Chờ đợi một thời gian dài là để đến thời
khắc này, có thể nói “Tôi thích anh”.
Đúng là cưỡi lên lưng hổ khó xuống.
Hàn Hiểu nghĩ, vì sao cô lại để mình rơi vào tình huống này? Thấy một đĩa thịt
kho tàu thơm ngon, không những không được ăn, ngay cả nuốt nước miếng cũng
không được để lộ mà phải giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra...
Thật là đau đầu. Một người không phân biệt được Raphael và Titan như cô lại bắt
đầu chiêm ngưỡng từng mảng màu sắc trên tấm vải vẽ - thật sự là từng mảng màu
sắc chứ không phải là nói khoa trương. [Raphael, Titian là những họa sỹ
nổi tiếng thời kì phục hưng ở Tây Âu.]
Hàn Hiểu tiến lại gần, rồi lại lùi ra xa, ra xa rồi lại tiến lại gần...
Màu sắc vẫn là màu sắc...
Đằng sau lưng có tiếng cười nho nhỏ.
Mặt Hàn Hiểu nóng rực và đỏ bừng lên như một mảnh vải màu đỏ. Anh đến đột ngột
khến cho cô không biết phải đặt chiếc giẻ lau ở đâu.
“Không phải xem tranh sơn dầu như thế.” La Thanh Phong bước lại, kéo cô lủi ra
sau vài bước, liếc nhìn sắc mặt cô rồi mỉm cười, “Cô chỉ cần nhớ rằng, cho dù
là đề tài nào, tranh sơn dầu đều sử dụng ba thủ pháp là hình, ánh sáng, màu sắc
là được.”
Hàn Hiểu là người làm kỹ thuật nên cô thường nói đến các số liệu, không bàn
luận được về chủ đề này. Cô nghe La Thanh Phong nói nhưng vẫn không hiểu rõ nên
hỏi: “Những thứ loạn cào cào của Picasso tôi không nhìn ra được hình gì cả...”
La Thanh Phong trợn mắt nhìn cô, không nhịn được cười: “Sao cô lại gọi đó là...
những thứ loạn cào cào? Nếu thầy giáo của tôi mà nghe thấy, có khi ông ấy sẽ
ném cả cái bảng pha màu vào cô mất.”
Mặt Hàn Hiểu lại đỏ lên, “Điều này... thật sự là tôi không hiểu.”
La Thanh Phong lắc lắc đầu, “Trường phái ấn tượng, trường phái trừu tượng là
những trường phái nghệ thuật đột phá chủ nghĩa hiện thực trên nền tảng của chủ
nghĩa cổ điển, nhưng không hề làm mất đi hoàn toàn hình tượng, nhiều nhất chỉ
là thể hiện hình tượng theo phương pháp hiện đại hóa, thêm một chút biến hình
và khoa trương mà thôi. Cái gì mà loạn cào cào...” Nói xong anh lại cười, có vẻ
bao dung của một người lớn trước sai sót của trẻ nhỏ.
Hàn Hiểu giật mình, tránh né ánh mắt của anh.
La Thanh Phong vừa cẩn thận nâng bức tranh vừa hỏi cô: “Lúc còn học ở trường,
không phải là cô giúp tôi làm báo tường sao? Vì sao lại không hiểu gì cả?”
Hàn Hiểu lại giật mình, “Gì? Anh vẫn còn nhớ sao?”
“Đương nhiên là nhớ,” La Thanh Phong đang nhìn lên bảng vẽ liếc nhìn cô, giọng
điệu có vẻ không hài lòng, “Tôi không phải là người già lẩm cẩm. Việc mới xảy
ra cách đây vài năm, vì sao lại không nhớ?”
Hàn Hiểu không có ý đó, nhưng cô cảm thấy bối rối không nói nên lời.
Mặc dù tính cách ngang ngược nhưng khi trong lớp có việc cần anh đều không
thoái thác. Hàn Hiểu vẫn còn nhớ, năm đó có cuộc thi làm báo tường. Quách Dung
Dung làm lớp trưởng nên giục La Thanh Phong là người giỏi vẽ nhất hoàn thành tờ
báo, ngày nào đi học cũng không về nhà ngay mà ở lại lớp học giám sát anh. Hàn
Hiểu và Quách Dung Dung là bạn thân nên cô cam tâm tình nguyện ở lại đợi cô ấy
cùng về, đồng thời có thể giúp đỡ La Thanh Phong.
Như vậy mất vài hôm. Suốt thời gian đó, không ai nói gì. Trong ấn tượng của Hàn
Hiểu, cho dù là lúc đó hay bây giờ nhớ lại, vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đó như
một làn khói thuốc mờ ảo không có thật.
Không ngờ rằng... Anh ấy vẫn còn nhớ.
Hàn Hiểu thở một hơi thật sâu. Điều hòa thổi ra hơi lạnh, đi qua cổ họng đi vào
cơ thể cô giống một dòng nước nóng thiêu đốt lòng cô khiến tim cô nhói đau.
La Thanh Phong căng xong mảnh vải, quay đầu lại, thấy Hàn Hiểu đang lơ đãng cầm
giẻ lau lau lung tung trong phòng tranh, không kiềm chế được nhắc cô: “ở đây
ngoài giá sách và bàn, không cần lau bất kỳ thứ gì khác. Cô rảnh thời gian có
thể đọc sách của tôi, tôi có không ít quyển sách quý.”
Hàn Hiểu phản xạ theo điều kiện nói: “Tôi không hiểu...”
La Thanh Phong không quay đầu lại nói: “Không hiểu thì hỏi. Bỏ qua tôi là một
thầy giáo tốt như thế này... Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều người đến hỏi
tôi còn lười trả lời.” Nói xong, anh tiến đến trước mặt cô, vẻ mặt rất nghiêm
túc, “Thật đấy. Không lừa cô.”
Hàn Hiểu phì cười.
Cô chưa bao giờ phát hiện ra La Thanh Phong có lúc lại trẻ con như thế, dường
như cô nói “Tôi tin” là một điều rất quan trọng.
La Thanh Phong nói sau lưng cô: “Này, cô đừng có không tin. Thật đấy, không lừa
cô...” Nói xong anh cũng cảm thấy vui.
Hàn Hiểu vui suốt cả ngày vì câu nói “Không lừa cô”, vui cho đến buổi tối lúc
đi ăn cùng Quách Dung Dung và Mạch Lâm.
Mạch Lâm nói cô đào hoa và bị Quách Dung Dung lườm. Mạch Lâm đang nghĩ “đào
hoa” không phải là từ mang nghĩa xấu thì nghe thấy Hàn Hiểu hỏi anh: “Có phải
những người làm nghệ thuật rất trong sáng không?”
Mạch Lâm tiện miệng trả lời: “Đương nhiên. Những người làm nghệ thuật chân
chính đều trong sáng đến mức giống như hươu sao...”
Quách Dung Dung đá chân anh dưới bàn, Mạch Lâm vội vàng sửa lời: “Nghệ thuật
rất thuần khiết, không màng danh lợi, tất nhiên người làm nghệ thuật người nào
cũng trong sáng như hươu sao...”
Vì Hàn Hiểu nên Quách Dung Dung có ác cảm với La Thanh Phong. Cô không tán
thành việc Hàn Hiểu đến phòng tranh giúp La Thanh Phong nhưng lúc đó Hàn Hiểu
đồng ý quá nhanh, cô không kịp ngăn cản nên luôn luôn dị ứng với chuyện này.
Nghe Mạch Lâm đồng tình với Hàn Hiểu, cô không vui ra mặt, “Hai người hôm nay
không có việc gì làm sao? Còn nhắc đến hươu sao nữa? Những người làm nghệ thuật
là điên và ngốc nghếch! Không phải là Van Gogh đã bị chết vì đói sao?”
Phải là... ngược lại.
Hàn Hiểu lại nhớ đến dáng vẻ trịnh trọng của La Thanh Phong khi nói “Không lừa
cô” và không kìm nén được mỉm cười.
Quách Dung Dung liếc nhìn cô, hừ một tiếng, “Nói đến La Thanh Phong...”
“La Thanh Phong?” Mạch Lâm không hiểu ngắt lời cô, “Vì sao lại nhắc đến La
Thanh Phong? Không phải anh ấy là bạn học của em sao? Người ta vừa mới mời em
một bữa, em ăn no bụng rồi bắt đầu bôi bác người ta, đúng là không tử tế...”
Quách Dung Dung đặt mạnh đĩa hạt tiêu xuống trước mặt anh, “Ăn cơm!”
Mạch Lâm giả bộ làm mặt xấu với Hàn Hiểu rồi không dám nói gì nữa.
Quách Dung Dung nói tiếp: “Nói đến La Thanh Phong, anh ta biết nấu cơm không?
Biết giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa không?”
Hàn Hiểu nghĩ ngợi. La Thanh Phong sống ở tầng hai của phòng tranh, thuê người
giúp việc dọn dẹp, đúng là không nhìn thấy anh ấy làm việc nhà bao giờ. Anh ấy
thường gọi điện cho phòng giặt là đến lấy và gửi quần áo, về ăn uống... Ngoài
việc ra ngoài ăn, anh ấy gọi điện thoại để người ta mang cơm đến, có lẽ là cũng
không biết nấu.
“Thấy chưa, mình không nói sai đúng không?” vẻ mặt của Quách Dung Dung có vẻ
như “Bị mình nói trúng chưa?”.
Hàn Hiểu không nói gì. Cô ấy nói vậy không sai, nhưng lúc đầu vì sao cô thích
anh ấy, câu hỏi này mặc dù không có câu trả lời nhưng chắc chắn không phải vì
anh ấy biết nấu cơm, biết làm việc nhà...
Quách Dung Dung lại nói: “Hàn Hiểu, mình nói để cậu tham khảo ý kiến. Mình muốn
tốt cho cậu, mất thời gian với những người phong hoa tuyết nguyệt như thế sẽ
khiến cậu lỡ làng.” Dừng một lát, Quách Dung Dung lại nói với vẻ suy tư, “Cái
người tên là Hình Nguyên đó cũng không tồi, tính cách vui vẻ, ngoại hình cũng
được, lại có tiền. Mình thấy cậu có thể suy nghĩ...”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn cô, rồi quay sang Mạch Lâm trách móc: “Anh phải quản lý
vợ của mình, vì hai suất kem mà bán cả tôi.”
“Thật sao?” Mạch Lâm giả bộ trợn mắt rồi nhìn sang Quách Dung Dung lúc đó vẫn
rất bình thản, “Em à, em thật là không tử tế. Vì sao chỉ vì hai suất kem mà đã
bán Hàn Hiểu đi rồi? Chí ít cũng phải ba suất chứ.”
Quách Dung Dung cười nên bị sặc canh. Hàn Hiểu vừa nhìn Mạch Lâm đang vội vàng
giúp cô ấy vỗ lưng, vừa nói nhỏ trách móc cô ấy kông cẩn thận, không biết vì
sao lại nhớ đến La Thanh Phong và Vu Dương. So với hai người trước mặt cô, tình
cảm giữa hai người đó thiếu một chút nồng nhiệt.
Nhưng... Vốn dĩ La Thanh Phong không phải là người có tính cách như thế mà. Hàn
Hiểu đặt thìa
xuống, thở dài.
Nghe thấy có tiếng chuông cửa, Hàn Hiểu đang bôi kem đánh răng lên bàn chải
ngạc nhiên, tay run run suýt chút nữa thì bóp hết kem đánh răng trong hộp. Cô
vừa lấy giấy lau tay, vừa bực bội nói một mình: “Có chuyện gì xảy ra thế? Kẻ
đen đủi đào hoa hơn người khác thì chỉ càng đen đủi mà thôi...”
Đúng là vận đào hoa gặp đen đủi.
Hình Nguyên, người trêu đùa cô hôm ở phòng tranh, sau khi gặp cô ở bữa tiệc
sinh nhật La Thanh Phong không hiểu bị làm sao, sáng sớm nào cũng tặng cô một
bó hoa vào đúng bảy giờ, ngày mưa gió cũng vậy. Anh ta trêu đùa cô một lần
không đủ, còn muốn trêu đùa nhiều thành nghiện sao? Rốt cuộc Hàn Hiểu là người
bị hại, dựa vào đâu mà anh ta dám trêu đùa cô như vậy?
Đúng là không để cho
người khác tiếp tục sống nữa!
Hàn Hiểu mở cửa, nhìn thấy một người cầm bó hoa không rõ tên trong tay đang
đứng thẳng người trước cửa nhà cô. Có lẽ bị cô mắng vài lần, cậu bé này có vẻ
hơi sợ cô nên cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Hàn Hiểu cảm thấy hơi mềm lòng, nhưng vừa nhìn thấy bó hoa, cô lại bắt đầu giận
dữ, “Hình Nguyên đã trêu đùa xong chưa? Tiền nhiều sao không quyên góp cho bệnh
viện, trường học? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi rất dị ứng với phấn hoa,
nhìn thấy hoa đã phát phiền!”
Cậu bé mang hoa chau mặt rồi cảm thấy rất buồn cười, “Tổng giám đốc Hình nói,
anh ấy biết chị không dị ứng với phấn hoa.”
Hàn Hiểu tức giận, “Vậy thì tôi nhìn thấy anh ta đã phát phiền, vì sao anh ta
không biết?”
Cậu bé lại chau mặt, không cười nữa.
“Mang đi, mang đi!” Hàn Hiểu thấy thái độ của cậu bé, cảm thấy mình không thể
tức giận được nữa. Có lẽ cần giữ nhã khí với cậu ta một chút, cậu ta mà lì mặt
thì càng khó đối phó.
Cậu bé thở dài, “Chị Hàn, ngày nào chị cũng tức giận với em thì có tác dụng gi?
Em chỉ là một người đưa hoa thôi.”
Hàn Hiểu không biết phải đối đáp lại như thế nào với câu nói đó.
Cậu bé tiếp tục cố gắng cười với cô, “Hay là chị thích thế nào thì nói với em,
em sẽ chuyển lời tới tổng giám đốc Hình.”
Hàn Hiểu đúng là tìm được chỗ để xả cơn tức giận. Thật ra, sau khi cô thất
nghiệp, cô không có cách nào kiềm chế cơn bực bội của mình, “Cậu về nói với tên
thần kinh đó, tôi ghét hoa nhất, nhìn thấy hoa là phát phiền! Tôi thích người
ta tặng tôi bí đỏ, khoai tây, cà chua, có thể tiết kiệm tiền mua thức ăn!” Nói
xong cô đóng sập cửa lại.
Cậu bé đứng ở ngoài cửa nhìn bó hoa thiên điểu, không nén được thở dài, “Không
thích loại hoa đắt tiền như thế này, thích bí đỏ khoai tây... rốt cuộc không
biết ai bị bệnh thần kinh đây?”
Đối với tranh sơn dầu,
cho dù tác giả là La Thanh Phong, Hàn Hiểu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn
hờ hững.
“Thật sự là tôi không nhìn ra...” Hàn Hiểu che miệng, cố gắng không ngáp dài
một cái, xin lỗi người đang ngồi đối diện với cô là La Thanh Phong, “Xin lỗi,
tôi tuyệt đối không cố ý.”
Tay La Thanh Phong vẫn đang cầm bút vẽ, mặt mày ủ dột, “Có nhầm lẫn gì không?
Đây là buổi học thưởng thức nghệ thuật mà La Thanh Phong tôi đã chủ động tổ
chức, cô lại ngáp ngủ sao? Tôi đi dạy một buổi như thế này ở trường học cũng
phải được ít nhất vài trăm tệ đấy.”
Hàn Hiểu thật sự cảm thấy hơi ngại, “Anh nói để tôi đến đây giúp nhưng tôi
không giúp được gì. La Thanh Phong, không phải anh lo tôi thất nghiệp không có
cơm ăn chứ?”
Cô đã muốn hỏi câu này từ lâu. Dù sao cũng chỉ là bạn học cũ nhiều năm không
gặp, cô và La Thanh Phong không thân thiết đến mức... để anh không nhẫn tâm
nhìn thấy cô bị đói. Hơn nữa, với tính cách của La Thanh Phong, anh không để
tâm đến việc của người khác mới phải.
Quả nhiên La Thanh Phong ngạc nhiên, “Cô không muốn đến đây à?”
“Không phải.” Hàn Hiểu vội vàng lắc đầu, trong lòng nghĩ sao lại có thể như thế
được...
La Thanh Phong chăm chú
nhìn cô, “Có nguyên nhân. Nhưng tôi phải nói là, cô đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Tôi không cố ý can thiệp vào chuyện riêng của cô.”
Hàn Hiểu “Ừ” một tiếng, không hiểu việc này có liên quan gì đến chuyện riêng
của mình.
Ngón tay thon dài của La
Thanh Phong gõ lên bàn gỗ, do dự một lát rồi hỏi cô: “Hình Nguyên đã bao giờ
gọi điện cho cô chưa?”
Hàn Hiểu gật đầu, trong lòng nghĩ: Ngoài gọi điện thoại, kẻ thần kinh đó còn
tặng hoa cho tôi hàng ngày nữa.
La Thanh Phong chau mày dựa người ra phía sau, có vẻ hơi buồn bã, “Hôm đó ăn
cơm, tôi cố ý bảo cô đến giúp tôi trước mặt anh ấy, thật ra... là để nhắc nhở
anh ấy, cô là bạn học của tôi.”
Hàn Hiểu hơi ngạc nhiên. Ngay từ đầu Hình Nguyên đã biết cô là bạn học của anh,
việc gì phải dùng cách thức vòng vo như thế để nhắc nhở?
La Thanh Phong hơi buồn rầu sờ cằm rồi cúi đầu nói: “Nói thế nào nhỉ, người đó
rất có tiền và rất biết cách hấp dẫn phụ nữ để họ phải động lòng, nhưng tốt
nhất là cô không nên dây dưa với anh ta...”
Cái gì mà gọi là “không nên dây dưa”?
Hàn Hiểu mở to mắt nhìn anh, tức giận: “La Thanh Phong, anh nghĩ tôi là người
như thế nào?”
La Thanh Phong không ngờ Hàn Hiệu lại tức giận đến thế nên rất ngạc nhiên nhìn
cô, quên mất cả giải thích.
Lúc này, cảm giác xấu hổ, tức giận, tủi thân khiến cô mất hết lý trí. Người đàn
ông mà cô thầm yêu trộm nhớ suốt mười năm tự nhiên ám chỉ cô là người không có
nhân phẩm với giọng điệu đó...
“Tôi thất nghiệp,” Hàn Hiểu tức giận, lạnh lùng chỉ vào La Thanh Phong trách
móc, “Tôi thất nghiệp thì sao? Tôi dù tốt xấu thế nào cũng đã có bằng kỹ sư!
Tôi không tìm được việc thì cũng không đến mức phải đi lại với người có tiền để
người ta cho ăn no mặc ấm! Anh căn cứ vào đâu mà xúc phạm nhân cách của tôi!”
La Thanh Phong sợ hãi khi thấy cô tức giận, hoang mang đứng dậy, “Hàn Hiểu, tôi
không...”
Người Hàn Hiểu không ngừng run lên. Lý Nam có thể hãm hại cô, trưởng bộ phận
Nghiêm có thể lợi dụng việc công trên danh nghĩa để mưu lợi cá nhân mà làm bẩn
bản báo cáo của cô, người khác có thể không đứng về phía cô.
Ai cũng có thể, duy nhất anh không được.
Khóe mắt cay cay, Hàn Hiểu quay người bước ra ngoài.
“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong bước nhanh về phía cô, giữ tay cô lại, “Tôi không có
ý đó...”
Hàn Hiểu không nghĩ gì, quay lại tát anh.
Âm thanh vang lên trong phòng tranh khiến hai người sững sờ.
Nhìn thấy vết ngón tay mình trên gò má anh, Hàn Hiểu quay mặt đi, không muốn
nghe anh nói gì nữa, kéo cửa phòng tranh bước ra ngoài.
“Hàn Hiểu...” Có giọng nói vang lên khẩn thiết sau lưng cô.
“Anh không cần lo lắng tôi có dây dưa đến những người không nên dây dưa hay
không.” Khóe mắt Hàn Hiểu hơi cay nhưng không để nước mắt rơi ra, “Tôi chưa bao
giờ có dã tâm lấy người giàu có. Hơn nữa, từ trước đến giờ, trong lòng tôi chỉ
thích một người, đó chính là anh.”
Có tiếng vật gì đó rơi xuống nền nhà.
Hàn Hiểu không quay lại, cúi đầu chạy về phía hành lang rồi bước xuống cầu
thang.
Trong lòng trống rỗng và lạnh lẽo, bước chân cô trở nên vô cùng nặng nề. Hàn
Hiểu chưa bao giờ nghĩ nói với anh ấy là “thích anh” lại là một chuyện dễ dàng
đến thế. Dường như... Chờ đợi một thời gian dài là để đến thời khắc này, có thể
nói “Tôi thích anh”.
Đối với một người ôm thầm một mối tình đầu suốt nhiều năm như cô, có lẽ đây là
một kết cục tất nhiên phải xảy ra. Ngay từ khi cô vừa giả vờ học bài, vừa liếc
trộm những hình hoa văn trên quần bò của anh, kết cục này đã được định sẵn. Chỉ
vì cô sợ đau khổ nên mới tự đánh lừa mình mãi đến tận bây giờ.
Thật sự chờ đợi bao năm cũng chỉ là vì một cơ hội được bộc lộ tình cảm của
mình.
Trong lòng cô có cảm giác tan vỡ mơ hồ, giống như có một hạt giống đang giẫy
đạp để nảy mầm lên khỏi mặt đất. Đó là một cảm giác đau đớn kết hợp giữa hủy
diệt và sinh sôi, có tuyệt vọng, có giải phóng.
Nhưng vô cùng đau đớn.
Hàn Hiểu dựa trán vào tường, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu.
“Xem nào, một kết cục cô luôn luôn sợ hãi thật ra cũng không đến nỗi quá khó
khăn để chịu đựng. Giấc mộng suốt mười năm tuổi trẻ đã thật sự kết thúc rồi.”
Cô nghĩ, sau này mình sẽ không bao giờ phải một mình một bóng ngậm ngùi với trò
hề này nữa.
La Thanh Phong sợ nóng nên nhiệt độ trong phòng tranh ở hai tầng đều để rất
thấp. Bức tường lạnh chạm vào trán Hàn Hiểu khiến cô tỉnh táo. Cô không thể đến
đây nữa, cũng không còn đồ cá nhân nào cần mang đi. Bước một bước ra khỏi
“phòng tranh La Thị” là cô sẽ không còn quan hệ nào với giấc mộng xưa nữa.
Hai học sinh làm việc tại phòng tranh đang bận sắp xếp đồ đạc, Hàn Hiểu không
chào họ, quay người bước ra ngoài.
Hơi nóng của mùa hè phả lên mặt cô khiến cô ngột thở. Hàn Hiểu đeo kính râm
tránh ánh mắt của mọi người. Bây giờ cô cần nó, đặc biệt là khi cô nhìn thấy
Hình Nguyên và Vu Dương đang bước xuống xe, may mắn là cô đeo kính râm nên
không cần phải cố gắng tỏ vẻ điềm nhiên trước mặt họ. Đây là hai người cô không
muốn gặp nhất lúc này, một người gợi cho cô nhớ đến thất bại trong tình cảm,
một người nhắc nhở cô đã thất bại khi để lại ấn tượng trong mắt người khác như
thế nào...
“Ồ, tan làm sớm thế?” Vu Dương bĩu môi, “Cô làm một công việc thật là dễ chịu.”
Vu Dương không thể tỏ vẻ lịch sự với những cô gái xuất hiện bên cạnh La Thanh
Phong. Buổi sinh nhật lần trước, không chỉ có Hàn Hiểu, ngay cả Quách Dung Dung
cũng bị cô ta lườm mấy lần.
Hàn Hiểu nhếch miệng, lần đầu tiên cô đối đáp lại, “Không phải tan làm, mà là
thôi việc. Tôi nghĩ, La Thanh Phong không thể ngốc như thế, tuyển một kỹ sư về
giúp việc cho mình.”
Vu Dương hơi ngạc nhiên rồi cười, “Có thể như vậy sao? Lúc bắt đầu cũng không
có gì mà.”
Hình Nguyên ho một tiếng, rướn mày cười nói: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Hàn Hiểu nhìn thấy nụ cười như muốn hút hồn người khác của anh, cơn tức giận
của cô lại cháy bùng lên. Nếu không có con người tai họa này, cô đã không rơi
vào hoàn cảnh đến làm bạn với La Thanh Phong cũng không được. Thậm chí không
thể giữ lại bất kỳ một kỷ niệm nào để an ủi bản thân.
Hàn Hiểu không giữ phép lịch sự nữa, buông một câu, “Không cần, anh Hình, chúng
ta không quen biết nhau.” rồi quay người định bước đi nhưng Hình Nguyên đã đuổi
theo, “Này, sao tôi gọi điện thoại mà cô không nghe?”
Thế giới nhỏ bé của Hàn Hiểu như muốn nổ tung, cô quay lại trừng mắt nhìn anh,
tức giận nói: “Nếu anh còn dám gọi điện thoại cho tôi, tặng hoa cho tôi, tôi sẽ
cầm gạch đập chết anh!” Nói xong, cô không thèm quan tâm đến thái độ của hai
người đó, quay người bỏ đi.
Hình Nguyên ngạc nhiên nhìn theo bóng Hàn Hiểu hồi lâu, quay lại nhìn Vu Dương
rồi chau mày, “Cô ấy ăn nói thô lỗ như vậy sao?”
Vu Dương nhún vai, “Không phải là anh không nghe thấy, vì sao còn hỏi em?”
Hình Nguyên hơi ngạc nhiên, “Cô ấy đã học đại học rồi, và còn là kỹ sư nữa.”
Vu Dương cười khan, “Kỹ sư không biết chửi sao? Ai quy định như thế? Chiêu tán
tỉnh của anh cũ quá rồi, ngay cả em cũng chán đến tận cổ.”
Hình Nguyên ôm mặt, tỏ vẻ chán nản, “Mình đã để cho tình hình xấu đến mức này
từ lúc nào không biết?”
Vu Dương liếc nhìn anh, cười vui mừng khi thấy vẻ đau khổ của anh.