Tình Yêu Không Trốn Chạy

Chương 14: Chương 14: Bánh ga tô sô cô la




Chỉ có điều... vì sao cảm giác này lại do người đó mang đến cho cô? Không có đường lùi, chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt.



Hàn Hiểu hy vọng ánh mắt của mình có thể chiếu xuyên qua các thực thể để ngăn bước chân anh ta, hoặc anh ta tốt bụng nhận ra sự sợ hãi và chống cự trong ánh mắt của cô mà dừng bước.

Đáng tiếc là không.

Hình Nguyên bước từng bước đến trước mặt cô, sau đó đặt một cánh tay lên cạnh đầu cô.

Khoảng cách rất gần, thậm chí Hàn Hiểu có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh ta. Cô muốn quay mặt đi nhưng bị anh giữ lấy cằm.

Hàn Hiểu thấy rất đau, “Anh...”

Đầu ngón tay Hình Nguyên dùng lực rất mạnh như có thể làm gãy xương cô. Hơi thở của anh phả lên tai cô, giọng lạnh lùng, “Hàn Hiểu, tốt nhất là cô không nên nói trước mặt tôi những lời tôi không muốn nghe.”

Hàn Hiểu dùng một tay đẩy anh ta ra nhưng không có tác dụng gì. Người này rất có cơ bắp và khỏe hơn cô nhiều. Trong lòng cảm thấy sợ hãi, Hàn Hiểu bắt đầu cào cấu lên tay anh, càng lúc càng tức giận.

Hình Nguyên thấy cánh tay mình bị cô cào chảy máu, chau mày lại, “Cô là mèo hoang à?”

Chưa kịp dứt lời, Hàn Hiểu đã định cào lên mặt anh.

Hình Nguyên vội vàng tránh sang một bên, bàn tay kẹp lấy cằm cô thả lỏng ra. Hàn Hiểu cào vào không trung, cô dựa vào tường thở dốc, khuôn mặt vốn trắng giờ đỏ bừng lên.

“Anh thử bắt nạt tôi nữa xem!” cắn răng nói xong câu đó, mắt Hàn Hiểu đột nhiên đỏ lên. Không biết vì sao lúc này, những buồn tủi sau khi thất nghiệp, sự vất vả trên sàn thi công và cảm giác cô đơn không sao chịu đựng nổi, những gì được và mất khi đến với La Thanh Phong... đều hiện lên trong đầu cô.

Cô đã phải chống cự những điều đó bấy lâu nay nên cảm thấy rất mệt mỏi.

Vậy mà con người kỳ lạ này còn chạy đến đây bắt nạt cô...

Hình Nguyên hoảng hốt nhìn những giọt nước mắt của cô, lòng căm hận trong lòng bỗng dưng tan biến, không hiểu vì sao cô gái này lại giống hệt trẻ con, không đánh được là khóc...

“Tôi không bắt nạt cô,” Hình Nguyên giơ tay cho cô thấy những vết cào trên tay mình, “Rõ ràng là cô đang bắt nạt tôi! Cô xem, chảy máu rồi!”

Hàn Hiểu mở to mắt nhìn anh, những giọt nước mắt trong như ngọc rơi xuống.

“”Này,” Hình Nguyên vội vàng nói, “Đừng khóc!”

Nước mắt của Hàn Hiểu vẫn rơi từng giọt rồi đua nhau rơi xuống.

“Này, này, đừng khóc đừng khóc.” Hình Nguyên luống cuống chân tay, “Tôi không làm gì cô mà, đúng không? Tôi không làm gì cô, cô khóc cái gì? Cô không được không biết xấu hổ như thế... Nghe tôi nói này, Hàn Hiểu...”

Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến Hàn Hiểu sợ hãi, đến lúc này, cô cảm thấy hơi tức giận và không muốn thừa nhận mình bị bắt nạt. Có lẽ vì nước mắt tích tụ quá lâu nên đến lúc này cô không sao kìm nén được. Lúc đầu cô còn cố gắng chịu đựng, sau đó, cô quỳ xuống đất khóc rất to.

Hình Nguyên không biết phải làm gì đi xung quanh cô hai vòng rồi cũng quỳ xuống, cố gắng kéo đầu cô lên khỏi đầu gối, “Hiểu Hiểu, cô có thể... ái...”

Trong lúc kinh động, Hàn Hiểu lại cào lên tay anh chảy máu rồi giống như một con mèo bị trêu chọc, vừa khóc vừa lao vào cào anh, miệng không ngừng mắng: “Cho anh bắt nạt người khác! Cho anh bắt nạt người khác...”

Hình Nguyên vừa tò mò vừa buồn cười nhìn cô rồi giữ hai tay cô đang ôm lấy mặt. Anh định giải thích nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như muốn tóe lửa của cô, Hình Nguyên không nhịn được bật cười, “Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu... Cô không thể không biết xấu hổ như thế này...”

Hàn Hiểu tức giận nhưng không có cách nào giãy giụa thoát khỏi anh, mắt cô đỏ hoe, nước mắt lại rơi xuống.

Hình Nguyên đang cười thấy vậy, đôi mắt đen của anh trở nên trầm tư.

Hàn Hiểu không hiểu, chỉ cảm thấy dường như anh ta không phải đang nhìn mình. Nhưng cho dù nhìn ai, vì sao anh ta lại chạy đến đây làm ầm ĩ? Hàn Hiểu vốn rất tin tưởng vào chiếc cửa chống trộm của mình, anh ta làm thế này khiến cô không biết phải làm sao để sống tiếp? Đổi cửa? Hay là đổi nhà? Tiền nhà cô vẫn còn chưa trả hết...

Hai tay cô đột nhiên cảm thấy được thả lỏng, cô mất thăng bằng nên lao đầu vào lòng Hình Nguyên.

Mùi thuốc lá và nước hoa trên người anh lẫn vào nhau, giống như một tấm vải được phơi dưới nắng, thô ráp nhưng ấm áp.

Cách một lớp áo mỏng, mặt Hàn Hiểu có thể cảm nhận rõ hơi nóng trên da anh. Cảm giác hoảng hốt chỉ tồn tại trong vài giây rồi nhanh chóng bị thay thế bằng sự ngượng nghịu. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ không biết đang nhìn ai của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy bực bội muốn chửi mắng. Anh muốn phát điên thì đi chỗ khác, vì sao lại đến chỗ cô làm gì?

Hàn Hiểu bất chấp tất cả đẩy anh ra, chạy vào nhà vệ sinh không quay đầu lại.

Nước mắt nước mũi khiến mặt cô lem nhem, Hàn Hiểu mở vòi nước vội vàng rửa mặt. Ánh sáng trong nhà vệ sinh không tốt, nhìn lên gương, cô thấy khuôn mặt của mình tái nhợt, hai mắt đỏ quạch trông rất khó coi. Nhưng... trước mặt người này, Hàn Hiểu cũng không cần phải đẹp.

Hàn Hiểu lấy khăn lau mặt, dựa người vào bồn nước đứng bất động hồi lâu. Khóc nhiều để giải tỏa khiến Hàn Hiểu có cảm giác hơi mệt mỏi, cô cảm thấy không còn đủ sức để đối mặt với người đàn ông đó nữa, cô muốn đứng mãi ở đó cho đến khi anh ta rời đi.

Nhưng người đó là Hình Nguyên, rõ ràng cách chạy trốn này không có tác dụng.

Khi cô mệt mỏi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Hình Nguyên đang đứng bên cửa sổ hút thuốc và quay lưng về phía cô. Ánh đèn không chiếu được đến góc đó nên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta có vẻ rất mơ hồ.

Hàn Hiểu khoanh tay đứng ở cửa nhà vệ sinh, không muốn bước lên phía trước, “Anh lập tức ra khỏi đây ngay bây giờ, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Hình Nguyên quay lại nhìn cô, ánh mắt anh rất sáng nhưng không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.

Hàn Hiểu cúi đầu không nhìn anh ta, nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết cửa ở đây không ngăn được anh, tôi chỉ hy vọng anh có thể để tâm đến thân phận của mình, không làm những việc nhàm chán như thế này nữa.”

“Nhàm chán?” Hình Nguyên nhắc lại hai tiếng đó, dường như đang hỏi cô và hỏi chính mình.

“Đúng, nhàm chán.” Hàn Hiểu liếc nhìn anh rồi cúi đầu, “Anh đừng cho rằng tôi không biết anh muốn đến đây gặp tôi làm gì. Chỉ là một khuôn mặt tương tự mà thôi, tôi cảm thấy anh nhìn ảnh của cô ấy là đủ rồi, hoàn toàn không cần phải đến làm phiền một người không có liên quan như tôi.”

Hình Nguyên không nói gì.

Tất cả sự cay độc của Hàn Hiểu bị người đàn ông này làm thức dậy, giọng điệu của cô không còn kiêng dè gì nữa, “Gặp người mà mình thích không biết cách giành lấy, khi thua rồi còn trút giận lên người không có liên quan. Anh có còn là đàn ông không?” Cô nhìn xuống chân, trong đáy mắt có một thái độ gì đó thoáng qua rồi biến mất. Rõ ràng là khinh miệt, không cần phải che giấu.

Hình Nguyên không ngờ cô lại biết chuyện của mình và Anne Bạch nên có vẻ hơi ngạc nhiên, anh muốn biết vì sao cô lai biết chuyện này, nét mặt trở nên trầm tư, “La Thanh Phong nói sao?”

Hàn Hiểu không để tâm đến giọng điệu của anh, thản nhiên đáp: “Lúc Vu Dương và anh ấy cãi nhau có nhắc đến cái tên này nên tôi đã hỏi.”

Hình Nguyên vứt nửa điếu thuốc còn lại ra ngoài cửa sổ, nhất thời không biết phải nói gì.

Chuông chiếc điện thoại ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Hình Nguyên cầm điện thoại nhìn rồi chào cô mà không bộc lộ thái độ gì, “Tôi phải đi đây. Đợi tôi xong việc, chúng ta sẽ nói chuyện. Tôi đã cho thư ký số điện thoại của cô, cậu ta sẽ thường xuyên gọi điện cho cô, nếu cần gì cô có thể nói với cậu ta.”

Hàn Hiểu liếc nhìn anh, “Tôi không có thói quen lợi dụng người khác, tôi với anh không quen nhau.”

Hình Nguyên nửa như cười nửa như không bước lại gần cô, Hàn Hiểu hơi căng thẳng nhưng chân cô không buồn nhấc lên nữa. Cô chỉ có thể đứng nhìn anh bước lại rồi dừng lại cách cô đúng một bước chân.

“Cô quen ai? La Thanh Phong?” Hình Nguyên hạ giọng hỏi cô, “Thằng nhóc này ngáng chân tôi, tôi vẫn còn chưa tính sổ với nó!”

Hàn Hiểu không biết anh nói như vậy là có ý gì, cô trợn mắt nhìn anh, đang định nói gì đó, Hình Nguyên đã đưa tay vén tóc xòa xuống mặt giúp cô, động tác nhẹ nhàng... khiến cô sởn tóc gáy.

Tay Hình Nguyên trượt qua gò má cô, lưu luyến trên vành tai cô, “Cô gái ngốc nghếch, cuộc sống của La Thanh Phong không phù hợp với cô.”

Hàn Hiểu nghiêng đầu đi, khiêu khích hỏi lại: “Vậy phù hợp với ai? Anh?”

Hình Nguyên nhìn cô một lát, không nói gì mở cửa bước ra ngoài. Không biết vô tình hay hữu ý, anh đóng cửa rất mạnh khiến cô có cảm giác như tường rung lên.

Hàn Hiểu mắng nhỏ: “Đồ biến thái!”

Tên biến thái đó để lại quà cho cô, cho đến khi chuẩn bị đi ngủ đóng cửa sổ cô mới để ý đến.

Đó là một chiếc hộp vuông rất nhỏ bị rèm cửa che khuất, chỉ để lộ một dây ruy băng màu đen rất đẹp. Hàn Hiểu chưa mở ra đã ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, mùi của bánh ngọt. Hàn Hiểu do dự một lát rồi mở hộp ra, hóa ra là một chiếc bánh ga tô sô la, bên trên có phết bơ hình người tuyết đang cười.

Mệt mỏi suốt cả buổi tối, lúc này đột nhiên ngửi thấy hương thơm nức của bánh ngọt, cô có cảm giác thèm ăn. Dù sao cũng chỉ là một chiếc bánh ga tô, nếu từ chối thì nhỏ nhen quá...

Hàn Hiểu vừa nghĩ tên biến thái này thật giảo hoạt, vừa lấy dĩa xúc bơ đưa lên miệng.

Hương thơm và vị ngon ngọt tan ra trong miệng, đánh thức tất cả mọi tế bào vị giác của cô khiến cho cô cảm thấy hơi xúc động.

Ngay cả tâm trạng của cô cũng tự nhiên thay đổi.

Vị ngọt khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Khi Hàn Hiểu ngồi khoanh chân trên giường ăn từng miếng bánh ga tô, tự nhiên cô nhớ đến câu nói này.

Chỉ có điều... vì sao cảm giác này lại do người đó mang đến cho cô?

Tuy nói là có một phòng khách một phòng ngủ nhưng thật ra nhà của Hàn Hiểu rộng chưa được bốn mươi mét vuông.

Một mặt tường được cải tạo thành tủ tường để Hàn Hiểu xếp giày, ô và các thứ đồ lặt vặt. Một mặt tường khác có lắp gương chiếu vào cửa sổ nên giúp mở rộng không gian của nhà. Góc tường có đặt một chậu cây cao bằng đầu người, lá xanh rì.

Phòng không đến bốn mươi mét vuông, được dùng cửa sổ ngăn làm hai bộ phận. Bên phải là nơi cô nghỉ ngơi, có tủ quần áo, giường và một chiếc tủ ở đầu giường. Bên trái rõ ràng là chỗ làm việc, ngoài tủ sách và một chiếc bàn, tất cả các đồ khác đều được để lộn xộn trên nền nhà bằng gỗ sáng màu.

Do là căn trên cùng nên trần nhà hơi nghiêng về phía cửa sổ. Cô mở cửa sổ trời để có thể nằm trên giường ngắm sao..

Đây là lần đầu tiên La Thanh Phong đến nhà của Hàn Hiểu, độ rộng tương tự dự đoán của anh, mức độ lộn xộn cũng thế. Có điều khác biệt là ở đây có vẻ nữ tính dịu dàng của con gái hơn anh dự đoán. Ga trải giường không phải là màu xanh cổ lỗ mà là hoa văn màu tím phớt hồng; rèm cửa không phải kiểu cửa chớp đơn giản mà có rèm trắng thêu màu xanh lá cây; ngay cả chiếc đèn trên tủ phía đầu giường cũng có hình dáng hoa văn rất tinh tế...

Những điều ngoài dự đoán này khiến anh cảm thấy thú vị.

Nhà bếp nằm ở một phía khác trong nhà, cánh cửa kính đang mở một nửa, Hàn Hiểu đang quàng tạp dề rửa rau. Tiếng nước chảy rào rào xen lẫn tiếng nhạc bên nhà hàng xóm vọng lại.

Có lẽ linh cảm được ánh mắt của La Thanh Phong đang nhìn mình, Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, hất hất cằm về phía bàn, “Bên trái tủ có bánh quy, nếu anh đói thì ăn trước.”

La Thanh Phong lắc đầu, “Mẹ anh toàn lấy bánh quy nuôi mèo, nên theo phản xạ có điều kiện, nhìn thấy thử đó là anh nghĩ đến thức ăn cho mèo.”

Hàn Hiểu mím miệng cười, cẩn thận hỏi lại anh: “Em nhớ nhà anh ở Thượng Hải đúng khong? Vì sao anh... không về Thượng Hải?” Câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ lâu nhưng không dám.

La Thanh Phong xoa mặt, hàm hồ trả lời: “Đó là vì... không muốn bị quản lý chặt chẽ quá, ở đây cách Thượng Hải không gần không xa, vừa đẹp.”

Trong lòng Hàn Hiểu có một cảm giác hơi nặng nề. Cô cúi đầu, tiếp tục rửa dưa chuột trong chậu, khóe miệng bất giác mỉm cười.

La Thanh Phong nghịch sách trên bàn cô một lát, đó là sách chuyên ngành của Hàn Hiểu, anh không hiểu nên không có hứng thú. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một khung ảnh bằng gỗ treo phía trên bàn. Trong đó là một tấm ảnh đã cũ, có rất nhiều người trong ảnh, nhìn rất quen.

La Thanh Phong cẩn thận cầm khung ảnh. Anh đã từng có một bức ảnh hệt như thế, nhưng do di chuyển quá nhiều nơi nên không biết đã làm mất ở đâu rồi. Trong tấm ảnh có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi, hàng trên cùng nửa quỳ nửa ngồi, lấy bục giảng làm bậc thềm, đứng quây lai thành một hình bán nguyệt. Trên bảng đen phía sau có viết dòng chữ “Chào đón tết nguyên đán”, bên cạnh có vẽ rất nhiều bóng bay, đó chính là tác phẩm của anh năm đó...

La Thanh Phong mỉm miệng cười. Có lẽ là tết nguyên đán năm học lớp 11, ngày lễ cuối cùng anh ở thành phố T.

Anh dễ dàng nhận ra mình đứng ở giữa hàng cuối cùng, tóc hơi rối gần như che hết mắt trái, ánh mắt có vẻ hơi ngang ngược. Còn Hàn Hiểu đứng ở hàng phía trên anh chỉ cách một người, tóc buộc gọn, cười e thẹn trước ống kính.

Ấn tượng mơ hồ của anh nhờ bức ảnh trở nên rõ ràng, La Thanh Phong dường như có thể nhìn thấy cô bạn học đặt sách giải trí dưới sách hóa học xem trộm năm đó, tóc mai rủ xuống trước mắt, chiếc cằm hơi cong rất xinh xắn. Lúc đó anh thường đến muộn, khi đi qua chỗ cô, cô vội vàng liếc nhìn anh rồi lại tiếp tục đọc sách, mặt mày bình thản, không thể nhận ra bất kỳ thái độ nào.

Lúc đó là cô là người rất trầm tính, không có gì nổi bật giữa đám đông.

Hàn Hiểu bước lại gần, thấy bức ảnh trong tay anh, có vẻ hơi ngại ngùng, “Sao lại xem cái này?”

La Thanh Phong ngẩng đầu nhìn cô, cười có vẻ hơi ranh mãnh, “Hàn Hiểu, lúc đó em cố ý đứng trước mặt anh đúng không?”

Mặt Hàn Hiểu đỏ lên, “Không có! Lúc cầm ảnh lên em mới thấy anh đứng phía sau em.”

“Không thể!” La Thanh Phong giữ lấy cằm cô, cười hi hi tiến lại hôn cô, “ Nói thật đi, em thấy anh đứng đó rồi cố gắng đứng gần anh đúng không?”

Mặt Hàn Hiểu càng đỏ hơn, gạt tay anh ra và nói: “Ăn cơm thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.