Một người ngốc nghếch mơ giữa ban ngày
suốt mười năm cần có một chiếc gậy đánh vào người để tỉnh táo lại.
Hàn Hiểu biết trong mắt người khác mình là người không
biết giận dữ, nếu bị đánh gãy mất răng cửa cũng chỉ biết yên lặng nuốt trôi.
Chí ít trong sự việc xảy ra với Lý Nam, cô cũng đã hành động như thế.
Nhưng cho dù chỉ là một con thỏ thì cũng có lúc tức giận.
Hàn Hiểu giải thích như vậy để tha thứ cho hành động của mình trước mặt La
Thanh Phong, nhưng khi cô dùng cách này để an ủi tâm trạng buồn bã của mình thì
cô lại càng buồn hơn. Thật sự cô rất buồn, khi tỉnh táo lại sau cơn tức giận,
cô nhận ra sự thật là mình đã đánh mất người bạn La Thanh Phong, điều này khiến
cho cô có cảm giác vô cùng mất mát.
Con người đều như vậy, khi không có cơ hội thường tính thiệt hơn, rõ ràng biết nếu
thổ lộ tình cảm có thể không làm bạn bè được nữa nhưng trong lòng vẫn thầm mong
muốn. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện đã xảy ra, người ta lại cảm thấy buồn bã,
nghĩ rằng ở bên nhau làm bạn bè như trước đây còn tốt hơn là mất tất cả.
Hàn Hiểu cũng như vậy. Cô quyến luyến suốt mười năm với một cái tên, khi người
đó xuất hiện trước mắt cô, cô lại càng vô cùng quyến luyến.
Đúng rồi, nói một cách văn vẻ hơn, trước đây tình cảm quyến luyến của Hàn Hiểu
chỉ là một cảm giác mơ hồ, nhưng hiện tại nó hiện hữu rất thực. Hình ảnh anh
xuất hiện trong đầu cô suốt bao năm nay, giờ đây không còn là một hoa văn sơn
trên quần bò mười năm trước, mà là một người đàn ông thích mặc sơ mi màu đen,
lúc anh hút thuốc thường nheo mắt lại, lúc cười mắt anh rất sáng, có lúc lại cố
chấp giống trẻ con....
Anh giống như một hạt giống nằm sâu trong lòng cô, bất ngờ nảy mầm và đâm chồi
nảy lộc...
Hàn Hiểu vừa nhấn chuột xóa đi yêu cầu về mức lương trên hồ sơ xin việc vừa
buồn bã nghĩ: vốn nghĩ rằng mình có một công việc khô khan và là một cô gái có
cuộc sống đơn giản, thật ra lại là một nhân vật nữ vô cùng đen đủi giống như
trong tiểu thuyết: Thời trẻ yêu thầm để lỡ mất bao nhiêu năm thanh xuân, bây
giờ đào hoa hơn một chút, quen được một anh bác sỹ nhi khoa bỗng tình cờ gặp
lại nhân vật nam chính mà mình thầm yêu trộm nhớ, hơn nữa còn xuất hiện một
nhân vật nam phụ làm mọi thứ rối tung... Ông trời ơi, nếu ông muốn tôi trở
thành ni cô thì mong ông nói rõ...”
Ông trời không nói cho cô biết có muốn cô trở thành ni cô hay không, nhưng đơn xin
việc bị từ chối khiến cho Hàn Hiểu hiểu rằng, ông trời muốn cô bị chết đói ở
thành phố T.
“Xin lỗi, xem hồ sơ có thể thấy cô là một người rất ưu tú nhưng chúng tôi cần
một kỹ sư nam...”
Toàn là những câu trả lời như thế khiến cô không có cơ hội nào để thể hiện
mình.
Là nữ thì làm sao? Lúc Hoa Thịnh cử cô đến làm việc cho bên thi công, không
phải cô cũng đội mũ bảo hộ lao động, đeo máy móc leo lên thiết bị ở hiện trường
sao? Các kỹ sư nam ở đó không phải đều đứng lặng người ở dưới, nghiêm mặt đi
theo sau cô sao? Có một người còn nói với cô: “Chị Hàn, lúc chị kiểm tra có thể
giảm tốc độ đi không, tôi xem không hiểu...”
Lúc đó vì sao không trách cô là nữ giới?
Cô xấu tốt thế nào cũng có kinh nghiệm làm việc, có chức vụ. Nếu là những học
sinh nữ vừa mới ra trường khác, họ cũng khó tìm được đơn vị thực tập sao? Vì
sao thói đời lại như vậy? Sớm biết các nữ sinh học chuyên ngành này sẽ bị chết
đói, vì sao lúc đầu còn tuyển sinh? Đúng là lãng phí vô ích kết quả học tập tốt
như thế...
Thực tế chứng minh, căm ghét xã hội không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.
Ngược lại, xúc động quá càng khiến cho người ta nhanh đói hơn.
Hàn Hiểu mở cửa tủ lạnh, nhìn thấy vài quả trứng gà và hai hộp cà phê, thực sự
không biết nên ăn gì.
Ra ngoài ăn thì quá xa xỉ, bây giờ cô đang thất nghiệp mà.
Hàn Hiểu thở dài, đang nghĩ xem có nên nhịn đói một bữa không thì chuông điện
thoại vang lên. Hàn Hiểu liếc nhìn thấy ba chữ “Thịt thiên nga” trên màn hình,
cảm thấy lòng mình co thắt lại.
Vì sao lại là anh ấy?
Không phải là họ không thể làm bạn bè nữa sao?
Nếu không... anh ấy không cẩn thận bị đụng đầu nên quên bẵng ký ức khó xử đó
rồi?
Tiếng chuông ngừng kêu, dòng chữ trên màn hình cũng tối dần đi. Hàn Hiểu không
nén được thở dài, không biết vì sao cô lại căng thẳng đến mức toát mồ hôi...
Tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên rất to. Hàn Hiểu không biết từ
lúc nào, lúc điện thoại của mình kêu còn kèm theo chế độ rung. Chiếc điện thoại
rung lên trong lòng bàn tay khiến Hàn Hiểu không thể giả vờ như không biết.
“A lô?” Hàn Hiểu nhận điện thoại, không biết phải nói gì. Có lẽ trong tình
trạng này, nói gì cũng không phù hợp.
“Tôi là La Thanh Phong,” ngược lại, giọng nói của La Thanh Phong rất bình tĩnh,
có lẽ vì cô không còn bí mật gì trước mặt anh nữa nên giọng của anh có vẻ rất
thẳng thắn, “Việc tôi nhờ bên ông Lưu có tin tức rồi, bây giờ tôi đến đón cô đi
gặp ông ấy. Cô sống ở đâu?”
Hàn Hiểu lặng người, mãi mới nhớ ra “ông Lưu” là Lưu Đông Pha ở bên Hải Công.
Sau khi xảy ra chuyện không vui, anh ấy vẫn muốn tìm việc giúp mình sao?
Trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy hơi chua xót. Điều này không giống với những gì cô
dự kiến, cắt đứt liên lạc không phải là tốt hơn cho cả hai người sao? Bây giờ,
cô không biết phải giữ thái độ như thế nào khi gặp anh sau khi nói hết những
chuyện nên nói và không nên nói.
Cho đến khi đứng giữa dòng người chờ La Thanh Phong, Hàn Hiểu vẫn còn phân vân
với vấn đề này. Nhưng cô không phải phân vân lâu, một chiếc xe Jeep hơi cũ xuất
hiện ở đầu đường. Mắt của Hàn Hiểu không tốt lắm nhưng cô vẫn nhận ra được
người ngồi đằng sau tay lái là La Thanh Phong.
La Thanh Phong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mặt mày trầm buồn nhưng vẫn
khiến cho người khác ngỡ ngàng trước vẻ tuấn tú như có một lớp sương che phủ
mặt nước hồ mùa xuân, trong chốc lát sẽ lộ ra những viên đá quý. Ánh mắt đầy
tâm sự của anh luôn cuốn hút người khác, hoặc vì hiếu kỳ, hoặc vì quan tâm.
Người đàn ông này rất cảm tính. Anh nắm rõ những màu sắc mà cô không biết gọi
tên là gì; Những thứ anh giỏi là những thứ không nhìn thấy và cầm nắm được, cũng
không thể dùng số liệu để phân tích như sương, ánh sáng, mưa hay cầu vồng. Còn
cô, chỉ khi cô gặp các con số cô mới cảm thấy tự tin. Cô rất sợ những gì hư vô,
không thể chạm vào và không có cách nào để chứng thực.
“Vốn dĩ hai người ở hai thế giới khác nhau mà.” Hàn Hiểu nghĩ, “ Ranh giới phân
minh, mãi mãi không bao giờ vượt qua được.”
“Lên đi.” Xe của La Thanh Phong dừng lại trước mặt cô, anh đẩy cửa xe mà không
bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Hàn Hiểu không nói gì. Thái độ của anh khiến cho những bối rối trong lòng cô
trở nên nặng nề hơn giống như cô đang nợ anh rất nhiều tiền. Hàn Hiểu vịn vào
cửa xe, trên đầu cô là ánh nắng mùa hè gay gắt và nhức mắt.
Hàn Hiểu thở một hơi thật sâu, cúi đầu tránh vẻ mặt buồn buồn của La Thanh
Phong. Lần đầu tiên anh nói đúng mực như thế khiến cho cô cảm thấy không quen,
“La Thanh Phong, thực sự tôi không muốn nợ anh món nợ nhân tình lớn như thế.
Tôi cảm thấy, sau này chúng ta nên coi nhau như người xa lạ sẽ tốt hơn.”
La Thanh Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dường như không ngờ cô có thể thốt lên
những lời như vậy.
Hàn Hiểu lần đầu tiên thấy thái độ đó của La Thanh Phong, cô cười nói, “Tôi
nghĩ, như vậy chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
La Thanh Phong tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt của anh đông cứng lại, “Cô đã cứu
tôi, coi như tôi báo đáp cho cô là được.”
Hai tiếng “báo đáp” như kim đâm vào lòng Hàn Hiểu. Hàn Hiểu bất giác nắm chặt
lấy tay vịn cửa xe, gân xanh nổi lên dưới da rồi dần dần trở lại bình thường.
“Không cần báo đáp.” Hàn Hiểu tiếp tục nói, giọng điệu đã lấy lại được bình
tĩnh, giống như lúc cô báo cáo số liệu kiểm tra thực nghiệm trước đây, đó là
điều mà một tổng giám sát kỹ thuật hai mươi bảy tuổi nên có, “Một người ngốc
nghếch mơ giữa ban ngày suốt mười năm cần có một chiếc gậy đánh vào người để
tỉnh táo lại. Giá trị của chiếc gậy đó không thể tính được. Thật ra, tôi nên
cảm ơn anh.”
La Thanh Phong ngẩng đầu lên, Hàn Hiểu đã đóng cửa xe. Anh nhìn thấy cô bước
vào dòng người không hề quay đầu lại, cô mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo
phông rất đơn giản, tóc buông xõa xuống lưng và hơi rối, dường như không hề có
ý định đi cùng anh đến gặp ai.
La Thanh Phong cảm thấy hơi nóng ruột. Cô gái này! Vô duyên vô cớ nói ra những
lời khiến người khác ngạc nhiên, sau đó quay người bỏ đi không lưu luyến, như
vậy là có ý gì?
Cô ấy có thực sự thích anh không? Đột nhiên La Thanh Phong cảm thấy nghi ngờ.
Liệu có phải hôm đó cô ấy tức giận quá nên cố tình nói như thế để châm chọc anh
không?
Rốt cuộc... cô ấy có thực sự thích anh không? Nếu thật thì bắt đầu từ lúc nào?
Từ lúc đến giúp khai trương phòng tranh? Từ lúc cứu anh trong ngõ tối? Hay sớm
hơn, từ lúc cùng nhau làm báo tường thời học trung học?
La Thanh Phong rối bời trong lòng, vò hộp thuốc lá rỗng thành một nắm.
Cô gái này là một người rất rõ ràng và chắc chắn, là kiểu người có thư gửi đến
nhà cũng phải đọc xong từng chữ một mới ký tên. Chỉ nói những gì mình biết rõ,
chỉ làm những việc mình nắm rõ...
Nhưng anh vẫn muốn hỏi
cô: Câu “thích” hôm đó của cô rốt cuộc có phải là thật không?
Yên ắng chưa được ba ngày, một buổi sáng sớm, chuông cửa lại vang lên.
Hàn Hiểu bán tín bán nghi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo nhưng chỉ thấy có vật gì
đó chắn tối đen. Không biết là có chuyện gì?
Nghĩ rằng đó là cậu bé mang hoa đến, không ngờ khi mở cửa ra, cô nhìn thấy tên
thần kinh Hình Nguyên. Trong tay anh ta xách một chiếc bao tải gai - loại mà N
năm trước đây những người đi dọn rác trên đường vẫn dùng, rất bẩn.
“Anh còn định giở trò gì nữa?” Hàn Hiểu cảm thấy đau đầu, “Không phải là ép tôi
ném gạch chứ?”
Hình Nguyên nở một nụ cười, là nụ cười giống hôm lừa cô ở phòng tranh, dường
như gặp một việc gì đó rất thú vị, buồn cười khiến anh ta vô cùng hứng thú.
Hàn Hiểu tức giận, vốn dĩ bị thất nghiệp đã khiến cô mệt mỏi, thêm cú shock
nặng với La Thanh Phong, Hàn Hiểu cảm thấy hiện tại cô giống như một thùng
thuốc nổ, chỉ cần thuận tay vứt vào một đầu thuốc lá là tất cả sẽ nổ tung.
“Con người họ Hình, tôi cảnh cáo anh...” Hàn Hiểu giơ tay chỉ vào mũi anh, với
chiều cao của anh ta, cô phải ngước mặt lên, “Đừng để tôi phải tức giận, làm ầm
lên thì mọi người đều xấu mặt.”
Hình Nguyên giữ cửa không để cho cô đóng lại, cười rất vui vẻ, “Tôi không làm
gì cả. Không phải cô thích ăn bí đỏ khoai tây sao? Tôi đã về tận làng để mua,
rất tươi ngon, ngay cả túi đựng cũng nguyên xi...”
Hàn Hiểu cố gắng kéo cửa nhưng Hình Nguyên giả vờ như vô tình đứng chắn ở đó.
Hàn Hiểu buồn rầu nhận ra sức lực của phụ nữ không thể so được với đàn ông, cô
cố hết sức mà vẫn không đọ được với cái vẻ hờ hững giả vờ đứng chắn cửa của
anh.
Hàn Hiểu tức giận, đẩy cửa rồi vào bếp lấy dao thái rau.
Chuyện nhỏ! Cô không tin là không trị được anh!
Cầm dao ra, Hình Nguyên đã mang túi vào phòng, đang thung dung đánh giá căn nhà
nhỏ của cô.
Hàn Hiểu tự mua nhà. Đó
là một căn nhà nhỏ không đến bốn mươi mét vuông, ở tầng trên cùng, một bên trần
nhà còn hơi bị nghiêng. Mặc dù cô mua rất sớm, phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm
của mình nhưng cũng phải đợi vài năm mới trả hết. Hàn Hiểu cảm thấy mình đã làm
một việc rất đúng. Từng nhìn thấy bố mẹ mình nhiều lúc có chuyện xích mích, từ
khi bắt đầu đi làm, Hàn Hiểu đã xác định phải có một chốn nương thân, sau này
lấy chồng, lúc hai vợ chồng tranh cãi còn có chỗ mà về.
Không có nhiều tiền để sửa chữa, cũng không muốn nói với bố mẹ nên căn phòng
của cô bài trí rất đơn giản. Thứ xa xỉ nhất là một chiếc cửa sổ trời rất đẹp
trên trần nhà, nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời.
Lúc này Hình Nguyên đang rất thích thú ngắm nhìn chiếc cửa sổ đó, nghe thấy có
tiếng động, anh cười hỏi một câu: “Này, cái cửa sổ này của cô... có bị dột
không?” Quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Hiểu đang tức giận cầm dao, nghiêm mặt lại,
có vẻ đang rất tức giận, Hình Nguyên lại trêu, “Dao của cô... có vẻ như chất
lượng cũng chỉ thường thường thôi.”
Con dao có giá mười tệ mua ngoài chợ, đương nhiên là thường thôi, không cần anh
ta phải nói. Hàn Hiểu giơ dao chỉ ra cửa, “Đừng để tôi phải phạm tội giết
người!”
Nét mặt cô căng thẳng, lông mày chau lại, cô thở rất mạnh, có vẻ như đang rất
tức giận. Hình Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng nghĩ: Lúc tức giận, trông
thật giống cô ấy.
“Anh có đi hay không?” Hàn Hiểu giận dữ.
Ánh mắt của Hình Nguyên tự nhiên trở nên dịu dàng, “Được, tôi đi, cô đừng tức
giận nữa. Cô muốn ăn gì? Tôi cho người mang đồ ăn đến. Món ăn Thái Lan có được
không?”
“Thái Lan cái đầu anh!” Hàn Hiểu không giữ kiên nhẫn được nữa, “Ngay lập tức!
Ra ngoài!”
Thấy cô đã quá tức giận, Hình Nguyên sợ cô sẽ ra tay làm mình bị thương, vội
nói: “Đi ngay, đi ngay đây!”
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, Hàn Hiểu không còn chút sức lực nào nữa, cô dựa
vào cửa, vứt con dao lên tủ giày.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vốn dĩ cuộc sống đang rất bình thường, đột nhiên lại trở nên mất kiểm soát như
thế. Không còn công việc nữa, giấc mộng yêu đương cũng tan vỡ, cô còn nợ ngân
hàng mấy chục nghìn tệ tiền mua nhà chưa trả, bây giờ lại xuất hiện một con
người không biết điều hàng ngày đến trêu đùa cô...
Tất cả mọi vấn đề đều bắt đầu từ khi gặp La Thanh Phong. Lúc đó vì sao tai cô
lại thính như thế? Sao cô có thể nghe thấy câu nói đó? Lúc đầu cô chỉ đi bộ qua
đó thôi, vì sao có thể trở thành “anh hùng cứu mỹ nam”?
Vì anh ấy là La Thanh Phong sao?
Mắt Hàn Hiểu hơi cay.
Quách Dung Dung nói không sai, La Thanh Phong đúng là một tai họa.