Lúc này, đứa nhỏ ba tuổi Mạnh Tưởng đang
gõ cửa trước phòng ba mẹ nó, miệng nhếch lên liên tục kêu gào, xem
chừng, nếu như ba nó không ra mở cửa, thì nó sẽ dùng chân đạp cửa mất.
Kẹt kẹt vài tiếng, cửa phòng mở ra, Mạch Dịch Nam cúi đầu bất đắc dĩ nhìn
đứa con trai của mình, “Tưởng Tưởng, không phải bảo con tự mình đi chơi
đi rồi sao?” Tưởng Tưởng dùng đôi tay nhỏ bé của mình hơi đẩy, nó chui
qua khe hở giữa chân ba mình với khung cửa để vào phòng, bi bô kêu,
“Mẹ.” Rồi lao thẳng lên giường lớn.
Lộ Hiểu Vụ vội vàng ôm con
lên giường, “Tưởng Tưởng, sao vậy?” Chỉ nhìn thấy nó bĩu môi, giật nhẹ
tay áo của Lộ Lộ xuống, “Mẹ, đi gặp em gái.” Lộ Lộ sửng sốt, ai, tự
nhiên lại quên mất, cô đã đồng ý với Tưởng Tưởng, ngày hôm nay sẽ đưa nó đến Chung gia. Nó thấy mẹ nó không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, mẹ lại quên mất rồi, hừ, nhất định là ba nó lại làm gì với
mẹ rồi (ôi đứa nhỏ =)) ). Nó dùng lực giật nhẹ tay áo mẹ mình lần nữa,
“Con muốn em ấy, con muốn em ấy.”
Lộ Lộ trừng mắt nhìn Dịch Nam,
“Ngày hôm qua em đồng ý đưa Tưởng Tưởng đến Chung gia rồi, đều tại anh,
hại em quên mất.” Dịch Nam tỏ vẻ không quan tâm, lắc đầu, “Hôm nay là
cuối tuần, không riêng gì chúng ta muốn có không gian riêng đâu, Chung
Bình cũng thế thôi, nếu cứ đi qua, cậu ta lại mắc công hận anh.” Đây là
nỗi bi kịch khi có con mà, mỗi khi đang tình nồng ý mật thì sẽ luôn có
một bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, mà vừa nhìn thấy cái
bóng dáng be bé kia, tất cả nhiệt tình đều ngay lập tức đóng thành băng, thực sự là quá bi kịch!
Tưởng Tưởng ngẩng mặt lên nhìn thấy ba
ba nó lắc đầu, lập tức không muốn nghe theo, vừa nhấc người dậy, vừa kéo tay mẹ xuống giường, trong miệng thì không ngừng kêu la, “Em gái, em
gái.”
Lộ Lộ đành vội vàng đi xuống giường, hiện tại con trai là
lớn nhất, cho dù nó có muốn bầu trời hay ánh trăng, cô cũng sẽ bảo Dịch
Nam nghĩ biện pháp. Chắc chẳng sao đâu, Chung Bình cũng đã sớm thành
thói quen rồi, bọn họ bất ngờ đến Chung gia cũng không phải ngày một
ngày hai. Cô vừa sờ đầu con trai, vừa nói với Dịch Nam, “Anh đi gọi điện cho Chung Bình đi, nói một lúc nữa chúng ta sẽ qua.”
Mặt Mạch
Dịch Nam y như đưa đám, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Lộ Lộ ra vẻ khẩn cầu,
bọn họ cũng chưa được tận hưởng gì hết, thì đã bị chặt đứt rồi. Lộ Lộ
hiểu ẩn ý của anh, nhíu mày cảnh cáo anh đừng làm lãng phí thời gian,
dùng miệng ra hiệu, buổi tối rồi nói. Dịch Nam bất đắc dĩ đi tới, cố ý
dùng chân ngăn con mình lại ở một bên, hung hăng ôm vợ mình hôn sâu một
cái, mãi đến lúc Tưởng Tưởng ở một bên kêu la kéo chân Lộ Lộ, thì Dịch
Nam mới không tình nguyện buông cô ra. Cúi đầu trừng mắt nhìn đứa bé kia một cái, sau đó mới u oán nhìn cô, “Em nói có phải Tưởng Tưởng nhìn
trúng Chung Tình rồi hay không. Mỗi ngày đều muốn đến nhà nó chơi.”
Lộ Lộ đẩy anh ra, ôm lấy con trai đi ra phía ngoài, “Ai bảo anh không đẻ
thêm cho Tưởng Tưởng một em gái cơ.” Sau khi Tưởng Tưởng được một tuổi
không lâu, Dịch Nam liền lừa Tưởng Tưởng ra ngủ riêng, gạt nó rằng sẽ
sinh cho nó một em gái, cho nên nó phải làm quen với việc ngủ một mình
đi. Nhưng sau này, chính anh lại lật lọng, vừa nghĩ lại mấy tháng phải
làm hoà thượng, hơn nữa đến lúc đó Lộ Lộ lại quan tâm đến đứa bé, anh sẽ lại không được cô để mắt đến nữa, càng nghĩ, anh lại càng không muốn
sinh thêm. Kết qua, mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đuổi theo cô truy hỏi lúc
nào có em gái, cô cũng khó trả lời. Cũng may đúng lúc, con của Chung
Bình ra đời, là một bé gái. Bọn họ mới đưa Tưởng Tưởng theo, để cho nó
gặp em bé.
Lại không nghĩ rằng, Tưởng Tưởng đối với cô em gái này cảm thấy hứng thú vô cùng, từ nay về sau càng không thể cứu chữa được
nữa.
Mạnh Tưởng vừa vào đến Chung gia, còn chưa kịp chào hỏi ba
mẹ nuôi, liền thành thạo vọt ngay vào trong phòng trẻ em, để lại một đám người cười vang ở đằng sau. “Tưởng Tưởng hay đến thăm em gái quá.”
Mạnh Tưởng đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hình dáng bé nhỏ ở trên giường trẻ em,
cậu liền dừng bước, nhẹ nhàng, chậm chạp đi tới. Vừa đi tới bên cạnh
giường, cậu chậm rãi nghẹo đầu trừng mắt nhìn, em gái đang làm gì vậy?
Chỉ thấy em gái đang ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một bình sữa,
toàn bộ suy nghĩ liền chuyển về cái bình kia, em gái đang ngủ hay là
đang ăn? Vì sao, lại không nhúc nhích? Tưởng Tưởng vừa định giơ tay lên
chạm vào mặt em, em gái bỗng nhiên động đậy. Làm cho Tưởng Tưởng sợ đến
mức nhanh chóng rụt tay về, rồi lại trừng mắt nhìn người không nhúc
nhích kia. Hai mắt em gái nhắm nghiền lại, từ từ ngẩng đầu lên, trong
miệng vẫn còn ngậm bình sữa, nên vừa ngẩng đầu thì chiếc bình cũng giơ
lên. Đáy bình chỉa vào không trung lộ ra một khuôn mặt mập mạp, lắc lư
lắc lư, cả người cũng trái đưa phải lắc, Tưởng Tưởng trừng đôi mắt to
chằm chằm nhìn em gái, em gái còn chưa nhận ra cậu sao?
Cả người ở trên giường trẻ lắc lư qua lại, tưởng như ngã lộn lại cuối cùng lại
không ngã, đột nhiên Tưởng Tưởng vươn tay, đẩy cái trán của em gái, vậy
là em gái liền ngã uỵch về phía sau. Cả người mập mập té ngã ở trên nệm
dày, Tưởng Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, thì cười khanh khách. Em
gái mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt to chớp chớp, một đôi tay nhỏ bé vô ý thức xoè năm ngón tay ra sờ sờ hai bên đầu, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, vẻ mặt mịt mờ. Tưởng Tưởng duỗi cả người qua, nhìn em
gái cười không ngừng. Đôi mắt mở to ra vài giây, làm cậu tưởng là em gái đã tỉnh thì, đôi mắt to kia chớp chớp vài cái, sau đó lại khép lại!
Tưởng Tưởng trừng mắt chằm chằm nhìn đứa bé, sao đột nhiên lại ngủ tiếp vậy!
Phía sau lại truyền đến một trận cười, Tưởng Tưởng buồn bực quay đầu lại. Ba mẹ cậu cả ba mẹ nuôi, tất cả đều chen chúc ở cạnh cửa, sau đó chỉ nghe
thấy được ba nuôi nói, “Nhìn đi, nhất định là lúc em mang thai ngủ
nhiều, nên con gái cũng tham ngủ vô cùng, hết ăn uống thì chỉ ngủ, thật
lợi hại.” Mẹ nuôi đỏ mặt trừng mắt liếc ba nuôi. Tưởng Tưởng bĩu môi
đành nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn em gái đang thoải mái đến mức không
gì sánh được, trong lòng liền mất hứng. Vươn tay ra muốn bóp khuôn mặt
nhỏ nhắn kia, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới hai má mập mập, đã bị mẹ
nắm lấy, Lộ Lộ ôm con vào trong lòng, “Hư, đừng quấy em ngủ.” Tưởng
Tưởng nghe vậy sờ sờ đầu, có chút mất hứng, thì thào kêu, “Em gấi.” Lộ
Lộ lại ôm chặt con mình, “Tí nữa em tỉnh, chúng ta sẽ đưa em đi chơi có
được không?” Tưởng Tưởng nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu.
Một đám
người rời khỏi phòng trẻ con, bên trong lần thứ hai trở lại vẻ tĩnh
lặng. Ở trên giường trẻ cách đó không xa, có một đứa bé đáng yêu vẫn như cũ bình thản ngủ mà cắn bình sữa, giống như toàn bộ sự ầm ĩ vừa rồi
không có lọt được vào tai nó, nó vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp mà
thôi.
Lúc trong phòng trẻ truyền đến một tiếng khóc, thì Mạnh
Tưởng giùng giằng nhảy từ trên đùi của ba mình xuống, chạy một mạch tới
phòng trẻ, em gái tỉnh rồi.
Quả nhiên, em gái nằm ở trên giường,
lớn tiếng khóc, bình sữa đã lăn qua một bên. Tưởng Tưởng nằm bò ở bên
cạnh giường, cười, “Em gái, em gái.” Chung Tình vừa mới hơn một tuổi mở
to hai mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn khuôn mặt ở trước mắt nó, sụt sịt sụt sịt, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi. Tưởng Tưởng vui vẻ vươn
tay sờ lên mặt em gái, Chung Tình đặt tay ở bên miệng khẽ mút chùn chụt, không chớp mắt nhìn anh trai. Tưởng Tưởng lại càng cười đến vui vẻ hơn, nhấc tay bắt cái gì đó lắc lư trên đầu em gái, Chung Tình nhìn theo
động tác kia, từ từ nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện lên hai
lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Mẹ nuôi vào trong, vừa nhìn thấy con mình cười, liền xoa đầu Tưởng Tưởng, “Tưởng Tưởng ngoan, còn biết
chăm em nữa.” Nói xong, mẹ nuôi ôm Chung Tình vào trong ngực, Tưởng
Tưởng cũng từng bước từng bước đi theo mẹ nuôi ra phía ngoài, hai con
mắt dù một giây cũng không rời khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
Theo đuôi mẹ nuôi đến cạnh nhà vệ sinh, thì Tưởng Tưởng bị mẹ mình kéo lại,
”Em gái phải đi vệ sinh, con trai không thể nhìn đâu.” Tưởng Tưởng xoay
đầu lại nhìn mẹ mình, “Vì sao ạ?” Mẹ cậu cười khẽ vuốt lên trán cậu,
“Bởi vì con là con trai, em gái là con gái.” Tưởng Tưởng nghe, nghiêng
đầu suy nghĩ một chút, “Con đây cũng làm con gái.” Câu nói vừa nói ra
nhhất thời, khiến cho cả một đám người cười ồ lên, cậu kỳ quái nhìn
người lớn, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở phía cửa đóng chặt kia, làm con
gái có thể ở cùng một chỗ với em gái, đến chỗ nào cũng cùng với nhau.
Lộ Lộ ôm Tưởng Tưởng ngồi lên ghế salon, “Tưởng Tưởng là con trai, con
trai phải bảo vệ con gái, con phải bảo vệ em, sao có thể làm con gái
được?” Tưởng Tưởng nghe vậy còn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dùng sức gật đầu, “Vậy con làm con trai là được rồi, sau này em gái sẽ theo con, con sẽ đưa em đi vệ sinh.” Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười rộ, bởi
vì Tưởng Tưởng rất đáng yêu.
Chỉ lát sau, mẹ nuôi ôm em gái đi
ra. Tưởng Tưởng liền vươn tay, kêu, “Em gái, em gái.” Mẹ nuôi nghe vậy
chỉ cười ôm em gái đi qua ngồi ở bên cạnh Tưởng Tưởng, cậu liền vội vã
muốn chạm lên mặt Chung Tình, chắc là vì vừa mới tỉnh, nên bên mép vẫn
còn vết nước miếng đọng lại, bị Tưởng Tưởng chạm mạnh một cái, trong
miệng Chung Tình đột nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, bên mép phì phì tạo bong bóng. Tưởng Tưởng không chút suy nghĩ gì, đầu nhỏ khẽ đưa về phía
trước, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của em gái một phát,a, mọi người đột
nhiên càng cười đến dữ hơn, Lộ Lộ ngượng ngùng vừa kéo vừa ôm con về
chỗ, khẽ mắng, “Tưởng Tưởng.” Em gái nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh trai, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ trên miệng, vui vẻ cười. Tưởng Tưởng
cũng học theo, vuốt vuốt lên miệng mình, rồi cười lớn.
Bốn người
họ vừa nhìn thấy hai đứa con mình, cũng vui vẻ cười không ngừng. Chung
Bình vỗ vỗ vai của A Nam, “A Nam, xem ra chúng ta sau này có khả năng
làm thông gia đấy, Tưởng Tưởng nhà cậu nhỏ như vậy lại chiếm nụ hôn đầu
của Tình Tình nhà tôi rồi.” A Nam mắt cong hết cả lên, “Vậy cũng được
thôi, tôi ước gì mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đến chơi với Tình Tình, cậu
không biết tiểu tử này nghịch ngợm thế nào đâu, tôi sắp bị phiền đến
chết rồi.” Lộ Lộ trợn mắt nhìn anh, lại dám nói con mình như vậy, “Nào
có, Tưởng Tưởng cũng ngoan mà.” A Nam bị Lộ Lộ trừng, đành nhanh chóng
cười cười, “Anh đùa, đùa thôi, chẳng qua là, khi Tưởng Tưởng ở cùng với
Tình Tình thì ngoan lên rất nhiều.” Tố Tố hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Em cũng cảm thấy Tưởng Tưởng rất ngoan, hơn nữa còn rất
quan tâm đến Tình Tình nữa.”
“Thôi được rồi, nhìn hai đứa bé này
ăn ý như vậy, thôi thì định hôn ước luôn đi, có thể tương lai không nói
rõ được nhưng thân càng thêm thân.” Chung Bình xoa đầu Tưởng Tưởng hỏi,
“Tưởng Tưởng thích em gái sao?” Tưởng Tưởng ra sức gật đầu, “Thích ạ.”
“Vậy sau này cho con chăm sóc em có được không?” “Được ạ.” Tưởng Tưởng
lớn tiếng trả lời, nói xongng liền nắm bàn tay nhỏ bé của em gái lắc
lắc. Cậu thích nhất là em gái, mỗi lần thấy vẻ mặt ngây ngốc của em, cậu lại muốn trêu chọc, muốn sau này mãi mãi có thể trêu chọc em như thế.
Kết quả là, mới một tuổi hơn mà Chung Tình đã bị ba mẹ mình đẩy cho Mạnh
Tưởng hơn mình hai tuổi. Từ nay về sau, cô bắt đầu bị một tiểu bá vương
khi dễ vô cùng thảm thương!
Mạnh Tưởng 4 tuổi, Chung Tình 2 tuổi.
“Mặt em bẩn quá.”
Chung Tình giơ lên bàn tay nhỏ bé cố sức xoa lên má phải mà Mạnh Tưởng chỉ,
nhìn anh Tưởng Tưởng vẫn lắc đầu, cô lại tiếp tục lau, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng lên, vừa đỏ hồng, cô mới mở to hai mắt đã lưng
tròng nói, “Đau quá, đau.”
Mẹ đi ra, vừa nhìn thấy cô liền sợ hãi kêu lên, “Tình Tình, con đang làm gì thế? Mặt sao lại bẩn thế này?”
Tình Tình vô tội nhìn anh Tưởng Tưởng, cậu đành nhìn về phía mẹ nuôi,
“Mặt em ấy bị bẩn rồi ạ.” Mẹ nuôi nhanh chóng ôm lấy Tình Tình vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, chit chốc lát sau, mẹ nuôi lại thét chói tai, “Tay con sao cũng bẩn vậy, thảo nào càng lau càng dơ chứ.” Một bên vừa rửa
một bên lại nói, “Sau này mặt bị bẩn, phải để anh lau hộ, nhớ chưa?”
Tình Tình dùng sức gật đầu.
Mạnh Tưởng 6 tuổi, Chung Tình 4 tuổi.
“Tình Tình, có muốn ăn kẹo không?” Chung Tình nghe vậy thì ra sức gật đầu,
Mạnh Tưởng liền lấy ra một viên kẹo đường, “Há miệng ra.” Tình TÌnh
ngoan ngoãn há ra, vươn đầu lưỡi. Mạnh Tưởng cầm kẹo, nghiêm túc nói,
“Kẹo này nổ đấy, nên là ăn vào trong là phải ngậm chặt miệng, không được há miệng ra, nhớ chưa?” Tình Tình hiểu rõ gật đầu.
Kẹo vừa vào
trong miệng, Tình Tình liền dùng lực ngậm chặt miệng lại, oa a a, kẹo
này giống như đốt pháo vậy, lập tức nổ ra, cô cũng liền bật dậy, cảm
thấy lạnh cóng, sợ đến mức Tình Tình dùng hai tay che miệng lại, mở to
mắt nhìn anh Tưởng Tưởng cầu cứu. Mạnh Tưởng lại vui mừng nhìn cô mỉm
cười, “Có phải nổ rất mạnh không? Em xem anh rất tốt đấy, anh tiếc không dám ăn, còn để cho em ăn trước.” Tình Tình hít hít mũi, cái hiểu cái
không mà vẫn cảm kích, hoá ra anh Tưởng Tưởng còn chưa được ăn, thật
đáng thương.
Mạnh Tưởng 10 tuổi, Chung Tình 8 tuổi.
“TÌnh Tình, em chờ anh.” Mạnh Tưởng đuổi theo ở phía sau, Chung Tình lại càng chạy trốn nhanh hơn.
“Tình TÌnh, mẹ muôi muốn anh đưa em vê.f” Nha đầu kia sao càng chạy càng nhanh vậy?
Chung Tình quay đầu, hướng cậu làm cái mặt quỷ, “Em mới không cần anh đưa.”
Mạnh Tưởng vốn nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi được Chung Tình, liền lôi kéo tay cô, “Vì sao không muốn anh đưa về?”
“Em ghét anh.” Chung Tình gạt tay anh ra. Mạnh Tưởng lại kéo lại không cho
cô đi, “Nói bậy.” Tình Tình sao có thể không thích anh được?
“Anh làm hỏng đồ chơi của Chu Đồng, cậu ấy không cho em chơi nữa.” Chung Tình nhìn anh chằm chằm, bĩu môi.
“Em muốn chơi, ngày mai anh bảo ba anh đưa đi nhé. Sao phải đi cùng cậu ta
chứ?” Tưởng Tưởng cứ nhớ tới cái đầu heo kia, trong mắt liền hiện lên
căm giận, ai bảo cậu ta chiếm cứ thời gian của Tình TÌnh.
“Không
được, Chu Đồng nói muốn đưa em đến nhà cậu ấy, nhà cậu ấy có máy chơi
game rất to.” Tình Tình nghiêng mặt đi, không để ý tới anh.
Tưởng Tưởng hừ một cái, không phải là PS2 sao, anh hiện tại đã chơi đến PS3
rồi, “Máy của nhà anh chơi hay hơn nhà cậu ta, đến nhà anh đi.”
Tình Tình bĩu môi, “Không đi, cuối cùng em toàn thua.” Anh Tưởng luôn luôn
đánh cho cô hoa rơi nước chảy, còn Chu Đồng rất tốt, luôn luôn để cô
thắng.
Tưởng Tưởng đi lên một bước, ôm lấy Chung TÌnh, xoa bóp
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cùng lắm thì, lần sau anh nhường em thắng.”
TÌnh TÌnh nghi hoặc quay đầu, “Thật chứ?” Tưởng Tưởng không thể nào
thành thật hơn mà gật một cái, “Thật. Nhưng mà, nếu nhường em rồi, mà em vẫn thua, thì vẫn phải bị phạt nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Tình
nhất thời xịu xuống, lại muốn phạt, mỗi lần cô đều bị phạt đến cả mặt
đầy nước miếng, anh Tưởng Tưởng thật đáng ghét. “Tình Tình cựa người ra
chạy đi, “Vậy em đi tìm Chu Đồng chơi thích hơn.” Tưởng Tưởng vừa nghe
xong đã sốt ruột, liền đuổi theo ở phái sau, “Không được, nếu không lần
này cho em phạt anh!”
Hai đứa trẻ một trước một sau mà chạy đi rất xa.
Không nghĩ tới, một lần đuổi, cuối cùng phải đuổi theo cả chục năm, lúc niên
thiếu qua đi, thanh xuân qua đi, bọn họ vẫn như cũ người đuổi người
chạy. Mạnh Tưởng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, vì sao Chung TÌnh luôn
muốn chạy trốn anh, chạy đến một nơi mà anh không thể nào đuổi kip.
Nhưng dù Mạnh Tưởng không đuổi kịp, anh cũng chưa bao giơd buông xuôi,
một ngày nào đó, anh nhất định sẽ đuổi kịp được em gái Chung TÌnh của
mình