Ba Chung bước vào cửa, vừa nhìn thấy người ngồi trên sofa là Tiêu Tố Tâm, mặt lập tức tối sầm lại, “Cô sao lại ở đây?”
Tiêu Tố Tâm đang chăm sóc chậu hoa ở trong phòng khách, thì bị thanh âm này
làm cho cả kinh, cuống quít quay đầu lại, bối rối thu xếp lại chồng báo
chí đang bày đầy trên bàn trà, làm phát ra một loạt âm thanh ồn ào ầm ĩ. Tố Tố vừa nhanh tay sắp xếp lại vừa xấu hổ nhìn ba Chung nói, “Chào bác ạ.”
Mặt ông càng lạnh lùng hơn, suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn cô, tên ngỗ nghịch Chung Bình kia lại làm trái ý của ông.
Tố Tố cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của ba Chung đang bắn tới mình,
liền bất an đứng lên. Xem ra hôm nay tâm tình của ông không được tốt cho lắm, trước kia khi gặp ông, tuy rằng ông không nói nhiều với cô, nhưng
ít ra vẫn chưa bao giờ lộ vẻ mặt ác ý này với cô cả, hôm nay có phải cô
đã làm sai cái gì rồi hay không?
Ba Chung chậm rãi đi vào phòng
khách, giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy, “Tôi đang hỏi cô đấy.” Xem ra,
người phụ nữ này còn chưa có ý định buông tha Chung Bình nhà ông, không
biết cô ta còn muốn bám lấy Chung Bình đến khi nào nữa!
Cô chợt
cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, “Cháu…..” đúng lúc đó, mẹ Chung từ
trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của chồng mình, kì
quái hỏi, “Minh Dương, ông làm sao vậy? Đây là bạn gái của Bình Bình,
ông quên rồi sao?” Mẹ Chung tưởng là ông đã quên Tố Tố là ai. Nhưng ba
Chung nghe đến hai từ “bạn gái” kia lại hừ lạnh một cái.
“Tố Tố
là ta mời đến.” Cùng lúc đó, Chung Bình đỡ bà cụ từ trong phòng đi ra,
bà cụ nhìn thấy vẻ mặt u ám của ba Chung thì nhíu mày. Chung Bình liếc
nhìn Tố Tố, chỉ thấy cô đang ngượng ngùng nói không nên lời.
Ba Chung vừa nhìn thấy bà, giọng điệu cũng dịu dàng đi một chút, “Mẹ.”
Bà cụ vỗ vào tay Chung Bình, anh liền hiểu ý giúp bà ngồi xuống sofa, bà
vừa ngồi xuống đã nhanh chóng kéo Tố Tố ngồi ngay bên cạnh mình, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Là ta cố ý bắt Chung Bình bảo bạn gái nó đến.”
Nói đến hai chữ bạn gái này, bà cụ còn cố ý nhấn mạnh, vừa nói vừa nhìn
ba Chung.
Ông lạnh lùng nhìn Chung Bình, chỉ thấy anh đang cúi
đầu không hé răng. Ông liền bắt đầu cười nhìn bà, “Mẹ, có phải thấy ở
bệnh viện buồn quá không?” Mẹ Chung cũng cười nói, “Đúng vậy, mẹ vẫn
không thích bệnh viện mà.”
Bà cụ chép miệng, gật gật đầu, “Dù sao cũng không bằng ở nhà.” Nói xong thì vỗ vỗ tay của Tố Tố, “Nhưng hiện
tại thì tốt lắm, có Tố Tố tới chăm ta, ta sẽ không thấy nhàm chán nữa.”
“Tiêu tiểu thư không cần đi làm sao?” Ba Chung nhìn Tố Tố, tuy rằng trên mặt
vẫn còn nở nụ cười, nhưng ánh mắt tràn ngập sự chất vấn, nghi hoặc. Tố
Tố không rõ vì sao ông lại có ác cảm với mình như vậy, chỉ biết nhẹ
giọng trả lời, “Cháu từ chức rồi.”
Ông ý vị thâm trường ồ một tiếng. Vì muốn vào Chung gia, cô ta quả thật không tiếc từ bỏ gì hết.
Chung Bình cuối cùng vẫn phải lên tiếng, “Ba, Tố Tố đang muốn đổi công việc,
là con yêu cầu trước khi tìm được chỗ làm khác thì đến chăm sóc cho bà,
bà dạo này không được thoải mái cho lắm, cả ngày đều buồn bã.”
Tố Tố chỉ có thể gật đầu theo phụ họa, ba Chung nhìn thấy mẹ mình đang vui vẻ nhìn Tố Tố, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ, ông cười một cái, “Vậy làm phiền Tiêu tiểu thư rồi.”
“Không phiền ạ.” Da đầu cô run lên, vì sao nhìn thấy ông cười, cô lại cảm thấy không hề thoải mái như vậy.
Bà cụ vừa thấy ba Chung không còn lạnh lùng nghiêm mặt nữa, yên lòng kéo
tay Tố Tố, “Tố Tố, đưa ta đến bệnh viện thôi.” Tố Tố nâng bà dậy, Chung
Bình cũng chạy đến bên cạnh giúp, định đi ra cùng hai người bọn họ.
Đúng lúc này, anh bị ba gọi lại, “Chung Bình, ta có việc muốn nói với con.”
Chung Bình lại ra vẻ khá bình tĩnh, anh cũng đoán được chuyện mà ông muốn nói là chuyện của Tố Tố, đành quay ra nhìn Tố Tố cười, “Em đưa bà ra ngoài
trước, “ Tố Tố gật đầu, nâng bà tiếp tục đi ra ngoài. Đi qua ba Chung,
cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của ông lần nữa bắn tới
cô.
Chung Bình đi theo ba vào trong thư phòng, cửa vừa đóng, vẻ mặt ông đã trầm hẳn xuống nhìn anh, “Ta đã nói với anh cái gì?”
Chung Bình khẽ trùng vai xuống, “Là bà muốn gặp cô ấy.” Anh không rõ vì sao
ba mình lại có ác cảm với Tố Tố như vậy, là cô nhi cũng không phải là
lỗi của Tố Tố, đó là do cha mẹ cô quá tàn nhẫn mà thôi, vậy thì vì sao
ba anh lại có thành kiến với cô như vậy.
“Vì sao không nói rõ với bà?” Ba Chung vừa nghe đến bà, sắc mặt càng khó coi, Chung Bình đã
không chịu nghe theo ông, hiện tại còn lôi cả bà ra nữa.
“Con không đành lòng, bà thực rất thích Tố Tố.” Trong mắt anh gợn sóng, liền quay mặt sang một bên.
Chỉ nghe thấy ba anh hừ lạnh một tiếng, “Đó là do bà còn chưa hiểu rõ cô
ta.” Ở trong mắt của ông, Tố Tố chính là một người đang mơ tưởng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
“Ba, Tố Tố là một cô gái tốt.” Giọng điệu khinh thường của ông khi nhắc đến Tố Tố rốt cuộc làm cho anh không thể nhịn được nữa.
Ba Chung khẽ nhếch miệng, chậm rãi đi đến chiếc ghế dựa ngồi xuống, ông
lấy một điếu thuốc ra, rồi bật lửa, chỉ chốc lát, một làn khói trắng mờ
ảo chậm rãi bay lên. Chung Bình nhìn ba anh đang trầm mặc, không biết
rốt cuộc ông đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, ba Chung đột
nhiên mở miệng, “Hôm nay Triệu Vệ Thành hỏi con.” Chung Bình kinh ngạc
không nói gì, viện trưởng Triệu nhắc đến anh làm gì? Ông tự nhiên nhíu
mày lại, nhìn Chung Bình, “Con gặp qua Triệu Điềm chưa?”
Anh cau
mày, Triệu Điềm? Hình như là con gái của viện trưởng Triệu? Có vẻ như
anh đã gặp qua một lần ở bệnh viện, anh lạnh lùng nói, “Có gặp qua.”
“Bác Triệu hy vọng cuối tuần này con và Triệu Điềm đi gặp mặt một chút.” Ông nói cực kì bình tĩnh, vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
Nhưng Chung Bình lại bị những lời này của ba mình làm cho kinh ngạc, liền cau mày hỏi, “Tại sao ạ?”
“Thì tìm hiểu nhau.”
“Không cần đâu.” Chung Bình khẽ cười, việc này không phải là ba anh muốn sắp
xếp đấy chứ? Từ khi nào ba anh lại quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh
vậy?
“Chung Bình, nếu con không hy vọng ta đuổi Tố Tố đi, thì
ngoan ngoãn mà đi gặp Triệu Điềm đi.” Chung Bình trừng mắt nhìn vẻ mặt
lạnh lùng của ông, rốt cục cũng hiểu được, ba anh không phải đang muốn
thương lượng với anh, mà là ra lệnh với anh.
“Ba!” Anh không thể tin được ba mình không chỉ gặp mặt bạn học, còn muốn dùng hạnh phúc của anh để trao đổi lấy lợi ích.
“Bà nếu thích cô ta, ta sẽ không làm cô ta khó xử. Con có thích cô ta, ta
cũng không can thiệp. Nhưng vợ của con dù sao cũng phải cho chúng ta
chút thể diện.” Ông dùng sức gạt bỏ tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn
trên bàn.
Chung Bình lại càng không thể tin trừng mắt nhìn ba
anh, ý của ba anh nghĩa là anh hoàn toàn có thể hẹn hò với Tố Tố, nhưng
phải cưới một người phụ nữ khác!
“Ba, con sẽ không vì quyền lợi
của ai mà kết hôn.” Anh đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật buồn cười. Cho
tới nay, anh tưởng rằng mình có thể tùy ý vui đùa, thoải mái tự do như
vậy là vì ba mẹ anh đều là những người có suy nghĩ rất thoáng. Lại không ngờ chính lúc anh bắt đầu động tâm với Tố Tố, ba anh lại bắt đầu điều
tra cô. Mà xuất thân của Tố Tố, nếu như làm con dâu của Chung gia, sẽ
làm cho Chung gia không còn chút mặt mũi nào nữa, ba anh làm sao có thể
đồng ý.
“Triệu Điềm rất hoạt bát, các con chắc sẽ rất hợp.” Ba
Chung không để ý đến lời anh vừa nói, đứng lên vỗ vai anh, “Thứ sáu cuối tuần này, xem rảnh rỗi lúc nào thì rủ nó ra ngoài đi.” Vừa nói xong, đã mở cửa đi ra ngoài.
Chung Bình chán nản không nói gì lặng thinh
đứng tại chỗ. Ba anh ngoại trừ việc cố chấp muốn anh làm bác sĩ, thì từ
xưa tới nay chưa bao giờ can thiệp vào vấn đề riêng tư của anh. Xem ra,
ba anh vô cùng xem trọng lần xem mắt này giữa anh và Triệu Điềm kia.
–
Tối hôm đó, bà cụ bắt Tố Tố phải ở lại dùng bữa tối.
Mặc dù trên bàn ăn, ba Chung đối với Tố Tố vô cùng khách sáo nhưng Tố Tố
vẫn có thể mơ hồ cảm thấy được thỉnh thoảng ông vẫn vô tình lạnh lùng
nhìn mình. Cô đành cố gắng an ủi chính mình là do cô quá mức mẫn cảm, ba Chung chỉ là quá nghiêm túc cho nên rất khó nói chuyện mà thôi.
Bà cụ vui vẻ bảo Chung Bình gắp cho Tố Tố đồ ăn, Tố Tố chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận, cô nhìn anh giống như anh đang có tâm sự gì đó vậy, bà nói
một lần, anh cũng liền một lần gắp cho cô một chút.
Sau khi ăn
xong, bà lưu luyến đứng trước cửa chờ Chung Bình đưa Tố Tố về nhà. Vừa
ra khỏi, bà cụ đã nói, “Tố Tố, nếu không về sau buổi tối đừng về nữa.”
Tố Tố nghe vậy đã nhanh chóng lắc đầu, “Bà, chị của cháu còn ở nhà chờ.
Bà yên tâm đi, mai cháu lại đến với bà.”
Bà cụ ngẫm mãi rồi mới khoát tay, “Bình Bình lái xe cẩn thận chút.”
Tố Tố chào tạm biệt mọi người rồi mới theo Chung Bình ra khỏi cửa.
Chung Bình lái xe, đưa cô trở về. Dọc đường đi, anh đều trầm mặc không nói
lời nào cả, Tố Tố cũng không biết rốt cuộc anh bị làm sao, nhưng nhìn
thấy anh như vậy cô cũng không nói gì, chỉ biết im lặng.
Sau đó, Chung Bình lại đột nhiên mở miệng, “Không bằng em dọn đến nhà đi.”
Tố Tố kinh ngac, thân thể bỗng cứng đờ, quay mặt lại nhìn anh, chỉ thấy
anh vẫn rất bình tĩnh, hai mắt đang nhìn thẳng phía trước.
“Như vậy chăm sóc bà tiện hơn.” Chung Bình cũng quay mặt lại nhìn cô , ánh mắt ấm áp mà thành khẩn.
Tố Tố nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, tim lại bỗng chốc đập nhanh lên, hô hấp cũng có chút hỗn loạn, anh thật sự chỉ là vì bà? Cô cố gắng kìm
nén trái tim đang đập loạn của mình, khẽ nói, “Như vậy không tốt đâu.”
“Tố Tố, coi như em lại vì bà, em có thể nhượng bộ bà một chút được không?”
Chung Bình xoay vô lăng một cái, đi về phía bên tay phải, làm người cô
liền nghiêng vào bên trong.
Tố Tố không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ có thể im lặng.
Nhưng rất nhanh, xe đã tới trước cửa nhà. Ngay lúc Tố Tố chuẩn bị xuống xe,
Chung Bình đã nắm chặt tay cô, “Tố Tố, em thử suy nghĩ một chút.”
Tố Tố bối rối gật gật đầu, liền tránh khỏi anh đi xuống xe, chạy nhanh vào nhà.
Anh nhìn theo mãi bóng dáng đã khuất của cô trước cửa, vẻ mặt nặng nề từ từ hiện lên. Nếu để Tố Tố dọn đến nhà, sẽ có nhiều cơ hội khiến cho ba anh hiểu Tố Tố hơn, nếu như vậy thì có thay đổi được thành kiến của ba anh
với Tố Tố hay không? Có lẽ, anh phải đi gặp bà tìm biện pháp thôi. Chung Bình phiền muộn khởi động xe, chậm rãi lái xe rời đi.