Bỗng nhiên cô nhận ra từ khi quen biết đến
nay, anh chưa bao giờ nói “thích” hay “yêu” cô.
Bây giờ là khoảng thời gian thời tiết đẹp nhất trong
năm, không khí mát mẻ, bầu trời không có một gựn mây.
Bầu trời xanh như ngọc bích, ngay cả ánh nắng cũng trở nên lóa mắt. Tất cả mọi
màu sắc hiện lên trước mắt đều rất tươi đẹp, bầu trời trong xanh, cây cối xanh
tươi, bể nước cũng có màu xanh mát lạnh... Những màu sắc thuần khiết như thế
khiến Hàn Hiểu nhớ đến những ký ức thời còn nhỏ ở quê nhà. Ngay cả không khí ở
đây đây dường như cũng nhiều ô xy hơn, khi thở có cảm giác cơ thể đang được
thanh lọc.
Đáng tiếc là, phong cảnh tĩnh mịch đó bị phá tan bởi một cây bút chì nhỏ bé.
Hàn Hiểu chỉ nhìn thấy Vu Dương cuống quýt trốn sang bên cạnh, sau đó chiếc bút
chì bay sượt qua mặt cô ta, rơi xuống bể nước phía sau không một tiếng động.
Dáng vẻ trốn chạy của Vu Dương rất nhếch nhác, đôi giầy cao gót dường như làm
gẫy chân cô ta nhưng cô ta không dám gọi Hình Nguyên, chỉ ngẩng đầu căm ghét
nhìn Hàn Hiểu đang đứng đằng xa.
Hàn Hiểu ôm tách trà sữa cười không thèm để ý, trong lòng nghĩ: Cô gái này thật
ngốc nghếch. Đã đến nước này rồi, tự bảo vệ thân mình đã khó lại còn cố lườm
mình...
Mặt Hình Nguyên không tỏ thái độ dữ tợn như thế, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Vu
Dương thu người lại, rõ ràng hận rằng không thể trốn được xuống dưới ghế, thái
độ có vẻ như đang tủi thân đến mức phát khóc.
Hàn Hiểu thấy thái độ đóng kịch của cô ta, cảm thấy Vu Dương giống như một đứa
trẻ ngốc nghếch đang cố gắng tỏ ra thông minh. Đứa trẻ ngốc nghếch khi làm sai
điều gì đó thường cố gắng tỏ ra vô cùng tủi thân để tránh bị trừng phạt.
Hàn Hiểu lắc đầu, trong ký ức hiện lên hình ảnh Vu Dương định tát mình trong
nhà ăn.
Trong quan niệm của Hàn Hiểu, một đứa trẻ đầy cảm tính như Vu Dương cho dù có
phạm sai lầm cũng không thể chấp nhận trừng phạt. Lúc nghĩ đến đó, Hàn Hiểu cảm
thấy có ai đó đang nhìn như muốn thiêu như đốt cô.
Quay đầu nhìn lại, Vu Dương đang trợn mắt nhìn cô, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ căm
hận.
Hàn Hiểu bất giác cảm thấy mê muội. Nhìn sang Hình Nguyên, quả nhiên mặt anh
đen hơn. Lẽ nào... anh đã điều tra ra chuyện cô và La Thanh Phong bị ba Mạnh
mời đến là do Vu Dương đứng đằng sau giở trò?
Hàn Hiểu đang nghi hoặc, Vu Dương đã thu lại cái nhìn của mình, cố gắng hét lên
với Hình Nguyên với dáng vẻ kích động, thậm chí còn không sợ chết giơ nắm đấm
lên với Hình Nguyên, giọng điệu của Hình Nguyên tự nhiên cũng vút cao.
Không biết họ nói với nhau bằng ngôn ngữ của nước nào nhưng Hàn Hiểu không hiểu
một từ nào. Đang hoang mang nhìn cảnh đấu khẩu giữa hai người trong gia đình
giữa vườn hoa, trong tay nhân vật nữ chính bỗng nhiên xuất hiện một vật gì đó.
Đó là một thứ đồ nghệ thuật rất tinh xảo có màu kim loại bạc sắc lạnh, trên tay
cầm có trang trí hoa văn bằng ngọc màu đỏ, dưới ánh nắng mặt trời chúng khiến
cho người ta lóa mắt, kỳ dị giống như những giọt máu.
Đó đích thị là một khẩu súng, hơn nữa, miệng khẩu súng này đang nhắm thẳng vào
mặt người đàn ông.
Dường như có một thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua óc, máu trong người Hàn Hiểu lạnh
đi. Cô bất giác cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng khiến cho đầu óc cô trở nên
tỉnh táo.
Cô căng thẳng nhìn Hình Nguyên. Anh vẫn giữ nguyên động tác, không động đậy,
không chớp mắt, nhưng đôi đồng tử màu đen như bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp
mây mù trong cơn bão.
Hàn Hiểu thấy anh nhìn cô, chau mày.
Đó là anh ra hiệu cho cô mau trốn đi sao? Tay Hàn Hiểu cầm chặt lấy tách trà,
trong lòng mơ hồ nghĩ: Nếu cô trốn đi, anh sẽ làm thế nào?
Bỗng nhiên thời gian trôi đi rất chậm, mỗi giây kéo dài thành hai giây, ba
giây, thậm chí là dài hơn nữa.
Hàn Hiểu cảm thấy như đang nghe thấy một thứ chất lỏng gì đó đang chảy, cuồn
cuộn như những đợt sóng. Âm thanh kỳ lạ này không biết từ đâu đến, tạo thành
một thứ vỏ bọc cứng và trong suốt bao bọc lấy người cô, khiến cô không nghe
thấy âm thanh nào nữa. Cô nhìn thấy trong ánh mắt của Vu Dương có vẻ đau đớn và
hoảng loạn, lông mi không ngừng run rẩy, người cô ta cũng run lên, đứng cách
một đoạn xa nhưng Hàn Hiểu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hình Nguyên đứng yên nhìn Vu Dương, thái độ trở nên trầm tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh
lùng như thế. Hàn Hiểu lại thấy anh nhìn cô rồi ra hiệu cho cô.
Động tác chậm rãi khiến người ta kinh ngạc.
Có một tiếng hét sắc lạnh như dao, trong giây lát phá tan lớp vỏ bọc vô hình
quanh cô.
Tất cả mọi âm thanh ùa đến, tiếng nước chảy từ trong núi vọng lại, tiếng gió
thổi trong rừng thông, tiếng hai người đang tranh luận... Trên tất cả là tiếng
hét đinh tai đó.
Đó là tiếng hét của Hàn Hiểu.
Cô cố gắng hét lên, không nhìn khẩu súng, cũng không nhìn người phụ nữ đang cầm
súng, mà là... nhìn Hình Nguyên.
Thật sự Hàn Hiểu không khỏe như thế, cô bị tiếng hét làm cho chấn động đến mức
tối mắt lại.
Người đang cầm súng với ánh mắt căm hận và hoảng loạn bị tiếng hét đột ngột của
cô mất tập trung, bất giác nhìn về phía cô.
Không thể không cảm ơn trời đất, kết quả tốt nhất mà Hàn Hiểu mong đợi chỉ là
như vậy mà thôi.
Hàn Hiểu ôm lấy đầu ngồi thụp xuống bãi cỏ. Qua lớp mây mù bao phủ, cô nhìn
thấy nắm tay Hình Nguyên nhanh chóng lao đến, khẩu súng màu bạc bay trong không
trung và rơi xuống bể nước. Một giây sau, người phụ nữ cầm súng cũng theo quỹ
đạo đó rơi xuống nước, khiến nước bắn tung tóe.
Đến lúc này, những người vệ sỹ trong chỗ ẩn nấp mới tiến ra, vội vàng giữ lấy
người và súng.
Hàn Hiểu ôm đầu ngồi xuống bãi cỏ, màn mây mù che phủ trước mắt tan dần nhưng
bên tai vẫn nghe thấy tiếng ù ù, người cô cảm thấy rã rời không còn một chút
sức lực nào.
Hình Nguyên bước lại gần, muốn kéo cô đứng dậy, Hàn Hiểu dựa vào anh, chân tay
mềm nhũn không nhấc người lên được.
Hình Nguyên ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, yên lặng vuốt tóc cô. Hàn Hiểu
ôm lấy cánh tay anh thở gấp, dường như người vừa giơ nắm đấm làm bay khẩu súng
không phải là Hình Nguyên mà chính là cô.
“Chóng mặt...” Hàn Hiểu nhắm mắt lại, “Hoa mắt...”
Tay Hình Nguyên đưa tay ra sau lưng cô bế ngang người cô, cho đến khi bước vào
phòng khách của biệt thự, anh mới nói nhỏ một câu: “Xin lỗi.”
“Gì?” Hàn Hiểu ngạc nhiên, mở to mắt, “Vì sao lại xin lỗi?”
Khóe miệng Hình Nguyên nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt. Anh nhìn Hàn Hiểu
đang ở trong lòng mình, ánh mắt rất phức tạp, “Không có gì, có lẽ là vì hơi sợ
thôi.”
Hàn Hiểu thu người trong lòng anh, “Vâng, em cũng hơi sợ. Có phải người nhà anh
có xu hướng bạo lực không?”
Hình Nguyên không nói gì.
Hàn Hiểu ngẩng đầu véo cằm anh, “Không trả lời, như vậy là đúng rồi?”
Hình Nguyên nhún vai, bất giác thở dài, “Lúc cô ta nhìn về phía em, tim anh như
ngừng đập. Cô ta run tay run chân, nhỡ khẩu súng hướng vào em...”
Hàn Hiểu hơi ngạc nhiên. Anh ấy sợ điều này sao?
“Xin lỗi,” Hình Nguyên vùi đầu vào cổ cô, giọng nói hơi run rẩy, “Xin lỗi...
Xin lỗi... Xin lỗi...”
“Anh xin lỗi em nhiều thế!” Trong ánh mắt Hàn Hiểu như có lửa, hơi đỏ rồi cố
gắng kiềm chế, đẩy đầu anh ra và bực bội nói, “Đừng nghĩ rằng giả vờ thương em
em sẽ không tính toán ơn cứu mạng...”
Hình Nguyên ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt hiền dịu, “Em hét to thật.”
Hàn Hiểu cười, dường như nhớ lại cảnh kinh hoàng vừa xảy ra, ánh mắt trở nên
trầm tư, “Cô ấy không phải là em họ anh sao? Bây giờ... làm thế nào?”
“Còn làm thế nào được nữa?” Hình Nguyên hừ một tiếng, “Con nha đầu đáng chết đó
biết anh không dám làm gì cô ta nên mới dám kiêu ngạo với anh như vậy.”
Hàn Hiểu lo lắng hỏi: “Thế... liệu có thể có lần sau không?”
Hình Nguyên không trả lời, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng cười lười biếng của
một người đàn ông dưới cầu thang: “Điều này không nói trước được, thỏ sợ quá
cũng có thể cắn người, đúng không, tổng giám đốc Hình?”
Người không ngờ đến đang đứng ở một nơi không ngờ đến, một ngón tay đang gõ lên
tay vịn cầu thang bằng gỗ, dáng vẻ tươi cười giống hệt một thầy giáo phổ thông
trung học hiền lành.
Sau lưng anh ta, Lục Hiển Phong đang cầm một điếu thuốc đứng dựa vào tường, mặt
mày trầm tư. Tay anh ta đặt lên thắt lưng, trên đó có đeo một khẩu súng PPS.
Anh ta không nhìn Mạnh Hằng Vũ, cũng không nhìn Hình Nguyên và Hàn Hiểu, ánh
mắt bình thản nhìn khói thuốc đang bay lượn.
Hình Nguyên đặt Hàn Hiểu xuống, ánh mắt nhìn lướt qua Lục Hiển Phong rồi dừng
lại trên mặt Mạnh Hằng Vũ, “Không biết anh ba đến... thật sự không chuẩn bị gì.
Thất lễ rồi.”
Mạnh Hằng Vũ cười, “Chúng ta không phải người ngoài, khách khí làm gì. Dương
Dương đâu? Tôi đến đón cô ấy về. Người nhà họ Mạnh chúng tôi, cả ngày không về
nhà là không được.”
Hình Nguyên khách sáo cười, “Việc của cô ấy, không cần anh ba phải bận tâm.”
“Sao thế được?” Mạnh Hằng Vũ nhướn mày cười, “Hôm qua mọi người đi vội quá, tôi
chưa kịp thông báo, tôi và Vu Dương sắp kết hôn.”
Mặt Hình Nguyên cứng đờ.
“Thật là đáng tiếc. Trước ba mươi tuổi không được tùy ý sử dụng cổ phần của
mình, nhưng... sau khi kết hôn sẽ khác. Điều này tổng giám đốc Hình không phải
không rõ, đúng không?” Mạnh Hằng Vũ không bỏ sót thái độ thay đổi trên mặt anh,
hơi nheo mắt lại, cười đầy ẩn ý, “Lần này đúng là chúng ta thành họ hàng rồi,
không phải vì Kristy, mà vì Vu Dương.”
Không có ai nói gì, không khí trong phòng khách trở nên trầm mặc lạ thường.
Hàn Hiểu không rõ họ đang nói gì. Nhưng cô đang dựa vào người Hình Nguyên, nghe
thấy “Kristy”, cô có thể thấy rõ ánh mắt của anh trở nên trầm tư.
Cô bắt đầu có một cảm giác lo lắng không nói được thành lời.
Mọi người đều có thể nghe thấy rõ hơi thở nặng nề và khổ não của Hình Nguyên,
dường như không khí bị một tảng đá lớn chặn lại trong cổ họng, phải cố gắng lắm
mới có thể thoát ra ngoài.
“Đáng lẽ người nằm trong buổi tang lễ đó... là anh.” Giọng điệu cứng rắn lạ
thường, hoàn toàn không giống thái độ điềm tĩnh khi nói chuyện với Mạnh Hằng Vũ
trong biệt thự.
Mạnh Hằng Vũ cười lớn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Giờ mới nhớ ra sao? Cũng
đúng, không biết anh đã quên mất Kristy từ lúc nào rồi, đừng nhắc chuyện này
với tôi. Hình Nguyên, ngày ngày đêm đêm tôi đều nhớ đến anh.”
Anh ta bước từng bước xuống cầu thang, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm một điều
gì đó như căm ghét, đau đớn, và coi thường không giấu diếm, “ò, xin lỗi, tôi
lại hiểu nhầm cho anh rồi. Mặc dù anh trước mặt cô ấy luôn giống như cầm thú,
nhưng anh không nên quên cô ấy, nói cách khác, không nên quên những việc đáng
tiếc mình đã làm. Nếu không không thể có Anne Bạch, cũng không thể xuất hiện cô
Hàn đang ngồi đây...”
Hàn Hiểu không hiểu câu nào anh ta nói, nhưng tim cô đập mạnh đến mức váng cả đầu
óc.
Mạnh Hằng Vũ bước xuống cầu thang, lấy một vật gì đó ở trong túi và vứt về phía
Hình Nguyên, “Tôi luôn sợ anh không nhớ ai là Kristy, thật sự là như thế. Loại
người cầm thú như anh, e rằng chưa kịp kéo khóa quần đã quên người ta hoàn toàn
rồi. Vì thế, tôi mang đến cho anh một bức ảnh của Kristy, giúp anh lấy lại một
chút ký ức về vị hôn thê.”
Đó là một bức ảnh được phóng to, bay hai vòng trong không trung, sượt qua mặt
Hình Nguyên rồi rơi xuống nền nhà.
Trên ảnh là một cô gái trẻ, đang khoanh chân ngồi trên thảm cỏ, ôm hai chú chó
săn rất đẹp trong lòng. Khuôn mặt cô ngẩng cao tươi cười nhìn vào ống kính.
Vừa nhìn thấy mặt cô ấy, da đầu Hàn Hiểu trở nên tê dại, cả người cô cứng đờ.
Nếu người phụ nữ trên ảnh mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cô sẽ nghĩ rằng cô
ấy là Anne Bạch vài năm về trước; nếu rửa sạch lớp phấn trang điểm trên mặt cô
ấy, rồi thay bằng một bộ đồng phục bảo hộ liền thân màu vàng cam, cô nghĩ đó là
ảnh của mình vài năm trước...
Cảm giác tê dại khiến cho tim Hàn Hiểu cảm thấy hụt hẫng.
Có người đang nói chuyện, nhưng Hàn Hiểu không nghe rõ. Cô thấy đau đầu, không
đúng, rốt cuộc không biết là đang đau ở chỗ nào?
Hàn Hiểu không phân biệt được.
Có người lắc vai Hàn Hiểu, không dễ dàng gì cô mới bừng tỉnh, nhận ra người đó
là Hình Nguyên.
Vẻ mặt anh ấy rất lo lắng... anh ấy đang nhìn ai?
“Anh đang nhìn ai?” Hàn Hiểu không ngờ mình có thể thốt thành lời câu hỏi đó,
tự nhiên cảm thấy buồn cười. Đó là nụ cười chưa bao giờ hiện lên trên mặt cô,
khóe miệng cong lại thành một đường cong rất đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng,
“Hóa ra Anne Bạch mới là bức tranh sống của anh... Em không là gì hết. Đúng
không, Hình Nguyên?”
Hình Nguyên giữ chặt lấy vai cô, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc anh không nói
gì.
Một lần nữa Mạnh Hằng Vũ nói xen vào, cười với vẻ ác ý, nhấn mạnh từng chữ,
“Kristy, lúc nhảy từ trên cầu xuống vẫn tin rằng anh sẽ đi tìm cô ấy, anh thật
ác độc. Rốt cuộc lúc đó anh làm gì? Hả? ôm một cô gái phong tình nào đó sao?
Ngay cả thời gian cứu cô ấy cũng không có?”
Hàn Hiểu nghe thấy mà lại dường như không nghe thấy. Cô không hiểu những gì
Mạnh Hằng Vũ nói, nhưng cô hiểu thái độ của Hình Nguyên. Anh đang cảm thấy có
lỗi với ai? Với cô hay với vị hôn thê của anh?
“Từ lúc đó tôi bắt đầu tính toán làm thế nào để xử lý anh. Anh nghĩ tôi muốn có
Vu Thị?” Ba Mạnh nhìn Hình Nguyên với vẻ coi thường, “Không, không, tôi không
muốn điều gì ở Vu Thị. Lúc đầu tôi muốn gạt anh ra khỏi Vu Thị để anh lâm vào
bước đường cùng, cũng giống như Kristy phải nhảy xuống từ trên cầu! Nhưng Vu
Dương nói điều này không thể, đám người trong gia tộc rất nghe lời anh. Hơn
nữa, tôi cũng không đủ kiên nhẫn tiếp tục trêu đùa anh. Hình Nguyên, gần đây
tôi thường mơ thấy Kristy... vì thế tôi quyết định tiễn anh đi, đích thân giải
thích với cô ấy.”
Cô và anh đã ở rất gần nhau, gần đến mức dường như không còn khoảng cách, hóa
ra... tất cả đều là những cảm nhận sai lầm của cô. Cô nhận ra rằng nếu cởi bỏ
chiếc áo khoác ngoài, một Hình Nguyên thật sự là một người hoàn toàn lạ lẫm đối
với cô, cô không biết người trong lòng anh là ai.
Vậy khi anh ôm cô, trong lòng anh nghĩ đến ai? Lúc anh nhắm mắt hôn cô, anh
nghĩ đến ai? Khi anh dịu dàng gọi tên cô và tiến sâu vào cơ thể cô, anh nghĩ
đến ai? Khi anh mơ màng ôm chặt lấy cô, trong tâm tưởng của anh... là ai?
Hàn Hiểu bất chấp tất cả gạt tay anh ra.
Hình Nguyên nhìn cánh tay bị gạt ra của mình, ngạc nhiên và đau khổ, “Hiểu
Hiểu...”
“Xin anh...” sắc mặt Hàn Hiểu xanh tái, “Xin anh đừng gọi tên tôi nữa.”
Bỗng nhiên cô nhận ra từ khi quen biết đến nay, anh chưa bao giờ nói “thích”
hay “yêu” cô.
Thật sự là chưa bao giờ nói, không nói dù chỉ một lần. Cho dù là trong đêm, khi
anh ôm chặt cô vào lòng, khi anh đánh thức những dục vọng trong lòng cô, anh
cũng chỉ hỏi cô một câu, “Có muốn không”.
Có muốn không?
Đầu lưỡi cô mặn và đắng chát, Hàn Hiểu không nhận ra nước mắt mình đang chảy
khắp mặt. Vì sao cô lại giống một đứa trẻ ăn xin, đi sau lưng người khác để
mong người ta bố thí cho một chút tình cảm?
Vì sao tình yêu của cô luôn... thấp hèn như thế?