Thời gian ở bên nhau được tính bằng ngày,
thời gian xa nhau cũng được tính bằng ngày... Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy
không thể xác định được mọi thứ.
Cháo đậu xanh, hai món thanh đạm rau cải xào và giá đỗ
trộn, ngoài ra còn có cánh gà và bánh bao mua ở cửa hàng phía dưới nhà.
La Thanh Phong không đói lắm, nhìn thấy những món này bỗng nhiên cảm thấy thèm
ăn.
“Thế nào?” Hàn Hiểu nhìn anh gắp thức ăn, cẩn thận hỏi, “Vị ngon không?”
“Tàm tạm.” La Thanh Phong không ngẩng đầu nói, “Xào rau không phải là đều cho
muối và tỏi vào sao? Anh thấy ai xào cũng có vị như nhau. Em xào rau không khác
gì bố anh xào rau.”
Hàn Hiểu nghĩ ngợi một lát, vẫn không rõ rốt cuộc là anh khen tài nghệ của mình
giỏi bằng bố, hay là chê tài nghệ nấu ăn của bố anh ấy kém giống hệt mình.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung,” La Thanh Phong dường như đoán được cô đang nghĩ gì,
ánh mắt rời khỏi bát liếc nhìn cô, “Với trình độ này là đủ nuôi anh rồi, anh
không cầu kỳ. Sau này chúng ta ăn ở nhà, hàng ngày ra ngoài ăn rất đắt.”
Hàn Hiểu bật cười, “Anh nghĩ rất phải, em cũng có thời gian chăm sóc cho anh.”
La Thanh Phong cũng cười nói, “Không có thời gian đương nhiên là không ép được,
anh nói là lúc em nghỉ ở nhà, lúc được nghỉ phép ở nhà nấu cơm có được không?”
Khóe miệng anh có dính một hạt cơm, lúc cười trông rất ngốc nghếch.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy, con người trước mắt cô hoàn toàn không giống như con
người cô tưởng tượng bao năm nay. Đó là La Thanh Phong đẹp trai như hoàng tử
trong truyện tranh, rất tài giỏi và cao quý. Con người trước mặt cô, lúc không
vui thì nghiêm mặt, lúc vui lại có vẻ trẻ con...
Đơn giản và sinh động.
La Thanh Phong giơ tay lên, dùng một đầu đũa gõ lên mũi cô, “Này, vấn đề này
cần suy nghĩ lâu như thế sao? Trên phim nói phụ nữ thích ở nhà nấu cơm, thể
hiện tài nghệ nấu nướng.”
Câu nói “Trên phim nói” của La Thanh Phong khiến cho Hàn Hiểu nghĩ ngay đến câu
“Vợ tôi nói’ của nhân vật Ngụy Thục Phần trong một tiểu phẩm, cô ôm lấy bàn,
cười gập cả người.
La Thanh Phong không biết cô cười gì, trực giác mách bảo là có liên quan đến
câu nói của anh, anh bỏ đũa xuống, làm động tác như muốn cù cô, “Em đang cười
anh đúng không? Tự nhiên dám cười anh sao?”
Hai người đang trêu đùa nhau thì chuông điện thoại vang lên. Hàn Hiểu cầm máy,
thấy Hồ Đồng gọi đến. Ông là tổng giám sát bộ phận giám sát kỹ thuật, Hàn Hiểu
thấy trên màn hình hiện lên tên ông, liền đưa tay lên miệng La Thanh Phong làm
động tác yên lặng.
Giọng Hồ Đồng nghe rất hòa nhã, “Cô Hàn, cô nghỉ phép thế nào?”
Hàn Hiểu biết nếu không có chuyện công việc thì Hồ Đồng sẽ không gọi điện cho
cô, nhưng ông đã không nhắc đến trước nên cô cũng đành thuận miệng trả lời theo
câu hỏi: “Cũng tốt ạ, tài liệu chú giao cho cháu về khu D5 đã tổng hợp xong
rồi.”
Hồ Đồng khen cô: “Tốc độ như thế là nhanh rồi. Bản vẽ khu D5 để đó chú làm,
cháu chỉnh sửa những tài liệu hiện tại rồi gửi vào hòm thư cho chú.”
“Vâng.” Hàn Hiểu vội vàng gật đầu.
“Còn có một việc nữa.” Giọng Hồ Đồng có vẻ hơi thận trọng, Hàn Hiểu có thể hiểu
ông đang nói đến chuyện chính. Quả nhiên, những lời tiếp theo của Hồ Đồng có vẻ
như xin lỗi, “Là thế này, chú biết kỳ nghỉ của cháu còn hơn một tuần nữa, nhưng
giai đoạn hai bắt đầu tiến hành kiểm tra sớm hơn, chúng ta cần phải có người
đến phối hợp. Nếu cháu không có việc gì gấp, cháu xem có thể lên sàn thi công
sớm được không?”
Hàn Hiểu bất giác nhìn La Thanh Phong, anh ấy có được coi là việc gấp không?
Miệng cô bình tĩnh trả lời, “Được. Hôm nào ạ?”
“Sáng sớm mai.” Hồ Đồng nghĩ một lát rồi nói, “Nhớ mang tài liệu theo. Những
tài liệu đó mượn ở phòng tư liệu nên phải trả lại họ.”
Hàn Hiểu đồng ý, ánh mắt nhìn La Thanh Phong bất giác có phần lưu luyến.
La Thanh Phong đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, “Phải đi rồi sao?”
Hàn Hiểu tắt điện thoại, buồn bã gật đầu.
“Lại hai mươi tám ngày à?” La Thanh Phong thở dài, “Vì sao phải là hai mươi tám
ngày? Gấp quá.”
Dường như là một thời gian rất dài, nhưng...
“Đợi bao giờ em quay lại sẽ có cả một tháng nghỉ phép.” Hàn Hiểu cố gắng làm
cho giọng nói của mình nhẹ nhàng. Hai mươi tám ngày, từ lúc họ bắt đầu hẹn hò
đến nay chưa quá hai tuần.
Những ngày ờ bên nhau
tính từng ngày, những ngày xa nhau cũng tính bằng ngày... Bỗng nhiên Hàn Hiểu
cảm thấy không xác định được mọi thứ. ở Hải Công, có rất nhiều trường hợp vì
một thời gian dài không được ở bên nhau mà dẫn đến rạn nứt tình cảm, ví dụ như
Mạnh Giao. Nghe nói chú ấy không thể có người yêu, vì vừa quen vài ngày đã phải
đi làm dự án, sau khi làm xong dự án quay về, người ta đã trở thành bạn gái của
người khác rồi.
Hàn Hiểu thở dài.
La Thanh Phong lại gần chạm môi lên trán cô. ở khoảng cách gần như thế này, ánh
mắt của anh long lanh và trong sáng như một đứa trẻ. Khuôn mặt cô như được soi
trên mặt nước hồ, cô ngốc nghếch nhìn anh.
La Thanh Phong ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Ngoan ngoãn đi, anh chờ em
quay về.”
Thu dọn xong đồ đạc, cô gọi điện cho La Thanh Phong nhưng không có ai nghe máy.
Sau đó vài phút gọi lại nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy bất an nên gọi điện cho Thôi Hạo, nhưng chỉ có nữ
y tá trực ban nghe. Cô ấy nói với giọng hơi mất kiên nhẫn: ‘Bác sỹ Thôi đang
làm phẫu thuật.”
Hàn Hiểu đi tắm trong tâm trạng không yên tâm, khi ra cô lại gọi điện cho La
Thanh Phong nhưng vẫn không có người nghe máy. Gọi điện cho Thôi Hạo, điện
thoại được kết nối.
“Thôi Hạo, tôi là Hàn Hiểu,” Hàn Hiểu hỏi thẳng, “Tôi đang tìm La Thanh Phong
nhưng không có ai nghe máy. Anh ấy có liên lạc với anh không?”
Thôi Hạo nghe thấy giọng cô có vẻ lo lắng nên không thể trêu đùa cô, “Cô đừng
lo, đợi tôi đến phòng tranh xem thế nào, có việc gì tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Hàn Hiểu thở phào nhẹ nhõm, có vẻ hơi ngại, “Anh có đi được không?”
“Không sao?” Thôi Hạo trả lời rất thoải mái, “Vừa hết giờ làm rồi.”
Đặt điện thoại xuống rồi lại gọi cho La Thanh Phong, đúng là không có ai nghe.
Thôi Hạo chào y tá trực ban rồi vội vàng bắt xe đến thẳng phòng tranh.
Xe vừa rẽ vào đường Hà Bắc, Thôi Hạo thấy ngoài phòng tranh có rất đông người,
bên đường còn có hai chiếc xe cảnh sát.
Thôi Hạo giật mình, vội vàng bảo lái xe dừng xe. Không đợi được trả tiền thừa,
anh đã mở cửa xuống xe chạy vội vào đám đông.
Đèn của phòng tranh nghiêng ra phía đường, cửa kính bị đập vỡ, vụn kính rơi
khắp nơi trên mặt đất... Giống như vừa có một trận bão đi qua.
Hai nhân viên cảnh sát đang đứng ở cửa phòng tranh tìm hiểu tình hình, Thôi Hạo
nhìn thấy La Thanh Phong.
Cánh tay La Thanh Phong không biết bị vật gì đập vào, được buộc bằng một chiếc
khăn mùi xoa, máu chảy thấm thành vài mảng trên chiếc áo phông màu nhạt, mái
tóc rối không che được một vết thâm tím gần lông mày. Cũng may, ngoài cánh tay,
có vẻ như trên người không có vết thương nào khác. Bên cạnh anh là hai sinh
viên làm thêm, áo sơ mi bị rách toạc, trên mặt cũng có vết thương. Nhưng có vẻ
như tình trạng của La Thanh Phong nghiêm trọng hơn.
Thôi Hạo vỗ vai La Thanh Phong, “Sao lại đến nỗi này?”
“Không sao.” La Thanh Phong lắc đầu, “Có người đến gây sự.”
Như vậy còn nói là không sao? Thôi Hạo nhìn vào mắt La Thanh Phong dò hỏi. La
Thanh Phong biết anh muốn hỏi gì, nhưng chỉ yên lặng lắc đầu mà không tỏ thái
độ gì.
Viện cớ mình phải băng bó vết thương, La Thanh Phong cho cậu Lý là người bị
thương nhẹ khai báo với cảnh sát. Xe cảnh sát đi rồi, mọi người đến xem cũng
dần dần tản đi hết. Lúc này, Thôi Hạo mới nhớ đến việc Hàn Hiểu gọi điện thoại
cho mình, vội nói: “Hàn Hiểu không tìm được cậu nên rất lo lắng. Cậu vẫn chưa
nói với cô ấy sao?”
La Thanh Phong rút điện thoại từ trong túi quần. Điện thoại không bị vỡ, trên
màn hình có rất nhiều cuộc gọi lỡ. La Thanh Phong gọi lại, điện thoại được kết
nối ngay lập tức. Giọng Hàn Hiểu có vẻ rất lo lắng, “La Thanh Phong, anh không
nghe điện thoại lâu như vậy, có chuyện gì xảy ra không?”
“Không có gì,” La Thanh Phong quay người đi, cố gắng để giọng mình bình tĩnh
như mọi khi, “Anh bận việc ở dưới nhà, điện thoại để quên ở trong phòng tranh.”
“Thật sao?” Giọng Hàn Hiểu có vẻ như đang nghi ngờ với cách giải thích này.
“Đương nhiên là thật,” La Thanh Phong nhìn xuống, cười nhẹ nhàng, “Thật sự là
không có gì, em đừng nghĩ lung tung. Em đã thu dọn đồ xong chưa? Nếu mà quên
gì, đến lúc lên sàn thi công mới nhớ ra thì gọi trời trời không đáp, gọi đất
đất không thưa đâu.”
Không biết Hàn Hiểu có nhận ra anh đang đang cố ý đánh trống lảng không, anh
không thấy cô nói gì. Trong phút giây yên lặng đó, đột nhiên trong lòng La
Thanh Phong cảm thấy ấm áp. Mọi người đều nói trực giác của phụ nữ rất nhạy
cảm, có lẽ cô ấy cũng cảm nhận thấy điều gì đó, như vậy có được coi là lòng đã
hiểu nhau không?
“Có việc gì anh đừng giấu em.” Hàn Hiểu không yên tâm dặn dò.
“Ừ, anh không giấu em.” La Thanh Phong nhìn lên tường cười. Trên tường là vị
trí treo bức tranh tĩnh vật màu sắc tươi đẹp, bây giờ bức tranh đã bị phá hỏng,
tấm vải vẽ rơi xuống cong lại, để lộ ra tấm gỗ lót phía sau, giống như một tác
phẩm nghệ thuật đáng ghê tởm, “Có việc gì vui anh sẽ không giấu em. Mau nghỉ
ngơi đi.”
Hàn Hiểu không yên tâm dặn dò vài câu rồi lưu luyến tắt điện thoại.
La Thanh Phong nhìn màn hình điện thoại tối dần, nụ cười trên môi biến mất.
Thôi Hạo nhìn anh, hơi chau mày, “Việc lớn như vậy cậu không nói cho cô ấy
sao?”
La Thanh Phong lắc đầu, “Ngày mai cô ấy phải lên sàn thi công.”
Thôi Hạo không nói gì nữa, quay đầu nhìn đầy xót xa rồi hỏi nhỏ: “Người của
Mạnh Hằng Vũ sao?”
La Thanh Phong không đáp, chỉ im lặng nhìn những vụn kính vỡ dưới chân.
Sau khi ở phòng khám băng bó vết thương xong, đã sắp đến nửa đêm rồi. Thôi Hạo
ngồi vào khoang lái, châm một điếu thuốc, nghĩ thế nào đưa một điếu cho La
Thanh Phong.
Trong không gian mờ mịt khói thuốc lá, mọi thứ trở nên rất mơ hồ. Vô hình, hai
người đều cảm thấy có một áp lực kỳ lạ.
“Lần trước cậu bị đánh cũng là do Mạnh Hằng Vũ làm à?” Thôi Hạo hít một hơi
thuốc rồi hỏi nhỏ, “Rốt cuộc con người này muốn làm gì?”
“Người như anh ta không để ý đến sự tồn tại của mình, điều anh ta coi trọng là
Vu Dương và dòng họ Vu của cô ta.” Khóe miệng La Thanh Phong hơi cong lại, nở
một nụ cười tự chế giễu, “Chỉ cần làm cho Vu Dương vui, việc gì anh ta cũng vui
vẻ làm.”
“Such a fruitcake! ” Thôi Hạo chửi.
Thôi Hạo hừ một tiếng, “Lần trước là có việc gì?”
“Không có gì,” La Thanh Phong lười biếng dựa người vào ghế giải thích, “Mạnh
Hằng Vũ đang theo đuổi Vu Dương, Vu Dương không biết ăn nhầm phải thuốc gì, nói
với hắn mình là gì của cô ta, vì thế hắn phát khùng. Mình giải thích với mấy
người đó Vu Dương chỉ là người đầu tư vào phòng tranh, họ không tin nên ra
tay...”
Thôi Hạo hừ một tiếng, “Nếu là mình, mình cũng không tin.”
La Thanh Phong bật cười, “ông Thôi, rốt cuộc là ông đứng về bên nào?”
Thôi Hạo lại hỏi: “Vu Dương nói sao?”
La Thanh Phong cúi nhìn khói thuốc đang bay lượn, không bộc lộ thái độ gì nói:
“Vu Dương không thừa nhận, cô ta nóikhông có quan hệ gì với Mạnh Hằng Vũ.”
Thôi Hạo hừ một tiếng, “Cậu tin sao?”
La Thanh Phong lắc đầu, “Việc lần đó, tám chín mươi phần trăm là lúc đầu Vu
Dương không biết, dù sao lúc đó mình và cô ta vẫn chưa lật mặt với nhau. Nhưng
chắc chắn là về sau cô ta đã điều tra ra.”
“Điều tra xong cũng không nói với chúng ta một tiếng? Con người đáng chết này.”
Thôi Hạo đập tay lên vô lăng, mắng nhỏ, “Hình Nguyên thì sao?”
“Về Đức rồi. Không biết có phải là đi uống rượu hỉ của anh trai mình không.”
Không biết La Thanh Phong nhớ ra điều gì, cười một tiếng, “Nghe ngóng về anh ta
qua mình làm gì? Không phải là cậu có ý gì với anh ta chứ? Mình cảnh cáo cậu,
đó là một kẻ xấu, số người anh ta hại còn nhiều hơn số bệnh nhân mà cậu đã điều
trị.”
Thôi Hạo liếc nhìn anh, không để ý đến câu nói lạc đề đó, “Những việc Vu Dương
làm, rốt cuộc anh ta có biết không?”
La Thanh Phong thở dài, “Có lẽ là không biết. Nếu anh ta ở thành phố T, Vu
Dương đâu dám đi lại với Mạnh Hằng Vũ trơ trẽn như thế? Đều là mua bán làm ăn
kiểu xã hội đen, nhưng con đường của họ Vu và Mạnh Hằng Vũ khác nhau.”
Thôi Hạo không nói gì.
Việc dòng họ Vu có quan hệ với xã hội đen, anh chỉ “nghe thấy nói thế”. Nhưng
việc phòng tranh bị đập phá là một sự thật hiện ra ngay trước mắt. Hàn Hiểu nói
bây giờ đi báo cảnh sát cũng không kịp, cách nói này thật ra cũng không phải
quá ngây thơ. Mạnh Hằng Vũ, một nhân vật có tầm cỡ như vậy lại không biết lấy
tiền để che đậy sao, tiền đã bỏ ra, liệu còn ai dám chắn đường?
Ăn của người ta thì phải tự bịt miệng, chân lý này ở đâu cũng đúng. Huống hồ,
cảnh sát làm việc cần phải có bằng chứng, nếu điều tra tiếp vụ phòng tranh bị
phá, có lẽ cũng chỉ điều tra ra vài tên tép riu mà thôi. Nếu nói là do Mạnh
Hằng Vũ làm, trong mười người cũng phải có chín người nghĩ kẻ này túng quá nên
bị điên, muốn tống tiền nhà giàu.
“Such a fruitcake!”Thôi Hạo lại chửi một câu. [“Such a fruitcake! ” là một
câu chữ có nghĩa là “Đồ gay!” hoặc “Đồ điên!”]
La Thanh Phong cười nhỏ, “Xin cậu chửi người khác thì cũng phong phú một chút.
Quanh đi quẩn lại chỉ có một câu, đúng là không sáng tạo.”
“Câu này chửi rất thuận miệng.” Thôi Hạo đập vào vô lăng, “Về phòng tranh hay
về nhà? Hay là về nhà mình, sau khi chúng gây sự không được mình cũng nên tránh
đi.”
La Thanh Phong lắc đầu, “Phòng tranh, vẫn còn một đống việc, không thể để cho
mấy đứa trẻ vẫn chưa tốt nghiệp phải đứng ra gánh vác được.”
Thôi Hạo không nói gì nữa.
Lúc xe chạy về đến đường Hà Bắc, Thôi Hạo lại hỏi: “Bây giờ cậu có dự định gì?”
La Thanh Phong nói: “Lúc đầu mình đồng ý để Vu Dương tham gia vào phòng tranh
là vì nể mặt chị dâu mình. Bây giờ đã ầm ĩ đến mức này, điều mình hy vọng nhất
là cô ta rút tiền về, sau đó đi càng xa càng tốt.”
Thôi Hạo không nói gì.
La Thanh Phong lại nói: “Mình không thiếu tiền, nhưng trong việc làm ăn, mình
không muốn lộ mặt, vì thế điều mình thiếu là một người đầu tư trên danh nghĩa.”
Thôi Hạo lắc đầu, giọng nói có vẻ như trong họa có phúc, trong phúc có họa, “Vu
Dương không biết trong hội chợ triển lãm, bức tranh sơn dầu bán được bốn trăm
nghìn đô la Hồng Kông của Tạ Đơn Thanh chính là của cậu sao?”
La Thanh Phong không nói gì. Anh không hề có ý giấu cô ta, chỉ là... Lúc đầu,
mục đích đến học viện mỹ thuật Munich của cô ta là muốn tìm một người có tư
chất để đầu tư, gặp một người làm ăn như cô ấy, La Thanh Phong có một chút
phòng bị theo bản năng.
Thôi Hạo cười lớn, “Tốt, rất tốt. Để cho đối thủ khinh địch là mấu chốt để
chiến thắng mà, cao tay!”
Xe dừng lại bên ngoài phòng tranh, La Thanh Phong vịn vào tay nắm cửa, quay lại
nhìn Thôi Hạo rất chăm chú, “ông Thôi, nhờ ông một việc.”
“Nói đi.” Thôi Hạo đồng ý, không để tâm gì hết.
“Ngày mai cậu tiễn Hàn Hiểu thay mình, tùy cậu tìm ra một lý do...” Nói rồi anh
chỉ lên vết thâm tím trên mặt mình, “Mình không thể đi với bộ dạng thế này
được, cô ấy phải lên sàn thi công một tháng.”
Thôi Hạo nghĩ, “Nếu nói là cậu bận làm ăn gì đó thì rõ ràng là chúng ta trọng
tiền bạc mà xem thường tình cảm. Hay là nói cậu bị chó cắn, đi lên đi xuống cầu
thang không thuận tiện nên bị mình nhốt trong nhà.”
La Thanh Phong cười mắng: “Cậu mới bị chó cắn.”