Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽ
làm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệu
anh có hoàn toàn làm được?
Có tiếng giày cao gót xóa tan không gian yên tĩnh
trong phòng.
Mạnh Hằng Vũ đưa tay hướng về phía cửa, đắc ý cười, “Nào, chúng ta cùng nhau
nghiệm thu những thu hoạch của chúng ta thôi.”
Ánh mắt Hình Nguyên hướng về phía người mới xuất hiện, “Dương Dương?”
Vu Dương nhìn Hình Nguyên, bước từng bước tới bên cạnh Mạnh Hằng Vũ. Cô không
nhìn người đang đưa tay ra, Mạnh Hằng Vũ cũng không để tâm rút tay về, nửa như
cười nửa như không nói: “Hình Nguyên, bây giờ anh biết vì sao tôi lại giống một
anh chàng ngốc nghếch, bảo đánh người thì đánh người, bảo phá phòng tranh thì
phá phòng tranh rồi chứ? Anh xem, những hành động vô cùng ngốc nghếch của tôi
cuối cùng cũng bắt lão hồ ly là anh xuất hiện, đúng không?”
Hình Nguyên dường như không nghe thấy anh ta nói gì, không chớp mắt nhìn Vu
Dương, hỏi với giọng nhàn nhạt: “Vì sao?”
Vu Dương không tỏ độ gì liếc nhìn anh ta, “Vì sao cái gì? Không có nhiều cái vì
sao như thế? Không phải anh rất thông minh sao? Không phải mọi người trong nhà
đều khen anh lanh lợi tài giỏi sao? Anh tự nghĩ xem.”
Ánh mắt Hình Nguyên sáng lên, “Vì Vu Thị?”
Vu Dương hừ một tiếng, nhìn sang hướng khác.
Hình Nguyên nhìn cô ta, không động sắc mặt kéo Hàn Hiểu ra phía sau, “Anh đã
nói với em, đợi bao giờ em ba mươi tuổi, anh sẽ giao Vu Thị cho em.”
Hàn Hiểu muốn gạt tay anh ra nhưng không sao thoát được. Cô cảm thấy hơi ấm
quen thuộc trên đầu ngón tay nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.
Vu Dương nhìn động tác của Hình Nguyên với Hàn Hiểu rồi quay sang nhìn anh, “Ba
mươi tuổi? Tôi sợ là tôi không sống được lâu như thế.”
Mặt Hình Nguyên biến sắc, “Em không tin anh sao?”
“Không dám,” Vu Dương hừ một tiếng, “Tôi không dám tin bố anh, cũng không dám
tin anh, anh họ. Nhưng, làm gì có ai không biết cổ phần của ông ấy sẽ thuộc về
anh.”
Hình Nguyên bất giác nắm chặt tay Hàn Hiểu, “Lúc anh tiếp nhận công việc đã nói
rõ...”
“Anh nói thì có tác dụng gì?” Vu Dương lạnh lùng khoanh tay, “Trong mắt con
người đó, ngoài anh ra đâu có coi trọng ai! Tự nhiên tôi động đến anh... chuyện
này đến tai họ sẽ ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy trong hai người chúng ta
chỉ có thể có một người quay về. Anh thấy thế nào, anh họ?”
Hình Nguyên nhìn cô ta với vẻ nhạt nhẽo, ánh mắt càng lúc càng trầm tư, “Vì
việc cướp lại quyền quản lý Vu Thị, cô không thể không mượn sự giúp đỡ của thế
lực khác; muốn mượn thế lực của người này cô không thể không dâng tất cả mọi
thứ cho anh ta, ngay cả Thanh Phong cô cũng từ bỏ... Dương Dương, cô thấy có
đáng không?”
Ánh mắt của Vu Dương liếc nhìn Hàn Hiểu nhưng bị người Hình Nguyên đứng chắn,
không nén được lạnh lùng cười, “Đáng hay không đáng có liên quan gì tới anh?”
“Được,” Hình Nguyên kiên quyết gật đầu, quay sang nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Anh bắt
cô gái này là vì muốn tôi xuất hiện, bây giờ cô ấy đã không còn giá trị lợi
dụng nữa. Những chuyện còn lại là mâu thuẫn giữa ba người chúng ta, tôi hy vọng
có thể để cô ấy đi.”
“Không được!” Vu Dương nhất quyết từ chối.
Hình Nguyên không để ý đến cô ta, nhìn thẳng về phía Mạnh Hằng Vũ. Mạnh Hằng Vũ
chau mày trầm tư.
“Cô ấy không là gì của tôi, vì thế... hoàn toàn không có gì liên quan đến những
chuyện này,” Hình Nguyên nắm chặt lấy tay cô, chặt đến mức dường như có thể làm
gãy ngón tay cô, “Cô ấy sẽ không nói chuyện này ra ngoài, điều này tôi có thể
bảo đảm.”
Hàn Hiểu cắn môi, nước mắt chảy dài.
“Chuyện này không dễ,” Mạnh Hằng Vũ sờ cằm, miệng nở một nụ cười lạnh lùng và
khiêu khích, “Tôi tốn nhiều công sức như vậy mới bắt được lão hồ ly là anh vào
lưới. Nếu là anh, anh có thể vì một người không liên quan để lại dấu vết gì
không? Anh cũng biết, diệt cỏ không diệt tận gốc không phải là phong cách của
tôi...”
“Anh ba,” Hình Nguyên ngắt lời anh ta, giọng hơi run rẩy, “Anh nhìn mặt cô ấy
xem, anh hãy nhìn thật kỹ! Tôi không tin anh có thể nhìn thấy cô ấy chết trước
mặt anh.”
Hình Nguyên tránh sang một bên để Mạnh Hằng Vũ có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy
nước mắt của Hàn Hiểu.
Mạnh Hằng Vũ giật mình, mặt biến sắc.
“Để cô ấy đi,” Hình Nguyên cầm tay Hàn Hiểu, dùng một lực mạnh đến mức như muốn
cô gắn chặt vào xương tủy của mình, giọng điệu trở nên trầm tĩnh như nước,
“Chắc chắn anh ba cũng biết, trên người tôi có hai khẩu GLOCK chưa bao giờ rời
khỏi người. Hôm nay thật không may, cả hai khẩu súng đều nạp đầy đạn. Trình độ
bắn súng của tôi mặc dù không so được với quân sư, nhưng với khoảng cách gần
như thế này, quân sư có thể thắng được tôi hay không... cũng không phải là điều
dễ trả lời...” Anh nhìn Lục Hiển Phong đang đứng trên cầu thang lộ vẻ ngạc
nhiên rồi quay lại nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Tôi muốn dùng hai khẩu súng này để đổi
lấy cơ hội được anh ba giơ cao đánh khẽ một lần.”
Hàn Hiểu không chịu đựng được nữa, đá chân Hình Nguyên rồi hét lên thành tiếng
“Ai cần anh phải làm người tốt? Ai cần các anh giơ cao đánh khẽ? Một đám người
hèn hạ!”
Sắc mặt cô xanh tái, mặt mày vô cùng tức giận. Khuôn mặt đầy nước mắt, tóc rối
dính cả lên mặt, cô nhìn Mạnh Hằng Vũ gần như phát điên, “Nếu tôi là Kristy,
nếu tôi là họ hàng với một người vô sỉ như anh, nếu tôi quen biết một người vô
sỉ như anh, tôi thà chết còn hơn!”
Người Mạnh Hằng Vũ hơi run, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hình Nguyên ngạc nhiên thất sắc đưa tay giữ lấy miệng cô liền bị Hàn Hiểu cắn
mạnh một cái đau điếng.
Cô cắn tay anh, không hề có ý định từ bỏ. Hình Nguyên không chớp mắt nhìn cô,
vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt dần dần chuyển sang yêu thương, dịu dàng và buồn
bã.
Cô cảm thấy vị tanh của máu trong miệng, điều này dần dần làm biến mất những
tức giận trong lòng Hàn Hiểu.
Sau khi tức giận, cảm giác buồn bã và lạnh lẽo tràn ngập trong lòng cô. Hàn
Hiểu cảm thấy tim mình trống rỗng, ngước đôi mắt vô cảm nhìn lên.
Người này là Hình Nguyên, là người có khoảng cách gần nhất và xa nhất với cô
trong thế giới này...
Có một số chuyện xảy ra trong khi cô không hiểu tình hình, sau đó... cô không
biết những việc này có thể ngăn cách họ, trở thành một cái gai không biết làm
thế nào có thể nhổ đi khiến người ta cảm thấy đau đớn trong tận đáy lòng.
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Anh là một kẻ khốn nạn nhất trên thế giới
này...”
Thần sắc Hình Nguyên biến đổi khôn lường.
Cuối cùng Hàn hiểu khóc thành tiếng, “... Nhưng, em yêu anh.”
Ánh mắt của Hình Nguyên như có một đốm lửa nhỏ rồi cháy bùng lên. Anh bất chấp
tất cả cúi người, hôn lên môi cô.
Trên mặt cô đầy nước mắt, ngay cả môi miệng cô cũng có vị mặn chát... Hình
Nguyên lưu luyến rời khỏi môi cô, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, dường như dồn
tất cả sinh lực của mình vào đó. Đôi mắt đen của anh lúc này giống như bầu trời
đêm, trong đó có những tia sáng lấp lánh và tuyệt đẹp.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu.
Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh ra ảo giác, dường như từng chữ một rơi
vào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậm trên đó.
Khi quay lại, trong tay Hình Nguyên đã cầm một khẩu súng màu đen Anh vứt xuống
chân Mạnh Hằng Vũ, “Đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đưa cho anh chiếc còn lại.”
Mạnh Hằng Vũ hoảng hốt gật đầu, “Được.”
Vai của Hình Nguyên bỗng nhiên thả lỏng, “Vậy bảo người này đưa cô ấy ra ngoài.
Không sợ anh ba chê cười, tôi không tin người khác.” Anh giơ ngón tay chỉ về
phía Lục Hiển Phong đang đứng dựa vào cầu thang.
Mạnh Hằng Vũ không nói gì, hai mắt không chớp nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của
Hàn Hiểu.
Lục Hiển Phong nhướn mày nhìn anh rồi nhìn Mạnh Hằng Vũ, không nói gì bước
xuống cầu thang, cầm cánh tay Hàn Hiểu dắt ra ngoài. Hình Nguyên co tay lại
theo bản năng rồi thả lỏng ra, Hàn Hiểu lại cầm lấy tay anh. Mắt của cô đầy
nước, dường như không nhìn rõ mặt anh, mặc dù anh đứng ở chỗ cô có thể với tay
tới.
“Hình Nguyên, em hận anh.” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Em chưa bao giờ hận ai, nhưng
em thật sự hận anh.”
Hình Nguyên dùng tay còn lại lau nước mắt cho cô, nhưng anh chưa kịp lau xong
thì nước mắt cô đã lại tuôn rơi.
Hình Nguyên vuốt tóc cô rồi ngẩng đầu cười với Lục Hiển Phong, “Quân sư, nhờ
anh.”
Lục Hiển Phong nhếch môi, không nói gì kéo Hàn Hiểu ra ngoài. Hàn Hiểu không
chống cự được, quay lại nhìn Hình Nguyên khóc rồi gọi anh thành tiếng, “Hình
Nguyên!”
Nhưng Lục Hiển Phong đi rất nhanh, tiếng khóc của cô nhanh chóng biến mất ngoài
cánh cửa.
Hình Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lộ rõ vẻ ung dung bình thản, “Được
rồi, về Kristy, về Vu Thị, bây giờ chúng ta cùng nhau tính sổ.”
vẫn là ánh mặt trời rực rỡ của mùa thu, gió thổi nhè nhẹ và mây bay lượn trên
bầu trời.
Nhưng nhìn qua nước mắt, tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ. Các giác quan của cô
phản ứng một cách chậm chạp đến mức... ngoài bi thương, cô không còn cảm thấy
đau đớn gì nữa.
Hình Nguyên...
Hình Nguyên đáng bị trời đánh, sau khi để cô chứng kiến những chuyện này lại
kiên quyết đẩy cô ra. Điều này có nghĩa là gì? Những hành động đó tưởng như thể
hiện sự dũng cảm nhưng thực sự lại rất ngốc nghếch, hai khẩu súng GLOCK đó, cô
không thể tưởng tượng được Hình Nguyên sẽ làm thế nào để bảo vệ mạng sống của
mình nếu không có súng.
Cuối cùng Lục Hiển Phong cũng không kiên nhẫn được nữa, “Sao phụ nữ các cô có
thể khóc nhiều thế?”
Hàn Hiểu vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Lục Hiển Phong dừng bước nhìn bốn phía, “Đi đến cuối con đường này sẽ có một
chiếc xe, tôi sẽ đưa cô ra đường quốc lộ. Nghe này, tôi chỉ có thể đưa cô ra
đường quốc lộ, sau đó tôi sẽ nhìn cô đi, cô có thể bắt xe về thành phố. Nhưng
cô không được dừng lại, nếu dừng lại tôi sẽ nổ súng. Tốt nhất cô nên thật thà
một chút, tôi đoán Hình Nguyên chắc chắn đã kể cho cô nghe, tôi bắt đầu chơi
súng từ hồi năm tuổi, nhắm mắt lại tôi cũng không bắn lệch.”
Hàn Hiểu yên lặng nhìn xuống chân, không có phản ứng gì trước những lời nói của
anh.
Lục Hiển Phong đang định dọa cô thêm vài câu, bỗng nhiên thấy mặt đất dưới chân
rung động. Sau đó, có một tiếng nổ lớn vọng lại phía sau lưng anh.
Hàn Hiểu vội vàng vịn vào một gốc cây bên cạnh người, trong đầu tự nhiên hiện
lên những chữ như “bão”, “động đất”. Tay chân cuống quýt, cô ngẩng đầu thấy
thái độ kinh ngạc của Lục Hiển Phong, đầu óc cô bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không phải là động đất, sao có thể là động đất được, rõ ràng là...
Hàn Hiểu quay người lại, nhìn thấy cột khói đen sì cuồn cuộn bay lên từ rừng
cây phía sau lưng, cô như phát điên chạy về phía núi. Nhưng mới được vài bước,
cánh tay cô đã bị ai đó giữ lại, có một cảm giác đau điếng ở gáy rồi người cô
mềm nhũn ngã xuống bãi cỏ.
Trước khi mất đi ý thức, Hàn Hiểu nghe thấy giọng Lục Hiển Phong như đang thở
dài: “Xin lỗi, anh ấy đã dặn.”
Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽ làm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệu anh có hoàn toàn làm được?
Trong bóng tối, một lần nữa Hàn Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Hình Nguyên.
Ánh mắt Hình Nguyên có sức quyến rũ lạ thường, khi anh nhìn ai đó, trong ánh
mắt lộ ra vẻ chăm chú đặc biệt, dường như cả thế giới đều biến mất, chỉ còn lại
những gì hiện lên trong mắt anh.
Ánh mắt của anh rất kỳ diệu, khi anh nhìn cô, tất cả tình cảm của anh đều hiện
hết trong ánh mắt... Đó là đôi mắt đẹp nhất mà Hàn Hiểu từng nhìn thấy.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu. Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh ra
ảo giác, dường như từng chữ một rơi vào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậm
trên đó.
“Hãy
tin anh.”
Có thứ gì đó ươn ướt chạm lên mặt cô, mềm mại và có
hơi thở ấm áp.
Hàn Hiểu mở mắt và nhìn thấy Vodka với đôi mắt sáng long lanh như ngọc của nó.
Nó đang nằm trên gối bên cạnh cô, liếm lên mặt cô, thấy cô tỉnh lại thì vui
mừng vẫy đuôi.
Trên đỉnh đầu là cửa sổ trời, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, rõ ràng là nhà
cô.
Hàn Hiểu ngồi thẳng người dậy.
Vodka bị hành động đột ngột của cô làm cho sợ hãi, lăn tròn trên giường, kêu ư
ử như đang bị bắt nạt.
Đúng là nhà cô, không sai. Rèm cửa đang buông, ánh nắng chiều xuyên qua lớp sa
tanh mỏng chiếu vào trong phòng tạo nên vầng sáng rất dịu dàng.
Trong phòng rất yên lặng.
Không có ai, cửa vào nhà bếp đóng, bên trong có tiếng nước chảy nhè nhẹ.
Hàn Hiểu thấy hoa mắt chóng mặt nên nằm xuống, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử
trên tủ ở đầu giường, bất giác hoảng hốt: Thời gian... đã là ba ngày sau...
Ba ngày... sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra trong khi cô hôn mê.
Hàn Hiểu cố gắng ngồi dậy, chân vẫn chưa kịp nhét vào dép, có tiếng cửa phòng
bếp mở, người đi ra là Quách Dung Dung.
Hàn Hiểu ngạc nhiên.
Quách Dung Dung vỗ tay lên trán thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn tổ tông, cậu đã tỉnh
rồi!”
Hàn Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Quách Dung Dung lấy một cốc nước mang đến cho cô, “Mẹ cậu chăm cậu hai ngày nên
mình giục về nhà nghỉ ngơi. Bố cậu ra ngoài mua thức ăn. Bác sỹ đến, nói là cậu
dùng quá nhiều thuốc an thần, sau khi tỉnh dậy sẽ thấy khó chịu, cần phải nghỉ
ngơi thật tốt.” Cẩn thận nhìn cô, Quách Dung Dung lại nói, “Buổi sáng nay La
Thanh Phong ở đây, sau đó về phòng tranh có việc. Anh ấy nói buổi tối sẽ đến
thăm cậu.”
Đang cầm cốc nước, Hàn Hiểu dừng tay lại, cúi đầu ừ một tiếng rồi hỏi: “Ai đưa
mình về đây?”
“Không quen.” Quách Dung Dung lắc đầu, “Đưa cậu về rồi đi luôn. Anh ta nói là
bạn của cậu, còn để lại cho cậu cái này...” Nói rồi cô lật tìm trên tủ ở đầu
giường, rút ra một tờ giấy, “Đây, chính là cái này.”
Chữ trên mẩu giấy rất to, nét chữ rất cứng cỏi, chỉ viết hai chữ “Xin lỗi”. Góc
dưới bên phải phần ký tên có vẽ một khẩu súng.
“Không nói gì khác sao?” Hàn Hiểu bỗng nhiên hoảng hốt, “Chỉ có hai chữ?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, “Anh ta nói có việc gấp...”
“Lục Hiển Phong...” Hàn Hiểu cắn răng.
Con người kỳ lạ này, lẽ nào anh ta không hiểu cô lo lắng về chuyện xảy ra ở
biệt thự như thế nào? Hay là... lúc đưa cô về, anh ta cũng không biết chuyện gì
đã xảy ra? Rốt cuộc giữa anh ta và Hình Nguyên có mối quan hệ như thế nào? Còn
Hình Nguyên, vì sao có thể yên tâm giao cô cho anh ta...
Hình Nguyên...
Hàn Hiểu cầm lấy tay Quách Dung Dung, “Có ai tìm mình không?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên lắc đầu.
Lúc Hàn Hiểu muốn hỏi thêm, cô bỗng nhớ ra mình đã để điện thoại ở biệt thự,
nếu có ai muốn tìm cô cũng không biết làm thế nào.
Hàn Hiểu vội vàng cầm lấy áo khoác muốn chạy ra ngoài.
“Cậu làm gì thế?” Quách Dung Dung giữ cô lại, “Cậu vừa mới tỉnh dậy muốn chạy
đi đâu? Không được sống nữa sao? Cậu xem... ngã ở đây còn có mình đỡ cậu...”