Sau đám cưới, lần đầu tiên Tố Tố gặp lại A Cường, không ngờ lại là chuyện
của nửa tháng sau. Lúc đi qua cổng cô nhi viện, vừa thấy một khuôn mặt
khôi ngô đang đứng dưới bóng cây đa từ phía xa, cô đã khẽ nở nụ cười
Tiếng bọn nhỏ kêu lên vui mừng làm kinh động đến A Cường, anh vừa xoay người, đã nhìn thấy cô, cả người anh khẽ run lên rồi từ từ trở nên bình tĩnh,
sau đó anh đi về phía cô.
Tố Tố ôm bọn nhỏ, rồi đưa mấy món quà ở trong tay mình cho Đinh Đinh, bảo nó dẫn bọn trẻ đi chơi trong khi đó A Cường chỉ đứng ở một bên nhìn cô, Tố Tố mỉm cười đứng dậy, nhẹ giọng
gọi, “A Cường.” Anh cẩn thận nhìn cô một lượt, vết thương đã được làm mờ đi rất nhiều khiến cho vẻ ngoài của cô hồi phục tới hơn 90%, thật sự là quá tốt, “Tố Tố, em có khoẻ không?” Trong giọng nói bình thản ấy vẫn
còn đè nặng một chút tha thiết, anh vẫn luôn lo lắng cho cô như vậy. Tố
Tố cười, hai mắt cong lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Em rất tốt, A
Cường, cám ơn anh.” Kết hôn quá gấp gáp, tuần trăng mật cũng vội vội
vàng vàng, cho nên, cô chỉ có thể nhờ A Cường giúp cô xin nghỉ việc ở
khách sạn. Thật ra, lúc đó cô rất muốn giải thích nhiều hơn với A Cường, nhưng Chung Bình còn chưa cho cô cơ hội nào để nói thì đã kéo cô đi
tuần trăng mật luôn rồi. Sau đó khi trở về từ Maldives, cô muốn hẹn A
Cường ra ngoài gặp mặt, nhưng lại cứ bị chuyện nhà cửa và Chung Bình
quấn lấy thân, một là phải đến thăm ba mẹ chồng, hai là phải chuẩn bị
cho chuyến đi Hàn Quốc, cho nên cuộc gặp mặt cứ như thế mà kéo dài không có cách nào thực hiện được.
A Cường nhìn Tố Tố đang đứng ở trước mặt mình, từ chân mày đến khoé môi đều ẩn hiện nụ cười hạnh phúc. Anh
đành than thầm trong lòng, chỉ cần Tố Tố hạnh phúc là đủ rồi, Tố Tố nên
có hạnh phúc của riêng cô, “Đừng khách sáo, quản lí Tống là người rất dễ nói chuyện, việc em xin nghỉ anh đều làm thủ tục thay em xong xuôi
rồi.” Nói đến đây, A Cường bỗng ngừng lại, giọng hơi trầm xuống, “Chỉ là không nghĩ tới, lâu như vậy mới có thể gặp được em.” Âm cuối cùng vẫn
còn kéo dài, lộ ra một chút bất đắc dĩ, và cả một chút mất mát.
Tố Tố có chút hổ thẹn, lời ra đến miệng cũng không biết nên mở lời thế
nào, do dự một hồi, cũng chỉ có thể nói, “A Cường, xin lỗi.” Cô hiểu vì
sao anh cảm thấy mất mát, nhưng có những việc cuối cùng cô vẫn phải phụ
lòng anh.
A Cường liếc nhìn cô, thôi không tự giễu mình nữa, anh
khẽ cười, “Anh còn tưởng rằng đã bị người nào đó xếp vào sổ đen rồi.” Tố Tố ngẩn ra, hiểu ý tứ sâu xa của anh, cô ngượng ngùng cắn môi, “Sao như thế được! Chung Bình còn nói phải mời anh…” Đang nói, cô đột nhiên
ngừng lại, vẻ mặt ửng đỏ, thật ra Chung Bình bảo rằng anh muốn mời bạn
bè của cô đến nhà một lần. Đám cưới lần đó, ngoại trừ viện trưởng và tụi nhỏ, người nhà cô dâu đều vắng mặt, cho nên Chung Bình muốn đền cho cô
một buổi lễ nhỏ khác, anh sẽ mở tiệc mời bạn bè của cô, đương nhiên có
bao gồm cả A Cường, người đã quan tâm đến cô nhất.
A Cường nhìn
Tố Tố cúi đầu xuống, cuối cùng cũng đành nở nụ cười nhẹ nhõm, “Thế sao,
rượu mừng của em anh còn chưa được uống, cái này không thể thiếu được
đâu nhé!” Nói xong anh còn vỗ vỗ lên vai cô, “Nhớ kỹ, mọi người ở đây
chính là nhà ngoại của em, sau này nếu như cậu ta ức hiếp em, nhất định
phải nói cho anh biết.” Tố Tố cảm động, bắt lấy bàn tay anh đang muốn
thu về, rồi nắm thật chặt, “A Cường, cám ơn anh.” Bàn tay anh dày rộng
mà ấm áp, anh vẫn luôn luôn yên lặng, âm thầm chăm sóc và giúp đỡ cô,
dùng những cách thức quan tâm giản dị, đơn thuần nhất để làm bạn với cô, cùng cô bước trên mọi nẻo đường, anh chính là người anh mà cô tin tưởng nhất. Anh nhìn thấy trong mắt cô đã dâng đầy nước, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, cưng chiều vỗ lên trán cô, “Nha đầu ngốc, người một nhà
mà nói cám ơn cái gì.” Lệ ngấn quanh vòng, nhưng cô vẫn nở nụ cười vô
cùng hạnh phúc, người một nhà, họ vĩnh viễn sẽ là người một nhà.
–
Sau khi kết hôn được ba tháng, Tố Tố mang thai.
Người nhà Chung gia từ trên xuống dưới đều vô cùng phấn khởi, vui vẻ, đương
nhiên vẫn ngoại trừ ba Chung, người lạnh nhạt với cô nhất. Ngược lại bà
cụ là người vui nhất, vội vàng giục mẹ Chung đến nhà chăm sóc cho Tố Tố, nhất thời khiến cô trở thành một trân bảo được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, luôn luôn được yêu thương, che chở. Chung Bình cũng bắt
đầu đến chỗ A Nam để học tập kinh nghiệm làm bố, Lộ Lộ cũng thường đến
chỗ Tố Tố chơi, dặn dò cô những điều cần chú ý khi mang thai.
–
Chung Bình đẩy cửa phòng ngủ, nhìn Tố Tố đang yên tĩnh ngủ trên giường, nhớ
mẹ mình nói, Tố Tố đã ngủ cả một buổi chiều rồi, không nghĩ tới lúc mang thai, cô ấy lại có thể ngủ nhiều đến như vậy.
Anh thay quần áo,
rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó mới rón rén đến nằm nghiêng trên
giường, ngắm nhìn bộ dáng Tố Tố lúc ngủ, vùng xung quanh lông mày đều
cau lại, anh không nhịn được liền đưa tay ra khẽ vuốt, không biết cô mơ
tới gì nữa? Vì sao lại phải cau mày.
Không ngờ, Tố Tố lại bị anh đánh thức, cô giật giật hai mắt rồi chậm rãi mở ra, vừa nhìn thấy anh, thì mỉm cười, “Chung Bình.”
Chung Bình xốc chăn lên chui vào bên trong, ôm chặt cô vào trong lòng mình,
rồi hôn lên môi cô, bàn tay chậm rãi xoa lên phần bụng có chút nhô lên,
“Mệt lắm phải không?” Tố Tố nằm ở trong lòng anh, khẽ gật đầu, “Không
biết vì sao ngủ nhiều như vậy mà vẫn còn buồn ngủ.” Gần đây, cô thực sự
rất hay mệt mỏi, thường chỉ cần ngồi một lúc thôi là cả người đã lại rã
rời.
“Hôm nay thấy khó chịu sao?” Chung Bình đau lòng ôm lấy cô,
Tố Tố ốm nghén rất nặng, hầu như mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều nôn, cả ngày
cũng không ăn nổi thứ gì cả. Lúc này nhìn thấy mặt mũi cô đã có chút hốc hác, anh thương tiếc hôn nhẹ lên môi cô. Tố Tố khẽ lắc đầu, chỉ ôm anh
không nói chuyện nữa. Chung Bình cảm giác có cái gì đó không đúng, hình
như hôm nay cô có tâm sự thì phải, anh nâng mặt cô lên, “Sao vậy? Tại
sao không nói gì?”
Tố Tố rũ mắt xuống, vẫn lắc đầu. Chung Bình lo lắng ôm chặt cô, “Có phải là không thoải mái không?” Bởi vì mang thai,
nên Tố Tố có chút khác thường, đặc biệt là mấy ngày gần đây, cô thường
hay ngồi ngẩn ngơ không nói gì, cô nhất định là có tâm sự.
Tố Tố
trầm mặc cả nửa ngày, rốt cục mới mở mắt sâu xa nhìn anh, “Chung Bình,
em nghe người ta nói nghén nặng thường sinh con gái.” Anh nghe vậy thì
giật mình, chợt cười khẽ, thì ra cô đang lo lắng chuyện này. Bàn tay anh lại càng ôm cô chặt vào lòng, rất nhanh hôn lên môi cô một cái, “Sinh
con gái tốt mà, thu tiền của ngân hàng*”
*mình nghĩ ý của anh ấy
là, sinh con gái thì được nhà nước trợ cấp rất nhiều. “Trung Quốc hỗ trợ tiền ngay các gia đình khi sinh con gái. Các bé gái đi học được miễn
học phí. Họ còn có chính sách “tình thương”, nghĩa là các cán bộ cấp
thôn, xã, huyện phải hỗ trợ các gia đình sinh con một bề nữ. Khi chia
nhà, các gia đình sinh con gái được thêm một suất. Bố mẹ của những người sinh con gái khi về già nếu không có lương hưu sẽ được nhà nước chu cấp cho mỗi người 600 nhân dân tệ…” (nguồn trên mạng)
Tố Tố nhìn anh dường như không đồng tình cho lắm, vẻ mặt cô vẫn vô cùng phiền muộn,
“Nhưng em muốn con trai.” Cô biết bà cụ vẫn luôn mơ ước có một đứa chắt
trai, nên mới gấp gáp giục Chung Bình kết hôn, không phải thế sao? Hơn
nữa Chung Bình là cháu đích tôn của dòng họ, nhất định là ba anh cũng
muốn có một đứa cháu trai. Vì thế, cô mới cảm thấy áp lực rất lớn, nếu
như sinh con gái, chẳng phải sẽ làm bọn họ thất vọng sao?
“Sinh
con trai hay gái đều giống nhau. Con gái cũng tốt, sẽ giống em có một
đôi mắt đẹp này, có tính tình thiện lương, chu đáo.” Chung Bình xoa nhẹ
lên mắt cô, cười nói.
Tố Tố kéo tay anh xuống, lo lắng nói, “Em
biết rõ bà muốn chắt trai.” Anh còn cố ý giả vờ không biết, bà không chỉ một lần nhắc đi nhắc lại trước mặt bọn họ là phải sinh con trai, phải
thừa kế hương hoả của Chung gia, hơn nữa Chung Bình là cháu đích tôn, có con trai đối với anh là một điều vô cùng quan trọng.
Chung Bình
an ủi cô, “Đừng lo, chỉ là bà đã cao tuổi rồi, đương nhiên muốn có chắt
trai để bồng bế. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, có con gái còn được
người ta ngưỡng mộ nên em đừng bận tâm nữa.” Đương nhiên, anh hiểu rõ
mong muốn của cha mẹ mình, mẹ anh thì tạm thời không nói đến, còn bà và
ba anh đương nhiên là muốn có cháu trai rồi. Nhưng anh không muốn tạo áp lực cho cô, ngược lại anh còn thích con gái hơn, cứ nhìn cái thằng quỷ
nghịch ngợm Mạnh Tưởng kia mà xem, anh nghĩ có con gái là tốt nhất, còn
có thể gần gũi được.
Tố Tố ôm chặt anh, “Em không muốn làm mọi
người thất vọng.” Vừa nghĩ tới bà cụ sẽ thất vọng, trong lòng cô lại
sinh ra một loại cảm giác bứt rứt, cho nên cô vẫn hy vọng là mình mang
thai bé trai. Nhưng cô ốm nghén rất nặng, nghe mấy người già ở trong cô
nhi viện nói, phản ứng như cô thì sẽ sinh con gái thôi.
Chung
Bình vỗ nhẹ lên mặt cô, “Tố Tố, mang thai không phải vì những người
khác, em chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Không cho phép em cả ngày chau mày ủ dột nữa, nếu không, đứa bé sinh ra lại giống y hệt sáo đen, mắt cau hết lại không nhìn thấy gì nữa đâu.” (mắt nó cũng không cau lắm mà, chả
hiểu sao anh so sánh như vậy T___T)
Tố Tố vừa nghe, liền xì một
tiếng nở nụ cười, khẽ đánh anh, sao anh có thể tưởng tượng con mình xấu
xí như vậy (nguyên văn chỗ này con chó xấu xí ) Chung Bình nhìn cô rồi
nở nụ cười, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. An tâm mà dưỡng thai, nhất
định phải để tinh thần thoải mái, vui vẻ, tương lai con mình mới có thể
hoạt bát khoẻ mạnh được.” Tố Tố gật dầu, đúng vậy, để con mình sinh ra
thật khoẻ mạnh, cô nhất định phải vui vẻ mới được.
Chung Bình
chậm rãi xoa nhẹ lên bụng cô, nghiêm túc nói, “Bất kể là con trai hay
con gái, sau khi sinh ra đều phải đá vào mông nó, ai lại hại mẹ mình
chịu nhiều cực khổ như vậy.” Anh còn hận thù gì nữa, ha ha, trước sau
vẫn đau lòng cho Tố Tố hơn con mình.
Tố Tố đặt tay lên tay anh,
“Mẹ vì con chịu khổ là lẽ đương nhiên mà.” Cô rất tự hào vì mình cũng có thể trải qua…..những cảm giác thế này, để cho cô càng cảm nhận được sâu sắc hơn việc làm mẹ là một nghĩa vụ quan trọng thế nào.
Chung
Bình cảm động nhìn cô, vĩnh viễn cô cũng không biết nghĩ cho mình trước, thôi đi, để anh thay cô làm vậy, cả đời này anh sẽ làm thần hộ mệnh cho cô.
–
Trải qua một giai đoạn mang thai lâu dài sau đó, Tố Tố sinh được một bé gái, nặng 7 cân 6 lạng.
Quả nhiên, vừa nghe là bé gái, thì vẻ mặt bà cụ bỗng cứng đờ, nhưng rất
nhanh đã tươi cười nói, “Gái cũng tốt, để cho người khác thương yêu. Sau này lại sinh một em trai cũng được.” Ba mẹ Chung đứng ở bên cạnh nên
cũng nghe thấy rõ, ba Chung khẽ than nhỏ một tiếng, nhìn Chung Bình đang hưng phấn ôm con gái từ trong phòng đi ra, ông liền bước tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hồng hồng, vẫn còn nhìn thấy rõ được lông tơ,
đôi mắt nhỏ đang nhắm chặt lại, mũi hơi động động. Có lẽ là nghe được
tiếng động ở bên ngoài, đứa bé ở trong lòng ba nó liền giật giật, chu
cái miệng nhỏ, oa oa khóc lớn tiếng, thanh âm lanh lảnh vang dội, làm
mấy người đứng ngoài đều bị doạ đến giât mình.
Chung Bình nhanh
chóng đong đưa, nựng dỗ nó, ông nhìn chằm chằm vào đứa bé trong vòng tay anh, ánh mắt có phần đầy chờ mong. Chung Bình chợt thấy ấm lòng, đem
con gái đưa tới tay ông, “Ba, ôm một cái chứ?” Ông nghe vậy thì sửng sốt vài giây, sau đó run rẩy ôm lấy đứa bé, vừa đung đưa vừa lẩm bẩm nói gì đó. Nói cũng lạ, mới vừa rồi đứa bé còn oa oa khóc lớn tiếng cuối cùng
cũng yên tĩnh lại, ba Chung nhất thời nở nụ cười, “Cháu không khóc nhé.” Chung Bình nhìn vẻ mặt hưng phấn của ba anh, trong lòng cảm động, may
quá ông thích đứa bé này.
Mẹ Chung cũng kích động muốn ôm đứa bé, ba Chung lại luyến tiếc không chịu buông nó ra, đây là cháu gái của hai người họ, rốt cục cũng có thể lên chức ông chức bà rồi. Bà cụ lúc này
cũng tiến lại gần, luôn miệng trêu đùa với đứa nhỏ, đứa bé lại vừa mới
khóc xong, mũi nhỏ sụt sà sụt sịt một lúc mới an tĩnh lại, cuối cùng ngủ rồi. Bà cụ híp mắt nhìn đứa bé, từ từ nở nụ cười, đứa bé này cực kỳ
giống Bình Bình lúc vừa mới ra đời.
Đúng lúc y tá đi qua đây,
định ôm đứa bé mang đi. Ba Chung nhìn trong tay mình trống không, sửng
sốt nửa ngày, mới quay đầu nhìn Chung Bình, “Nó có ổn không?” Chung Bình kích động gật đầu, “Tốt ạ.” Không ngờ ba anh lại có thể chủ động quan
tâm đến Tố Tố, đây là lần đầu tiên. Trên mặt ông cũng có chút ngượng
ngập, quay đầu lại nhìn vợ mình, “Bình Bình không hiểu gì cả, bà giúp nó quan tâm một chút.” Nói xong ông liền đỡ bà cụ đi ra phía ngoài.
Chung Bình vui vể ôm mẹ mình, “Ba có thể tiếp nhận cô ấy rồi.” Bà cũng cười,
“Ba con thật ra chỉ mạnh miệng thôi, thật ra ông ấy đã sớm nhận Tố Tố từ lâu rồi, chỉ là không thể nào mất mặt được nên vẫn không chịu nói. Ông
ấy cũng từng lén nói với mẹ rằng, Tố Tố quả thật không phải người tham
lam tiền bạc.” Chung Bình trợn mắt lên, anh đã sớm nói Tố Tố không phải
người như vậy. Tóm lại, anh vô cùng vui vẻ khi cuối cùng ônh cũng thể bỏ qua thành kiến với cô, từ nay Tố Tố không còn phải lo lắng buồn rầu nữa rồi.
Tố Tố thật ra vốn sợ bà cụ và ba Chung không thích bé gái,
nhưng vừa nhìn thấy bọn họ mới ôm đứa bé là đều không ngỡ đặt xuống, thì mọi lo lắng mới dần dần đỡ đi. Lúc Chung Bình nói cho Tố Tố biết về sự
thay đổi của ông, Tố Tố vô cùng cảm kích gọi một tiếng ba, ông cuối cùng cũng đáp lại. Tố Tố cảm động tựa ở trong lòng Chung Bình, cả viền mắt
đều đã ướt đẫm.
Chung Bình thương tiếc hôn lên mặt cô, “Vui như
vậy không được khóc nữa.” Tố Tố ra sức gật đầu, đem cả mặt mình chôn sâu vào trong ngực anh. Cô chỉ mong mình có được một hạnh phúc nhỏ nhoi,
lại không nghĩ rằng hạnh phúc cuối cùng lại vượt xa hơn mọi mong đợi của cô, khiến cô cảm động đến mức rơi nước mắt, vui sướng giống như muốn
bay lên cao, mà hết thảy đều là nhờ có người đàn ông đang ở bên cạnh cô
lúc này, anh là người khiến cho cô cảm động nhất. Chung Bình, em yêu
anh.
Hạnh phúc, chỉ cần thật tâm nỗ lực giành lấy, một ngày nào
đó, nó sẽ lặng lẽ tới bên. Tố Tố đã được được hạnh phúc của cô ấy, còn
của bạn có thể xa xôi được hơn sao?
CHÍNH VĂN HOÀN