh hình của mấy mỹ nữ gần đây. Tố Tố cảm thấy da đầu mình tê rần, nhẹ liếc mắt nhìn
Chung Bình một cái, vừa vặn cũng đúng lúc anh đang nhìn cô, Tố Tố liền
dùng ánh mắt cảnh cáo anh không nên nói nữa, bằng không chị Như lại có ý định tiếp tục đi phẫu thuật tiếp mất. Không biết anh có hiểu được
không, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đảo mắt nhìn về phía Đinh
Như.
Chung Bình nói, “Thật ra chỉnh sửa cũng là thành người khác
rồi, vẻ đẹp tự nhiên vẫn đẹp hơn.”Chị Như vừa nghe xong, hoảng sợ cầm
chặt chiếc đũa không nói gì.
Chung Bình lại cười cười, “Nếu có
chỗ nào không được đẹp đi chỉnh lại cũng vẫn không sao.” Chị Như nghe
xong mặt mới lại giãn ra, đúng vậy, ai cũng thích mình hoàn mĩ mà.
Chung Bình thấy vậy liền buông đũa xuống, “Đinh Như, tôi có việc này muốn thương lượng với cô.”
Đinh Như vừa nghe thấy anh có việc muốn nói cùng cô, ngay lập tức cười rạng rỡ, “Chuyện gì vậy?”
Chung Bình nhẹ liếc mắt nhìn Tố Tố vẫn còn đang vùi đầu ăn cơm, thanh thanh
giọng nói, “Cô biết là Tố Tố đang chăm sóc bà tôi chứ.”
Đinh Như hơi ngẩn ra, chợt gật đầu, “Em biết.”
Tố Tố nghe thấy anh đề cập đến việc này, liền ngẩng đầu lên nhìn, anh ấy muốn nói gì vậy?
“Mỗi ngày đều bắt Tố Tố chạy tới chạy lui như vậy, thật vất vả. Hơn nữa buổi tối bà không có Tố Tố, cũng thấy khó khăn. Cho nên….” Chung Bình ngừng
lại đột nhiên nhìn Tố Tố. Tố Tố lúc này đang nghẹn họng trừng anh, hóa
ra bữa cơm này anh ấy đến là có mục đích. Chung Bình khẽ đảo mắt, nhẹ
giọng nói, “Tôi muốn Tố Tố chuyển đến nhà ba mẹ tôi ở một thời gian,
Đinh Như, cô có đồng ý không?”
Tố Tố chỉ cảm thấy thức ăn đang
mắc nghẹn trong cổ họng mình mà cô không thể nào nuốt xuống được, cũng
không thể nào phun ra được. Đề nghị này của anh với chị Như, rõ ràng chỉ là muốn báo cho chị ấy biết. Chị Như……. Tố Tố lo lắng nhìn chị, lại
thấy ánh mắt lạnh lùng cùng run sợ của chị, đang trừng mắt nhìn mình. Tố Tố trong lòng nhẹ than, chị Như nhất định đang trách cô không nói trước với chị ấy.
Đinh Như chỉ trừng mắt vài giây, sau đó đảo mắt đã
lại bình thường nhìn Chung Bình, gượng cười, “Đúng vậy, em cũng biết như vậy thật vất vả cho Tố Tố. Anh xem mắt còn bé đã đầy quầng thâm rồi. Kì thật em đã nghĩ qua như vậy, nhưng mà, sợ làm phiền mọi người nên không dám nói ra.”
Chung Bình khẽ nở nụ cười, “Thế thì tốt quá, cô
cũng đã đồng ý rồi, vậy thì mai để Tố Tố dọn tới luôn đi.” Chung Bình
nói xong vui vẻ nhìn Tố Tố, như vậy cô ấy sẽ không còn lí do gì mà cự
tuyệt nữa.
Tố Tố trong lòng lạnh càng thêm lạnh, chị Như mặc dù đang cười vui vẻ như vậy, nhưng nhất định trong lòng càng giận cô.
Chị Như nắm nhẹ lấy tay của Tố Tố, “Tố Tố, nếu Chung Bình đã nói như vậy,
em mau đi thu xếp đi, ngày mai dọn tới. Nhất định phải chăm sóc bà cho
thật tối, em xem Chung Bình giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, nhất định
phải báo đáp lại anh ấy thật tốt, em biết không?”
Tố Tố ngoại trừ gật đầu mỉm cười, thì thật không biết nên nói cái gì.
Chung Bình thấy cô gật đầu, thì nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Đinh Như,
“Đinh Như, cám ơn cô. Đừng lúc nào cũng nói chuyện ơn huệ, làm cho tôi
thấy không quen.”
Chị Như cười cười, “Được thôi, bọn em vẫn là
ghi tạc ân tình này của anh vào trong lòng, chỉ cần anh có yêu cầu gì cứ đề cập với bọn em, chúng em nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Vừa nói,
tay vừa nắm chặt tay Tố Tố.
Tố Tố nhẹ giọng nói, “Đúng vậy, nhất định sẽ cố hết sức để làm.”
Chung Bình đã đạt được mục đích, liền vui vẻ ăn cơm tiếp. Chị Như cũng cười
rất vui vẻ, chỉ có Tố Tố nhai đi nhai lại cơm trắng, không biết mùi vị
gì nữa.
Đêm đó, khi Tố Tố còn đang thu xếp quần áo, chị Như vẫn
đang ngồi xem TV ở phòng khách, không nói một lời nào cả. Tố Tố khẽ thở
dài, đi đến bên cạnh cửa, nhẹ gọi chị, “Chị Như, em xin lỗi.”
Chị Như mặt cũng chả thèm quay lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng khẽ nhếch, “Cái gì?”
“Bà của Chung Bình hiện tại không khỏe, em chỉ đi chăm sóc bà một thời gian thôi. Chờ đến khi bà khỏe hẳn, em sẽ trở về đi làm lại” Tố Tố biết chị
Như đang giận cô.
“Hừ, còn có chỗ, để em tới là tới sao?” Chị Như khẽ giễu cợt, “Cũng không quan trọng, mặc dù Chung gia có tiền, nhưng
đừng có để Chung Bình tìm việc cho em.”
“Em sẽ không đi nhờ anh ấy giúp đâu.” Cô đã nợ anh nhiều lắm rồi, không hể làm phiền anh thêm nữa.
“Em không tìm anh ấy, người ta cũng sẽ chủ động giúp em thôi. A, thực nhìn
không ra Chung Bình lại biết cảm thông với người khác như vậy.” Chị Như
rốt cục cũng liếc mắt nhìn cô.
Tố Tố chợt căng thẳng, mỉm cười
gật đầu, “Anh ấy là người tốt.” Anh vì cô nhi viện làm rất nhiều việc,
cô vẫn nhớ mãi không quên.
Chị Như cười lạnh, “Em hiện tại cũng
tốt rồi, đừng làm phiền người ta. Chung Bình bận rộn như vậy, làm gì còn có thời gian mà nghĩ đến chuyện của em.”
Tố Tố vâng một tiếng, xoay người trở về phòng tiếp tục dọn đồ.
Đinh Như cầm điều khiển chuyển kênh khác, lại nhớ lại ánh mắt của Chung Bình mỗi khi nhìn Tố Tố, liền cảm thấy buồn bực. Cô chưa từng thấy Chung
Bình để ý người phụ nữ nào đến vậy, chẳng lẽ là vì Tố Tố quá đáng
thương? Đầu óc Chung Bình có phải hỏng rồi hay không? Đinh Như hừ lạnh,
cô cũng đáng thương như vậy, thế mà không thấy anh nhìn cô một lần nào
hết.
Ngày hôm sau, Chung Bình đón Tố Tố dọn đến nhà ba mẹ mình.
Bà cụ vừa thấy người đến là Tố Tố, liền vẫy tay gọi cô đến. Tố Tố mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà, nhìn thấy ba mẹ Chung Bình cũng đều đang ngồi ở đó. Ánh mắt của ba Chung vẫn thờ ơ lạnh nhạt như trước, dường như là
không thấy cô. Tố Tố mỉm cười chào hỏi, bà cụ nghe xong cười cười dặn dò mẹ Chung, “Phòng của Tố Tố đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tối hôm qua
đã chuẩn bị xong rồi ạ, chính là phòng lần trước Tố Tố đã ở, ngay sát
phòng của Bình Bình.” Mẹ Chung thân thiết cười nói.
Bà cụ mắt híp lại, liên tục khen mẹ Chung sắp xếp rất tốt.
Chung Bình khẽ liếc mắt nhìn bà mình, không nhịn được cũng cười khẽ. Lại vô
tình nhìn thấy ánh mắt của ba đang nhìn anh chăm chú, anh cũng nghiêm
mặt nhìn lại, ba, ba nhất định sẽ phát hiện mình đã sai.
Ba Chung nhìn anh vẫn đang mỉm cười, lại liếc mắt nhìn Tố Tố, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoại trừ ba Chung đối với cô hơi ác cảm, còn đâu Tố Tố thấy người trong nhà
họ đối xử với cô rất tốt. Cho nên chỉ cần ba Chung không ở nhà, cô đều
cảm thấy nhẹ nhõm, mà bà cụ lại thật giống như một đứa trẻ. Mỗi ngày đều có một ý tưởng mới lạ, lúc thì muốn đi tản bộ, lúc thì muốn luyện Thái
Cực quyền, lúc thì lại lôi kéo cô đi ngắm hoa, hài hước nhất chính là
sau khi vui vẻ chơi đùa xong, bà đột nhiên lại ôm bụng kêu đói, sau đó
liền bắt mẹ Chung đi chuẩn bị một buổi trà chiều cho bà,
Lúc đó,
bà cụ nhất định bắt Tố Tố phải đi theo mẹ Chung học tập, bảo cô về sau
phải làm cho Chung Bình ăn. Mỗi lần như thế, Tố Tố đều phải đỏ mặt đứng
dậy đi theo mẹ Chung, mẹ Chung hiền lành cười nắm tay cô, còn nói cho cô rất nhiều thứ mà Chung Bình thích. Tố Tố yên lặng ghi nhớ, có lẽ trở về có thể nói cho chị Như.
Dù sao ở đây với bà cụ, Tố Tố cũng vui
lên rất nhiều. Hơn nữa Chung Bình một tuần mới về một lần, bình thường
đều sẽ không gặp anh, cũng khiến cô đỡ khẩn trương cùng bất an hơn.
Nhưng cô không nghĩ tới, Chung Bình đột nhiên lại trở về, bảo là sẽ dọn về
nhà ở. Đương nhiên sự xuất hiện của Chung Bình, khiến cô bắt đầu lo
lắng, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp, rốt cục anh ấy muốn làm gì
chứ?